Bụi bặm lạc định (Đại kết cục) (2)
← Ch.433 | Ch.435 → |
Thanh Sương cũng biết nếu mình bị phát hiện thì nhất định sẽ không thể gạt Diệp Ly được, trầm giọng nói: "Vương phi, đắc tội!" Rút cánh tay đang bị Diệp Ly cầm ra, Thanh Sương giơ tay lên bổ một chưởng vào Diệp Ly.
Diệp Ly cũng không yếu thế, một tay vỗ nhẹ lên giường êm liền nhảy lên, nhấc chân đá qua. Thanh Sương đi theo bên cạnh Diệp Ly mười mấy năm, tất nhiên thực lực của Diệp Ly hơn bất cứ ai khác, nên cũng không dám chậm trễ, rút một thanh nhuyễn kiếm ra đâm thẳng tới Diệp Ly. Ánh mắt Diệp Ly liền tối sầm, nhanh chóng rút chủy thủ trong tay áo ra, ánh sáng bạc chợt lóe đâm thẳng đến Thanh Sương.
"Muốn chết!"
Nhuyễn kiếm của Thanh Sương còn chưa đâm tới, thì ở cửa đã vang lên một giọng nói ẩn chứa lệ khí. Một đạo kình phong mạnh mẽ phóng thẳng đến Thanh Sương, cả người Thanh Sương lập tức bị đánh bay đi ra ngoài đụng vào tường, phun ra một ngụm máu tươi rồi không dậy nổi nữa.
Mặc Tu Nghiêu đứng ở cửa, nhìn xuống Thanh Sương, ánh mắt u lãnh bình tĩnh kia giống như đang nhìn một người chết. Thanh Sương tự biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nên cũng không phản kháng nữa mà nhắm mắt lại ngước cổ lên.
"Tu Nghiêu, đừng." Diệp Ly cầm lấy bàn tay đang ra chưởng của Mặc Tu Nghiêu, nhẹ nhàng lắc đầu. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn đôi mắt đầy khẩn cầu của Diệp Ly, khẽ thở dài nói: "Không được đau buồn vì người khác." Diệp Ly mỉm cười với hắn, nói: "Ta sẽ không đau buồn vì người khác." Xoay người nhìn Thanh Sương, Diệp Ly trầm giọng hỏi: "Thanh Sương, tại sao?"
Vốn nhắm mắt đợi chết, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không cảm thấy chút đau đớn nào, Thanh Sương hơi mờ mịt mở mắt, trong đôi mắt đang nhìn Diệp Ly tràn đầy sự khó hiểu. Diệp Ly khẽ thở dài, im lặng không nói.
Trong khách sảnh, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ngồi trên chủ vị, Mặc Tiểu Bảo ngồi ở gần bên cạnh. Còn có Từ thanh Bách, Mặc tổng quản và A Cẩn nghe tin chạy đến. Thanh Sương quỳ ở giữa đại sảnh, thần sắc ảm đạm, tâm như tro tàn.
"Vương gia, Vương phi, lão nô... Lão nô..." Mặc thúc thở dài một tiếng, quỳ rạp xuống đất nói: "Xin Vương gia và Vương phi trách phạt." Diệp Ly đứng lên đỡ Mặc thúc dậy, nhẹ giọng nói: "Mặc thúc, thúc làm gì vậy. Chuyện này... Chuyện này là Bản phi có lỗi với thúc và A Cẩn." Hôn sự của Thanh Sương và A Cẩn đã định rồi, tính ra Thanh Sương cũng coi như là người của nhà bọn họ. Thanh Sương xảy ra chuyện, nhà bọn họ cũng bị liên lụy. Nhưng Thanh Sương cũng là nha đầu đã đi theo Diệp Ly mười mấy năm, nói chung vẫn là Diệp Ly thấy áy náy nhiều hơn, "Mặc thúc mau dậy đi, nếu thúc nói vậy... Thật sự làm cho cháu không còn mặt mũi nào nữa."
Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu nói: "Vương phi nói đúng, cả nhà của Mặc thúc đều trung thành cảnh cảnh với Định Vương phủ, chuyện lần này quả thật không liên quan tới mọi người. A Cẩn, sau này Bản vương tìm một thê tử tốt cho ngươi, được không?" Với A Cẩn trầm mặc ít nói, tính tình Mặc Tu Nghiêu luôn luôn rất tốt. từ nhỏ A Cẩn đã đi theo bên cạnh hắn, mặc dù không thông minh, nhưng lại rất trung thành.
A Cẩn do dự một chút, rồi mới gật đầu. Hắn và Thanh Sương đều đã quen biết nhiều năm rồi, bắt đầu từ khi hai người còn là thiếu niên thiếu nữ không hiểu gì cả, mặc dù không giống như Vương phi và Vương gia, nhưng khi Vương phi nói muốn gả Thanh Sương cho hắn, hắn vẫn thấy rất vui sướng. Bây giờ nhìn thấy Thanh Sương như vậy, trong lòng A Cẩn rất buồn. Nhưng quật cường quay đầu đi không nhìn nàng ấy nữa, Vương gia và Vương phi đều là người tốt nhất, cũng là người mà bọn họ phải thần phục, tất cả những người muốn hãm hại Vương gia và Vương phi đều là sai.
Diệp Ly đỡ Mặc thúc qua một bên ngồi xuống, rồi mới quay đầu lại nhìn Thanh Sương, hỏi với giọng vô cảm: "Thanh Sương, tại sao?"
Thanh Sương ngẩng đầu nhìn Diệp Ly, hơi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: "Không phải Vương phi đã biết trước rồi sao?" Diệp Ly nhìn Thanh Sương thật kỹ, nàng còn nhớ rõ lúc ban đầu nàng mang Thanh Sương về phủ, nàng ta còn là một cô bé ngây thở đáng yêu chưa đầy mười tuổi. Chỉ chớp mắt đã qua hơn mười năm, cô gái mang theo vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ trước mắt này, không biết từ lúc nào đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô bé năm đó nữa.
"Ngươi là người của núi Thương Mang?" Diệp Ly hỏi.
Thanh Sương gật đầu, Diệp Ly nói: "Núi Thương Mang đã không còn tồn tại từ lâu rồi. Ta biết, mấy năm nay ngươi cũng chưa từng tiết lộ tin tức về Định Vương phủ, nếu không, ngươi chắc chắn đã lộ từ lâu rồi. Lúc trước... Khi núi Thương Mang bị tiêu diệt, vì sao ngươi không nói cho ta biết? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, sau khi ngươi nói ra, thì ta sẽ giết ngươi?"
Thanh Sương lắc đầu, nhìn Diệp Ly nói: "Ta biết Vương phi đối xử với ta rất tốt, là ta có lỗi với Vương phi. Chuyện tới bây giờ, Thanh Sương chỉ cầu được chết."
Diệp Ly nhắm mắt lại, dung nhan thanh lệ dịu dàng bị lây nhiễm một tia tức giận, "Chỉ cầu được chết? Hay cho một câu chỉ cầu được chết! Trong mắt ngươi, mạng liền rẻ mạt như vậy sao? Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không quan tâm, chỉ yêu cầu được chết? Hay là... Định Vương phủ diệt núi Thương Mang, ngươi mang lòng oán hận? Nếu là như vậy... Thì Bản phi thành toàn cho ngươi. Thanh Sương, ngươi nói cho ta biết, lòng của ngươi là hướng về núi Thương Mang sao?"
Thanh Sương cúi đầu không nói, Diệp Ly lắc đầu thở dài nói: "Ngươi không phải, tám chín tuổi ngươi đã ở bên cạnh ta, sau đó lại cùng ta vào Định Vương phủ. Nếu như ngươi thật sự có tình cảm với núi Thương Mang, thì trong những năm nay đi theo bên cạnh ta đã thu thập được không ít tin tức có thể tiết lộ cho chủ nhân của núi Thương Mang từ lâu rồi. Thậm chí ngươi còn có cơ hội đến gần Tiểu Bảo, Lân nhi và Tâm nhi nhất, nhưng ngươi vẫn không làm. Thanh Sương, nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao?"
Thanh Sương ngơ ngác nhìn Diệp Ly, hồi lâu mới cúi đầu. Nước mắt trong suốt trợt xuống khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà trước mặt.
"Vương phi... Hu hu......" Thanh Sương nhìn Diệp Ly, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống. Diệp Ly bình tĩnh nhìn nàng ta, thần sắc ôn hòa, nhẹ giọng nói: "Nói cho ta biết, rốt cuộc là sao? Có phải ngươi... Có phải ngươi có nhược điểm gì bị Mặc Cảnh Lê nắm không?"
Thanh Sương gật đầu nói: "Người nhà của ta... Ta còn có một đệ đệ, đệ ấy ở trong tay Lê Vương, nếu ta không làm theo lời hắn ta nói, thì đệ đệ của ta sẽ chết."
"Đệ đệ ngươi?" Diệp Ly cau mày, "Ngươi không phải là cô nhi?" Năm đó, lúc Diệp Ly gặp Thanh Sương, nàng ta chỉ là một cô nhi sắp chết đói bên đường, sau đó Thanh Sương cũng nói cha mẹ nàng ta đã chết đuối trong trận lũ. Diệp Ly lắc đầu, nếu Thanh Sương là người của núi Thương Mang, thì tất nhiên những thứ này cũng là giả.
Thanh Sương lắc đầu, thấp giọng nói: "Từ nhỏ cha mẹ ta đều mất, cùng lớn lên với đệ đệ ở núi Thương Mang. Vào cái năm gặp được Vương phi lại vừa lúc mới xảy ra lũ lụt, núi Thương Mang liền phái một nhóm người lẻn vào Sở kinh, tìm cơ hội ẩn núp vào trong các phủ cao môn vọng tộc ở Sở kinh. Ta giả trang thành cô nhi lưu lạc, vừa lúc được Vương phi cứu về."
Diệp Ly nhướng mày nói: "Cho nên, vốn ngươi thật sự không phải muốn vào Diệp phủ?"
Thanh Sương cắn cắn góc môi nói: "Trong số những mật thám như chúng ta, có rất nhiều người cả đời cũng không nhận được nhiệm vụ gì, có thể sống an phận qua cả đời như người bình thường. Lúc Vương phi mua ta về, ta đã biết Vương phi là vị hôn thê của Lê Vương, đi theo Vương phi vào Diệp phủ cũng không coi là tệ. Sau đó... Vương phi bị Lê Vương từ hôn, nhưng không nghĩ rằng lại gả vào Định Vương phủ. Nô tỳ chỉ muốn sống bình bình thuận thuận, cho nên... liền khuyên người của núi Thương Mang, nếu như nô tỳ tiết lộ tin tức của Định Vương phủ, nhất định sẽ khiến cho Vương gia và Vương phi hoài nghi. Thay vì bị lộ vì một chút tin tức bé nhỏ không đáng kể, còn không bằng giữ lại đợi đến lúc quan trọng rồi dùng...... Sau mấy năm, núi Thương Mang cũng không còn hỏi nô tỳ bất cứ tin tức gì nữa. Hơn nữa... Định Vương phủ được thủ vệ sâm nghiêm, tin tức trọng yếu chân chính nô tỳ cũng không biết. Ai biết... Sauk hi Đông Phương phu nhân qua đời không lâu, Lê Vương liền phái người tìm đến nô tỳ. Lúc trước nô tỳ vẫn có lệ với hắn ta, nhưng lần này hắn đích thân đến Ly thành, còn mang đến tín vật của đệ đệ nô tỳ......"
Thanh Sương nói đứt quãng chuyện của mình, mọi người đang ngồi ở đây nghe được cũng không khỏi thở dài. Một cô bé được núi Thương Mang nuôi dạy từ nhỏ, còn có một đệ đệ bị bắt làm con tin, Thanh Sương cũng có khó xử của chính nàng ta.
"Mặc Cảnh Lê muốn ngươi làm gì?" Diệp Ly hỏi. Thanh Sương cúi đầu, nói giọng khàn khàn: "Nếu như... Nếu như hắn ta không thể sống ra khỏi Ly thành, thì sẽ có người giết đệ đệ của ta. Trừ phi ta có thể cứu hắn ta, giết Vương phi... Ta không muốn, không muốn giết Vương phi......" Diệp Ly nhìn nàng ta, nói: "Cho nên, ngươi muốn lợi dụng sự tin tưởng của ta dành cho ngươi, bắt được ta sau đó uy hiếp Định Vương phủ thả Mặc Cảnh Lê ra?"
Thanh Sương trầm mặc gật đầu.
"Tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?" Diệp Ly hỏi, "Nhân phẩm của Mặc Cảnh Lê, ngươi cũng không phải không biết, ngươi không cảm thấy sau khi chuyện thành công thì khả năng bị giết diệt khẩu cao hơn là sẽ thả đệ đệ của ngươi ra sao? Tính ra, do Định Vương phủ ra mặt cứu người vẫn có phần thắng lớn hơn một chút chứ?"
Thanh Sương yên lặng rơi lệ, quan tâm sẽ bị loạn, đệ đệ là người thân duy nhất trên đời này của mình, vừa nhìn thấy tín vật của đệ ấy thì lòng của nàng đã loạn thành một đoàn rồi. Không thể không bị Mặc Cảnh Lê uy hiếp làm ra việc không nên làm. Có một số việc, kiên trì thì rất khó, nhưng một khi đã làm thì có muốn thu tay cũng không thu lại được. Nếu không có sự giúp đỡ của nàng, thì sao Mặc Cảnh Lê có thể ra vào Ly thành tự nhiên như vậy chứ?
Nhìn nàng ta rơi lệ đầy mặt, Diệp Ly khẽ thở dài nói: "Lúc Mặc Cảnh Lê tới Ly thành đã sớm như chó nhà có tang rồi, sao có thể mang em trai của ngươi theo? Bây giờ hắn ta đã bị Định Vương phủ bắt được, sao sẽ có cơ hội đi giết đệ đệ của ngươi? Thanh Sương, nếu Mặc Cảnh Lê nói là sự thật, thì đệ đệ của ngươi có khả năng vẫn còn ở Giang Nam. Nhưng có ít nhất sáu phần khả năng..." Cũng đã chết từ lâu rồi.
Nghe Diệp Ly nói, Thanh Sương kinh ngạc xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Ly hơi mỏi mệt vuốt vuốt mi tâm, phất tay một cái nói: "Trước tiên dẫn nàng ra đi xuống đi. Phái người đi điều tra chuyện đệ đệ của nàng ta."
