← Ch.113 | Ch.115 → |
Đợi đến ngày thứ hai, tiểu Cúc rốt cuộc tỉnh.
"Tiểu Cúc, cái người này mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?" Hạ Phù Dung có chút vội vàng hỏi, không biết nàng đi nơi nào, không biết nàng có chịu khổ gì không.
Tiểu Cúc lắc đầu một cái.
"Ngươi không phải biết mình mấy ngày nay đi nơi nào sao? Vậy thì ngươi không muốn nói? Hoặc là có ai không để cho ngươi nói?"
"Ta đói rồi."
Mặc dù rất nóng lòng, nhưng vẫn là đợi đến khi tiểu Cúc ăn cơm xong mới mở miệng tiếp tục hỏi, "Tiểu Cúc, ngươi có biết hay không chúng ta cũng rất lo lắng ngươi. Mấy ngày nay ngươi rốt cuộc đi nơi nào?"
Tiểu Cúc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Đi phòng tối."
"Phòng tối? Ngươi biết cái đó phòng tối ở nơi nào sao?"
Tiểu Cúc lắc đầu một cái.
"Vậy ngươi bị người ta bắt đi làm những gì?"
"Không hề làm gì cả. Mỗi ngày trừ ăn cơm ra là đi ngủ."
Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh liếc nhau một cái, tại sao có thể như vậy?
Tối nay Tu Hồng Miễn ngoài ý muốn lại không đến chỗ này của nàng, xem ra lệ phi đó thật đúng là có chút thủ đoạn. Nghĩ tới đây, cái tên đó lại xuất hiện ở trong óc của nàng —— Hoa nhi. Nàng là một như thế nào cô gái? Khiến Tu Hồng Miễn khó quên như thế? Nếu nàng không có ở trong Tần phi, đã nói lên nàng cự tuyệt tình yêu của Tu Hồng Miễn. Không có được mới là quý giá nhất, đây chính là điểm chung của nam nhân tự cổ chí kim.
Nằm ở trên giường lăn lộn không thể nào ngủ được, nàng thừa nhận, nàng nhớ A Hu rồi, không có tên tiểu tử kia ở đây thật đúng là không quen.
"Ô ô ~~"
Hạ Phù Dung từ trên giường nghe thấy một tiếng, cái âm thanh kia vừa rồi kia......
"Ô ô ***" một bóng đen đột nhiên từ trên xà nhà nhảy xuống, vọt một cái vào trong lòng nàng.
"Chán ghét ngươi ~~ mấy ngày nay cũng đi nơi nào! Thế nào không nói với ta một tiếng!!" Hạ Phù Dung một lát bóp lỗ tai của nó, một lát vê đầu của nó, một lát dắt chân của nó, thậm chí coi nó như một cái cán bột trà ở trên đùi. Nó cũng không có quan tâm động tác của nàng, làm nũng chui vào lòng nàng, mặc cho nàng chà đạp, hình như rất là hưởng thụ.
Cảm giác nó cũng rất nghĩ tới nàng, nhưng tại sao phải đột nhiên rời đi lâu như vậy?
Hạ Phù Dung lại gần cái mũi của nó ngửi một cái, không có nồng nặc mùi máu tươi, nói như vậy nó cũng không có đi đại khai sát giới.
Hạ Phù Dung nhéo một lỗ tai của nó nói: " nói, mấy ngày nay đi nơi nào?"
Nó mở đôi mắt to tròn, ở trong đêm tối lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi, mặc dù là màu hồng như thế rất đẹp, nhưng là cũng cho nàng cảm thấy trong đáng thương ở trong mắt nó. Cái con A Hu này, là đến kể khổ với nàng sao?
"Bị người khi dễ?" Thời điểm nói câu này tự Hạ Phù Dung cũng có chút buồn cười, nó là động vật khủng bố như vậy, chỉ có khi dễ người khác.
Nó hình như cũng bị lời nói dối trái lương tâm của nàng chọc cười rồi, một đôi chân trước ôm lấy hai tai, trên mặt đất nhảy lên.
"Chẳng lẽ là ngươi đi khi dễ người khác?"
Hạ Phù Dung mới vừa nói xong, nó liền lại trợn tròn cặp mắt to, tràn đầy ủy khuất nhìn nàng.
Không phải khi dễ người khác, càng không thể nào là bị người khi dễ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thấy nàng không có đoán được, nó liền thú vị chạy trên mặt đất.
"Chẳng lẽ ngươi đi tham gia thi chạy rồi hả?"
Nó không có dừng lại, tiếp tục chạy, chỉ là đông nhảy một cái tây nhảy một cái.
"Đại hội thể dục thể thao Sơn Lâm?"
Chạy đến một nửa A Hu trượt chân té, vấp ngã. Quay đầu buồn bực nhìn chòng chọc nàng một cái, lại tiếp tục chạy. Nhưng mà lần này nó chui lên xà nhà, lại nhảy đến trên bàn, cơ hồ ở trong phòng chạy xung quanh tất cả các ngóc ngách trong phòng.
Hạ Phù Dung nhìn động tác của nó, phân tích từng khả năng. Trên xà nhà? Trên bàn, đáy bàn......"A Hu, ngươi sẽ không phải là đi trộm vật đi?"
Đang nhảy đến trên bình phong, động tác của A Hu hơi chậm lại, một cái nhảy đến lên giường, nằm ở bên cạnh nàng.
Ngủ?
"A Hu ~ a Hu ~~ ngươi cho ta thêm một cái cơ hội a ~ ta nhất định có thể đoán được đấy! A Hu!!"
Một đêm kia, a Hu cũng không có lại để ý nàng, hình như vì nàng đối với nó là không hiểu rõ mà tức giận rồi.
Sáng hôm sau Hạ Phù Dung tỉnh dậy từ rất sớm, vẫn mặt nịnh hót nhìn A Hu cười, nó vẫn giả vờ ngủ say, nàng hiểu rõ nó có thể nhìn thấy nét mặt của ta. Mấy khắc* sau, nó hình như bớt giận một chút, rốt cuộc chịu mở mắt nhìn nàng rồi.
*khắc: cách tính giờ thời xưa: 1 canh giờ = 2 tiếng
Hạ Phù Dung vẫn duy trì bộ mặt như cũ không đổi, "A Hu ~ ngươi tỉnh rồi?"
Ô ô *** a Hu đem đầu đạp ở trên chăn, trong mũi tràn ra một tiếng nghẹn ngào, làm như vẫn còn ở oán giận nàng.
"A Hu ~ ngươi đừng tức giận a ~ như vậy đi, ta đồng ý ngươi, về sau không bao giờ nữa đánh ngươi nữa." Hạ Phù Dung cười hì hì nhìn nó.
Nó chỉ là hé mắt liếc nàng một cái, một bộ dáng rõ ràng không đáng tin, tiếp tục oán giận.
"A Hu ***" Hạ Phù Dung hướng nó làm nũng, còn không ngừng mà dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đâm nó.
Chỉ thấy nó giật mình một cái, lập tức đứng lên, như cái gì cũng không sinh loại nhìn nàng.
Nó là tình nguyện không tức giận nữa cũng không nguyện ý nghe nàng làm nũng sao! Nàng làm nũng lại ghê tởm đến vậy sao?!
← Ch. 113 | Ch. 115 → |