Vay nóng Homecredit

Truyện:Xuyên Nhanh – Quyến Rũ - Chương 289

Xuyên Nhanh – Quyến Rũ
Trọn bộ 834 chương
Chương 289
Người Cá Biển Xanh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-834)

Siêu sale Lazada


Sau đó, Trì Am lại thử trèo lên thùng rượu cao một mét kia. Thùng rượu hình tròn, cô vừa leo lên chưa giữ thăng bằng tốt thì thùng rượu bị lật, cô cũng ngã xuống nước. Sau đó lại nhanh chóng nổi lên mặt nước, thử cố leo lên một lần nữa.

Lại lau nước biến trên mặt một lần nữa, Trì Am nhìn vầng trăng trên trời, nghĩ xem bây giờ nên tự cứu mình như thế nào.

Chẳng lẽ lại bắt đầu nhớ lại ký ức trong lúc trôi bồng bềnh trên biển sao?

Mặc dù không có ký ức gì về thế giới này nhưng Trì Am cũng không thích đặt mình vào nơi nguy hiểm. Tạm thời không quan tâm mối quan hệ giữa nguyên chủ và chàng trai đã hất cô xuống biển là gì, ít nhất là bây giờ trước tiên cô phải tìm xem xung quanh có hòn đảo nào không, đi lên bờ rồi tính tiếp.

Trì Am lập tức ôm thùng rượu, tìm hướng phương, đấy thùng rượu bơi qua.

Sau khi bơi được một lúc, Trì Am rõ ràng cảm thấy thể lực của mình đã suy yếu rất nghiêm trọng, cơ thể không còn chút sức lực nào, rất mỏng manh. Cô ghé vào thùng rượu nghỉ ngơi, không nhịn được mà giơ tay sờ ngực, rõ ràng cảm giác được trên người mình đang mặc áo lót che ngực. Lúc này cái áo đè ngực xuống, lại mặc thêm quần áo che bên ngoài nên trồng phẳng như sân bay.

Liên hệ với chàng trai đã đẩy cô xuống biển trước đó, Trì Am liền hiểu ra ở thế giới này có lẽ nguyên chủ đã che giấu thân phận là phụ nữ của mình và ăn mặc thành con trai.

Trì Am nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục cố gắng phấn đấu.

Mặt trăng trên bầu trời bắt đầu lệch về phía tây.

Trì Am vừa mệt vừa khát, cộng thêm lúc trước uống quá nhiều rượu nên cơn buồn ngủ lại ập đến, cô buồn ngủ đến mức suýt chút nữa nằm trên thùng rượu mà ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, chân cô chợt đau nhói, mặt Trì Am tái mét, cô leo lên thùng rượu với tốc độ cực nhanh.

Dưới ánh trăng, cô nhanh chóng nhìn thấy vết thương rướm máu trên đôi chân trần của mình, giống như bị thứ gì đó không biết gặm mất một lớp da thịt, lộ ra lớp máu thịt trắng đỏ bên trong, loại cảm giác đau đớn lột da này khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Trong lòng Trì Am căng thẳng, ôm chặt vết thương ở chân, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt biển, cố gắng hết sức giữ thăng bằng.

Một lúc sau, Trì Am cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đã tấn công mình lúc nãy, đó là một loại rắn biển, trông dài vài mét, nó bơi vụt qua mặt nước biển, đầu nhô lên khỏi mặt nước, khi hé miệng ra có thể nhìn thấy răng nanh bên trong.

Mấy con rắn biển nhanh chóng vây quanh cô, đầu chúng từ từ nổi lên khỏi mặt biển.

Trì Am cau mày, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, phát hiện tình cảnh mình bây giờ vô cùng tồi tệ. Giữa biển cả mênh mông cô không có vũ khí gì ngoại trừ thùng rượu dưới người, làm sao có thể đối phó với lũ rắn biển ăn thịt người này đây?

Khi một con rắn biển nhảy ra khỏi mặt nước lao về phía cô nhanh như chớp thì Trì Am cũng không còn quan tâm được đến bất cứ điều gì khác, cô tung một cú đấm, đấm trúng cơ thể trơn trượt của con rắn biển, nó rơi xuống biển, cái đuôi vụt trúng vào cô, làm vai cô đau nhói. Trước khi cô kịp hồi sức thì một con rắn biển khác đã nhảy ra khỏi mặt biển lao tới.

Trì Am không lo được đến cơn đau, nghe âm thanh để đoán vị trí, chống lại đòn tấn công của con rắn biển.

Càng là lúc nguy cấp cô càng bình tĩnh. Mặc dù cơ thể này không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng ít nhất khả năng ứng phó của cô vẫn còn. Trì Am miễn cưỡng tránh được sự tấn công của những con rắn biển này, đối với việc thỉnh thoảng bị chúng cắn đứt mấy miếng thịt thì cũng không có cách nào khác, phải sống sót trước đã rồi tính tiếp.

Dần dần trên người cô có càng ngày càng nhiều vết thương, tay chân lộ ra chỗ nào cũng có những thương tích khác nhau, đẫm máu.

Trì Am cố gắng nhìn lại cơn đau, không hề nản chí.

Đúng lúc những con rắn biển mãi không thể tấn công đã bắt đầu trở nên cáu kỉnh, ngày càng tấn công dồn dập hơn thì đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng hát du dương rất êm tai. Tiếng hát kia như một giấc mộng đẹp, là phồn hoa xa xăm, kéo người ta vào trong mộng, không ngừng vang lên trong đầu. Đầu óc Trì Am nhất thời chợt choáng váng, rồi lại nhanh chóng tỉnh lại vì đau.