"Dạ, Vương phi." Tần Phong phất tay, lệnh cho hai ám vệ giải Thanh Sương đi xuống.
"Tiểu thư... Thật xin lỗi..." Thanh Sương bị hai thị vệ áp giải, quay đầu lại nhìn Diệp Ly cắn môi xấu hổ nói. Diệp Ly lắc lắc đầu nói: "Ngươi đi xuống trước đi." Đợi đến khi Thanh Sương đã bị giải xuống, trong khách sảnh mới yên tĩnh lại. Hoài nghi Thanh Sương cũng không phải tối nay mới bắt đầu, dù sao có thể biết nhiều tin tức, lại có thể âm thầm cung cấp cho Mặc Cảnh Lê như vậy tất nhiên là người thân tín của Định Vương phủ. Mà bên cạnh Diệp Ly thì kể từ khi sau khi đám người Thanh Ngọc, Thanh Loan và Thanh Hà rời đi, thì cũng là chỉ còn lại có mỗi một người thân cận và tín nhiệm là Thanh Sương mà thôi.
Mặc dù ba người kia đều thường xuyên ra vào phủ, nhưng Thanh Ngọc và Thanh Loan thì Từ gia đều biết gốc biết rễ, còn Thanh Hà thì mặc dù từng bị Diệp Ly hoài nghi lai lịch của nàng ấy, nhưng nàng ấy cũng chỉ là một cái nhãn tuyến được Vương thị đặt ở bên nàng mà thôi. Hơn nữa Thanh Hà là một người thông minh, những năm qua vẫn luôn an phận, sau khi xuất giá vẫn yên phận làm vợ làm mẹ. Ba người này, hiện nay đều không có năng lực giúp Mặc Cảnh Lê. Mặc dù đã sớm có hoài nghi, nhưng khi Thanh Sương chân chính ra tay, thì Diệp Ly vẫn không nhịn được cảm thấy có chút khổ sở và tiếc nuối.
Mặc Tu Nghiêu vươn tay cầm tay Diệp Ly, nhẹ giọng nói: "A Ly, vì sao muốn giữ nàng ta lại?" Với người đã phản bội A Ly, thậm chí có ý đồ muốn uy hiếp A Ly, cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu đều không hạ thủ lưu tình. Nếu không phải thấy tinh thần Diệp Ly đã ảm đạm mệt mỏi nhưng vẫn kiên định muốn giữ Thanh Sương lại, Mặc Tu Nghiêu đã ra một chưởng bổ nàng ta từ lâu rồi.
Diệp Ly thở dài, nói: "Nàng ta... Dù sao đã đi theo ta mười mấy năm. Tính ra cũng chưa tạo thành sai lầm lớn. Trước tiên cứ xem đi đã." Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: "Ta mặc kệ nàng nghĩ gì, cho dù nàng ta là bị ép buộc, thì người như vậy cũng tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh nàng nữa."
"Ta biết, ta cũng không có nghĩ như vậy." Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cười một tiếng, nói một cách thản nhiên. Mặc dù nàng niệm tình nghĩa mười mấy năm giữ lại tính mạng của Thanh Sương, nhưng sao có khả năng còn muốn giữ nàng ta lại bên người được. Có một vài chuyện... Một khi đã xảy ra thì liền vĩnh viễn cũng không có cách nào xóa bỏ được. Vô luận trong lòng người nào, thì cuối cùng cũng sẽ để lại một vết nứt.
Thấy thần sắc Diệp Ly vẫn còn hơi ảm đạm, Từ Thanh Bách mỉm cười nói: "Ly nhi đừng suy nghĩ nhiều, mười mấy năm qua, nha đầu này cũng không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về Định Vương phủ hay về muội cho núi Thương Mang. Tính ra... Mười mấy năm chung sống này cũng không phải là uổng phí." Mọi người đều là ích kỷ, người thân có máu mủ với mình luôn quan trọng nhất. Cho dù được xưng là đứng đầu thanh lưu đương thời như Từ gia, thì khi phải lựa chọn giữa người thân của chính mình và người ngoài không có quan hệ gì, cũng vẫn sẽ chọn người thân của mình. Chỉ là cách giải quyết vấn đề của Thanh Sương đã sai rồi, cũng chắc chắn tình cảm mười mấy năm nay cuối cùng sẽ phải hóa thành bọt nước.
Biết Tứ ca đang an ủi mình, Diệp Ly liền mỉm cười nói: "Tứ ca không cần phải lo lắng, muội không sao."
"Thuộc hạ Phượng Chi Dao cầu kiến Vương phi!" Ngoài cửa, Phượng Chi Dao vội vã cầu kiến.
"Vào đi." Diệp Ly thấy Phượng Chi Dao mang theo sắc mặt cổ quái đi vào, liền vội vàng hỏi: "Sao vậy? Mặc Cảnh Lê bên kia......" Gương mặt tuấn mỹ của Phượng Tam công tử hơi nhăn nhó, "Mặc Cảnh Lê đã chết."
"Đã chết?" Diệp Ly hơi kinh ngạc, "Chết như thế nào?" Thoạt nhìn Mặc Cảnh Lê cũng không phải người cương nghị bất khuất, thà chết chứ không chịu nhục. Hơn nữa, lúc Mặc Tu Nghiêu trở về cũng chỉ nói bắt được Mặc Cảnh Lê rồi mà, sao mới đó đã chết chứ?
Phượng Chi Dao hơi phiền não vuốt vuốt mái tóc, cố nặn ra một nụ tươi cười nói: "Dù sao Mặc Cảnh Lê đã chết, cái này... Thật ra thuộc hạ là muốn hỏi thi thể của hắn ta phải xử trí như thế nào?" Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, hỏi: "Có cần trả di thể lại cho Đại Sở không?" Qua mấy ngày nữa, Đại Sở sẽ phái sứ giả tới đây đàm phán với Định Vương phủ, thuận tiện đón Tiểu Hoàng đế Mặc Tùy Vân trở về.
Phượng Chi Dao vội vàng lắc đầu nói: "Vương phi, cái này... Chờ người Đại Sở đến, thi thể Mặc Cảnh Lê đã... Không bằng trả tro cốt lại cho bọn họ đi." Mặc dù hắn rất hoài nghi rốt cuộc người Đại Sở có cần di thể của Mặc Cảnh Lê hay không.
Diệp Ly nhíu nhíu mày, mặc dù cảm thấy thái độ của Phượng Chi Dao hơi kỳ quái, nhưng lời nói của Phượng Chi Dao cũng không phải không có lý. Thấy Mặc Tu Nghiêu cũng không phản đối, liền gật đầu coi như đồng ý. Lúc này Phượng Chi Dao mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc hơi cổ quái liếc Mặc Tu Nghiêu một cái, Mặc Tu Nghiêu giương mắt, mỉm cười với hắn ta. Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh gào thét, liền vội vàng rụt cổ về.
Tâm tình Diệp Ly không tốt, ngồi một lát liền trở về phòng nghỉ ngơi. Những người khác thì vẫn còn phải ở lại để giải quyết những chuyện còn lại, may mà sau hôm nay, Định Vương phủ có thể chân chính thái thái bình bình vượt qua một đoạn thời gian rất dài rồi, cho nên tất cả những người đang ngồi ở đây cũng đều rất có tinh thần, không ai cảm thấy mệt mỏi.
