Vay nóng Tinvay

Truyện:Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 019

Khí Phi Không Dễ Làm
Trọn bộ 267 chương
Chương 019
Bích Thanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Lazada


Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi đi thỉnh an thái hậu xong. Chỉ một chút việc nhà mà cũng nhanh tới thời gian ăn cơm trưa, nhưng là khi về lại phát hiện Tiểu Cúc cư nhiên không có ở nơi đó chờ nàng. Tiểu Cúc chắc không phải là loại người dễ dàng liền đi a, sao lại thế này? Lập tức quyết định quay về Dư Điệp cung nhìn xem, nếu Tiểu Cúc không thấy lại phái người đi tìm xem.

Lúc đi qua hoa viên, xa xa nghe thấy tiếng của thái giám đang răn dạy cung nữ, chắc là làm sai chuyện gì. Cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước, ngầm trộm nghe đến thái giám mắng một người tên là Bích Quỳnh vi phạm vào cung qui vì không chịu làm việc. Tiện đà lại nghe đến một vị cung nữ khác giúp Bích Quỳnh biện giải nói nàng cũng không có không làm, chỉ là nhìn thấy không có ai nên mới nghỉ ngơi một chút.

Hạ Phù Dung vừa nghe không tin hé miệng nở nụ cười, làm sao trong cung còn có nữ tử đáng yêu như vậy?

"Bốp" một tiếng thanh thúy vang lên, Hạ Phù Dung biết là có người bị tát vào mặt rồi. Trong lòng không biết vì sao, chỉ là không nghĩ muốn một nữ tử đơn thuần đáng yêu như vậy bị thương, mặc kệ có phải nàng làm hay không, nếu cứ tiếp tục thì cung nữ kêu Bích Quỳnh kia khẳng định sẽ không bỏ qua nàng. Vì thế dừng bước, hướng phía thanh âm truyền đến đi tới.

Mọi người vừa thấy là Dư phi, lại quỳ xuống thỉnh an, Hạ Phù Dung gật đầu đáp ứng, lại tùy ý hỏi thăm tình huống.

Một chuyện rất nhỏ, cung nữ kêu Bích Quỳnh cùng Bích Thanh là hai tỷ muội, là cung nữ tới học việc ở hoán thấm phòng. Bích Quỳnh thích đùa giỡn, thừa dịp không có người giám sát liền lười biếng, đem quần áo vốn là chính mình phải giặt lại vụng trộm nhét vào chậu của người khác. Mà tỷ tỷ Bích Thanh của nàng lại là người ngay thẳng không biết suy nghĩ, không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chuyện này vì vậy bị phát hiện.

Hạ Phù Dung nghe đến đó mới biết được hoán thấm phòng là phụ trách giặt quần áo, nhìn nhìn Bích Thanh, nàng khẳng định chính là nữ tử đáng yêu vừa nãy rồi. Trong lòng không lí do thấy thích nàng, chỉ sợ nàng ở trong này làm không được bao lâu sẽ bị phai mờ thôi.

"Ngươi cũng biết tội?" Hạ Phù Dung hỏi những lời này không phải hướng về phía Bích Quỳnh, mà là nhìn Bích Thanh.

Nàng sững sờ nhìn ta, tựa hồ còn không có phản ứng kịp, "Nương nương đúng là nhận sai người? Ta là Bích Thanh."

"Làm càn! Nương nương như thế nào có sai? Xem ta không vả miệng ngươi!" Thái giám nói xong dơ tay liền muốn hướng Bích Thanh đánh tới.

"Bản cung có nói muốn vả miệng?" Lời của nàng nói để cho thái giám vừa chuẩn bị ra tay lập tức thu trở về, "Nương nương tha mạng, là nô tài đáng chết."

Không để ý đến thái giám, tiếp tục nhìn Bích Thanh nói, "Ta là hỏi ngươi, Bích Thanh."

Mọi người đều mờ mịt nhìn Hạ Phù Dung, làm như không biết Bích Thanh làm sai chuyện gì.

"Nô tỳ ngu dốt, không biết nương nương nói Bích Thanh sai lầm ở đâu?"