Cuộc tấn công của những con rắn biển cũng từ từ dừng lại theo tiếng hát này, sau đó chìm xuống biển.

Trì Am thở phào nhẹ nhõm.

Cô gần như kiệt sức, tay ôm chặt lấy thành thùng rượu, giữ vững cơ thể, máu chảy ra từ vết thương ở tay chân rơi xuống thùng rượu rồi xuống biển.

Mùi máu có thể thu hút những kẻ săn mồi dưới biển.

Trì Am vội vàng cởi quần áo, lau hết những vết máu trên người rồi mặc vào lại, thế này càng khiến cô trông đáng sợ hơn.

Trì Am không khỏi thở dài, cảm thấy thế giới này có vẻ không mấy thân thiện, cô vừa mới đến thì đã bị đẩy xuống biển, sau đó lại bị thương, không biết tiếp theo sẽ có thứ gì đang chờ cô đây.

Đang nghĩ ngợi cô đột nhiên nghe thấy trên mặt biển có chuyển động kỳ lạ. Trì Am tưởng rằng có động vật ăn thịt khác đang tới, liền nhìn chằm chằm vào khu vực biển xung quanh, cho đến khi nhìn thấy những sinh vật nổi trên mặt biển cô mới thả lỏng.

Thứ vừa nổi lên từ biển là những chú cá heo, được mệnh danh là thiên sứ mỉm cười.

Những con cá heo này hơi đặc biệt một chút, trên trán chúng có dấu hiệu màu trắng hình tia chớp rất dễ thấy, nhìn thoáng qua đã giúp mọi người có thể nhận ra sự khác biệt của chúng.

Bởi vì mất máu quá nhiều, nên sắc mặt Trì Am tái mét, nhưng cô vẫn cười nói với cá heo không biết từ đâu tới: "Này, chúng mày đến đây vì ta à?"

Mỏ con cá heo chạm nhẹ vào bàn chân đang chảy máu của cô, vẫn là dáng vẻ mỉm cười.

"Cảm ơn." Trì Am cảm thấy nó đang quan tâm đến mình, tâm trạng rất tốt nói lời cảm ơn với nó.

Con cá heo dùng mỏ đẩy thùng rượu một lúc, rồi há miệng nhìn cô như kêu một tiếng, rồi chìm xuống nước.

Trì Am nghĩ là nó rời đi, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng cũng không quá để ý, cô cẩn thận động đậy cơ thể, kiểm tra những chỗ bị thương, chỉ cần có chảy máu cô đều sẽ lau sạch.

Một lúc sau, khi xác nhận các vết thương đã không còn chảy máu nữa, Trì Am lại phân vân không biết có nên tiếp tục xuống nước hay không.

Không thể ngồi trên thùng rượu được, chẳng lẽ chờ một chiếc tàu đi qua để giải cứu cô sao? Cô không biết liệu có tàu nào ở khu vực này không.

Khi Trì Am định xuống nước một lần nữa để tiếp tục phấn đấu thì trên mặt nước đột nhiên xuất hiện từng lớp sóng, rồi cô nhìn thấy con cá heo quay lại.

Trì Am liếc nhìn hình tia chớp màu trắng trên trán nó, cười nói: "Sao mày lại quay về?"

Con cá heo mở miệng. Lúc này Trì Am mới phát hiện ra nó đang ngậm thứ gì đó trong miệng, di chuyển về phía cô.

Trì Am đưa tay ra cầm lấy thì phát hiện đó là một loại cây dưới đáy biển, có hình dạng giống san hô đỏ. Cô không biết nó dùng để làm gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con cá heo cô liền vươn tay chạm vào mỏ của nó nói: "Đây là một món quà cho ta à? Cảm ơn mày nhé."

Con cá heo húc đầu vào người cô.

Sau khi con cá heo cụng đầu vào người cô vài cái, rốt cuộc Trì Am cũng hiểu được ý của nó: "Thứ này có ích cho vết thương à?"

Cá heo nhìn cô cười.

Trì Am đành phải đặt cái cây giống cây san hô đỏ này trước mặt để nghiên cứu, rồi lấy móng tay cào vào lớp vỏ cứng của nó. Thật không ngờ, lớp vỏ của thứ này rất giòn, cô chỉ hơi dùng sức đã có thể chọc ra một cái lỗ, một thứ nước màu đỏ đặc sệt chảy ra, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Trì Am thử nhỏ nước lên vết thương trên mu bàn tay, lập tức một luồng mát lạnh lan tỏa, bao trùm lên chỗ đau rát. Sau đó cô lại thấy vết thương đang dần lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trì Am hơi bất ngờ trước khả năng chữa bệnh của loài cây này, liếc nhìn con cá heo bên cạnh vẫn đang cười với mình, cả người đều thả lỏng.

Tiếp theo, Trì Am ngồi khoanh chân trên thùng rượu nổi trên mặt nước, con cá heo đẩy thùng rượu về phía trước cho thùng rượu nổi trên mặt nước. Trì Am cố gắng duy trì cân bằng, không còn ngã sấp xuống nước giống như lần đầu tiên nữa.

Sau khi bôi nhựa cây giống san hô đỏ lên vết thương thì các vết thương đã nhanh chóng lành lại, da mới mọc lên trông hơi đỏ và mềm nhưng không có gì nghiêm trọng.

Mặc dù Trì Am vẫn chưa biết thế giới này là như thế nào, nhưng rắn biển ăn thịt và thực vật biển có tác dụng chữa bệnh thần kỳ đều cho thấy thế giới này không phải là thế giới cô quen thuộc.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-834)