Vay nóng Tinvay

Truyện:Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Chương 074

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa
Trọn bộ 179 chương
Chương 074
(1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-179)

Siêu sale Lazada


Tần Mộc Vũ, đồ ngốc này, phá hư kế hoạch lớn không nói, còn ở đây nói mát. Có trời mới biết, hiện tại anh cũng muốn cho Qúy Linh Linh phá thân thể của mình, nhưng ...... sao một yêu cầu nhỏ nhoi cũng không thể làm được. Không có làm được còn chưa tính, cư nhiên lại còn bị bảo bối của anh cho một cái tát, làm cho lửa dục mãnh liệt nhất thời như bị dội nước đá.

Chết tiệt, chết tiệt, anh thật sự muốn bùng nổ, anh nhịn không được! Tần Mộc Vũ. Nếu lần này mà không giáo huấn cậu, thì quả thật là có lỗi với thanh danh thượng tá của mình.

"Ôi, bạn thân mến, nếu không như vậy đi, tớ tặng cậu hai mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, dáng người nóng bỏng, chậc chậc, hơn nữa công phu trên giường là hạng nhất, sẽ giúp cậu dễ chịu đó, như thế nào?" Tần Mộc Vũ quả nhiên là kẻ háo sắc, chỉ là suy nghĩ thôi, cũng có thể làm lộ rõ từ ngọn đến đáy bộ dáng hèn hạ của anh ta.

"Ầm"

Mộ Ly nhặt lên cái chén không liền ném về phía Tần Mộc Vũ, nhưng bị anh ta nhanh tay lẹ mắt bắt được.

"Tiểu Ly Ly, cậu muốn mưu sát bạn thân là tôi sao?" Tần Mộc Vũ giống như thị uy bản thân, hướng về phía Mộ Ly, mở vạt áo ra, trong tay cầm cái ly không.

"Tôi cho cậu một cơ hội, cho tôi một lý do chính đáng vì sao lại đôt nhiên tới đây. Cậu cần phải hiểu rõ, nếu như không có lý do gì, tôi sẽ khiến cậu......." giọng nói Mộ Ly mơ hồ lộ ra sự rét lạnh.

"Ai yêu, ngừng, đừng nói ahh...... Tôi thật sự là có lý do, có được hay không? Đừng có dùng dáng vẻ đối với kẻ địch để tiếp đãi tôi, cậu xem xem nhân phẩm đạo đức của lãnh đạo mấy người, đừng nên xem tôi như kẻ địch mà đối đãi. Đừng quên, tôi chính là người kề vai chiến đấu, Tiểu Vũ đó!"Tần Mộc Vũ lại bày ra bộ dáng nũng nịu lần nữa.

Vừa nhìn thấy bộ dáng đó của Tần Mộc Vũ, Mộc Ly đã cảm thấy đau đầu nhức óc.

"Đến phòng sách! tốt nhất là cậu có lý do" nói xong, Mộ Ly liền đùng đùng đi đến phòng sách.

"Được" Tần Mộc Vũ nhún vai một cái, được rùi, dù thế nào đi nữa, thì anh ta cũng xem mình là người xấu rồi. Không phải chỉ là bị phụ nữ đánh ư, vậy thì thế nào chứ.

"Cái gì" Mộ Ly hiển nhiên tỏ ra vô cùng không hiểu với lời nói của Tần Mộc Vũ.

"Cậu không hiểu nổi có phải hay không, tôi cũng không hiểu" Tần Mộc Vũ vuốt vuốt tay.

"Tập đoàn Tư Kỳ cư nhiên lại muốn nhận lỗi với tôi? Ha, đây thật sự là chuyện lạ" gương mặt tuấn tú của Mộ Ly căng thẳng khó coi.

"Ly, mặt mũi của cậu càng lúc càng lớn nha, trung ương thu được tin tức này, tôi đi nghe lén cũng là nhận được tin tức này. Cậu cảm thấy tập đoàn Tư Kỳ có ý gì?