"Bích Quỳnh cùng với ngươi làm chung mà lại là muội muội ngươi, ngươi vừa mới chẳng những không có giúp nàng nói chuyện, ngược lại hại nàng bị vả miệng, chuyện như vậy chẳng phải là để cho hoán thấm phòng mang tiếng xấu? Mọi người lại không đoàn kết như vậy, muốn như thế nào có thể làm tốt bổn phận của mình? Phải biết rằng một người bị phạt, toàn bộ phòng sẽ bị sỉ nhục!"

Mọi người đều giật mình, đều căm giận trừng mắt Bích Thanh.

Bích Thanh sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, cuống quít dập đầu nói, "Nương nương thứ tội, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý hại Bích Quỳnh, nàng là muội muội ta a, ta làm sao có thể hại nàng." Nói xong, lại khóc lên.

"Đương nhiên, ta vừa mới từ trong miệng Lý công công cũng nghe ra ngươi là người nói chuyện đúng mực, ta nghĩ chuyện này cũng không phải là ngươi cố ý."

Bích Thanh nghe xong giống như lấy được đại xá cuống quít dập đầu, "Nương nương tuệ nhãn, nương nương khoan dung độ lượng."

"Bất quá, " nàng cố ý dừng một chút, để cho không khí nguyên bản đã thoải mái xuống lại tăng trở lại, "Ngay cả nói đều nói không tốt, có thể nào làm chuyện tốt được đây?"

Bích Thanh vừa nghe, nhất thời sợ tới mức thất thanh ở nơi đó, một bên Bích Quỳnh lập tức quỳ xuống dập đầu nói, "Dư phi nương nương xin bớt giận, Bích Thanh trời sinh ngu dốt, nhưng làm việc thành thật, lại biết giữ bổn phận, nhất định có thể đem chuyện của chính mình làm tốt."

Xem ra tỷ muội này cảm tình cũng không tệ lắm, "Như thế nào, vừa mới Bích Thanh hại ngươi bị vả miệng, ngươi cũng không có ghi hận?" Hạ Phù Dung xem trên mặt nàng còn in dấu bàn tay nói.

"Tạ nương nương quan tâm, Bích Thanh tuy sẽ không nói, nhưng tâm địa cũng rất tốt, cũng không cố ý." Bích Quỳnh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lại kiên định đáp.

Thật sự rất khó tưởng tượng làm sao có thể có một đôi tỷ muội như vậy, một cái ngốc đến đáng yêu, một cái thông tuệ cơ linh.

"Như vậy đi, Bích Thanh, ngươi liền đến Dư Điệp cung làm việc, bản cung sẽ tự thân dạy bảo ngươi, chẳng thế thì để cho người ngoài biết rõ, sẽ nói chúng ta không đủ khéo, sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của quốc gia."

Bích Thanh vừa nghe, lại nói quanh co không có tạ ơn. Theo lý thuyết từ một người đến học việc giặt quần áo được lên đến tỳ nữ của hoàng phi kia đúng là từ dưới đất trực tiếp lên tới trên trời, nhưng là nàng lại giống như không quá nguyện ý?

"Bẩm nương nương, Bích Thanh cùng muội muội Bích Quỳnh từng thề đến trong cung muốn ở cùng nhau, sẽ không tách ra." Bích Thanh ngẩng đầu đáp, từ trong mắt nàng, Hạ Phù Dung nhìn thấy một loại kiên định khác.

"Nương nương bớt giận, cái kia là tỷ muội nô tỳ vui đùa, nương nương không cần tưởng thật." Bích Quỳnh vội vàng nói, nói xong lại vẫn lôi kéo ống tay áo Bích Thanh, nói nhỏ"Nhanh tạ ơn a."

Ai ngờ Bích Thanh gốc tới cùng, "Chúng ta ở trong miếu Quan Âm đã tứng phát thệ, có Quan Âm nương nương nhìn, còn có Ngọc Hoàng đại đế nghe, tại sao nói là trò đùa?"

Hạ Phù Dung mỉm cười, "Vậy nếu Bích Quỳnh cũng đến Dư Điệp cung thì sao?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-267)