Tổng Tài Và Tiểu Bạch Thỏ 7
← Ch.007 | Ch.009 → |
Nữ nhân viên vẫn bình thường, mặt tươi cười đưa túi nhỏ đựng cặp nhẫn cho cô và anh.
Cô cũng nhận lấy, nếu không giữ cặp nhẫn này cho cô thì nữ nhân viên này sẽ không bị gì nên cô thấy có chút kì.
Cô và anh bây giờ mới có thời gian đánh giá nữ nhân viên: nữ nhân viên có mái tóc màu xanh trời búi cao, dáng người nhỏ con, thấp hơn cô cả một cái đầu, mặc bộ đồng phục của trung tâm thương mại, áo có cổ ngắn tay màu trắng viền màu lam váy chữ A cũng màu xanh lam, cô gái khá thân thiện.
Gương mặt trắng hồng vẫn cười nhưng bị chảy máu gần nửa mặt làm mất vẻ đẹp vốn có.
Cô muốn đưa nữ nhân viên đó đi bệnh viện nhưng nữ nhân viên đấy không muốn mặc dù vết thương đã sắp nhiễm trùng.
Cuối cùng, sau một hồi bị cô dọa sợ, cô gái ấy cũng thay quần áo và "chấp nhận" cùng anh và cô lên xe Lamborghini đến bệnh viện.
Thành Nam không biết vì lý do gì cũng lái xe đi theo đến bệnh viện với tâm trạng tội lỗi.
_______________________
Đến bệnh viện, cô gái đó được bác sĩ xử lý vết thương trên mặt xong thì phải nằm lại bệnh viện một thời gian.
Thành Nam bị Hoàng My và Đoàn Huy bắt nạt, lấy lý do là vì người của anh ta gây thương tích cho cô gái ấy nhưng thật ra là cô ghét thì cô bắt nạt, còn anh thì xả cơn giận lúc Thành Nam gọi thẳng tên cô.
Thành Nam bị bắt đi dọn dẹp, sắp xếp phòng VIP, trả tiền viện phí, ... Khi Thành Nam bị bắt đi mua đồ ăn thì trong phòng bệnh, một cô gái ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào một đôi nam nữ là anh với cô.
Anh đang ngồi trên ghế đọc sách, cô đang ngồi trên đùi anh lướt mạng xã hội hệ thống, tay anh vòng qua eo cô để cầm quyển sách tạo nên một không khí hài hòa mặc dù hai người đang bị một con người nhìn chằm chằm.
Rải cẩu lương một hồi thì Hoàng My ngước đầu lên thì thầm vào tai anh cái gì đó mà anh chỉ gật đầu nhẹ, cô thoát ra khỏi vòng tay của anh rồi đứng lên, đi tới bên cạnh cô gái trên giường.
Hoàng My nhìn cô gái đó rồi nói:
- Cô có thể cho tôi biết tên không?!
Cô gái đó cất giọng bình thường:
- Tôi tên là Giai Chi Linh.
- Còn tôi là Minh Hoàng My.
Cô tiếp lời của cô gái rồi chỉ vào anh vẫn đang ngồi trên ghế đọc sách:
- Anh ấy là Mạc Đoàn Huy
Nói xong thì đưa cho cô ấy một cái thẻ màu xám nhưng khác thẻ của cô.
Thẻ của cô có kích thước bằng thẻ ATM màu đen tuyền lấp lánh và có hoa văn dây hoa hồng đỏ nhỏ trên viền thẻ.
Còn thẻ cô đưa cho cô gái ấy thì như thẻ ATM màu xám nhưng có số 10308 màu đen trong góc và một cái điện thoại màu xám cũng có số 10308 màu đen ở bên cạnh camera.
Cô gái nghĩ cô cho mình tiền và điện thoại nên không nhận, cô hiểu cô gái đó nghĩ gì nên lên tiếng:
- Cô yên tâm, đây không phải tiền mà chỉ là một món quà nho nhỏ của tôi để cảm ơn vì cô đã giữ cặp nhẫn đó lại cho chúng tôi.
Chi Linh gật gật đầu ngượng ngùng nhận lấy.
Sau khi thấy Chi Linh cất thẻ và điện thoại rồi thì cô tiếp tục nói:
- Có lẽ nói chuyện này thì cô không tin nhưng khi kết thúc cuộc đời này thì cô sẽ gặp chúng tôi một lần nữa.
Nói xong, cô cầm túi nhỏ đựng nhẫn đi ra cửa, anh cũng đã ở ngoài giữ cửa cho cô từ lúc nào.
Cô đứng trước cửa quay đầu lại vẫy tay tạm biệt Chi Linh vẫn đang ngu ngơ nhìn cô rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Đúng lúc này Thành Nam đã mua đồ ăn về, thấy anh và cô đứng trước cửa phòng bệnh thì hỏi:
- Sao hai người lại ở ngoài này?!
Cô nhìn anh ta rồi chỉ vào phòng bệnh của Chi Linh, nói:
- Anh để đồ ăn lại cho cô ấy rồi cùng với chúng tôi đi.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |