Đừng quên anh nhanh quá
← Ch.51 | Ch.53 → |
Tai nạn mỏ than đã có kết quả, mỗi ngày Lương Điềm đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lại thêm bệnh tình của Trình Vãn Nguyệt chuyển biến xấu, kéo dài mãi cho đến tháng Mười hai mới chuẩn bị đi tìm Châu Ngư.
Trình Ngộ Chu hạ lòng kiêu ngạo xuống, tìm Ngôn Từ hỏi được số mới của Châu Ngư.
Anh vẫn dùng số điện thoại trước đây, Châu Ngư thất thần nhìn màn hình điện thoại, không cẩn thận làm vỡ bình nước nóng, nước nóng nóng hổi bắn lên tay tung tóe, rất nhanh da đã đỏ lên, cảm giác đau rát thúc giục cô đi về phía bồn rửa xối nước lạnh theo bản năng, nhưng người vẫn còn đang hoảng hốt, trước khi hệ thống cúp điện thoại mới nghe máy.
"A lô?"
"Là anh."
Châu Ngư nhìn vòi nước, "Em biết."
"Mẹ anh muốn gặp em, em đừng lo lắng, không phải vì chuyện yêu đương của chúng ta." Trình Ngộ Chu hít sâu một hơi, mở cửa ban công đi ra ngoài, gió lạnh có thể khiến cho anh tỉnh táo, "Là vụ kiện liên quan đến ba em, có kết quả rồi."
Châu Ngư sửng sốt, từ trước đến giờ cô chưa từng nói với Trình Ngộ Chu về chuyện Châu Lập Văn ở mỏ than xảy ra tai nạn, người bị hại ở tai nạn lần đó không chỉ có một mình Châu Lập Văn, mỗi một nhà đều đã từng ầm ĩ, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Trình Ngộ Chu hệt như biết cô đang nghĩ gì, "Em không cần phải có gánh nặng tâm lý, mẹ anh làm trong nghề này, vụ kiện như thế này bà ấy rất am hiểu. Cho dù em muốn cắt đứt với anh, cũng vẫn là bạn của Trình Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh."
Tai nạn mỏ than dính dáng đến quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không thể xử lý xong, đã chứng minh trước khi bọn họ xa nhau Trình Ngộ Chu sớm đã giúp cô.
Châu Ngư nhớ lại hồi lớp Mười hai, vào trước khi thi Trình Ngộ Chu vội vội vàng vàng rời trường, bỏ lỡ kỳ thi đầu vào toàn tỉnh, "Trước Tết nguyên đán năm ngoái anh không tham gia kỳ thi cuối kỳ, trở về Nam Kinh sớm, nói dì bị thương, dì ấy là vì chuyện của ba em nên mới bị thương đúng không?"
"Tính chất công việc của bà ấy chính là như vậy, khó tránh khỏi, ba anh cãi nhau với mẹ anh, mười lần thì chín lần đều là vì công việc."
Quả nhiên là như vậy.
Cô áy náy trong lòng, cũng rất tự trách, "... Anh cũng không nói cho em."
"Anh muốn đợi có kết quả rồi mới nói, nếu không sẽ chỉ tăng thêm áp lực tâm lý cho em." Trình Ngộ Chu thản nhiên nói, "Chuyện trong nhà em, không phải từ trước đến giờ cũng không nói cho anh sao? Ngay cả số điện thoại, anh cũng phải hỏi từ chỗ người khác, em đoán xem anh tìm ai hỏi?"
Nếu còn có người thứ hai, anh cũng sẽ không tìm Ngôn Từ.
Anh nói xong bỗng dưng bật cười, có phần tự giễu, "Châu Ngư, em rất biết cách làm người khác giận đấy."
Vì muốn cắt đứt với anh, ngay cả Trình Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh cũng hoàn toàn không liên lạc nữa, càng không hỏi được một chút gì liên quan đến chuyện của cô từ những bạn học khác ở đó, người biết cô học ở trường Đại học nào cũng rất ít.
"Anh sống không tốt chút nào, nửa năm đã sụt đi mười cân, lúc nhớ em, cũng không hề gọi một cuộc điện thoại nào. Không đi tìm em rất hối hận, đi cũng sợ hối hận."
Nửa năm qua Trình Ngộ Chu chưa từng rời khỏi Nam Kinh, bệnh tình của Trình Vãn Nguyệt không ổn định, anh không dám đi.
"Châu Ngư, đừng quên anh nhanh quá, cho anh thêm chút thời gian nữa." Anh khẽ nói, "Xin em đấy."
Trong một khoảnh khắc, Châu Ngư xuýt nữa đã nói ra khỏi miệng, không phải là cô cố tình gạt anh, cô từng muốn đến Nam Kinh, từng muốn học cùng trường Đại học với anh, từng muốn cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên tốt hơn, để gần anh hơn, nhưng cô không có cách nào.
Lưu Phân không thể rời khỏi Bạch Thành, nơi đây chôn cất chồng và ba của bà, còn có người mẹ già nua bệnh tật.
