← Ch.064 | Ch.066 → |
Hạ Phù Dung đem nó ôm trở về trong lòng, "Ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết ta nói mười câu thì có chín câu đều là giả à?" Xong rồi nàng lại bổ sung thêm một câu, "Còn có một câu là nói bừa."
Thấy nó vẫn dỗi trừng mắt nhìn nàng, Hạ Phù Dung nỗ lực nghĩ đến cùng có chỗ nào không đúng.
Tức thì hiểu rõ, "Có phải bởi vì ta đã từng nói với đối Đại Cá Tử sẽ không lừa hắn, bởi vì hắn là người nhà của ta mà!"
Nó nghe xong lập tức cong người lên, sừng sững giống bướu lạc đà, ở một bên càng không ngừng nhe răng. Hạ Phù Dung nhìn nó từ trên xuống dưới, đây lại là tư thế gì vậy? Táo bón? Nhưng lại thấy trong mắt nó tràn đầy vui sướng, nàng chỉ biết mình nói đúng rồi.
Khóe miệng Hạ Phù Dung khẽ nhếch lộ ra một nụ cười tà ác, "Nhưng mà còn có nửa câu sau ta không có nói ~" dừng một chút, Hạ Phù Dung nói tiếp, "Bởi vì Đại Cá Tử là người nhà của ta, cho nên ta sẽ không lừa hắn. Nhưng là người nhà cũng có giới hạn, ngươi cũng xem như một phần tử trong nhà, cho nên không ở trong hàng ngũ ~ ai nha, có phải bởi vì trước ta không có nói rõ ràng, làm cho ngươi hiểu lầm hả?" Nói xong Hạ Phù Dung còn che miệng, giả vờ như vô hại.
A Hu động tác cứng đờ, sống lưng nhô cao như bướu lạc đà như xương sống biến hình trông rất khó coi, làm cho Hạ Phù Dung ở một bên nhìn xem có chút lo lắng, "A Hu, cổ không cao như vậy cũng đừng cưỡng cầu, nếu cố gắng biến hình ta biết nói thế nào với Đại Cá Tử đây."
Một đêm kia, một con Ngân Hồ sừng sững ở trên đỉnh núi, nó giống như trầm tư, càng giống như đang hối hận.
Mở mắt ra, chống lại đôi mắt lộng lẫy như tinh dạ của Tu Hồng Miễn.
Nhất thời buồn ngủ toàn bộ biến mất, roạt một cái đứng lên, xấu hổ tay chân không phối hợp, không biết là nên ở lại hay nên đi.
Tu Hồng Miễn day day cái trán, nhìn nơi hoàn toàn xa lạ này, nơi này không phải là trướng doanh của hắn, "Sao lại thế này?"
" Hả? À. ! Là như vậy, ngày hôm qua các ngươi đều uống say, ấy, không phải, là chúng ta đều uống say, sau đó các ngươi liền ca hát, ấy, không phải, là Thiện tướng quân hắn ca hát, ngài, ngài không hát, hắn......"
"Trẫm chính là hỏi trẫm làm sao có thể ở trong này." Tu Hồng Miễn rõ ràng cho thấy không có hứng thú nghe nhiều điều vô nghĩa như vậy.
Thiện Xá cũng bị bừng tỉnh, "Cổ Toàn, Cổ Toàn!"
"A? Cổ Toàn không có ở đây. Nơi này chỉ có Trì Tô, không biết tướng quân có gì phân phó?" Không biết tại sao nàng lại có phản ứng lớn như vậy, chỉ biết là ánh mắt hắn làm cho mặt nàng nóng như lửa, may mắn có phấn bụi che đi, may mắn may mắn.
Bọn họ làm như có chút thanh tỉnh, đều trầm mặc, giống như đang hồi tưởng chuyện tối ngày hôm qua.
Tu Hồng Miễn ngẩng đầu nhìn Hạ Phù Dung, "Mặt của ngươi sao lại hồng như vậy?"
Không phải đâu? Đã trát đen nhẻm như vậy mà còn có thể nhìn ra?" A? Hả, khẳng định là phản ứng say rượu sau, ha ha." Hạ Phù Dung nịnh nọt cười, ý đồ dùng tiếng cười che giấu bản thân chột dạ.
"Ngươi là Trì Tô đi? Sao mà ta thấy ngươi cười giống Cổ Toàn thế không biết." Thiện Xá nói lời này làm cho mặt Hạ Phù Dung tối sầm, Cổ Toàn nàng đã thấy, chính là người hầu hạ Thiện Xá, chỉ biết nịnh bợ. Tất cả mọi người đều nhìn hắn không vừa mắt.
"Hoàng thượng, tướng quân, mọi người dậy rồi sao?" Ngoài trướng không phải ai khác, đúng là Cổ Toàn.
"Vào đi." Tu Hồng Miễn nói, "Đợi lát nữa ngươi đi thông tri chúng tướng sĩ ở sân huấn luyện tập hợp."
Nói xong, Tu Hồng Miễn sâu xa nhìn Hạ Phù Dung một cái, làm cho nàng có dự cảm xấu.
Đi đến sân huấn luyện, Tu Hồng Miễn nhìn mọi người hồi lâu mới nói, "Gần nhất đã xảy ra một đại sự, nói vậy tất cả mọi người đã nghe nói đi?"
Chột dạ cúi đầu, Hạ Phù Dung biết hắn là nói chuyện của nàng.
"Chuyện này liền phát sinh ở trong quân doanh của chúng ta! Ngay cả trẫm cũng không coi vào đâu!" Giọng nói của hắn bỗng gia tăng, nghe được tim Hạ Phù Dung càng đập nhanh hơn.
"Trì Tô!"
"Có!"
"Bước ra khỏi hàng!"
"Vâng!"
Một bước đi nhanh ra, quân tư chỉnh tề, không dám động mảy may.
"Trì Tô. Ngươi thật có khả năng? Một mình thế nhưng có thể diệt sạch quân địch của toàn bộ Phồn Lăng thành. Sao ngươi không trực tiếp vọt tới Kiền Sở quốc dọn sạch cả nước họ đi!?" Chưa bao giờ thấy qua Tu Hồng Miễn lớn tiếng như thế, Hạ Phù Dung thật sự bị dọa, cúi đầu đứng ở nơi đó không dám nói tiếp.
"Thiện tướng quân."
"Có mạt tướng!"
" Công lao của Trì Tô, nếu theo luật thì thưởng thế nào?" Tu Hồng Miễn nói ra làm mọi người sửng sốt, Hạ Phù Dung càng là không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn, không phải muốn phạt nàng sao?
"Công sơ cấp thăng một bậc, công lao trung cấp thăng san cấp, công cao cấp thăng ngũ cấp." Thiện Xá tất cung tất kính nói.
Tu Hồng Miễn nghe xong gật gật đầu, "Truyền trẫm ý chỉ, Trì Tô lập công cao, phong làm tướng quân!"
Ra lệnh một tiếng, chúng tướng sĩ quỳ một gối xuống, "Khấu kiến Trì tướng quân!"
Hạ Phù Dung đờ đẫn gật gật đầu, có chút phản ứng không kịp.
"Nhưng là, Trì tướng quân lại coi thường quân kỷ, tự tiện xông vào khu vực quân địch tác chiến. Thiện tướng quân, theo luật nên như thế nào?"
Thiện Xá nhíu mày dừng một chút mới đáp, "Trảm."
← Ch. 064 | Ch. 066 → |