Người đầu tiên cậu ấy muốn gặp là cô
← Ch.45 | Ch.47 → |
Khoảng thời gian Ngô Giang rời khỏi thành phố H tôi bắt đầu phải quen lại với việc chỉ có một mình.
Ăn cơm một mình, ngủ một mình, xem ti vi một mình, đứng trong căn nhà yên tĩnh một mình...
Quen với việc có một người ở cạnh mình không khó, nhưng quen với việc người luôn ở cạnh mình đột ngột rời đi lại khó kinh khủng. Tôi có khi vẫn theo thói quen mà dọn hai chiếc bát, hai đôi đũa trên bàn cơm, đi siêu thị lại vô ý nhặt khoai sọ cho vào túi, thậm chí đi ngủ còn để điện phòng khách chờ Ngô Giang trở về.
Không biết từ khi nào hình bóng anh ấy đã in dấu vết lên khắp mọi nơi trong căn nhà này, khiến cho tôi dù ở ngay trong nhà mình nhưng lại cảm thấy xa lạ.
Bởi vì không có anh ấy.
Tuần đầu tiên xa nhau, Ngô Giang hầu như ngày nào cũng gọi điện cho tôi ít nhất một lần. Chúng tôi không có nhiều chuyện để nói, chỉ là hỏi vài câu vu vơ như đã ăn cơm chưa, ngủ có ngon không, hoặc cũng có khi chẳng nói gì, chỉ im lặng lắng nghe tiếng thở của người kia.
Tôi không hỏi Ngô Giang về chuyện gia đình, tôi vốn không thể giúp được gì cho Ngô Giang, việc duy nhất tôi làm được là chờ đợi anh ấy.
Tuần tiếp theo, các cuộc gọi thưa dần. Vài ngày Ngô Giang mới gọi cho tôi một lần, nếu tôi có chủ động gọi trước thì cũng không liên lạc được. Các số điện thoại gọi về liên tục thay đổi.
Người ta chỉ liên tục đổi số điện thoại khi muốn che giấu điều gì. Tôi không biết mọi chuyện đã phức tạp đến đâu, chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự bất lực.
Điện thoại vừa reo thì tôi vội vã bắt máy, thậm chí không kịp nhìn số, đã ba ngày nay không nhận được tin từ Ngô Giang, tôi lo lắng đến phát điên lên được.
- Chị Thư, là em đây! -Giọng nói khàn khàn vang lên làm tâm trạng tôi hơi chùng xuống.
- Thế Anh, có chuyện phải không, sao lại gọi cho chị vào giờ này?
- Diệp Chính Minh đã phát hiện ra người của ta rồi.
Bàn tay tôi siết chặt điện thoại.
Việc điều tra bố tôi đã kéo dài hơn nửa năm nay, khó khăn lắm mới khiến ông ấy lộ ra sơ hở thì lại bị phát hiện. Tôi thật sự không tin trên đời này có người lúc nào cũng có thể thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp.
- Ông ta đã biết là chị rồi à?
- Không, có lẽ chưa phát hiện ra, nhưng em báo trước để chị chuẩn bị tinh thần. Hay là mình tạm ngừng lại đã?
Bây giờ mà dừng lại thì e là sẽ không còn cơ hội nào nữa, bố tôi và Trương Huệ Lan đều lăn lộn mấy chục năm, sành sỏi hơn tôi vài chục lần, nếu cho họ thời gian thì chắc chắn họ sẽ tìm cách phi tang hết mọi chứng cứ. Như vậy công sức hơn nửa năm sẽ đổ sông đổ biển.
- Không thể dừng lại được, không sớm thì muộn ông ta cũng biết là tôi. Bây giờ càng phải đẩy nhanh việc thu thập sổ sách và tài liệu hơn.
- Chị Thư, như vậy thì quá nguy hiểm, ông ta đã bắt đầu nghi ngờ chị rồi, dù sao việc thu thập chứng cứ bây giờ cũng rất khó khăn, mình cứ tạm dừng ít ngày.
- Cậu đừng lo, cứ tiếp tục đi, ngày mai tôi sẽ đem tin tức Diệp Chính Tường cưỡng bức nữ sinh phổ thông cung cấp cho báo chí. Bọn họ chắc sẽ phải vật lộn với vụ đó một thời gian.
Tôi tắt điện thoại, đồng hồ lúc này đang chỉ mười một giờ.
Cuộc chiến này tôi không nắm chắc phần thắng, nhưng ngày tàn của Diệp Chính Minh và Trương Huệ Lan cũng sắp đến rồi. Cảnh sát đã để ý bọn họ vài năm nay, nếu tôi không nhầm thì bạn gái hiện giờ của Diệp Chính Thuần là cảnh sát chìm.