Mặc Tu Nghiêu ngồi ở chủ vị thương lượng với Từ Thanh Bách chuyện sắp xếp sứ thần của các quốc gia. Qua hai ngày nữa, những sứ thần Tây Vực sẽ chuẩn bị lên đường trở về nước của mình. Tiễn đưa cũng là chuyện không nhỏ, hơn nữa biến cố liên tục trong bữa tiệc tối nay cũng khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy không thể tận hứng, vì vậy bữa tiệc tiễn đưa phải càng tổ chức long trọng hơn.
Phượng Chi Dao ngồi ở bên cạnh, giống như bị kích thích chưa bình phục lại, một lát liếc liếc Mặc Tu Nghiêu, một lát lại liếc liếc Mặc Tiểu Bảo, trong ánh mắt lộ ra cổ quái ngay cả Từ Thanh Bách cũng không nhịn được nhìn hắn ta liên tục. Đợi đến khi Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Bách nói xong rồi, Mặc Tu Nghiêu nhìn Phượng Chi Dao nhướng mày nói: "Muốn nói gì thì nói nhanh đi." Phượng Chi Dao lắc đầu liên tục, kiên định nói: "Ta không có lời gì muốn nói."
Mặc Tu Nghiêu "Hừ" khẽ một tiếng, căn bản không tin, "Trước khi chết Mặc Cảnh Lê đã nói gì với ngươi?"
Phượng Chi Dao lắc đầu liên tục, nhỏ giọng nói: "Không nói gì. Ta đoán."
"Ngươi đoán được cái gì?"
"Ta không đoán được cái gì cả, ta chỉ nhìn ra được ngài hận Mặc Cảnh Lê bao nhiêu thôi!" Phượng Chi Dao nói không lựa lời, thủ đoạn hành hạ người của Định Vương điện hạ, thậm chí trong lúc vô tình đã tiến thêm một bước. Vậy mà lại không có ai biết, rốt cuộc hắn ta biến Mặc Cảnh Lê thành thái giám từ lúc nào. Biến thành thái giám còn chưa tính, lại còn xúi giục con trai của mình hạ xuân dược cho người ta. Hạ loại thuốc này cho một thái giám, quả thật là làm người ta giận sôi đến phát điên mà. Nhớ tới thảm trạng đầy thống khổ của Mặc Cảnh Lê trước khi chết, Phượng Chi Dao tuyệt đối có lý do tin tưởng Mặc Cảnh Lê có chín phần khả năng là không có cách nào thư giải dục vọng cho nên đã nhịn đến chết, còn có một phần khả năng là bị hai cha con Mặc Tu Nghiêu và Mặc Tiểu Bảo này làm cho tức chết.
Đáng thương cho một đời Quân vương, cuối cùng lại rơi vào cái chết bi thảm như vậy. Thảm hại hơn chính là, người biết tình huống của hắn ta hình như không phải chỉ có một người, nếu Mặc Cảnh Lê ở trên trời có linh, chỉ sợ còn có thể bị tức đến sống lại đi?
Nhìn ánh mắt Phượng Chi Dao, Mặc Tu Nghiêu cũng biết hắn ta đã hiểu lầm, nhưng hắn thật không thể giải thích với người khác rằng không phải là hắn xúi giục Mặc Tiểu Bảo hạ độc Mặc Cảnh Lê, mặc dù hắn từng gợi ý về chuyện này, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới Mặc Tiểu Bảo lại có thể làm ra hiệu quả kinh người và còn gọn gàng lưu loát hơn cả trong suy nghĩ của hắn nữa. Cho dù hắn có giải thích, thì có lẽ cũng không còn ai sẽ tin đi? Mặc Tu Nghiêu thấy hơi tiếc nuối nghĩ.
"Mặc Tiểu Bảo." Nhìn Mặc Tiểu Bảo đang lui đến cạnh cửa muốn chạy đi, khóe môi Mặc Tu Nghiêu câu ra một nụ cười vui vẻ. Mặc Tiểu Bảo vội vàng đứng thẳng người, "Phụ vương, con mệt mỏi muốn đi về nghỉ ngơi."
Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu nói: "Đi đi, ngoan. Ngày mai con bắt đầu cấm túc. Ngày cậu ba và cậu tư của con đại hôn, Phụ vương sẽ xin mẹ con tạm tha cho con." Vừa nói Mặc Tu Nghiêu còn ném cho con trai một vẻ mặt Phụ vương thật tốt với con.
"Phụ vương!" Mặc Tiểu Bảo lập tức xù lông, "Sao cha có thể như vậy?" Mặc Tu Nghiêu cười híp mắt nhìn con trai, "Phụ vương ta thế nào?" Mặc Tiểu Bảo hùng hổ, "Rõ ràng cha đã nói, nếu như con thắng thì cấm túc liền miễn, con không dùng ám vệ của Định Vương phủ và Kỳ Lân, con thắng! Con thắng!" Mặc Tiểu Bảo dùng sức giậm chân nhảy lên.
Mặc Tu Nghiêu chống trán, cười như không cười nhìn con trai, "Không dùng? Tần Liệt không phải là ám vệ sao?"
"Hắn ta là bằng hữu của con! Hắn ta đã không phải là ám vệ rồi, hắn ta còn chưa gia nhập Kỳ Lân! Hắn ta là người tự do!" Mặc Tiểu Bảo cố tranh luận theo lý. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, "Là như vậy sao?" Mặc Tiểu Bảo hất cằm nhỏ lên, nói: "Đương nhiên là như vậy, không tin thì cha cứ đi hỏi Mặc Hoa đi, Tần Liệt không phải là ám vệ!" May mà Bản Thế tử thông minh, gạch bỏ tên của Tần Liệt ra khỏi danh sách ám vệ trước một bước. Trong lòng Mặc Tiểu Bảo cảm thấy may mắn, nếu hắn đã dám đánh cược với Phụ vương, thì sao lại thua ở loại chuyện nhỏ nhặt này?
Nụ cười của Mặc Tu Nghiêu vẫn hòa ái dễ gần, "A? Nếu nói như thế... Như vậy Trầm Dương cũng không phải là ám vệ, thuốc của Trầm Dương tất nhiên cũng không phải đồ của ám vệ. Không thể coi như là không tuân theo quy định, con trai, con nói... Có phải không?"
Két!
Mặc Tiểu Bảo đang vui sướng nhảy nhót lập tức ngừng lại. Mẹ... Mẹ nói nếu dùng thuốc nữa, sẽ phạt hắn thật nặng! Nếu như để mẹ biết hắn lại trộm cái gì Hương cái gì Xuân cái gì đan của Trầm Dương, thì đừng nói miễn cấm túc ba tháng, lại cấm thêm ba tháng nữa cũng có khả năng.
Phụ vương vô lại! Anh anh...... Trong lòng Thế tử Mặc Tiểu Bảo khóc thầm.
Mặc Tu Nghiêu không cảm nhận được sự bi thương trong lòng con trai một chút nào, nụ cười như tắm gió xuân trên mặt làm cho người ta cảm thấy như... Gió rét se lạnh!
