Can đảm
← Ch.006 | Ch.008 → |
Đột nhiên, nó mở mắt!
Lại giương lên một đôi mắt to đen, tương phản lại với màu đỏ tươi trên người nó không trộn lẫn một tia tạp chất, ta ầm một tiếng đóng lại hộp.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh, như vậy càng thêm cảm nhận được tiếng đập của tim mình nhanh dị thường.
Không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Lại từ từ mở hộp ra, nó đang dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm ta, toàn thân màu đỏ như máu, phối hợp với hai mắt sáng rực, thật là một hình ảnh quỷ dị, mà lại làm cho người ta cảm thấy hài hòa.
"Ngẩng, can đảm."
" Can đảm, can đảm."
Nó nhìn ta, vừa mới rồi cũng không phải là tiếng nói của ta.
Là nó, nó cư nhiên sẽ kêu!
Thật cẩn thận dùng khăn tay đem nó nâng lên, lại sợ cầm mạnh nó sẽ bẹp mất. Đưa tay hơi chút nhẹ nhàng, lại bắt đầu cầm nó lên xem xét. Chỉ thấy nó tại trong tay ta chậm rãi lăn qua lăn lại, thật đáng yêu!
" Can đảm." Ta cầm lên xem kỹ toàn thân nó, nó cũng không có miệng. Tiếng nói là từ thân thể nó vọng lại, cho nên nghe có chút cảm giác cộng minh.
Quá đáng yêu, ha ha, ta cười ngặt nghẽo, "xoạt." Đơn giản mà lưu loát một tiếng, ta ngây dại.
Nó bay vào trong miệng ta!
Ta nghĩ hiện tại sắc mặt ta nhất định trắng bệch dọa người, làm sao bây giờ, nó sẽ không ăn hết lục phủ ngũ tạng của ta đi......
Có phần cảm giác kinh hồn, đột nhiên nhớ tới còn có một cuốn sách. Vội vàng mở ra xem, nói không chừng là "hướng dẫn sử dụng" của " can đảm " a?
Hiện tại ta có thể dùng hai chữ thất vọng để hình dung? Vì sao bên trong này một chữ cũng không có?
Ta hiện tại giống như là đang dẫm phải bom hẹn giờ, đem chân nhấc lên cũng không phải, đứng yên một chỗ cũng không phải.
Đột nhiên nghĩ đến buổi chiều giống như ta nhìn đến trên bìa cuốn sách này có chữ viết, tại sao hiện tại không có rồi hả? Nhìn cuốn sách sạch sẽ, đột nhiên có một ý tưởng chui vào trong óc, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết phải nhúng qua nước mới hiện chữ lên sao?
Ta hiện tại cảm giác giống như người chết đuối đang vùng vẫy thì tóm được một cái phao cứu mạng, mạnh xoay người, chuẩn bị đem cuốn sách cho vào trong nước, lại phát hiện thùng nước bị khiêng đi rồi.
Ta hiện tại cảm giác giống như người chết đuối đang vùng vẫy thì tóm được cái phao cứu mạng, lại phát hiện cái phao cứu mạng cũng là đang trôi ở trên mặt nước, tâm, một phen ngã vào đáy cốc.
Chung quanh nhìn nhìn, lại phát hiện trên bàn còn một ly trà, có nước rồi. Là nãy Tiểu Cúc bưng tới cho ta lúc ăn cơm chiều, ta không có uống. Nhưng là ít nước như thế làm sao mà nhúng hết được cuốn sách đây?
Nghĩ nghĩ, liền đem cuốn sách gấp nhỏ lại, như vậy có thể nhúng được vào ly trà.
Nhúng một hồi, mới từ từ lấy ra cuốn sách, quả nhiên có chữ viết. Thật cẩn thận mở ra, bìa mặt rõ ràng viết hai cái chữ to.
Nhìn thấy chữ bộ mặt ta vặn vẹo, buồn bực, tại sao là chữ phồn thể? Ta không biết chữ phồn thể a! Ai có thể cứu cứu ta ~ hiện tại cực kỳ hối hận lúc trước không có nghe mẹ nói chịu khó học chữ quố ngữ, khi đó thầy giáo dạy tiếng trung có mở một lớp học dạy chữ phồn thể, thi ca. Ta lại đối những thứ nho nhã gì đó không có hứng thú, cho nên căn bản không có dụng tâm học.
Chiếm được hai cái bảo bối rất trọng yếu, lại một điểm tin tức đáng giá đều không có đạt được. Can đảm chui vào thân thể ta, sách lại xem không hiểu......
Bất quá ta còn là đem sách lật qua lật lại mấy lần, ừ, không sai. Ta giống như lão học giả gật gật đầu, mãn ý đóng lại sách. Có nhìn hay không, không hiểu không quan hệ, ít nhất ta còn là nhìn, quá nhiều người ngay cả sờ cũng chưa sờ qua a. Nghĩ như vậy, trong lòng an ủi rất nhiều.
Đem sách cùng cái hộp không một lần nữa cất kỹ, lại đến giường chuẩn bị đi ngủ, lại phát hiện thân thể một trận run rẩy, không phải tác dụng phụ của can đảm đi, là bị dọa. Thử nghĩ nếu một con trùng không rõ nguồn gốc bay vào trong miệng ngươi......
Đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết thường xuyên nhìn đến có một loại cổ, là chuyên môn nuôi dưỡng để cho vào trong người......
Lại là một đêm không ngủ.
Nhanh đến bình minh khi đó ta mới ngủ, mơ mơ hồ hồ bên tai đã có người gọi ta, hình như là thanh âm của Tiểu Cúc đi, xoay người lại, lại ngủ thiếp đi.
Chậm rãi mở mắt ra, lại thấy Tiểu Cúc ở bên giường nhìn chằm chằm ta xuất thần. Xem ta thức dậy, nàng cười cười nói, "Nương nương rốt cục tỉnh rồi?"
Lấy tay đỡ người muốn ngồi dậy, Tiểu Cúc tri kỷ đỡ ta. Nhìn hành động bây giờ của nàng, nói vậy nàng đã suy xét rõ ràng rồi.
"Nương nương, ta......"
"Không cần bảo ta nương nương, ngươi đã đã suy xét rõ ràng muốn làm như thế nào, chúng ta liền kêu tỷ muội đi." Không đợi nàng mở miệng, ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
Nàng ngẩn người, làm như không nghĩ tới ta sẽ đoán được quyết định của nàng, lập tức hiểu rõ cười, "Nương nương là hoàng phi địa vị cao quý, Tiểu Cúc sao dám vượt qua?"
"Ha ha, " ta cười khẽ một tiếng, không dám vượt qua sao? Vì sao lại vẫn mở miệng một tiếng Tiểu Cúc mà không phải là nô tỳ?" Tiểu Cúc muội muội đây là nói cái gì, tỷ tỷ ngươi hiện tại là cái dạng này, làm sao còn có thể được hoàng thượng ưu ái a? Huống chi có thể có muội muội thông minh như vậy là vinh hạnh của ta a." Nếu ngươi không đáp ứng, ta làm sao có thể biết được tên của chính mình a?
← Ch. 006 | Ch. 008 → |