Mày Mộ Ly nhăn lại, tự hỏi ruốt cuộc chỗ nào có vấn đề, theo đạo lý mà nói, một tập đoàn có thể hô phong hoán vũ trong giới hắc bạch, cho dù bọn họ rất muốn lấy lòng trung ương, nhưng cũng không cần phải bỏ xuống mặt mũi, nói xin lỗi với một quan viên cao cấp nhỏ như mình. Hơn nữa, theo như anh điều tra được, Tư Kỳ Na Mỹ đích thị là một tiểu thư điêu ngoa, hơn nữa chủ nhà Tư Kỳ cũng thường để mặc cô ta, trừ phi......

"Cậu đoán xem có phải đại tiểu thư nhà Tư Kỳ coi trọng cậu rồi?" Trong ánh mắt của Tần Mộc Vũ lộ ra vài phần khôn khéo.

Mộ Ly liếc anh ta một cái, mặc dù như vậy, nhưng ý nghĩ của Tần Mộc Vũ lại giống mình.

"Nếu tôi là cô ta thì có thể coi trọng một người như thế sao?" Giọng nói Mộ Ly tràn đầy khinh thường hỏi ngược lại.

"Nếu quả thật 'chỉ hôn' cho cậu rồi, cậu có thể cự tuyệt?" Nét mặt Tần Mộc Vũ rõ ràng tràn đầy bộ dạng xem kịch vui.

Mộ Ly nhìn anh ta một cái, cũng đoán được suy nghĩ của Tần Mộc Vũ, "Nếu như cô ấy thật là ái mộ tôi như vậy, tôi đây cũng cam nguyện cống hiến thân mình vì quốc gia."

Đứng ở ngoài cửa, Quý Linh Linh nghe đến đó, trong lòng không khỏi lặng xuống, nghe thấy Mộ Ly nói những lời này, trên mặt của cô thoáng hiện một nụ cười lạnh, quả nhiên giống như cô suy nghĩ. Nghe đến đây, cô nghĩ mình có lẽ không cần thiết phải tiếp tục nghe nữa.

"Thật sao? Cậu sẽ sảng khoái đồng ý như vậy sao? Ly, nếu như đổi lại là những người khác, dù không phải thì tôi cũng sẽ tin tưởng hắn ta sẽ khuất phục cường quyền, mà không oán không hối hận. Nhưng nếu là cậu, coi như xong đi, tôi còn hiểu cậu hơn cả cậu. Quan trọng hơn là..." anh ta dừng một lát, "cậu bỏ được nữ thần của cậu sao?" Một lời nói mập mờ, đã làm rõ được cả trung tâm.

Nét mặt căng thẳng của Mộ Ly buông lỏng xuống, "cậu biết là tốt rồi." Cho tới bây giờ, không có người nào có thể ép buộc được mình. Tập đoàn Tư Kỳ thì như thế nào, đại ca hắc đạo thì thế nào chứ, có liên quan tới mình sao? Chẳng có bất cứ quan hệ gì cả.

"Ha ha, Ly, tớ nói cậu không phải là thực sự nhớ trần tục chứ, nữ thần nhà cậu rốt cục làm thế nào mà hấp dẫn được cậu. Theo như tớ thấy, dung mạo nữ thần nhà cậu chỉ như các phụ nữ bình thường, thật sự là không có chỗ nào khác so với một số cực phẩm gặp lúc trước...."

"Cậu thì biết cái gì?" Mộ Ly không đợi anh ta nói xong, đã không nhịn được cắt đứt lời của anh ta.

"Được rồi, tớ không hiểu. Trước kia tớ tặng cậu mấy cô gái trẻ, kỹ thuật đều là hạng nhất, cậu đều không cần, cư nhiên bây giờ có thể chịu được một người phụ nữ tát cậu một cái, tớ thật đúng là không nhịn được tò mò."

"Cô ấy đánh tôi, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc!" Mộ Ly kiên quyết làm tiểu nhân, "Chỉ cần cô ấy không phải không để ý đến tôi, dù cô ấy có làm gì, tôi đều có thể chịu được, hơn nữa còn sẽ rất yêu."