Quả bom hẹn giờ cuối cùng cũng đến lúc phát nổ.
Diệp Chính Minh, Trương Huệ Lan, sai lầm của hai người đó là đã hết lần này đến lần khác dồn tôi vào chân tường.
Trong ngần ấy năm, tôi đã từng muốn bỏ qua những gì bố tôi làm.
Nhưng chính bố tôi đã lần nữa đâm tôi một nhát. Ông ấy đã không nể tình cha con thì tôi hà tất phải đắn đo.
Tin tức của Diệp Chính Tường đúng là rất có sức hút, từ lâu nó đã là tay ăn chơi khét tiếng ở thành phố H. Diệp Chính Minh chắc chắn sẽ phải bỏ không ít công sức để bịt miệng báo chí.
Ông ta là cây to đón gió lớn, khối kẻ nhìn chằm chằm chỗ đứng đó từ lâu, bầy linh cẩu đang chờ con sư tử ngã xuống, mà tôi vừa hay lại bắn nó bị thương.
Kể từ khi Thế Anh gọi cuộc điện thoại kia, cậu ta không còn liên lạc với tôi thêm lần nào nữa, thường cũng rất ít khi chúng tôi liên lạc trực tiếp như vậy để tránh bị phát hiện.
Mỗi ngày trôi qua, tôi ngoài việc chờ đợi Ngô Giang thì còn chờ luôn cả sự xuất hiện của Trương Huệ Lan. Từ trước tới nay, trước khi bố tôi ra mặt thì Trương Huệ Lan sẽ là người đi đầu.
Bất ngờ là Trương Huệ Lan chưa chờ được, người tôi không hề nghĩ đến lại tìm tới tôi trước. ---------------------------------------------------------------------------------------------
Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt nghiêm nghị, lịch sự đưa danh thiếp cho tôi.
- Cô Diệp Thư, cậu Cao Phi mới tỉnh lại tại bệnh viện cách đây bốn tiếng, người đầu tiên cậu ấy muốn gặp là cô. Mời cô đi cùng tôi một chuyến.
Tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên cầm danh thiếp của ông ta. Hoá ra Cao Phi không phải đột nhiên mất tích mà nằm viện, anh ta rốt cục bị bệnh gì mà lại biến mất cả năm nay?
- Cao Phi bị làm sao?
- Cậu Phi gặp tai nạn giao thông, chấn thương nghiêm trọng nên đã hôn mê rất lâu, bác sĩ cũng nói cậu ấy sẽ thành người thực vật, không ngờ hôm nay cậu ấy bất ngờ tỉnh lại. Cô Thư, xin cô đi cùng tôi ngay, hiện giờ tâm trạng cậu ấy không ổn định, cậu ấy nhất định rất coi trọng cô nên mới muốn gặp cô.
Coi trọng tôi? Cao Phi mà coi trọng tôi thì chắc gà trống cũng biết đẻ trứng. Anh ta chỉ cần đừng mang theo Thuỵ Du lượn lờ qua lại tra tấn thị giác của tôi thì tôi cũng biết ơn lắm rồi.
- Ông cũng vừa nói tinh thần Cao Phi không ổn định, có lẽ người anh ta muốn gặp không phải tôi. Ông nên báo cho Thuỵ Du, dù sao thì cô ấy mới là bạn gái của Cao Phi.
Người đàn ông vội vã lắc đầu, lo lắng nhìn tôi.
- Cô Diệp Thư, chuyện này tuyệt đối không thể để cô Thuỵ Du biết được. Xin cô cứ đi cùng tôi một chuyến, tôi cam đoan cậu Phi không có ý làm hại cô.
Ông cam đoan thì có ích gì chứ, mà thôi, tôi cũng nghĩ Cao Phi chẳng có lý do gì để hãm hại tôi, trừ khi anh ta đột nhiên lên cơn điên, lúc lái xe vì nhớ nhung tôi mà gặp tai nạn nên bây giờ muốn tôi phụ trách.
Một ngàn lần không có khả năng này.
- Được! Tôi đi cùng ông.
Chiếc ô tô đi ra khỏi nội thành, tiến đến một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô thành phố. Tôi theo chân người đàn ông vào phòng bệnh đặc biệt.
Về cơ bản, bệnh viện trong suy nghĩ của tôi chính là nơi đâu đâu cũng là người, không khí thì toàn mùi thuốc khử trùng, có điều phòng bệnh của Cao Phi đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Mùi rượu thoang thoảng chứng minh rõ ràng rằng bệnh nhân đang nằm đây vô cùng có nhã hứng, nằm viện mà còn thưởng thức rượu vang.
← Ch. 45 | Ch. 47 → |