"Con trai, Phụ vương nói sai rồi sao?" Mặc Tu Nghiêu ôn hòa hỏi.
Mặc Tiểu Bảo cắn răng, "Không có! Phụ vương nói đúng, Tần Liệt là ám vệ!"
Hèn hạ! Khốn kiếp! Hãm hại con! Mặc Tiểu Bảo dùng sức trừng trừng trừng.
Đần độn! Ngu ngốc! Con còn quá non. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã thảnh thơi uống trà.
"Như vậy, lần này là Phụ vương thắng?" Mặc Tu Nghiêu cười hỏi.
"Phụ vương nói đúng!" Mặc Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi.
Mặc Tu Nghiêu từ ái sờ sờ đầu nhỏ của con trai, nói: "Con trai, làm chuyện xấu không sao, nhưng nếu như bị người lớn bắt được nhược điểm thì sẽ không tốt. Sau này... Không ngừng cố gắng nha."
Mặc Tiểu Bảo cắn chặt răng, "Phụ vương, khi ngài còn nhỏ có từng bị ông nội và Đại bá bắt được không?"
Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng thở dài, "Khi còn nhỏ Phụ vương chưa bao giờ làm chuyện xấu."
Mặc Tiểu Bảo trực tiếp vứt cho Phụ vương hai ánh mắt trợn trắng, nổi giận đùng đùng xoay người đi mất. Tin tưởng Phụ vương, Bản Thế tử chính là tên ngu ngốc. Nhìn bóng dáng con trai xông ra ngoài như gió, Mặc Tu Nghiêu mỉm cười lắc đầu, thở dài nói: "Bản vương thật sự không có lừa con mà, từ nhỏ đến lớn mọi người đều khen Bản vương thông minh hiểu chuyện ah."
Ngồi ở bên cạnh nhìn cha con này đấu pháp, Phượng Chi Dao im lặng không nói gì. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người khen ngài. Đó là bởi vì con trai của ngài là hãm hại công khai, mà ngài là hãm hại âm thầm, còn gọi là nham hiểm. Cho nên, cho tới bây giờ, ngoại trừ Bản công tử ra, thì cũng không có ai biết đủ các loại chuyện xui xẻo mà Mặc Cảnh Lê đã bị ngài ác chỉnh vào năm xưa. Mặc Cảnh Lê đáng thương, lát nữa Bản công tử nhất định sẽ đi thắp cho ngươi một nén hương, ngươi yên nghỉ đi. Ít nhất... Thế giới sau khi chết không có loại sinh vật như Mặc Tu Nghiêu này.
Sau buổi tiệc tròn một tuổi của Định Vương phủ, Ly thành vẫn nhộn nhịp tấp nập. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong bữa tiệc đêm đó mọi chuyện đều bị giấu kín trong Định Vương phủ, nên tất cả dân chúng bình dân đều vui vẻ trải qua một ngày không phải là ngày lễ nhưng hơn hẳn ngày lễ. Mặc dù ngày hôm sau có người phát hiện hàng xóm hoặc bạn tốt của mình mất tích, nhưng thời gian dài trôi qua cũng không cảm thấy gì nữa. Còn chân chính thay đổi thái độ cũng là những sứ thần của các quốc gia đã đến đây chúc mừng kia. Mặc dù Định Vương phủ không công khai tin tức, nhưng gần như tất cả mọi người đều biết hoàng đế Mặc Cảnh Lê đã bị phế của Đại Sở đã chết. Hơn nữa tình trạng tử vong còn tương đối xấu hổ. Nghe tin tức như thế, trong lòng đám quyền quý của các quốc gia đều không khỏi run lên, chết kiểu như vậy... Thật sự là cơn ác mộng trong đời của mọi người ah. Mà Định Vương phủ có thể tiêu diệt một Đế vương lặng yên không một tiếng động chỉ trong vẻn vẹn một đêm, cho dù đó là một Đế vương đã bị phế lưu lạc bên ngoài, hơn nữa, nghe nói bản thân Định Vương và Vương phi căn bản không có ra tay, mà tất cả đều do Tiểu Thế tử mới chỉ gần mười một tuổi hoàn thành, điều này bảo sao không làm cho người ta vừa kính ngưỡng lại vừa sợ hãi chứ?
Bởi vì trong bữa tiệc tròn một tuổi của hai đứa bé đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn khiến cho khách và chủ không thể vui vẻ đến tận cùng, nên Định Vương và Định Vương phi liền mời tất cả tân khách cùng tham sự hôn lễ của Tam công tử và Tứ công tử Từ gia sắp cử hành vào khoảng mười ngày sau. Mặc dù Tam công tử và Tứ công tử Từ gia không có quyền cao chức trọng, danh tiếng hiển hách bằng Đại công tử, nhưng cũng đều là đích tử của Từ gia, biểu ca ruột của Định Vương phi. Từ tứ công tử lại càng là đại tướng quyền khuynh một phương ở biên cương, đặc biệt là kết bạn với các sứ thần Tây Vực mà đến, cũng xem như giao tình rất sâu, cho nên tất cả sứ thần đều đồng ý tham dự hôn lễ ở Từ gia xong rồi lại đi.
Hai vị phu nhân Từ gia vội vã cưới con dâu, hai vị công tử Từ gia cũng muốn ôm mỹ nhân về. Hai vị tân nương thì một vị từng là công chúa Đại Sở, một vị là cháu gái của Hoa quốc công đã hy sinh vì nước, cũng là bạn thân trong khuê phòng của Định Vương phi. Cho nên, buổi hôn lễ này tất nhiên là long trọng chưa từng có từ trước đến nay.
Trong nháy mắt, liền đến ngày đại hôn. Sáng sớm, trong khách viện của Định Vương phủ đã có người đến người đi nhộn nhịp không ngừng. Trong căn phòng rộng lớn, hai tân nương mỹ lệ mặc gả y đỏ thẫm cùng ngồi song song, Diệp Ly dẫn một đám phu nhân và cô nương bận rộn trang điểm, sửa sang lại quần áo cho hai vị tân nương.
Vô luận là Hoa Thiên Hương hay Mặc Vô Ưu, bàn về dung mạo thì đều được xưng là mỹ lệ nhất đẳng. Hoa Thiên Hương xinh đẹp động lòng người, mặc dù tuổi đã hơn hai mươi nhưng dung nhan vẫn không thay đổi. Điểm thêm một lớp trang điểm nhạt càng hiện lên tao nhã chói mắt. Mặc Vô Ưu có mấy phần tương tự Hoa Thiên Hương, nhưng lại càng nhiều hơn là khí chất dịu dàng nhã nhặn điềm đạm khác với khi còn bé. Có lẽ do học y trong thời gian dài, là đã hành y tế thế cứu trợ bệnh nhân nên đã làm cho giữa hai đầu lông mày của nàng càng có thêm mấy phần hiền hòa làm cho người ta cảm thấy dễ thân cận.
"Ai nha, Định Vương phi, ngươi trang điểm thật xinh đẹp." Công chúa Hách Lan mặc một bộ hồng y đỏ như lửa tò mò chạy qua chạy lại trong phòng. Nàng là người Bắc Cảnh, vẫn là lần đầu tiên trong đời được chân chính tham dự hôn lễ của Trung Nguyên. Nhìn hai tân nương mặc gả y thêu long phượng trình tường và uyên ương hí thủy, trang điểm nhạt, hai đầu lông mày lộ ra niềm hạnh phúc như ẩn như hiện, công chúa Hách Lan không khỏi thấy hơi hâm mộ.
Diệp Ly mỉm cười nhìn công chúa Hách Lan một cái, cười nói: "Công chúa thích thì không bằng ở lại Trung Nguyên tìm người gả, đến lúc đó Bản phi đích thân trang điểm cho ngươi, thế nào?"
Cái này tất nhiên là nói đùa. Diệp Ly cũng biết công chúa Hách Lan chắc chắn sẽ không để ý lời nói đùa như vậy. Công chúa Hách Lan giả bộ suy tư một lát, rồi mới hơi tiếc hận lắc lắc đầu nói: "Đáng tiếc ah, Bản công chúa vẫn yêu thích nam nhi Bắc Cảnh chúng ta hơn. Sau này Bản công chúa kết hôn, cũng mời Định Vương phi đến dự, đến lúc đó sẽ nhờ Định Vương phi trang điểm giúp Bản công chúa."
Mọi người không khỏi cùng cười to, lại có càng nhiều thêm mấy phần hảo cảm với cô công chúa hào sảng này.
Hoa hoàng hậu cẩn thận cài kim trâm cho Hoa Thiên Hương, nhìn kỹ một chút, rồi cười nói: "Rất đẹp, mỹ lệ vô cùng. Công chúa nói rất đúng, quả nhiên Vương phi trang điểm cực kỳ xinh đẹp." Nhìn cháu gái mỹ lệ động lòng người trước mắt, vành mắt của Hoa hoàng hậu không khỏi hơi đỏ lên. Đứa bé xuất sắc như thế, lại kéo dài tới tuổi này mới thành thân, độ tuổi đẹp nhất đều bị khóa trong khuê phòng.
"Cô cô." Hoa Thiên Hương cầm tay Hoa hoàng hậu hơi mỉm cười, "Cô cô, con thật sự xinh đẹp như vậy sao?" Hoa hoàng hậu cười nói: "Thiên Hương của cô cô là tân nương xinh đẹp nhất."
"Mẹ, con thì sao? Mẹ đã quên con rồi." Thấy mẹ thương cảm, Mặc Vô Ưu vội vàng lên tiếng cắt đứt vẻ u sầu của mẹ, không đồng ý làm nũng. Hoa hoàng hậu mỉm cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nói: "Vô Ưu của mẹ cũng là tân nương xinh đẹp nhất. Ngồi yên đừng nhúc nhích, mẹ búi tóc cho con."
Mặc Vô Ưu không nhúc nhích tùy ý mẹ đích thân búi tóc cho mình, nhìn thần sắc chuyên chú của mẹ chiếu ra trong gương đồng, cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào theo.
"Ăn cơm thôi. Tân nương ăn cơm thôi..." Vân Ca và Mộ Dung Đình bưng chút thức ăn và điểm tâm tới, tươi cười chân thành nói: "Mau tới ăn một chút đi, một lát sửa soạn xong sẽ không ăn được đâu, hôm nay phải nhịn đói cả ngày đó." Đây cũng là kinh nghiệm được Mộ Dung Đình rút ra, nhớ ngày Mộ Dung Đình xuất giá, còn mang theo cả một trái táo to, kết quả đợi đến khi hôn lễ kết thúc thì cũng đã đói bụng đến không thở ra hơi.
Hoa Thiên Hương xoay người lại cười nói: "Mộ Dung, Vân Ca, cám ơn hai người."
Mộ Dung Đình không thèm để ý khoát khoát tay, Vân Ca mím môi cười nói: "Không cần cám ơn, hôm qua Từ bá mẫu lén dặn muội chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người, nếu không sẽ đói bụng. Thành thân không có thể ăn gì, thật đáng thương... Nhưng mà Hoa tỷ tỷ và Vô Ưu đều thật xinh đẹp!"
Diệp Ly mỉm cười đứng dậy phụ các nàng ấy bày đồ ăn, vừa cười nói: "Vân Ca thích giống như Hoa tỷ tỷ và Vô Ưu không?"
Vân Ca nháy nháy mắt, gật đầu nói: "Thích ạ, muội còn chưa từng mặc quần áo xinh đẹp như vậy đâu."
Mộ Dung Đình che miệng cười nói: "Vậy rất dễ dàng nha, Vân Ca cũng thành thân đi là có thể mặc gả y như thế rồi."
"A?" Vân Ca nháy mắt, hơi nghi hoặc, "Nhưng mà... Vân Ca phải thành thân với ai đây?" Mộ Dung Đình càng cười thần bí, nhỏ giọng hỏi: "Muội thấy công tử Thanh Trần thế nào?"
"Công... Công tử Thanh Trần?" Sắc Vân Ca đại biến, lắc đầu liên tục, "Không muốn! Không muốn!" Mọi người mờ mịt, công tử Thanh Trần bị người ghét đến như vậy sao? Tiểu cô nương sợ đến sắc mặt đều thay đổi. Diệp Ly hơi buồn cười vỗ vỗ Vân Ca, ôn nhu hỏi: "Tại sao không muốn? Vân Ca không thích Đại ca sao?" Vân Ca cẩn thận nhìn Diệp Ly một cái, "Ly tỷ tỷ, tỷ đừng nói với công tử Thanh Trần nha?" Diệp Ly gật đầu một cách nghiêm túc, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không nói lung tung. Lúc này Vân Ca mới cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, nói: "Công tử Thanh Trần thật hung dữ... Mỗi ngày đều bắt muội chép sách. Ngày hôm trước còn bắt muội chép Lễ ký. Muội đã hỏi Tần Tranh tỷ tỷ và Từ đại bá mẫu rồi, Tần Tranh tỷ tỷ rõ ràng đã nói trước kia tỷ ấy cũng không có chép những thứ đó. Nhưng muội mà không chép, thì công tử Thanh Trần sẽ nhìn chằm chằm muội... Thật giống như muội, thật giống như muội rất hư vậy. Người ta... Người ta còn muốn đi theo nghĩa phụ học y mà, tối qua muội viết đến giờ Tý mới ngủ..."
Nghe Vân Ca cô nương nhỏ giọng oán trách, mọi người hai mặt nhìn nhau. Công tử Thanh Trần đang muốn làm gì vậy, dọa cô nương người ta sợ thành như vậy. Thấy thần sắc của đám người Diệp Ly không đúng, Vân Ca vội vàng an ủi: "Ly tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, muội không sợ công tử Thanh Trần đâu."
"A? Tại sao?" Diệp Ly không biểu lộ gì hỏi.