"Không phải chứ? Cậu bị trúng độc à?" Tần Mộc Vũ bày ra bộ dáng ghét bỏ, nghĩ đến người anh em đẹp trai ban đầu bị đồn là người mình thích, cư nhiên bây giờ vì một người phụ nữ lại mê muội tới trình độ này? Nữ thần đó có phải cho anh ta uống thuốc gì rồi hay không? "Vậy cậu ở trên sao?"

Ban đầu Mộ Ly nghe câu hỏi của anh ta thì sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó đó vẻ lúng túng trên mặt liền biến mất, "Chúng tôi muốn không chỉ là kết hợp trên thân thể, mà là cả tâm hồn."

Té xỉu, không phải là quan hệ nam nữ sao? Còn tiến lên tới trình độ như vậy, anh ta lại không nhịn được muốn châm chọc rồi

"Nữ thần nhà cậu ở trên giường không có tranh cướp ở phía trên với cậu, khiến cậu bãi công rồi sao?" Vẻ mặt Tần Mộc Vũ hứng thú hỏi.

Vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt Mộ Ly không khỏi chán chường, "Nữ thần nhà tôi, đối với tôi mà nói thì 'chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh thường nông nỗi', cho nên, cậu nên hiểu, cậu cần để cho cô ý yên tâm mặc quần áo."

"Nghĩa là, nữ thần không có coi trọng cậu?" Giọng Tần Mộc Vũ ngay lập tức cất cao.

"Dĩ nhiên không phải!" Việc có tổn hại đến hình tượng chính bản thân mình, bảo anh làm sao có thể chấp nhận đây.

"Vậy là vì cái gì? Loại người như cậu vừa đẹp trai, nhiều tiền, lại là quan lớn, mặc cho phụ nữ nào thấy cậu đều sẽ điên cuồng theo đuổi, nhưng nữ thần nhà cậu.... Tát cậu một cái kia không nhẹ chứ?" Tần Mộc Vũ có chút đồng tình cho người anh em của mình, theo đuổi người ta lâu rồi mà không được, thật mất mặt.

"Cậu nói xong chưa? Cậu là đội chó săn à? Hỏi tới hỏi lui, tớ không có tâm tình trả lời cậu. Được rồi, mau nói cho hết lời rồi đi nhanh lên, về sau loại truyện nhỏ này thì gọi điện thoại là được rồi, không cần trực tiếp đến tìm tớ." Mộ Ly bị Tần Mộc Vũ nói cho có chút nghẹn lời, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể làm cho anh ta mau biến đi.

"Được rồi, trong tình yêu đàn ông mà thầm mến thì đáng thương nhất, tớ đi đây!" Thật là không nhịn được muốn khinh bỉ anh ta, không biết là ai ngày hôm qua nóng vội bắt mình đi thăm dò động tĩnh của tập đoàn Tư Kì, xem ra một khi rơi vào lưới tình, chỉ số thông minh đều âm hết cả.

Sau khi Tần Mộc Vũ đi, Mộ Ly liền đi đến phòng của Qúy Linh Linh.

đường phân cách

"Hi, đại ca!"

Ai? Người nào đang gọi mình! Tần Mộc Vũ vừa dừng xe trong sân trước cửa biệt thự, liền nghe thấy tiếng gọi. Trước cửa nhà anh ta, đứng ở đó là.... Hả, là tên đàn em đêm đó, người phụ nữ đó! Mới nửa ngày chân đã khỏi rồi sao? Nhớ mang máng là cô ta hôn mê bất tỉnh mà, sao hiện tại lại tràn đầy sức sống đứng ở chỗ này?

"Hi, xin chào, đại ca, em đợi anh rất lâu rồi!" Chỉ thấy cô ta một chân cà thọt, nhìn thấy Tần Mộc Vũ liền kích động chạy tới.

"Làm sao cô biết tôi ở nơi này?" Tần Mộc Vũ cau mày, đẩy tay cô giắt trên cánh tay mình ra.

"Anh Vũ Nhân đó, đại ca, anh Vũ Nhân nói anh gần đây rất cực khổ, muốn em tới đây chăm sóc anh!" Thấy trên mặt cô còn ửng hồng, khiến Tần Mộc Vũ không khỏi ghét bỏ.