Bà không đi ra được, Châu Ngư cũng một bước khó đi.
Bạn cùng phòng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy bình nước nóng vỡ nát trên sàn ký túc xá thì giật mình, Châu Ngư ngay cả điện thoại hết pin tự động tắt máy lúc nào cũng chẳng biết, vội vàng đi thu dọn.
"Cậu cũng thật là bất cẩn quá!"
Châu Ngư nói, "Nghe điện thoại, không cầm chắc."
Trần Hoan giúp đỡ lau nhà, trông thấy vết phồng rộp lóng lánh trên mu bàn tay Châu Ngư thì kinh ngạc thốt lên, "Cậu bị phỏng luôn rồi, còn bị rộp lên nữa, mau mau đến phòng y tế xem đi, chỉ rửa bằng nước lạnh không có tác dụng gì đâu, tay của cậu rất đẹp, đừng có để lại vết sẹo xấu xí. Thôi, mình tạm thời không ăn cơm nữa, đi cùng cậu đến phòng y tế."
Châu Ngư không muốn làm phiền người khác, "Cậu ăn đi, mình tự đi một mình."
"Châu Ngư! Mình rất không thích điểm này ở cậu, chúng ta là bạn cùng phòng, nếu không ngoài ý muốn còn sẽ ở chung với nhau ba năm rưỡi nữa, ở nhà dựa vào ba mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè, cậu cứ luôn khách sáo như vậy với mình làm gì? Nếu như không phải bởi vì hôm ngày khai giảng đó toàn ký túc xá chỉ có cậu đến thư viện đưa băng vệ sinh cho mình, mình mới không nói những điều này với cậu, hôm nay cậu làm phiền mình, ngày mai mình cũng sẽ có việc làm phiền cậu. Điều đáng ghét nhất ở cậu chính là hoàn toàn khiến cho mình không thể ghét cậu nổi, không theo đuổi được Ngôn Từ là vấn đề của tự bản thân mình, mặc dù có chút ghen tị với cậu, cũng có chút tức giận, nhưng tuyệt đối sẽ không vì một người đàn ông mà xa lánh cậu, cậu hiểu rồi chứ?"
Châu Ngư bị Trần Hoan nói đến nỗi có hơi xấu hổ, cũng không khách sáo nữa, cầm lấy thẻ sinh viên và sổ khám bệnh đi đến phòng y tế.
Nửa năm qua cô bị bệnh rất nhiều lần, sổ khám bệnh của Trần Hoan vẫn còn là sổ mới hoàn toàn, sổ của cô thì đã viết đầy mấy trang.
"Vừa rồi cậu đã khóc sao? Mắt đỏ thế này, mình không có mù đâu." Bạn cùng phòng nhìn cô, "Cậu đúng là giỏi chịu đựng thật đấy, bị phỏng thành như vậy rồi cũng không lo lắng. May là bây giờ trời lạnh, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng."
Châu Ngư không phải không biết đau, chỉ là cô vẫn luôn nghĩ đến Trình Ngộ Chu ở trong điện thoại xin cô đừng quên anh nhanh quá, trong lòng rất khó chịu.
"Cảm ơn cậu."
Trần Hoan nói, "Mời mình ăn đi, hộp cơm niêu của mình chắc chắn là nguội rồi, mua lại một phần nữa, thêm trứng với lạp xưởng."
Châu Ngư cười cười, "Thêm gì cũng được."
Mặc dù ai cũng nói Ngôn Từ đang theo đuổi Châu Ngư, nhưng thật ra bọn họ rất ít khi gặp nhau, khuôn viên trường rất rộng, hai khoa lại không có lớp chung, khả năng tình cờ gặp nhau là quá nhỏ.
Đường Thiến từng tới tìm Ngôn Từ một lần, nói xin lỗi vì chuyện của Trương Cường, mấy lời nói trong lúc tức giận mà cô ta thuận miệng nói ra bị Trương Cường cho là thật, Ngôn Từ cũng bị ảnh hưởng vì lần đánh nhau đó, xuýt chút nữa không thể vào Đại học. Trần Hoan không tán được Ngôn Từ, cũng không thích nhìn người phụ nữ kỳ kỳ lạ lạ quấn lấy anh ta, bèn ở trước mặt rất nhiều người đưa Châu Ngư ra, Ngôn Từ cũng không phủ nhận.
Châu Ngư bị phỏng tay, tần suất Ngôn Từ xuất hiện bên cạnh cô mới cao lên một chút.
Ai cũng có thể nhìn ra, cách mà bọn họ ở cạnh nhau rất không bình thường, không giống bạn bè, càng không giống người yêu. Ngồi chung một chỗ không nói gì, nhưng lại hiểu rất rõ thói quen của đối phương.
Ngày Lương Điềm tới tìm Châu Ngư, là cuối tuần.
Hẹn gặp ở một tiệm cà phê, Châu Ngư đến sớm nửa tiếng.