Vân Ca vẻ mặt vui mừng nói: "Nghĩa phụ nói với muội, chờ hôn sự của Tam công tử và Tứ công tử xong thì nghĩa phụ sẽ đi ra ngoài dạo chơi. Nghĩa phụ muốn dẫn muội đi cùng. Sau đó chúng ta có thể dạo chơi tứ phương, hành y tế thế. Chờ Vân Ca về, sẽ biến thành thần y nổi tiếng nhất thiên hạ." Quan trọng nhất là, mỗi ngày không còn bị công tử Thanh Trần bắt chép sách nữa. Nhớ tới đống sách mà mình còn chưa chép xong trong thư phòng của mình, cánh tay nhỏ nhắn của cô bạn nhỏ Vân Ca không khỏi run lên mấy cái, đôi môi nhỏ nhắn xing xắn cũng hơi uất ức mà bĩu ra. Công tử Thanh Trần thật xấu, Tần Tranh tỷ tỷ nói cả đời tỷ ấy cũng không có chép nhiều sách như vậy, rõ ràng chỉ cần xem để hiểu vf nhớ lấy là được rồi. Nhưng công tử Thanh Trần lại còn nói nàng quá ngu ngốc, nhất định phải sao chép mới được. Người ta rõ ràng cũng đã học thuộc rồi mà!
"Vân Ca ghét công tử Thanh Trần như vậy sao?" Hoa Thiên Hương ngồi ở bên trái, vừa dùng bữa vừa tò mò hỏi.
Vân Ca vội vàng lắc đầu nói: "Cũng không phải vậy. Nếu như công tử Thanh Trần không hung dữ thì tốt rồi, công tử Thanh Trần tặng muội rất nhiều đồ tốt, còn dẫn muội về đây, cho muội ở lại trong nhà nữa. Đối xử với muội tốt nhất như cha và nghĩa phụ vậy."
"Khụ khụ......" Hoa Thiên Hương và Mộ Dung Đình đồng thời bị sặc nước, Mặc Vô Ưu ngồi ở bên bàn trang điểm cũng không khỏi trẹo cổ một chút, trâm gài tóc lập tức bị cài lệch. Chỉ có Diệp Ly là vẫn còn bình tĩnh ngồi ở một bên uống trà.
"Thiên Hương tỷ tỷ và Đình nhi tỷ tỷ sao vậy?" Vân Ca hơi lo lắng nói.
"Khụ khụ, không có gì." Hoa Thiên Hương lại cười nói. Công tử Thanh Trần, yên nghỉ đi.
Đợi đến khi Hoa Thiên Hương và Mặc Vô Ưu đã sửa soạn xong, thì thời gian cũng không còn nhiều. Diệp Ly nắm tay Hoa Thiên Hương mỉm cười nói: "Sau này sẽ phải gọi ngươi là biểu tẩu rồi, chúc ngươi hạnh phúc."
Kiều nhan của Hoa Thiên Hương ửng đỏ, gật đầu nói: "Ly nhi, cám ơn ngươi."
"Đứa ngốc, cám ơn ta cái gì?" Diệp Ly cười nói: "Chỉ cần ngươi sống hạnh phúc, Tam ca cũng vui vẻ, thì tất cả đều tốt, không phải sao?" Hoa Thiên Hương gật đầu nói: "Đúng, tất cả đều đã qua. Sau này chúng ta cũng sẽ tốt hơn."
"Khởi bẩm Vương phi, đội ngũ rước dâu đã tới." Ngoài cửa, thị nữ bẩm báo.
Diệp Ly gật đầu cười nói: "Biết rồi, vào đi." Đứng dậy lấy khăn long phượng trình tường đang đặt ở bên cạnh đích thân phủ lên cho Hoa Thiên Hương, ở bên cạnh, Hoa hoàng hậu cũng khăn lấy phủ lên cho Vô Ưu, ngoài cửa đã có Hỷ nương và các nha đầu vội vàng đi vào, cẩn thận dẫn hai tân nương đi ra cửa. Diệp Ly xoay người cười nói: "Xong rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị đi Từ gia dự tiệc thôi. Mau trở về thay quần áo." Bởi vì quan hệ của Định Vương phủ và Từ gia, nên tiệc cưới này sẽ cùng đãi. Đợi đến sau khi tân nương ra cửa, thì tất cả tân khách sẽ cùng nhau đến Từ gia dự tiệc. Như vậy, cũng tránh cho làm khó mọi người. Dù sao, Định Vương phủ gả cô nương, mặc dù không phải là em gái ruột của Định Vương, nhưng vẫn là xuất giá từ Định Vương phủ, không ai dám không đi. Như thế chẳng phải Từ gia sẽ không có ai tới dự sao? Trực tiếp cùng đãi tiệc như bây giờ, thì tất cả mọi người đều dễ dàng mà lại càng náo nhiệt hơn.
Đêm khuya, Từ phủ giăng đèn kết hoa, nhộn nhịp tấp nập, trong tiếng hô lớn "Đưa vào động phòng" của người chủ trì, hai đôi tân nhân vừa bái thiên địa cha mẹ xong bị vây quanh đưa vào động phòng. Sau đó, dạ tiệc bắt đầu, cả Từ phủ cũng càng trở nên sôi nổi. Trong đại sảnh ca múa mừng cảnh thái bình, mùi rượu tỏa bay bốn phía, ngay cả hai vị lão gia Từ gia luôn nghiêm trang nho nhã lúc bình thường cũng không khỏi uống nhiều thêm mấy ly, trên gương mặt nho nhã lại càng được điểm tô thêm mấy phần sắc màu. Hai vị Từ phu nhân dẫn Tần Tranh mang theo khuôn mặt đầy tươi cười vòng qua vòng lại tiếp đãi hết sức chu đáo bên tiệc của nữ quyến. Trong vườn ngoài đại sảnh bày đầy bàn tiệc rươu, những bàn này là chuẩn bị cho các tân khách có thân phận không đủ để ngồi trong đại sảnh. Mặc dù ngồi ở phía ngoài, nhưng phía ngoài cũng được trang bị đèn chiếu sáng như ban ngày. Mặc dù không thể thưởng thức ca múa bên trong, nhưng trên không trung lại bắn pháo hoa ngũ sắc rực rỡ xinh đẹp. Còn có Từ nhị công tử và Từ ngũ công tử của Từ gia đích thân tiếp khách, cho nên cũng không coi là chậm trễ.
Trong tiếng chúc mừng nhộn nhịp, trên một nóc nhà của Từ gia, hai bóng người ngồi gắn bó với nhau. Mái tóc màu trắng của nam tử phất phơ ở dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh, ở trong gió lặng lẽ quấn quang mái tóc màu đen nhánh của cô gái. Diệp Ly ngồi ở bên người Mặc Tu Nghiêu, nhẹ nhàng gối đầu lên chân của hắn, đôi mắt khẽ nhắm hưởng thụ sự yên tĩnh trong tiếng ồn ào nhộn nhịp này.
Đôi mắt Mặc Tu Nghiêu dịu dàng như nước, giơ tay lên vuốt nhẹ gò má đang ửng đỏ của nàng, thấp giọng cười nói: "Bọn họ thành thân, A Ly vui đến thế sao?" Diệp Ly mở mắt, trong mắt còn mang theo ý cười thản nhiên. Lúc nãy ở dưới nàng uống hơi nhiều một chút, trên mặt cũng càng hồng nhuận hơn bình thường, trong mắt cũng càng lưu chuyển thêm nhiều hơn mấy phần ý cười.
"Tam ca và Tứ ca thành thân, ta tất nhiên vui vẻ. Nhưng mà, ta vui vẻ nhất còn không phải vì điều này?"
Mặc Tu Nghiêu thân mật vén lọn tóc bên gò má của nàng ra sau tai, hỏi: "Vậy là điều gì?"
Diệp Ly cười nói: "Rốt cuộc chúng ta có thể thật vui vẻ sống cuộc sống của mình rồi, đúng không?"
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, cúi đầu lấy trán của mình dán vào trán Diệp Ly, cười nói: "Đúng, chúng ta không cần đánh giặc, không cần minh tranh ám đấu nữa. Thế gian này, cũng không còn ai dám tới quấy rầy chúng ta nữa. Sau này, A Ly muốn sống những ngày như thế nào, thì chúng ta liền sống những ngày như thế đó." Diệp Ly gật đầu, nói: "Không cần đánh giặc nữa rất tốt, lê dân bách tính rất đáng thương. Hiện tại thiên hạ thái bình rồi, cái gì chúng ta cũng không làm, ta cũng sẽ không cảm thấy áy náy."
"Vô luận thiên hạ biến thành như thế nào, thì A Ly đều không cần áy náy." Mặc Tu Nghiêu ôn nhu nói: "Thiên hạ không còn cô gái nào có thể làm tốt hơn A Ly nữa."
Diệp Ly cười nói: "Nếu như thiên hạ vẫn đại loạn, ta lại bắt chàng bỏ mặc tất cả mà theo ta, thì trong lòng ta sẽ cảm tấy áy náy. Ừ... Đó là cố tình gây sự." Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhẹ giọng cười nói: "A Ly có thể cố tình gây sự, vô luận A Ly muốn làm cái gì đều đúng, A Ly uống say sao?"
Tựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly lắc đầu, hơi buồn ngủ mà nhắm hai mắt lại, "Như bây giờ rất tốt. Sau này còn có thể tốt hơn."
Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, "Cái gì rất tốt?"
Diệp Ly nói: "Như bây giờ rất tốt, sau này còn có thể... Thiên hạ thái bình, tứ hải thái bình. Chúng ta đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhìn thấy chính là bách tính an cư lạc nghiệp......"
Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Ta biết A Ly không thích đánh giặc, ta nhớ A Ly đã từng viết —— Đáng thương bạch cốt toàn cô mộ, tẫn vì tướng quân tìm chiến công."
"Không phải nói chàng."
"Hiểu, thiên hạ thái bình sao... Cái mục tiêu này liền giao cho Mặc Tiểu Bảo cố gắng đi. A Ly có chịu không?" Mặc Tu Nghiêu cúi đầu cười nói, một nụ hôn mềm nhẹ, tinh tế rơi xuống trên gương mặt yêu kiều ửng đỏ.
"Bùm! Bùm!"
Xa xa, mấy đóa pháo hoa khổng lồ nở rộ trên không trung, tỏa ra những tia sáng và đóa hoa tuyệt mỹ. Không biết từ lúc nào, Diệp Ly đã mở mắt, đôi mắt long lanh đầy dịu dàng ánh vào đôi mắt đang nhìn xuống của nam tử.
"Tu Nghiêu, ta yêu chàng......" Nhìn gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt dịu dàng, tóc trắng như tuyết của nam tử trước mắt, Diệp Ly đột nhiên mở miệng nói. Mở miệng nói lời yêu cũng không khó, cái khó chính là cùng nắm tay sóng vai, đồng sinh cộng tử, sau khi có được thiên hạ vẫn yêu thương nhau như cũ.
Mặc Tu Nghiêu hơi sửng sốt, trong đôi mắt tuấn mỹ lóe lên sự sung sướng và thỏa mãn tràn đầy, "A Ly... A Ly, đời đời kiếp kiếp... Chỉ yêu một mình nàng." Cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ thắm kia một nụ hôn. Diệp Ly vươn tay ôm lấy bả vai của hắn, "Đời đời kiếp kiếp... Yêu chàng. Nếu như không có ta... Chàng đã đăng cơ xưng Đế, khai sáng ra một thời đại thái bình thịnh thế từ lâu rồi." Mặc Tu Nghiêu kiên trì không chịu đăng cơ, trong lòng Diệp Ly vẫn hiểu, trong đó hơn phân nửa cũng là vì mình. Bởi vì hắn biết mình vô tâm với cung đình, hơn nữa, cũng bởi vì lời hứa kiếp này duy nhất mà hắn đã hứa cho mình.
Mặc Tu Nghiêu thấp giọng mỉm cười, "A Ly, không có nàng, thì sao sẽ có Định Vương phủ thái bình thịnh thế?"
Trong bầu trời đêm, pháo hoa tuyệt mỹ vẫn không ngừng nở rộ, hai người ngồi sóng vai gắn bó, im lặng hưởng thụ phong cảnh rực rỡ tươi đẹp......
"Đợi đến khi Tiểu Bảo trưởng thành, Bản vương sẽ cùng A Ly đi khắp muôn sông nghìn núi, tiêu dao tự tại."
"Chỉ cần cả nhà chúng ta ở bên nhau, thì ở nơi nào ta cũng đều cảm thấy tiêu dao tự tại."
"Gặp được A Ly, là điều tốt đẹp nhất kiếp này của Mặc Tu Nghiêu."
"Kiếp trước kiếp này, gặp được chàng cũng là điều hạnh phúc nhất của ta."
Nếu có thể gặp nàng, dù phải nhận hết khổ sở, dù phải trải qua sinh tử nhiều lần, thì lại có sao?
Nếu có thể gặp chàng, dù phải xuyên qua thời không, trải qua thế sự, thì lại ngại gì?
"Bùm!"
Pháo hoa màu đỏ lửa nở rộ ra những đóa mẫu đơn tuyệt diễm trên không trung, biến ảo thành chữ viết khổng lồ: Trăm năm hảo hợp.
Kiếp này gặp người, chỉ nguyện trăm năm hảo hợp, cả đời tĩnh hảo.
......
Năm năm sau, Định Vương truyền ngôi cho Thế tử Định Vương phủ Mặc Ngự Thần, mang theo Vương phi đi mất. Từ đó, tiêu dao sơn thủy, không hỏi đến chuyện thiên hạ.
Mặc Ngự Thần kế vị Định Vương, lại một lần nữa cự tuyệt thỉnh cầu đăng cơ của chúng thần, chăm lo việc nước, thế lực dưới trướng Định Vương phủ ngày càng cường thịnh.
Mười ba năm sau, đệ đệ Mặc Ngự Phong của Định Vương vừa mới mười bốn tuổi được thụ phong Binh Mã Đại nguyên soái của Định Vương phủ, quét ngang Tây Lăng, Tây Lăng cúi đầu xưng thần; Định Vương Mặc Ngự Thần thân chinh phương Bắc, Bắc Nhung lui về vùng bình nguyên đầy băng tuyết ở cực Tây. Mặc gia quân binh lâm sông Vân Lan, Mặc Ngự Phong đích thân chiêu hàng Nam Sở, Hoàng đế Nam Sở thấy đại thế sở quy, tự nguyện quy phục Định Vương phủ. Từ đó, thiên hạ thái bình.
Mặc Ngự Thần ba mươi tuổi đăng cơ xưng Đế, định Quốc hiệu là "Ly". Ba mươi tuổi, Mặc Ngự Thần ngồi ôm thiên hạ, từ đó, thiên hạ nhất thống, một trong những Hoàng triều thịnh thế cường đại nhất trong lịch sử được mở ra.
—— Chính văn hoàn —
← Ch. 433 | Ch. 435 → |