"Giữ một khoảng cách!" Mạc Vũ Nhân, đáng chết, anh ta xem mình là người nào chứ? Lại còn ra ý phái một người phụ nữ, muốn ngực không có ngực, tới chăm sóc mình.

"Được!" cô nghe được mệnh lệnh, lập tức lui về phía sau hai bước."Đại ca, anh vừa trở về, đưa chìa khóa cho em đi, em đi mở cửa giúp anh!"

Tần Mộc Vũ nhìn cả người đầy bụi đất phía dưới gương mặt nhỏ nhắn của cô, trừ gương mặt này giống phụ nữ ra, thì không còn chỗ nào có dáng vẻ con gái, thật sự còn không bằng một người đàn ông. Anh không khỏi cảm thán, chậm rãi giao cái chìa khóa ra.

Cô đoạt lấy, cầm cái chìa khóa trong tay, chân cà thọt, nhanh chóng chạy tới mở cửa.

Nhìn bộ dáng cà thọt cà thọt của cô, thật là xấu xí mà.

"Đại ca, anh vào đi, đừng khách khí, cứ tùy tiện ngồi, em đi rót nước cho anh!"

Hả, nhà này hẳn là của anh chứ?

"Cô......" Kể từ cái ngày cô xuất hiện tại nơi này, chân mày trên mặt anh cũng chưa từng giãn ra.

" Đại ca, anh có việc gì sai bảo không ạ?"

"Cô tên là gì vây?"

"Em tên là Quách Hiểu Lượng, anh có thể gọi em là Lượng Lượng."

Hả.... . Thật sự...... Bộ dáng của cô rất giống như sau khi làm phẫu thuật chuyển giới, ngay cả tên cũng quê mùa...... Còn nam tính nữa.

"Đi đi đi......" Tần Mộc Vũ thật sự là nhịn không được rồi.

"Được, đại ca chờ em một lát, em đi làm quen với nơi này một chút, rồi lập tức rót nước cho anh." Quách Hiểu Lượng không thèm để ý chút nào đến vẻ mặt chán ghét của Tần Mộc Vũ, bởi vì anh Vũ Nhân đã nói, đại ca là người tốt nhất trong thiên hạ, cũng là người cực khổ nhất, nếu như chăm sóc tốt cho anh, bang hội nhất định sẽ phát triển tốt. Cô hiện tại không chỉ là đang chăm sóc cho đại ca, mà là đang chăm sóc cho người quan trọng nhất của bang hội số một nước nhà!

Tần Mộc Vũ nhìn theo bóng lưng của cô nàng tai họa kia, thật không nhịn được muốn kêu ông trời. Anh đây là xui xẻo mấy đời, tự nhiên bên cạnh lại có một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ như vậy đi theo, sớm biết như vậy, anh cũng không bắt Mạc Vũ Nhân cử người chăm sóc rồi, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được mà!

Ngồi ở trên ghế sa lon, liền nhìn thấy cái túi rách nát của Quách Hiểu Lượng, ở phía trên còn viết "Trường Thành chào mừng quý khách", làm ơn đi, đây không phải là túi du lịch từ năm 1970 đi du lịch Bắc Kinh nhận được làm kỉ niệm chứ? Nhìn thấy anh đã cảm thấy đau đầu.

"Đại ca, mời anh uống nước!" Hẳn là cô đã sửa soạn lại mình một chút, nhưng nhìn quần áo cả người cô màu xám tro như người già, thì anh nhìn thấy cốc nước cũng đã muốn có phản ứng giống như có thai!

"Đại ca, anh không khát sao? Tôi thấy anh hình như có vẻ rất khát, anh tới uống một hớp đi, trời nóng nực như vậy, sẽ hạ hỏa rất tốt!" Quách Hiểu Lương vẫn giữ bộ dạng nhiệt tình nói với anh.

"Không cần." Tần Mộc Vũ gắt gao mím chặt môi, như vậy mới không dễ dàng lộ ra một chút nụ cười.

"Vậy cũng được, đại ca anh không uống nước, nhất định là đã đói bụng, anh muốn ăn cái gì, em đi làm cho anh, em làm được rất nhiều loại món ăn, các loại cơm, bảo đảm anh ăn một bữa còn muốn ăn bữa tiếp theo!" Trong tay Quách Hiểu Lượng còn bưng ly nước, nhìn bộ dáng, giống như đầu bếp cao cấp của khách sạn năm sao.

"Tùy ý làm một chút là được, tôi về phòng nghỉ ngơi trước." Tần Mộc Vũ thật sự không muốn nhìn lại cô, "Đúng rồi, trước khi nấu cơm, trước tiên sửa soạn cô sạch sẽ đi đã". Anh vừa mới đi được một bước, liền quay đầu lại nói.

"Dạ, được, em đi làm ngay, xin đại ca yên tâm!"

Hả...... Thật sự chịu phục cô rồi!

Tần Mộc Vũ nghiến răng, thật là không biết nên nói cái gì cho phải, cư nhiên phái cho anh một cực phẩm như vậy!Vừa vào phòng, anh liền gọi điện thoại, mắng Mạc Vũ Nhân.

"Mạc Vũ Nhân, cậu muốn chết có phải hay không? An bài người như thế cho tôi, người đó... Quách cài gì đó, cô ta rốt cuộc làm gì, có phải là thân thích nhà cậu hay không? Vừa quê mùa, thô kệch, một chút dáng vẻ con gái cũng không có, cư nhiên cho cô ta đến chăm sóc cuộc sống của tôi! Có biết bản đại ca rất kén chọn, thấy cô ta sẽ ăn không ngon miệng hay không! Cậu muốn mưu hại tôi, sau đó sẽ được làm đại ca có phải hay không? Được rồi, tôi thua cậu, hiện tại tôi liền để cậu làm đại ca, cho nên cậu hãy lập tức mang cô ta đi!" Tần Mộc Vũ đợi cuộc gọi được chuyển, liền mắng ngay sau khi điện thoại được thông.

Quả nhiên Mạc Vũ Nhân đoán không sai, cũng biết đại ca sẽ có bộ dạng này, hơn nữa tuyệt đối sẽ không mắng ngay trước mặt Hiểu Lượng! Người đàn ông này, chú trọng nhất chính là khí chất.

Nghe Tần Mộc Vũ mắng xong rồi, Mạc Vũ Nhân mới đưa điện thoại di động đến gần lỗ tai.

"Đại ca."

"Tôi không làm đại ca, tôi để cho cậu làm!" Cơn giận này của Tần Mộc Vũ cũng không phải lớn bình thường.

"Đại ca, mau tắt giận. Tôi phải chọn từ mười mấy cô gái, mới tìm ra được một người như Hiểu Lượng, đó là một cô bé có lòng trách nhiệm." Đại ca, anh nhất định phải biết quý trọng, Mạc Vũ Nhân nghĩ tới dáng vẻ đại ca mình, muốn nhịn cười cũng không được.

"Còn mười mấy cô gái? Cư nhiên lại tìm cho tôi một người như vậy? Chẳng lẽ cậu không biết thưởng thức của tôi hả?" Hỏng mất, chẳng lẽ nhiều năm qua anh lại tạo được một cái hình tượng chó má như vậy trước mặt anh em?

"Đại ca, anh đừng nói như vậy nha, cô gái này cũng không phải lên giường với anh, cô ấy chỉ là chăm sóc anh, hơn nữa cô ấy đã ở trong bang hội một thời gian, có thể chiếu cố cả việc anh em kết thân, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.... Ách......" Đoạn này, Mạc Vũ Nhân cũng không biết nên nói như thế nào, Quách Hiểu Lượng, cô em gái này thật sự rất vĩ đại! Thật, "Đại ca, cho nên anh không khỏe thì để khiến Hiểu Lượng chăm sóc anh đi, cô nàng nhất định sẽ chăm sóc anh béo phì, tráng kiện an khang đấy!"

"Cậu câm miệng! cậu xem tôi là heo để nuôi sao?" Đáng giận, cư nhiên lại dám dùng mấy từ "béo phì, tráng kiện an khang" này!

"Đại ca, tôi sai lầm rồi, tôi nói sai, tôi nói sai! Nhưng Hiểu Lượng thật sự rất tốt, bản lĩnh lại còn rất được, có thể làm trợ thủ đắc lực của anh nữa!"

"Đúng, bản lĩnh thật không tệ!" Tần Mộc Vũ nghiến răng rặn ra mấy từ, "Bảo cô ta leo tường, ai dè lại gãy chân!" Bản lĩnh này quả thật quá tốt, gãy thì gãy, còn hôn mê bất tỉnh, khiến anh mất hết mặt mũi, đưa cô ta vào bệnh viện, còn bị bác sĩ trưởng kia hỏi lung tung này kia! Ông trời, Quách Hiểu Lượng quả thật chính là đến đánh bại nhân phẩm của anh mà!

"Đại ca, đừng nóng vội, anh phải thật tâm phát hiện, mới biết Hiểu Lượng thật sự rất tốt...... Ai nha, đại ca tôi...... Tôi...... hình như tín hiệu...... Không được tốt...... Nghe...... không thấy gì cả?"

Tần Mộc Vũ sững sờ nhìn điện thoại di động bị cúp! Anh em tốt, lại dám lật bài với anh, được được được, nếu Mạc Vũ Nhân không mang Quách Hiểu Lượng về, vậy chính anh cũng có biện pháp đuổi cô đi!

Vù...... di động bị ném lên đệm, anh lập tức nằm sắp ở trên giường, nghĩ tới cũng đã muốn phát hỏa!

đường phân cách

"Em yêu, có phải rất mệt không? Có muốn nằm nghỉ một lát không?" Mộ Ly thận trọng đánh giá rồi đi vào, ngồi ở mép giường Quý Linh Linh. Cô không nói chuyện, bất động cũng không ầm ĩ, đây là thế nào?

Hỏi câu này xong, anh thấy Quý Linh Linh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

"Em yêu"

"Anh có thấy buồn nôn hay không? ai là em yêu của anh? Thượng tá Mộ, anh có phải quá tùy tiện rồi hay không?" Nghe ra cô thật sự là không thoải mái, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, lạnh lùng trả lời anh một câu.

Ách, cô xem ra là giận thật rồi, có lẽ tát mình một cái kia còn chưa đủ hả giận.

"Quý đại tiểu thư, đừng nóng giận có được hay không? anh không phải cố ý, em cũng biết, đàn ông mà, cũng có chút không thể tự điều khiển......"

"Hả? Là thế này phải không? Ý của anh chính là lấy tôi để giải quyết nhu cầu sinh lý của anh sao?" Quý Linh Linh nghe lời này, nụ cười lạnh trên mặt liền lạnh hơn. Cô thật là may mắn, may mắn vì mấy lần mình đều cầm giữ, không có nhả ra mà nhiệt tình thật lòng với anh.

Anh, Mộ Ly, cô còn một mực nghĩ, anh làm sao có thể để ý tới một người bình thường như cô chứ, thì ra hết thảy đều là vì cái gọi là....... Cô thật đúng là vinh hạnh, có thể được anh tuyển chọn, cho cô đến để giúp anh giải quyết cái gọi là "nhu cầu sinh lý ".

"Đàn ông mà, thỉnh thoảng cũng sẽ có, nhưng mà anh muốn nói với em, anh cảm thấy cũng không tệ lắm, em yêu, em cảm thấy thế nào?" Mộ Ly chỉ cho là Quý Linh Linh vì chuyện mình mới vừa rồi hôn cô nên tức giận, anh không biết lần này còn có sự phiền toáí khác.

"Hả? Tốt lắm, có phải nếu cho anh một lần, anh sẽ để tôi về nhà?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.

"Em yêu, em cũng đồng ý sao?" Để cho cô về nhà một mình? Dĩ nhiên không được rồi, anh vốn là muốn cùng cô về nhà, để gặp bề trên!

"Được, tôi sẽ thỏa mãn anh! Tôi còn tưởng rằng Thượng tá Mộ là một người cao thượng lắm chứ, hóa ra cũng không có gì hơn cái này!" Dứt lời Quý Linh Linh nhẹ buông tay, áo sơ mi đang mặc trên người cô liền trượt xuống, trừ quần lót ra, cô cứ quang minh chính đại như vậy phơi bày trước mặt anh.

Mộ Ly bị động tác và giọng nói của cô làm cho có chút không biết rõ tình hình, "Quý Linh Linh, em làm sao vậy?" Anh mơ hồ cảm thấy cô có cái gì đó không đúng.

"Tôi thế nào? Tôi còn có thể thế nào?" Nói xong, quý Linh Linh đã đứng lên, đi tới trước mặt của anh, "Không phải anh muốn chính là thân thể tôi sao? Chỉ cần anh đạt được điều mình muốn, thì tất cả mọi thứ đều không quan trọng. Mà tôi đúng lúc có thể dùng thân thể mình, để báo đáp anh đã giúp đỡ tôi trước đây, như vậy chúng ta liền thanh toán xong rồi."

Cô thật lạnh lùng, trong giọng nói mang đầy vẻ khinh thường cùng kiên quyết, lúc trước cô có tức giận với anh thì cũng chỉ to tiếng la mắng, hoàn toàn khác hẳn với lần này. Mộ Ly thấy sợ, anh sợ cô đột nhiên trở nên xa cách, trở nên khó nắm bắt.

"Linh Linh?" Đây là lần đầu tiên anh không có gọi cả họ của cô, "Em làm sao vậy? em đừng dùng bộ dáng này."

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ ý cười châm biếm, cũng không thèm quan tâm mà cười nói: "Thượng tá Mộ, vậy anh muốn tôi có bộ dáng như thế nào? Là thế này phải không?" Nói xong, cô liền cầm bàn tay anh đặt ngay trước ngực mình, "Có phải tôi chủ động như vậy rồi, anh sẽ hài lòng?"

Mày Mộ Ly nhíu lại, không tự chủ được nhẹ lắc đầu một cái, không đúng, bọn họ không phải là phát triển theo hướng như vậy, "Không phải! Anh không hài lòng!" Anh đột nhiên rút tay về, chỉ chừa lại tay của cô cứ như vậy trực tiếp đặt trước ngực của mình.

Cô như vậy, thật sự quá hấp dẫn, thân thể trắng nõn, tay xoa ngực, bộ dáng quyến rũ làm cho người ta khó có thể kiềm chế, nhưng khi nhìn đến gương mặt lạnh lùng của cô, liền làm cho anh lui xuống tất cả nhiệt tình.

"Anh không muốn?" cô lạnh giọng hỏi.

"Em làm sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Nếu em không thích anh chạm vào em, vậy anh có thể đảm bảo, nếu không có được sự đồng ý của em, về sau anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Nhưng, em không được như vậy, không nên làm cho mình sa ngã thành bộ dáng cam chịu như thế, anh không thích." Mộ Ly nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng mơ hồ nhói đau, anh đã dọa đến cô rồi sao? Thật sự đã động đến ranh giới cuối cùng của cô rồi ư? Cô là một người coi trong thanh danh của bản thân, làm sao có thể tùy tiện ở chung với anh chứ. Anh sai lầm rồi, anh thật sự sai lầm rồi, anh không nên nóng lòng như thế, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh anh, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu rõ là anh thật lòng, nhưng tại sao, vào giờ phút này, anh cư nhiên cảm thấy, Quý Linh Linh lại cách anh rất xa.

"Lấy được sự đồng ý của tôi? Ha ha, anh có thể tôn trọng tôi như vậy sao?" Xem ra tất cả đàn ông đều giống nhau, đối với phụ nữ tự chủ động đến đều không khơi dậy được hứng thú của bọn họ, còn đối với phụ nữ không thèm để ý tới họ, bọn họ liền quấn quít chặt lấy. Như vậy cũng có thể giải thích được một chút thái độ của anh đối với Lục Vân Thiên cùng với Vu Uyển Tinh? Mà anh đối với cô, bất quá chỉ là vì "Chinh phục".

"Mặc kệ em làm gì, anh đều sẽ tôn trọng em, anh chỉ muốn biết, trong lòng em bây giờ đang suy nghĩ điều gì?"

"Tôi muốn về nhà." Quý Linh Linh cúi đầu, thả tay xuống, cả người không có chút nào che đậy, thản nhiên ở trước mặt anh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-179)