Một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt bước vào, khí chất hơn người, trang điểm nhạt, trông rất trẻ trung.
Châu Ngư chưa từng thấy bà ấy, nhưng dường như bà ấy biết Châu Ngư, trực tiếp đi về phía này.
"Là Ngư có phải không, dì là mẹ của Trình Ngộ Chu, nó đã cho dì xem qua ảnh của cháu."
Châu Ngư vội vàng đứng dậy, "Chào dì ạ."
"Chào cháu." Lương Điềm ngồi xuống, "Luật sư và người nhà của người phụ trách mỏ than mười phút nữa mới đến, hai chúng ta hàn huyên một chút trước nhé?"
Châu Ngư vô thức hít sâu một hơi, bàn tay đặt trên đầu gối không tự chủ mà nắm chặt lại.
"Đừng căng thẳng, dì không phải là kiểu mẹ chồng hung dữ chia rẽ uyên ương đó đâu." Lương Điềm cười nói, "Nửa năm qua Trình Ngộ Chu rất khổ sở, lúc ấy các cháu thi Đại học xong, nó còn hết sức vui vẻ, nói với dì rằng cháu cũng sẽ đến Nam Kinh học, muốn đón cháu đến nhà của dì chơi trước, dẫn cháu đi tham quan Lăng Tôn Trung Sơn, phủ Tổng thống, đến trạm âm nhạc cho chim bồ câu ăn."
Châu Ngư cúi đầu, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, "Là cháu gạt cậu ấy, nhà cháu... xảy ra chút chuyện. Cháu với cậu ấy thật ra cũng chỉ quen biết được một năm, sau này cậu ấy vẫn sẽ gặp được rất nhiều người, không nhất thiết phải vì cháu mà thay đổi quỹ đạo cuộc sống, dì, chỉ là cháu không muốn trở thành sợi dây thừng trói buộc cậu ấy, không phải là muốn làm tổn thương cậu ấy."
"Cũng không phải là yêu xa sẽ không có kết quả, chỉ là hơi khó khăn một chút thôi."
"Vẫn là không được ạ, quá tham lam trái lại sẽ lại mất đi càng nhiều."
"Thằng bé luôn nói cháu phương diện nào cũng tốt, bây giờ đích thân dì gặp cháu, cũng có thể hiểu được rồi."
Ấn tượng đầu tiên của Lương Điềm đối với Châu Ngư, là vượt xa dự đoán của bà, bà cho rằng cô gái lớn lên ở một gia đình như vậy khó tránh khỏi sẽ rất nhạy cảm yếu đuối, trong bức hình Trình Ngộ Chu từng đưa cho bà xem, Châu Ngư cười rất xinh đẹp, bây giờ mặc dù thần sắc không tốt, có phần mệt mỏi, nhưng nói năng cởi mở, mặc dù không quen tên của cà phê, cũng không hề có bất cứ biểu hiện rụt rè khó xử nào, mà trái lại rất nghiêm túc lắng nghe nhân viên phục vụ giới thiệu, "Từng câu nó nói đều là nói thật."
Người nhà của người phụ trách mỏ than đến xin lỗi Châu Ngư, đưa ra số tiền bồi thường rất lớn.
Bọn họ còn phải đến tìm người thân của những người bị hại khác.
Châu Ngư tiễn Lương Điềm đến bên cạnh xe, "Dì, thật sự rất cảm ơn dì."
Lương Điềm cười ôm cô một cái, "Cũng cảm ơn cháu, bởi vì cháu mà một năm đó con trai dì ở quê đã trở nên cực kỳ có ý nghĩa, trước đây nó rất ham chơi, dì với ba nó cũng không tài nào quản được nó, nó bởi vì cháu mà học được cách gánh vác hơn, cũng có trách nhiệm hơn. Nếu như sau này có thể trở thành người một nhà, chúng ta có lẽ không cần lo lắng về quan hệ mẹ chồng nàng dâu."
Viền mắt Châu Ngư chua xót, đưa mắt nhìn Lương Điềm rời đi.
Lương Điềm không chậm trễ quá lâu, ngày thứ ba đã trở về Nam Kinh.
Trình Ngộ Chu vẫn là chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện, số lần về nhà trái lại lại ít nhất, Trình Vãn Nguyệt hơi có một chút chuyển biến tốt, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh về nhà ăn cơm tối, Lương Điềm nhắc tới chuyện Lưu Phân qua đời.
Trình Ngộ Chu đánh rơi chiếc thìa, "Khi nào?"
"Có lẽ là khoảng thời gian nghỉ hè, thời gian cụ thể mẹ cũng không có hỏi kỹ, chuyện đau lòng, nhắc đến một lần đau lòng một lần, thật không dễ dàng gì đối với một cô bé, nhưng cô bé ấy còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mẹ. Hôm đó mẹ đến, còn nhìn thấy tay của con bé bị phỏng."
← Ch. 51 | Ch. 53 → |