← Ch.003 | Ch.005 → |
Chương 4
Đột nhiên, Diệp Thành lặng người, không thể ngờ tới chỉ một ngọn đuốc lại có thể gây ra động tĩnh mạnh như vậy.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng mất dần đi, ngọn đuốc kia giống như con đom đóm, cứ thế treo trơ trọi ở đó. Mặc dù vậy nhưng Diệp Thành lại không hề cảm nhận được sức nóng nào từ nó, những đốm lửa rời rạc, giống như một đứa trẻ chẳng nơi nương tựa.
"Mày cũng không có nhà sao?", cũng rơi vào hoàn cảnh cô độc nên Diệp Thành không kiềm chế nổi, giơ tay ra khẽ sờ.
Ngọn đuốc kia như có linh tính, nó nhảy vào lòng bàn tay hắn, giống như một đứa trẻ ngây thơ, cứ thế vui chơi trong lòng bàn tay Diệp Thành.
"Thú vị đấy", Diệp Thành duỗi ngón tay chỉ điểm vào ngọn đuốc kia.
Ngọn đuốc lập tức hoá thành một đường ánh sáng vàng, nhập vào người Diệp Thành.
"Mày...", Diệp Thành giật mình, không kịp phản ứng lại.
Ngọn đuốc đó trông có vẻ rất ham chơi, cứ thế lộn vòng trong cơ thể hắn, tới cuối cùng thì một làn khói len lỏi vào vùng đan điền đã bị phế đi trước đó.
Chẳng mấy chốc phần bụng dưới của Diệp Thành bắt đầu nóng lên khiến hắn hoang mang quan sát cơ thể. Diệp Thành trông thấy một cảnh tượng hết sức kỳ lạ. Vì có ngọn đuốc nên vùng đan điền vốn bị thương của Diệp Thành dần dần liền lại dưới tốc độ quan sát của mắt thường.
"Đây...", Diệp Thành há miệng.
Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Ngọn đuốc kia cứ thế nhảy nhót trong vùng đan điền, giống như cảm nhận được sự chật hẹp ở vị trí đó nên cơ thể bằng lửa của nó nhanh chóng biến to hơn, phát ra những ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi biến thành biển lửa màu vàng kim thì vùng đan điền của Diệp Thành to lên.
Ồ!
Diệp Thành ôm lấy phần bụng dưới mà thốt lên ngỡ ngàng, ngã nhào ra đất.
Soạt soạt...
Vùng đan điền vừa hồi phục lại bắt đầu rách ra. Nó bị ngọn đuốc kia làm cho phình to lên rồi nứt lìa, biến thành một mảng màu trắng mênh mang, bên trên sương trắng lượn lờ, bên dưới ánh vàng chói mắt.
Mãi tới lúc này, ngọn đuốc kia mới ngoan ngoãn dừng lại, lướt qua lướt lại ở đó, giống như đang khám phá ngôi nhà mới mà mình vừa tạo ra vậy.
Có điều nó như kẻ chẳng hay việc gì, còn trạng thái của Diệp Thành lại chẳng ra sao.
Hắn nằm trên mặt đất thở d. ốc, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cơn đau đớn dữ dội khiến phần trán Diệp Thành nổi lên từng đường gân xanh, đôi mắt chỉ toàn vân máu, đến khuôn mặt cũng méo đi nhiều.
Không biết từ bao giờ, cơn đau dần tan biến, cảm giác nóng ran lại lần nữa xâm chiếm khắp cơ thể khiến Diệp Thành tỉnh táo lại.
Lúc này, hắn nhìn lại vùng đan điền của mình sau khi đã có sự thay đổi một trời một vực. Diệp Thành há miệng, cổ họng khô khan: "Đây...đây là Đan Hải sao?"
Tu sĩ có sáu tầng cảnh giới: Ngưng khí, Nhân nguyên, chân dương, linh hư, không minh, thiên tịch.
Diệp Thành kinh ngạc như vậy là vì cái gọi là đan hải cao hơn một tầng so với đan điền. Chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra đan hải. Cho dù thế nào thì Diệp Thành cũng không thể ngờ nổi ngọn ngọn đuốc kia không những có thể khôi phục lại vùng đan điền của hắn mà còn có thể mở ra vùng đan hải.
Trong chốc lát, linh khí vốn dĩ ít ỏi của trời đất chợt thay đổi. Linh khí cứ thế dần dần quy tụ về phía Diệp Thành, lấy Diệp Thành làm trung tâm và hình thành nên vòng xoáy linh khí. Thông qua các huyệt vị và lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Thành, thâm nhập vào cơ thể hắn. Cơ thể Diệp Thành lúc này như cái thùng không đáy, cứ thế nuốt trọn luồng linh khí của đất trời.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |