Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 168

Tiên Hôn Hậu Ái
Trọn bộ 170 chương
Chương 168
Hạnh Phúc (Đại kết cục) (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Không có quay đầu nhìn, Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt mở miệng, nói: "Vì chuyện trên báo chí."

"Ha ha." Chu Hàn cười khổ, nụ cười khóe miệng có chút khổ sở giống như nuốt hoàng liên.

Anh không có trả lời, Tô Dịch Thừa cũng không có hỏi nữa, hai người cứ như vậy đứng ở trên đê một lúc lâu. Đợi đến lúc cảm thấy mùi rượu trên người anh đều đã nhanh chóng bị gió thổi tan, Tô Dịch Thừa xoay người, chuẩn bị trở về trong xe.

Mà đồng thời lúc Tô Dịch Thừa xoay người, Chu Hàn từ lúc nãy đến giờ vẫn cũng chưa có mở miệng lên tiếng, lại đột nhiên nói: "Tôi sau khi đọc báo mới biết được thì ra là lúc trước cô ta từng có nhiều người đàn ông như vậy."

Tô Dịch Thừa dừng bước, quay đầu từ phía sau nhìn anh ta, anh biết cô ta trong miệng Chu Hàn là chỉ người nào.

Chu Hàn chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo tự giễu: "Chúng tôi là do cô ta ngoại tình mới ly hôn, lúc ly hôn cô ta chỉ trích tôi nói tôi không có thời gian đi theo cô ta quan tâm cô ta, mỗi ngày chỉ biết tới công việc, đã có lúc tôi vẫn cho rằng là tôi làm không tốt, là tôi không hiểu được cô ta, cho rằng cô ta ở Mỹ căn bản cũng không có bạn bè, cho nên khiến cô ta quá mức tịch mịch, lúc ấy ly hôn là bởi vì tôi không cách nào tiếp nhận, nhưng cũng không hề hận cô ta."

Tô Dịch Thừa không nói chuyện, đến bây giờ anh mới biết thì ra là hồi đó Chu Hàn có tình cảm sâu nặng với Lăng Nhiễm như thế, thậm chí bắt đầu hiểu tại sao anh ta tình nguyện vứt bỏ tình cảm anh em mười mấy năm của bọn họ cũng muốn ở cùng với cô ta. Chỉ là khi đó anh ta giấu diếm quá tốt, anh và Diệp Tử Ôn không hề nhìn ra chút nào, cho nên không thể nào tiếp nhận được khi anh ta đột nhiên phản bội.

Dừng một lát, Chu Hàn đè nén tâm tình đau đớn nói: "thật ra thì tôi đã sớm biết tiểu Bân không phải là con tôi." Vừa dứt lời, thì đấm mạnh một quyền nện lên trên hàng rào.

Tô Dịch Thừa giật mình nhìn anh ta không nói ra lời.

"Ha ha." Cúi đầu, Chu Hàn cười đến có chút cô đơn: "có một lần thằng bé gặp tai nạn giao thông, đưa nó đi bệnh viện, bác sĩ bảo phải truyền máu, tôi mới phát hiện thì ra thằng bé căn bản không phải là con trai của tôi!" Thanh âm bị đè nén, kèm theo nỗi đau đớn không nói nên lời.

Hòa hoãn lại rồi quay đầu lại, nhìn anh, nói: "phản ứng đầu tiên tôi nghĩ rằng đó là con của cậu, nhưng mà sau này ngẫm lại thì căn bản là không thể nào, khoảng thời gian đó hai người không hề ở cùng, thằng bé không thể nào là của cậu. Khi đó tôi mới biết thì ra người phụ nữ mà tôi yêu căn bản không phải là loại người tôi từng biết, thậm chí tôi không biết mặt nào mới là bộ mặt thật của cô ta." Gượng cười nhìn Tô Dịch Thừa, hỏi: "cậu nói đây có phải là báo ứng không?"

"Cậu —" Tô Dịch Thừa muốn nói gì, lại nhất thời không biết nên nói gì.

Chu Hàn gượng cười khổ quay đầu lại, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm vô tận kia, cười ra tiếng, chẳng qua là nụ cười kia không thể xóa nhòa đi cay đắng trong lòng.

Tô Dịch Thừa nhìn anh ta, tiến lên, muốn mở miệng nói gì, nhưng trong lúc vô tình ánh trăng sáng chiết xạ lóng lánh trên gương mặt anh, dừng bước chân, sau đó không thể nhấc chân được, đây là lần đầu tiên anh thấy Chu Hàn rơi lệ.

"Tuuuuuu ——" xa xa kèn lệnh trên mặt sông vang lên, cuối cùng con thuyền đêm xuất phát từ bến cảng Giang Thành chạy sang bên Thanh Thành, con tàu thủy rẽ từng vòng từng vòng sóng nước trên mặt sông vốn yên ả kia.

Cũng không biết cứ đứng như vậy bao lâu, rốt cuộc Chu Hàn chậm rãi quay đầu lại, giọt nước mắt trên mặt đã sớm bị làn gió sông thổi khô, nhìn Tô Dịch Thừa chỉ nói: "đi thôi." Nói xong đi thẳng về phía xe Tô Dịch Thừa, mở cửa xe ra ngồi lên.

Sửng sốt một lát, Tô Dịch Thừa cũng vòng qua đầu xe, trực tiếp lên xe, không hỏi, khởi động xe đưa anh ta về nhà,

Khi xe dừng lại trước khu biệt thự sa hoa, Chu Hàn có chút mất tự nhiên nói cảm ơn với anh, sau đó mở cửa xe muốn đi.

Tô Dịch Thừa ngồi trên xe, nhìn bóng lưng của anh ta, khi anh chuẩn bị vào khu cư xá, bỗng mở cửa xuống xe, hô lên với anh ta: "Chu Hàn!"

Nghe tiếng, Chu Hàn sững sờ quay đầu, nhìn anh có chút khó hiểu.

Tô Dịch Thừa đóng cửa xe đi về phía anh ta, nện một quyền vào bả vai anh ta, sau đó cười nói: "thân thủ cậu vẫn tốt như trước, đánh một quyền kia khiến khóe miệng tôi vẫn cảm thấy tê dại."

Chu Hàn ngẩn người, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, khóe miệng mang ý cười, cũng trả lại một quyền vào bả vai anh, nói: "cậu cũng không hề thụt lùi, khóe mắt tôi bị cậu đánh khá nặng!"

Hai người cười to, ăn ý vươn ra huých một cái, sau đó ôm nhau.

Tô Dịch Thừa đưa tay vỗ mấy cái lên lưng anh ta, sau đó ghé vào lỗ tai anh ta nói: "sau này vẫn là anh em tốt!"

Chu Hàn cũng đáp lại vỗ mấy cái trên lưng anh, nói: "ừ, vẫn là anh em tốt!"

An Nhiên đẩy cửa đi vào, thím Trương đang ngồi trên giường bón điểm tâm cho Lâm Tiểu Phân, Lâm Tiểu Phân đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, ngay cả hình ảnh mơ hồ cũng không rồi.

Thời gian phẫu thuật được ấn định vào thứ hai, hai ngày nay đã làm một loạt các kiểm tra, trước khi tới còn tưởng là lập tức phẫu thuật, nhưng mà kiểm tra rồi mới phát hiện không dễ như thế, tình hình còn phức tạp hơn so với họ tưởng tượng, vì vị trí khối u di chuyển lệch quá rồi, liên quan đến rất nhiều mạch máu, nếu sơ suất một chút thôi sẽ đụng vào mạch máu, đến lúc đó khi phẫu thuật sẽ bị xuất huyết máu, như vậy độ khó phẫu thuật tăng thêm 50%.

Cho nên qua vài ngày hội chẩn chuyên môn, có chuyên gia đề nghị không mổ nữa, dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng.

Nghe lời chuyên gia nói, An Nhiên liền không muốn phẫu thuật nữa, vì cô thực sự không dám mạo hiểm như thế, dù sau này mẹ cô như thế nào, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Nhưng mà Lâm Tiểu Phân khước từ, bà nói lần này bà đến là muốn chữa khỏi mắt, sau này còn bế con cho An Nhiên, hơn nữa cuộc phẫu thuật này nguy hiểm thế nào, từ trước khi đến đây bà đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù có khó khăn thế nào, bà cũng dũng cảm tiếp tục.

Chuyên gia trong bệnh viện nghe nói Lâm Tiểu Phân khăng khăng muốn mổ, đều bày tỏ niềm kính nể với sự dũng cảm của Lâm Tiểu Phân, hơn nữa còn hứa hẹn với An Nhiên, nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ Lâm Tiểu Phân.

Lâm Tiểu Phân kiên quyết, An Nhiên cũng không có cách nào, chỉ có thể cầu nguyện tất cả đều suôn sẻ.

Lâm Tiểu Phân nghe được thanh âm, liền biết An Nhiên tới, nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa, mỉm cười, nói: "Nhiên Nhiên sao?"

An Nhiên cười nhạt gật đầu, "vâng, mẹ, là con." Vừa nói vừa đi về phía Lâm Tiểu Phân, sau đó nhận lấy cái bát cái thìa trong tay thím Trương, tự mình bón từng miếng từng miếng cho Lâm Tiểu Phân.

Lâm Tiểu Phân há mồm ăn, nở nụ cười.

"Hắt xì ——!" Đêm qua hơi lạnh, sáng dậy có cảm giác cả người chóng mặt khó chịu.

Nghe tiếng, Lâm Tiểu Phân nhíu nhíu mày, hỏi: "Nhiên Nhiên, con bị cảm sao?"

"Không có chuyện gì, có thể là đêm qua gió thổi lạnh quá." An Nhiên cười nhẹ nói, lại múc một ngụm cháo đưa tới cho Lâm Tiểu Phân.

Lâm Tiểu Phân không yên lòng, nói: "Nhiên Nhiên a, bây giờ con đang mang thai, a Thừa cũng không ở bên cạnh, tự mình phải cẩn thận đấy."

"Vâng con biết rồi." An Nhiên thuận theo đồng ý.

Suy nghĩ một chút, Lâm Tiểu Phân lại nói: "ở bệnh viện nhiều vi khuẩn, mấy ngày nay con cứ đợi ở khách sạn đi, đừng tới đây nữa, ở đây có thím Trương chăm sóc mẹ, không sao đâu."

"Mẹ, con không sao thật mà, mẹ yên tâm đi." An Nhiên nhẫn nại bảo đảm nói, để bà và thím Trương ở nơi này, nơi này không thể so với Giang Thành, tất cả bác sĩ y tá ở đây đều là tóc vàng mắt xanh, nếu cô không có ở đây, bọn họ khó có thể hiểu nhau.

Lâm Tiểu Phân vẫn lo lắng, chỉ có thể nhỏ giọng thầm nói: "ai, lúc đầu không nên cho con đi cùng."

Cho Lâm Tiểu Phân ăn sáng xong, đưa bát cháo cho thím Trương đi rửa, mình thì đi sang chỗ bác sĩ điều trị chính cho Lâm Tiểu Phân hỏi thăm tình hình.

Vừa mới ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính thì điện thoại di động vang lên, là Tô Dịch Thừa gọi tới, tính thời gian, giờ hẳn là hơn 8 giờ tối ở Giang Thành.

Liền nhấn nút nghe, còn chưa kịp mở miệng, người bên kia điện thoại đã nói trước: "để anh đoán em đang ở đâu."

An Nhiên cười khẽ, nói: "được, anh đoán xem giờ em đang ở đâu nào?"

"Ở bệnh viện có đúng không." Cách nửa địa cầu, giọng nói Tô Dịch Thừa vẫn dịu dàng dễ nghe như thế.

An Nhiên cười, "Tô Đại lãnh đạo thông minh như vậy, quả nhiên không lừa được anh."

Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại khẽ thở dài nói: "anh cũng muốn mình đoán sai một lần, nghe em nói cho anh biết em còn đang ở khách sạn." Chẳng qua là anh lo lắng cô mệt mỏi quá, chỉ muốn cô nghỉ ngơi cho khỏe, mình không có bên cạnh, cô vẫn chăm sóc tốt cho bản thân, như vậy anh mới an tâm.

"Ha ha." An Nhiên khẽ cười, tất nhiên là cô biết trong lòng anh nghĩ gì, chẳng qua là mẹ cô còn đang nằm trên giường bệnh, cô đâu thể an tâm ngủ được.

"Em, hắt xì ——" Vừa muốn mở miệng nói gì, đột nhiên ngứa mũi, liền hắt xì một cái, "hắt xì, hắt xì, hắt xì ——"

Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại không khỏi lo lắng căng thẳng, vội vàng hỏi: "sao vậy, có phải ngã bệnh rồi không?"

Không muốn anh lo lắng, An Nhiên chỉ cười khẽ, lắc đầu nói: "không sao, chỉ hơi cảm chút, uống chút nước là được rồi."

Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại im lặng một lát, nói: "An Nhiên, anh không có bên cạnh em, phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm anh lo lắng cho em."

An Nhiên gật đầu, không muốn anh lo lắng vì mình, vội chuyển đề tài, nói: "hôm nay công việc suôn sẻ chứ, ăn tối chưa?"

"Ừ, ăn rồi, công việc cũng suôn sẻ." Tô Dịch Thừa nói, "định thời gian phẫu thuật cho mẹ chưa?"

"Định rồi, ngày mai, cũng chính là thứ hai." An Nhiên thuật lại, nhưng mà nhớ tới lời bác sĩ nói, vẫn không khỏi lo lắng, giọng nói hơi rầu rĩ nói: "Dịch Thừa, em, em rất sợ." Càng tới thời khắc phẫu thuật, cô càng sợ, luôn không ngừng suy nghĩ, nếu trong lúc mổ có vấn đề gì thì làm thế nào bây giờ, nếu phẫu thuật thất bại thì làm thế nào, cô không dám tưởng tượng những hậu quả này, cô thừa nhận mình rất yếu đuối, không thể tiếp nhận những tin tức không tốt.

"Đồ ngốc, không có chuyện gì, đừng lo lắng linh tinh." Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại chỉ có thể an ủi cô như vậy.

Đưa tay lau đi nước mắt rơi xuống mặt từ lúc nào, miễn cưỡng cười vui nói: "ừ, không sao, mẹ mạnh mẽ như thế, nhất định sẽ không sao."

"Ừ, sẽ tốt thôi!" Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại nói với giọng khẳng định.

Hai người lại nói vài câu khác, vì không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, An Nhiên thúc giục anh nhanh cúp điện thoại, buổi tối cũng đừng làm việc quá khuya.

Người này bình thời phải chậm chạp nói thêm mấy phút nữa, thế mà hôm nay lại rất nghe lời, sớm liền cúp điện thoại.

Tay cầm điện thoại vẫn còn hơi ấm, An Nhiên than nhẹ lẩm bẩm, 'nếu mà anh ở bên thì tốt.... ' nhất định anh sẽ cho cô một cái ôm trong lúc cô bất lực, để cho cô yên lòng.

Cảm cúm lần này còn nghiêm trọng hơn so với An Nhiên nghĩ, sáng ngày hôm sau thức dậy chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề mê man, mũi không thở nổi, cổ họng cũng hơi sưng lên, nói chuyện hay uống nước đều thấy đau.

Mơ mơ hồ hồ đi từ khách sạn đến bệnh viện, khi thím Trương thấy bộ dạng nhợt nhạt của cô, thì giật nảy mình, nhưng vì cô là phụ nữ có thai, không được tiêm hay uống thuốc gì, chỉ có thể uống nước ngủ nhiều hơn, Lâm Tiểu Phân lo lắng bệnh viện nhiều vi khuẩn lây cho cô, cho nên khăng khăng bắt buộc cô phải về khách sạn nghỉ ngơi, không chăm sóc tốt thân thể mình thì không được quay lại đây.

An Nhiên bị thím Trương áp tải về khách sạn, cũng may khách sạn cách bệnh viện không xa, không cần thuê xe, cứ đi bộ mấy phút đồng hồ là đến rồi, thím Trương cũng có thể qua lại.

An Nhiên nằm ở trên giường, đặc biệt căn dặn khách sạn mang cho cô một bình nước sôi, vì không thể tiêm hay uống thuốc, chỉ có thể uống nhiều nước, để mình đổ mồ hôi.

An Nhiên uống chén nước, cảm thấy mình toàn thân vô lực, muốn ngủ, rồi lại không dám, rất sợ Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới cho cô, nếu mình ngủ say anh gọi không nhận được thì sẽ lo lắng. Nhưng mà hôm nay đợi đã lâu, đến gần 11 giờ rồi mà Tô Dịch Thừa còn chưa gọi tới, thật sự không chịu được nữa, liền gọi cho Tô Dịch Thừa, lúc này mới biết là Tô Dịch Thừa tắt máy.

Không suy nghĩ nhiều, chỉ đoán anh đã quên gọi điện tới là vì còn đang bận bịu công việc, đầu càng ngày càng nặng, cả người chóng mặt quay cuồng không chịu được nữa, cầm điện thoại di động nằm trên giường cứ thế là ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng An Nhiên cảm thấy có người nhẹ nhàng gọi tên bên tai cô, chỉ là mệt mỏi quá, mí mắt nặng trịch, thật sự không mở mắt ra được.

An Nhiên không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trong lúc mình ngủ có người không ngừng lật cái khăn mặt trên trán mình, tay cũng thương yêu vuốt ve mặt cô, cảm giác này rất quen thuộc, cảm giác giống hệt lúc Tô Dịch Thừa sờ sờ mặt cô, rất dịu dàng, rất cẩn thận.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy mình nằm trong một cái ôm ấm áp quen thuộc, mà gương mặt tuấn tú trước mắt càng khiến cô cảm thấy ngẩn ngơ, An Nhiên thấy mình bị cảm đến hồ đồ rồi, thậm chí còn có ảo giác Tô Dịch Thừa đang ở bên cạnh mình, giống như trước kia, ôm cô để cô ngủ yên trong ngực anh.

"Là đang nằm mơ sao?" An Nhiên nhẹ nhàng lẩm bẩm, đưa tay ra không xác định vuốt ve mặt anh, xúc cảm chân thật nơi tay kia khiến cô thấy không thực, lẩm bẩm, "sao giấc mộng này lại chân thật như vậy?"

Bị cô đụng vào, người nào đó vốn đang ngủ say chậm rãi mở mắt ra, thấy cô tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, đưa tay áp lên trán cô, xác định nhiệt độ đã hạ xuống, nở nụ cười đẹp mắt, sau đó vào lúc An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, một tay ôm cô vào lòng, sau đó nói bên tai cô: "tốt quá, rốt cuộc hạ sốt rồi."

Bị anh ôm như vậy một lúc lâu, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, lúc này An Nhiên mới từ từ phục hồi tinh thần lại, sau đó đưa tay đẩy anh ra, có chút ngạc nhiên trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mắt: "anh anh anh ..." Trong lúc nhất thời thật đúng là không nói nên lời.

Tô Dịch Thừa cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, nói: "là anh."

An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cô còn chưa kịp tiêu hóa, chưa kịp tiêu hóa vì sao người đàn ông rõ ràng cách cả bán cầu giờ lại xuất hiện ở đây!

Sau khi cười xong, Tô Dịch Thừa kéo lấy tay của cô, sau đó trực tiếp đặt vào trong miệng, cũng không nhẹ nhàng trực tiếp cắn đầu ngón tay của cô một cái, trong nháy mắt từ đầu ngón tay truyền đến đau đớn đem An Nhiên lấy lại tinh thần từ trong nửa trạng thái lơ mơ, bị đau cau lại lông mày, giãy dụa muốn kéo lại bàn tay nhỏ bé của mình.

"Em đây là tự chăm sóc bản thân mình sao?" Tô Dịch Thừa vẻ mặt có chút nghiêm túc, cả người nhìn qua thật là có chút ít tức giận.

An Nhiên nhìn anh, ánh mắt có chút vô tội, cô thậm chí còn không có hiểu anh sao lại ở chỗ này, hiện tại lại cũng không biết dưới tình huống nào bị lửa giận của anh đốt tới.

Nhìn ánh mắt vô tội của cô, Tô Dịch Thừa chỉ có thể than thở, đưa tay kéo cô ôm cô vào trong ngực, tay vỗ về mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: "An Nhiên, em làm anh sợ muốn chết biết không?"

Đưa tay ôm lại anh thật chặt, nhẹ nhàng gọi tên của anh: "Dịch Thừa.... . ."

"Em biết mình sốt đến hơn 39 độ không?" Bây giờ sau khi suy nghĩ một chút đều cảm thấy sợ, ngày hôm qua nghe được ra trong giọng nói của cô không khỏe, cho nên không suy nghĩ nhiều nữa, buổi tối hôm đó trực tiếp đặt một vé cho chuyến bay sớm nhất, rồi trực tiếp thu thập đồ tới New York, lúc đến bệnh viện mới biết được cô cảm mạo ngã bệnh rồi, nghe mẹ nói xong rất nghiêm trọng, sau đó không có suy nghĩ nhiều trực tiếp từ bệnh viện chạy tới khách sạn, sau khi đi vào mới phát hiện cô một mình khó chịu nằm ở trên giường, trên tay còn đang nắm điện thoại, trong miệng rù rì cái gì đó, đưa tay đặt lên trán của cô, lúc này mới phát hiện trán của cô nóng đến kinh người, lúc ấy anh thật rất luống cuống, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể gọi điện thoại cầu trợ mẹ, hỏi thăm kinh nghiệm cô hộ lý, cũng biết tình huống đặc thù của cô bây giờ, tất cả thuốc cũng đều không được uống, chỉ có thể không ngừng thay khăn chườm cho cô, tới khi nhiệt độ trên người cô hạ xuống.

"Em, em không biết...." An Nhiên lắc đầu, cô hoàn toàn không biết, cô cho rằng chỉ bị cảm mạo, mấy ngày nữa mình sẽ tốt hơn.

"May là, may là anh tới." Tô Dịch Thừa ôm lấy cô nhẹ nói. Sau khi suy nghĩ lại đều có chút ít sợ hãi, nếu như anh không có tới đây, nếu như cô cứ như vậy một người ở trong khách sạn, nếu như phát sinh chuyện gì cũng không biết, cũng may là, may là hiện tại không có chuyện gì.

Cúi đầu, hôn tóc của cô, mới hạ xuống tâm tình căng thẳng của mình.

Trong ngực, An Nhiên ôm chặt hơn chút ít, thanh âm ôn nhu ở trong ngực vang lên: "Dịch Thừa thật sự là anh sao? Thật sự là anh đã tới sao?" Đến bây giờ còn cảm thấy có chút khó tin, không thể tin được.

Tô Dịch Thừa bật cười, tay vịn tóc của cô, gật đầu ở bên tai cô nói: "Ừ, là anh."

Chôn ở trước ngực anh, An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, tay ôm càng chặt hơn chút ít.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, ôm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lúc này mới đem người trong ngực thả mở ra, tay nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, nói: "Đã đói bụng chưa?"

An Nhiên khẽ mỉm cười, dùng sức gật đầu, đúng là thật đói bụng, hôm nay cơ hồ cô chưa ăn gì cả, hiện tại bụng đói vô cùng.

"Anh đi nói bọn họ làm một bát cháo tới đây." Tô Dịch Thừa vừa nói vừa từ trên giường ngồi dậy xuống giường.

"Anh cùng em ăn đi." An Nhiên biết anh xuống máy bay khẳng định cũng chưa có ăn cái gì, cộng thêm đã biết cô như vậy, lại càng chẳng quan tâm tới chính anh.

Tô Dịch Thừa xoay người sờ sờ đầu của cô, rồi mới cầm lấy điện thoại trực tiếp kêu phòng phục vụ, đặc biệt dặn họ chuẩn bị cháo nhanh lên mới được.

Chờ sau khi khách sạn nghe yêu cầu của Tô Dịch Thừa đưa cháo được nấu xong vào thì cũng đã hơn nửa giờ sau, đồng thời cũng đưa mì Ý cho Tô Dịch Thừa ăn.

Bữa cơm tối này ăn cũng đã sắp qua 9h, sau đó gọi điện thoại cho thím Trương, hỏi tình huống của Lâm Tiểu Phân, nghe nói mọi chuyện đều tốt, nên cũng yên lòng hơn.

Buổi tối hai người ngủ vô cùng sớm, Tô Dịch Thừa là bởi vì bị lệch giờ, mà An Nhiên thì bởi vì bị cảm mạo thể chất còn có chút suy yếu.

Giữa trưa ngày thứ hai là Lâm Tiểu Phân sẽ phải phẫu thuật, buổi sáng lúc hai người đi tới bệnh viện Lâm Tiểu Phân đã bị cạo trọc đầu, cả người nhìn qua khí sắc cũng không tệ lắm, cùng An Nhiên nói đùa là mình như vậy có phải rất xấu hay không.

Trước khi phẫu thuật, Cố Hằng Văn ở Giang Thành gọi điện thoại cho An Nhiên, nghe ra được trong lòng ông rất khẩn trương cùng sợ hãi, hơn nữa cứ dặn đi dặn lại An Nhiên nói sau khi phẫu thuật kết thúc nhất định phải gọi điện thoại cho ông trước tiên để nói cho ông biết kết quả.

Buổi trưa lúc hơn 11h một chút Lâm Tiểu Phân được đưa vào phòng phẫu thuật, An Nhiên, Tô Dịch Thừa cùng thím Trương ba người đợi ở phía ngoài phòng phẫu thuật.

Lòng bàn tay An Nhiên rất lạnh, chỉ đổ mồ hôi, Tô Dịch Thừa vẫn nắm tay cô, cô còn có chút ho khan, cổ họng có chút đau, nhưng cả người đã không còn giống như ngày hôm qua tái nhợt đến dọa người nữa, thím Trương lo lắng cô đang mang thai chờ ở bên ngoài như vậy sẽ mệt mỏi, liền quan tâm cô bảo cô trở về nghỉ ngơi, nhưng mà An Nhiên làm sao chịu đi, nhất định kiên trì nói muốn chờ Lâm Tiểu Phân đi ra ngoài.

Lúc đang lúc từng giây từng phút trôi qua, phẫu thuật tiến hành đã hơn phân nửa thời gian, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy một cô y tá tay đầy máu từ bên trong chạy ra, An Nhiên là người đầu tiên đứng dậy, lôi kéo cô y tá đang muốn đi nhanh, hỏi tình huống bên trong phẫu thuật như thế nào, cô y tá kia căn bản là chẳng quan tâm trả lời, trực tiếp đẩy tay của An Nhiên ra liền chạy về phía trước, lúc chạy về trên tay là hai bịch máu, An Nhiên cả người có chút lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững, may mắn phía sau có Tô Dịch Thừa đỡ lấy cô, ôm lấy bả vai của cô không ngừng an ủi cô nói không có chuyện gì.

"Me......" Nắm chặt tay của Tô Dịch Thừa, cả người bởi vì lo lắng mà có chút phát run, lúc lần nữa quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, trong hốc mắt đã tràn đầy nước mắt, "Mẹ sẽ không có chuyện gì, có đúng không?"

Tô Dịch Thừa gật đầu, ôm lấy cô tựa vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy, ở bên tai cô khẳng định nói: "Nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Tựa vào trong ngực của anh, An Nhiên gật đầu, nắm chặt quần áo bên hông của Tô Dịch Thừa.

Thím Trương nhìn như thế, chỉ lắc đầu than nhẹ, sau đó trong miệng không ngừng lẩm bẩm, chỉ là mấy lời cầu nguyện đơn giản.

Tại bên kia địa cầu, Cố Hằng Văn cũng cả đêm không ngủ, một người ngồi ở trong phòng khách trong nhà, cả buổi tối ngó chừng chiếc điện thoại đặt trên bàn trà. Sợ bỏ qua một cú điện thoại, một cái tin nhắn nào.

Chờ suốt một đêm, tính toán thời gian, bên kia nước Mỹ, Lâm Tiểu Phân đi vào làm phẫu thuật cũng đã hơn bảy tiếng rồi, An Nhiên đến bây giờ cũng chưa có điện thoại tới đây, trong lòng luôn có dự cảm xấu, mơ hồ lo lắng, muốn cầm lấy di động gọi điện cho An Nhiên, nhưng mỗi lần cầm điện thoại chuẩn bị gọi qua, lại rút lui trở lại, thủy chung không có dũng khí, ông quá sợ, sợ nghe được tin tức gì đó không tốt.

Thời gian đợi chờ trôi qua rất lâu, từng giây từng phút cũng đều hành hạ người ta.

Phía đông dần dần lộ ra ánh sáng trắng, hôm nay khí trời tựa hồ không tệ, ánh bình minh kia nhiễm đỏ phía chân trời, mặt trời chậm rãi từ phía đông dâng lên, Cố Hằng Văn lần nữa đem ánh mắt dừng lại ở trên chiếc điện thoại trên bàn kỷ trà, Lâm Tiểu Phân vào phòng phẫu thuật đã sắp tám tiếng rồi, An Nhiên vẫn còn chưa gọi điện thoại tới đây.

Trong lòng không khỏi lo lắng, phiền não, bất an đã hoàn toàn chiếm lấy lí trí, ông hiện tại không cách nào làm cho mình bình tĩnh xuống, nắm lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi cho An Nhiên, nhưng vừa mới cầm lấy điện thoại di động, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, là An Nhiên gọi điện thoại tới, nhìn màn hình trên điện thoại di động kia lóe ra biểu tượng gọi tới, đột nhiên đến thời khắc này, Cố Hằng Văn lại khiếp đảm, ông bỗng có chút sợ sau khi nhận điện thoại nghe được tin tức không tốt, rất sợ, rất sợ.

Điện thoại di động ở trên tay một lần một lần nữa vang lên, dùng sức nắm thật chặt, nhưng vẫn không có dũng khí nhấc lên điện thoại, ông không dám, thật sự không dám.

Bên kia điện thoại An Nhiên một lần vừa gọi lại, nhưng thủy chung không thấy có người nhận máy, vừa tức vừa vội dậm chân, ngoài miệng nói thầm: "Chuyện gì xảy ra vậy, điện thoại làm sao không ai nhấc máy đây!" Vừa nói, một bên đi qua đi lại.

Một bên Tô Dịch Thừa cười, đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay An Nhiên, đưa thay sờ sờ mặt của cô, nói: "Em đi gặp mẹ trước đi, để cho anh tới báo cho ba tin tức tốt này."

Đúng vậy, Lâm Tiểu Phân sau khi trải qua hơn tám tiếng phẫu thuật bác sĩ đã tuyên bố thành công, mặc dù trong lúc đang phẫu thuật không cẩn thận đụng vào một bên mạch máu phức tạp, nhưng mà bởi vì cứu giúp kịp thời, cũng không có nguy hiểm đến tánh mạng.

Lúc bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi tới nói phẫu thuật viên mãn thành công, An Nhiên cơ hồ là cao hứng đến muốn ngất đi, phía trước lo lắng khổng lồ, sau đó đột nhiên tới khổng lồ vui sướng, cái loại vui sướng này làm cho người ta khó có thể đón nhận.

Đợi tiêu hóa hết tin tức tốt kia, An Nhiên trước tiên là muốn gọi điện thoại cho Cố Hằng Văn, chỉ là gọi hồi lâu, hình như cũng không có ai nhấc máy.

An Nhiên có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tô Dịch Thừa, đành gật đầu, đi về phía phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân.

Tô Dịch Thừa cũng không có gọi điện thoại thêm cho Cố Hằng Văn, anh có chút có thể hiểu được tâm tình của Cố Hằng Văn bây giờ, vừa lo lắng, lại khát vọng biết đến.

Kiểm tra số điện thoại của Cố Hằng Văn, rồi trực tiếp viết một tin nhắn ngắn gửi cho Cố Hằng Văn, anh biết, sau khi nhận được tin nhắn, không tới một phút đồng hồ, Cố Hằng Văn cũng sẽ gọi điện thoại lại cho anh.

Quả nhiên đúng như Tô Dịch Thừa dự đoán, tin nhắn gửi đi vẫn chưa tới một phút đồng hồ, chỉ có ba mươi giây, Cố Hằng Văn liền gọi điện thoại tới.

Tô Dịch Thừa cười khẽ nhấc máy, còn chưa kịp chờ Tô Dịch Thừa mở miệng, Cố Hằng Văn liền mở miệng trước tiên nói: "An Nhiên, có thật không? Phẫu thuật thành công có phải không? Mẹ của con không có chuyện gì rồi, có phải hay không?" Liên tiếp hỏi vài vấn đề, mặc dù qua điện thoại, nhưng mà Tô Dịch Thừa có thể nghe ra được ông hiện tại rất vui sướng.

Tô Dịch Thừa cười khẽ gật đầu nói: "Ba yên tâm đi, mẹ mọi chuyện đều tốt, không có gì đáng ngại."

Nghe được thanh âm của Tô Dịch Thừa, Cố Hằng Văn có chút kích động, nói: "A Thừa, con đang ở nước Mỹ?"

"Dạ, gần đây đều đã không còn bận rộn, lo lắng An Nhiên, cho nên con sang đây xem cô ấy." Tô Dịch Thừa coi như là nói chi tiết.

"Được, được, tốt." Cố Hằng Văn liên tục nói mấy tiếng tốt, cả người có chút thả lỏng nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, có con ở đấy, ba cũng yên tâm."

Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa lộ ra nụ cười, có chút ân cần nói: "Ba, một đêm không ngủ sao, buổi sáng đi ngủ một giấc đi."

"Được, được, được." Cố Hằng Văn hợp với gật đầu, khẩn trương lo lắng một đêm, buổi sáng không có lớp, ông nghĩ hiện tại ông rốt cục có thể ngủ ngon giấc rồi, không cần lo lắng rằng bên kia điện thoại truyền đến tin tức gì không tốt nữa. Nghĩ đến cái gì lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, bác sĩ nói lúc nào có thể xuất viện không? Các con lúc nào trở lại?"

"Còn không có, nhưng mà sau khi phẫu thuật ít nhất còn muốn quan sát một thời gian, đoán chừng cũng không có nhanh như vậy." Tô Dịch Thừa chỉ suy đoán nói.

"Ừ." Cố Hằng Văn gật đầu, mặc dù hiện tại trong lòng khẩn cấp muốn nhìn thấy Lâm Tiểu Phân, nhưng mà cũng biết sau phẫu thuật quả thật cần phải quan sát chặt chẽ, nên gật đầu nói: "Ừ, cũng cần phải quan sát tốt, người không có chuyện gì là tốt rồi, người không có chuyện gì là tốt rồi." Người không có chuyện gì so sánh với cái gì cũng đều quan trọng hơn.

Lại cầm điện thoại hàn huyên mấy câu, Cố Hằng Văn lúc này mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đã sắp 8h, từ giữa trưa đến bây giờ, An Nhiên cũng không có ăn cái gì, đồ mua tới đây, vốn nói ăn không vô liền đụng không có đụng tới, nghĩ đến hiện tại cũng nên ăn rồi, vì vậy trực tiếp đi ra phía bên ngoài bệnh viện mua chút thức ăn, nơi này dù sao không thể so với trong nước, toàn là cơm Tây, muốn mua cháo phải tìm khắp các nơi, cuối cùng chỉ có thể mua mấy phần sandwich cùng mấy bình sữa tươi trở về, lúc đến phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy An Nhiên đang ngồi ở trước giường bệnh của Lâm Tiểu Phân, tay nắm lấy tay của Lâm Tiểu Phân nhẹ nhàng đặt ở trên mặt của mình, nhìn bà, khóe miệng mang theo nụ cười đẹp mắt, vẻ mặt kia, không hề có u buồn lúc trước nữa, là thoải mái, là tự nhiên .

Tô Dịch Thừa đem sandwich phân cho thím Trương, hôm nay thím Trương cơ hồ cũng chưa có gì cả ăn, ba người một ngày đều vì lo lắng cho Lâm Tiểu Phân phẫu thuật, bất quá cũng may là kết cục tốt.

Lúc An Nhiên xoay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tô Dịch Thừa, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Lâm Tiểu Phân sau khi phẫu thuật, hai ngày mới tỉnh lại, khi tỉnh lại cả người còn rất yếu, biết được mình đã không có chuyện gì, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười.

Sau bốn ngày Tô Dịch Thừa đang ở New York, thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, bởi vì Tô Dịch Thừa lần này đi tương đối gấp, có rất nhiều chuyện cũng không có nói rõ ràng, có rất nhiều chuyện tình khác chờ anh trở về xử lý, thư ký Trịnh qua điện thoại còn nói với anh tin tức trọng yếu, đó chính là trong tỉnh đối với chuyện tình của Tô Dịch Thừa lần nà, y đã ra quyết định xử phạt, cụ thể còn phải chờ bản thân anh sau khi trở về mới báo cho anh được.

Lâm Tiểu Phân trải qua hai ngày nghỉ ngơi, cả người tinh thần cũng khôi phục rất nhiều, sắc mặt nhìn cũng tốt hơn, đôi mắt sau khi phẫu thuật, ngày thứ nhất hơi mơ hồ, hai ngày này tất cả đều thấy được rõ, bất quá thể lực tự nhiên còn phải qua một thời gian nữa mới có thể khôi phục giống như lúc trước, bởi vì có công chuyện, nên Tô Dịch Thừa cũng rất bất đắc dĩ, không thể ở chỗ này lâu, chỉ có thể trở về trước, nhưng mà sợ thím Trương một người bận không chịu kịp, nên đã ở ngay tại chỗ tìm một người phụ giúp, bởi vì sợ tiếng nói không thông, cho nên trực tiếp tìm một người Hoa kiều tới hiệp trợ thím Trương chăm sóc tốt cho Lâm Tiểu Phân.

Biết Tô Dịch Thừa sáng mai phải bay trở về, Lâm Tiểu Phân cùng thím Trương để cho An Nhiên tối nay ở bên cạnh Tô Dịch Thừa đi dạo một chút, lại muốn ly biệt, trong lòng đối với anh tất nhiên là có chút ít không đành. Mà bây giờ có thêm người cùng Thím Trương cùng nhau chiếu cố mẹ của cô, tự nhiên cũng yên tâm rất nhiều, cho nên sau khi ăn xong cơm tối, An Nhiên liền lôi kéo Tô Dịch Thừa nói muốn để cho anh mang cô đi dạo một chút chỗ thành phố có kinh tế phát đạt nhất thế giới này.

Thật ra thì lúc trước An Nhiên cũng đã tới New York, nhưng mà lúc trước là vì công việc, thời gian vô cùng gấp, căn bản là chưa từng thấy rõ diện mạo của thành phố này, đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.

Tô Dịch Thừa đối với thành phố này cũng coi như không quen thuộc, bất quá khi còn đang học ở trường bị mấy người bọn Diệp Tử Ôn lôi kéo anh tới đi dạo quá một thời gian ngắn, khi đó Diệp Tử Ôn nói là tới học tập đặc điểm kiến trúc bên này, mà anh ta và Chu Hàn chỉ là khách, nên hai người chỉ lo du ngoạn, vì thế đối với mấy phong cảnh nổi tiếng New York cùng đặc điểm của nơi này anh cũng hiểu rõ ràng. Bất quá xem ra, hiện tại anh cùng An Nhiên đều là thời gian cấp bách, căn bản cũng không có thời gian nói đến khắp nơi đi dạo vân vân, mặt khác thì suy nghĩ đến An Nhiên đang mang thai, thời gian đi dài tất nhiên sẽ bị mệt, cho nên anh chuẩn bị xong liền mang An Nhiên đến quảng trường Thời Đại cách bệnh viện cùng khách sạn không xa đi dạo xem một chút.

Đến buổi tối, quảng trường Thời Đại người luôn đặc biệt nhiều, các chủng tộc, các màu da, Tô Dịch Thừa đưa tay kéo An Nhiên vào trong ngực, tránh cho cô mãi mê nhìn mà bị đám người kia đụng vào.

Lâm Tiểu Phân phẫu thuật thành công, An Nhiên mấy ngày qua, cả người đều thoải mái rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Quảng trường Thời Đại cơ hồ là chỗ nào cũng bị bảng hiệu quảng cáo che lấp, biển quảng cáo khổng lồ cùng màn hình điện tử lớn cơ hồ bao trùm tất cả các cửa sổ kiến trúc, hình hình sắc sắc đèn quảng cáo lóe lên làm cho người ta có chút chói mắt.

Hai người theo đám người không có gì mục đích gì mà chậm rãi dạo bước, đi mệt rồi, hai người liền ngồi ở trên ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi tốt xong, hai người tiếp tục đi xem một chút phía trước.

Ở đầu đường quảng trường Thời Đại, bày biện một đoàn Piano hội họa, một kẻ lang thang đang chơi đàn, hai người nghỉ chân lắng nghe, mặc dù đối với âm nhạc cũng không có nghiên cứu cùng hiểu biết sâu gì, nhưng mà hai người giờ phút này thật là tâm tình rất tốt để cho bọn họ cảm thấy người lang thang kia chơi đàn vô cùng tốt. Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hai người, người lang thang quay đầu, cười cười với bọn họ, dĩ nhiên, hai người cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.

Xong một khúc, kẻ lang thang liền tiếp tục con đường lang thang của mình, lại có người lên đánh đàn, cô gái ăn mặc khêu gợi, vừa đàn vừa ngoảnh đầu nhìn về phía bạn trai của mình cười, mà bạn trai của cô gái ở bên cạnh gật đầu nhảu lên khiêu vũ trên đường, cứ thế thu hút ánh mắt rất nhiều người, nhiều du khách thi nhau chụp ảnh.

Đợi hết một khúc, hai người rời đi trong tiếng vỗ tay của mọi người, An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa cũng tiếp tục lộ trình của bọn họ.

Nhìn xe buýt hai tầng trên đường phố, An Nhiên hưng phấn reo lên, như đứa trẻ vậy kéo tay Tô Dịch Thừa nói muốn lên ngồi thử một chút, Tô Dịch Thừa chỉ sủng nịnh sờ sờ đầu cô.

Hai người thật sự đi xe buýt hai tầng, An Nhiên khăng khăng nhất định phải ngồi tầng trên, Tô Dịch Thừa thì lo lắng tầng trên quá chật, cộng thêm An Nhiên vừa bị cảm, gió buổi tối thì lớn quá.

Nhưng mà An Nhiên chỉ lém lỉnh thè lè lưỡi, nói có anh bên cạnh nhất định sẽ không để cô gặp chuyện gì, lại nói anh nhất định sẽ ôm chặt cô vào lòng, dù trời có lạnh nữa, chỉ cần có nhiệt độ của anh, cô sẽ không sợ.

Người ta đã chụp mũ anh thế rồi, Tô Dịch Thừa còn có thể nói gì, chỉ có thể cười nghe theo cô.

Khi bọn họ đi lên, đã có một đôi vợ chồng người Pháp lãng mạn ngồi tầng trên xe buýt, hai người nhìn đã khoảng năm mươi, nhưng mà vẫn ân ái ôm nhau ngồi một chỗ, lấy tay chỉ chỉ khung cảnh phồn hoa dọc hai bên đường.

An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa ngồi vào phía cuối của xe buýt, thật lo lắng cô bị lạnh, Tô Dịch Thừa ôm cả người An Nhiên vào lòng, An Nhiên cũng ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, vẻ mặt hạnh phúc.

Xe chạy không nhanh, đủ thời gian cho người ta thấy rõ quang cảnh xung quanh, An Nhiên tỏ ra hưng phấn, luôn vui vẻ chỉ tay chỗ nọ chỗ kia, cả buổi tối nụ cười trên mặt chưa từng phai mờ.

"An Nhiên." Tô Dịch Thừa thấp giọng khẽ gọi cô.

"Ừ?" An Nhiên quay đầu, trên mặt vẫn cười cười.

Tô Dịch Thừa nhìn có chút động tình, giữ khuôn mặt cô, sau đó hôn lên môi cô.

An Nhiên đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đưa tay vòng lên cổ anh, nở nụ cười ôm hôn anh. Chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu mà lúc này có máy ảnh thì tốt, hình ảnh này nhất định rất đẹp.

Hai người ôm hôn một lúc lâu, mới buông ra, cái trán hai người kề sát nhìn nhau cười, chỉ nghe thấy tách một tiếng, hai người quay đầu lại nhìn, thấy đôi vợ chồng trung niên người Pháp đang mỉm cười nhình họ, người đàn ông tiến lên đưa hai tấm ảnh cho bọn họ, nói giọng Anh chuẩn nói với bọn họ, là vợ ông bảo ông chụp, vì cảm thấy hình ảnh vừa rồi rất đẹp.

An Nhiên nhìn ảnh rất vui, quay đầu mỉm cười gật đầu với vị phu nhân kia.

Vị phu nhân kia cũng đi tới, bốn người cùng ngồi một hàng, nói chuyện phiếm một lúc mới biết, thì ra vị phu nhân kia bị bệnh nan y, không còn nhiều thời gian lắm, bà và chồng bà quyết định cùng nhau đi lại những con đường bọn họ từng đi, nghe thế An Nhiên khiếp sợ, lại càng tiếc hận cho bọn họ, vị phu nhân kia như là nhìn ra cảm xúc của An Nhiên, nắm tay cô, lắc đầu nói, giờ bà rất hạnh phúc, suốt chặng đường này được ở cạnh người bà yêu nhất, bà không còn gì để tiếc nuối.

Vị phu nhân kia còn nói, Newyork là chặng cuối cùng của bọn họ, sau đó trở về bọn họ còn phải làm đám cưới, dù đã yêu nhau 30 năm rồi, nhưng vì hồi đó cha mẹ bà không đồng ý, hai người bỏ trốn đi, hôn lễ của bọn họ không nhận được lời chúc phúc của người thân bạn bè, nhưng bà biết hôn nhân của bọn họ rất hạnh phúc, cho nên lần này trở về, dù cuộc sống đã đi đến hồi kết rồi, nhưng bọn họ vẫn muốn bổ sung hôn lễ, để người đời chứng kiến bọn họ hạnh phúc, để tất cả mọi người chúc phúc cho bọn họ.

Cho dù chia tay rồi, trên đường trở về, An Nhiên vẫn còn bùi ngùi nhớ lại câu chuyện của vị phu nhân kia và chồng bà.

Nhìn ra tâm tình của cô, Tô Dịch Thừa đưa tay nắm chặt tay cô, mỉm cười với cô, nói: "bọn họ rất hạnh phúc."

An Nhiên nhìn anh, nghe hiểu ý anh, gật đầu mỉm cười, "ừ bọn họ rất hạnh phúc."

Khi đi ngang qua một cửa hàng áo cưới, An Nhiên không khỏi dừng bước, nhìn áo cưới màu trắng thánh khiết được trưng bày trong tủ kính, không nhịn được ngơ ngẩn nhìn, một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói: "vị phu nhân kia mặc áo cưới nhất định rất đẹp."

Tô Dịch Thừa nhìn cô, lại nhìn áo cưới một chút, nhớ tới dường như mình còn nợ người nào đó một nghi lễ rất quan trọng, trong lòng âm thầm có chủ ý.

Một đêm này An Nhiên nằm trong lòng Tô Dịch Thừa ngủ không ngon giấc lắm, hơn hai giờ đêm còn chưa ngủ được, một là sắp phải ly biệt, theo như tình hình bình phục của Lâm Tiểu Phân, các cô phải ở lại đây ít nhất nửa tháng nữa, một là không khỏi nhớ tới đôi vợ chồng người Pháp gặp tối qua trên xe buýt hai tầng, hi vọng bọn họ trở về có thể có một hôn lễ lãng mạn, lại được mọi người chúc phúc, hi vọng vị phu nhân kia có thể hạnh phúc lúc cuối đời này.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã rời đi, không nói lời từ biệt, chỉ để lại một tời giấy ở đầu giường cho cô, nói mình phải nhanh kịp giờ bay, thấy cô chưa tỉnh không đành lòng đánh thức cô, ngoài ra còn mang đi hai tấm ảnh chụp tối qua, nói lúc không có cô, ít nhất có thể để anh nhìn ảnh nhớ cô.

An Nhiên nắm thật chặt tờ giấy kia, cầm điện thoại di động muốn gọi cho anh, nhưng mà đã tắt rồi.

Khi An Nhiên có chút cô đơn từ khách sạn đi đến bệnh viện, Lâm Tiểu Phân đã làm xong kiểm tra đi ra rồi, thấy bộ dạng của cô, mặc dù cả người vẫn suy yếu, nhưng nhìn tinh thần không tệ, cười vẫy vẫy tay với cô, nói có đồ cho cô.

"Cái gì ạ?" An Nhiên ngờ vực, nhìn thím Trương đưa một hộp giữ nhiệt cho cô.

An Nhiên lắc đầu, "con không muốn ăn." Thanh âm nghe rầu rĩ, hơi suy sụp.

Lâm Tiểu Phân bật cười lắc đầu, đưa tay lấy sandwich trong hộp giữ ấm ra, đưa cho cô, nói: "cầm lấy, nếm thử xem, con sẽ thích."

An Nhiên bất đắc dĩ, không tiện trái lời mẹ, chỉ có thể gật đầu, nhận lấy sandwich từ tay bà, có lẽ do tâm trạng, rõ ràng chưa ăn gì, nhưng không cảm thấy đói.

Há mồm cắn miếng sandwich, không khỏi trừng lớn mắt, cảm giác rất quen thuộc, mùi vị cũng rất quen.

Lâm Tiểu Phân ngồi trên giường và thím Trương đứng cạnh cùng mấy cô y sĩ đều bật cười, Lâm Tiểu Phân hỏi: "thích không?"

"là là là anh ấy làm đúng không ạ?" An Nhiên cảm động, hốc mắt hơi nóng lên, ăn bữa sáng anh làm hơn nửa năm rồi, tất nhiên cô nếm ra đây là mùi vị Tô Dịch Thừa làm.

Lâm Tiểu Phân cười gật đầu, cũng cảm thấy vui mừng vì con gái mình tìm được người thật lòng yêu thương, nói: "sáng nay trước khi lên máy bay, a Thừa đặc biệt đến bệnh viện thăm mẹ, sau đó giao chỗ sandwich này cho mẹ, nói là cho con ăn, đây là nó mượn phòng bếp của bệnh viện làm cho con, Nhiên Nhiên a, con tìm được người đàn ông thật tốt, mẹ mừng cho con."

An Nhiên gật đầu, vừa cười vừa khóc, cầm lấy sandwich ăn một miếng to.

Mấy ngày nay Tô Dịch Thừa bề bộn nhiều việc, không chỉ bận công việc, anh vẫn nợ An Nhiên một hôn lễ, mặc dù lúc đầu An Nhiên nói không muốn có hôn lễ, nhưng mà ở Newyork vào đêm trước khi đi, đứng ở trước cửa hàng áo cưới, anh cảm nhận được cô không chỉ cảm thán cho đôi vợ chồng kia, cô cũng muốn có một hôn lễ thuộc về mình.

Vì thế anh đặc biệt tìm hỏi Lâm Lệ, từ miệng Lâm Lệ mới biết được nguyên nhân tại sao hồi đó cô khăng khăng không muốn tổ chức hôn lẽ, thì ra là cô coi hôn lễ rất thần thánh không gì sánh được, bất khả xâm phạm, hôn nhân có thể được tạo thành từ sự hợp tác của hai người không hề yêu nhau, nhưng hôn lễ phải do hai người thật lòng yêu nhau cùng sánh vai đi tới.

Nhớ lại lúc sự gắn kết của hai người lúc mới gặp nhau, quả thật là phần hí kịch, hồi đó cô nói không cần hôn lễ, mình cũng không nói thêm gì, vì khi đó mình hoàn toàn khác với bây giờ, nếu lúc đầu cô thật sự muốn lễ cưới, anh sẽ cho vì cảm thấy đây là chuyện mà một người chồng nên làm cho vợ mình, nên tôn trọng, nhưng mà cô nói không cần, anh cũng không thèm để ý, giống như lúc ban đầu, lúc lựa chọn kết hôn với cô cũng vì hai chữ — thích hợp!

Nhưng mà bây giờ khác rồi, tình cảm của anh đối với cô không giống như hồi đó, không phải là thích hợp, mà là yêu, bất kể cô có muốn hay không, anh cảm thấy mình nên cho cô một hôn lễ, trong hôn lễ cho cô lời hứa hẹn, đây không phải là sự tôn trọng nên có của một người chồng đối với vợ mình, mà là lời hứa hẹn và tỏ tình của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu nhất.

Cho nên sau khi trở về từ Mỹ, trừ công việc, anh vẫn luôn bận rộn chuẩn bị các nghi thức hôn lễ, hy vọng trong vòng nửa tháng chuẩn bị xong hôn lễ, đến ngày cô về nước, có thể chính thức nắm tay cô lên tấm thảm đỏ, tiếp nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người dành cho bọn họ.

Đối với việc anh nói muốn bổ sung hôn lễ, hầu như là nhận được sự ủng hộ của mọi người, Tô gia vẫn luôn cảm thấy thua thiệt An Nhiên một hôn lễ, cho nên lần này Tô Dịch Thừa nói muốn bổ sung, nhận được phiếu thông qua của mọi người. Trước đó Tô Dịch Thừa cũng liên lạc với bên Cố Hằng Văn, nói cho ông biết ý nghĩ và kế hoạch của mình, hơn nữa xin ông phối hợp giữ bí mật cho anh, thật ra thì người cha nào cũng muốn có thể đích thân dắt con gái lên thảm đỏ, sau đó đặt tay con gái mình vào tay người có thể cho cô hạnh phúc, thương yêu chiều chuộng cô cả đời, lúc An Nhiên nói không cần hôn lễ, vì muốn con gái vui, nên bọn họ tôn trọng quyết định của cô, nhưng mà bây giờ Tô Dịch Thừa hứa hẹn muốn bổ sung một hôn lễ cho cô, làm cha, tất nhiên là Cố Hằng Văn không có ý kiến gì, hớn hở đồng ý, cũng giữ bí mật với vợ và con gái mình.

Tất cả tiến hành vô cùng thuận lợi, người nào đó vì muốn lấy lòng anh vợ mình, đứng ra nói toàn bộ sân khấu, đoàn xe hoa đều do cậu ta lo, cũng có người đứng ra chịu trách nhiệm điều khiển chương trình và đội nhạc để chúc mừng bạn tốt.

Một hôn lễ long trọng thế đều bị người khác ôm việc, cứ như vậy, chú rể là Tô Dịch Thừa lại biến thành không có việc gì. Khi Dịch Kiều nói muốn chịu trách nhiệm bao hết lễ phục của bọn họ thì Tô Dịch Thừa từ chối, còn để bọn họ ôm đồm hết thì anh cảm thấy đây không phải là hôn lễ của anh nữa.

An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân đã xác định ngày về, vào hơn tám giờ sáng ngày mai máy bay sẽ hạ cánh xuống Giang Thành, sau khi nhận được tin tức, Tô Dịch Thừa lập tức báo cho mọi người, tính ngày mai hai người Tô Dịch Kiều và Lâm Lệ trực tiếp đến sân bay đón An Nhiên đi trang điểm, sau đó đi đến nơi tổ chức hôn lễ, đến lúc đó Cố Hằng Văn nắm tay cô giao cho anh.

Vừa tưởng tượng thế, khóe miệng Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhàn nhạt, một lần nữa cầm lấy giấy tờ trong tay, chuẩn bị hoàn thành công việc hôm nay, ngày mai một lòng một dạ đi đón 'cô dâu' của anh.

Đúng rồi, đã quên nói, văn kiện xử lý Tô Dịch Thừa đã được ban xuống rồi, thật ra thì chức vị không thay đổi mấy, chỉ có cái ghế thị trưởng vẫn trống đã do nguyên cục trưởng cục cảnh sát Lý cục trưởng đảm nhiệm, mà Tô Dịch Thừa vẫn là phó thị trưởng Giang Thành, về chuyện dự án khoa học kỹ thuật thành phố thì phân ra cho một vị chủ nhiệm tỉnh cử xuống cùng quản lý, nhưng mà trong văn kiện lần này còn có một mục thuyên chuyển công tác, chính là Tô Dịch Thừa đảm nhiệm chức trách phó thị trưởng đồng thời còn kiêm nhiệm chức cục trưởng cục xây dựng Giang Thành, tiếp nhận vị trí của Đồng Văn Hải trước kia.

Kể từ đó, mặc dù chức vị không thay đổi gì, nhưng phạm vi quyền lực lại lớn hơn, việc cũng nhiều hơn.

Vào lúc Tô Dịch Thừa còn đang phấn đấu làm nốt mấy cái công văn cuối trong tay, thì cửa phòng làm việc được gõ vang, không nghĩ nhiều, tưởng là thư ký Trịnh lại có giấy tờ gì muốn đưa cho anh, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, liền cao giọng nói: "vào đi."

Cửa bị đẩy ra, Tô Dịch Thừa vẫn không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn giấy tờ trong tay, vừa nói: "chuyện gì?"

"Ha ha." Đáp lại anh không phải là thanh âm của thư ký Trịnh, mà là một tràng cười thanh thúy, dễ nghe như chuông bạc.

Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa vội ngẩng đầu, sau đó bỗng dưng sửng sốt.

Đứng trước mặt anh đâu phải là thư ký Trịnh tục tằng mà rõ ràng là người mình vừa mới nghĩ tới cho cô một hôn lễ đầy bất ngờ vào ngày mai!

An Nhiên cười đứng trước bàn làm việc của anh, nhìn anh, mở miệng nói: "em đã trở về."

Tô Dịch Thừa ngây ngẩn, cả người còn thừ ra, trừ vui mừng, còn có kinh sợ!

An Nhiên nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh, hoàn toàn không có vẻ khôn khéo bình thường, không khỏi cảm thấy buồn cười, ý cười trên mặt càng lớn hơn, nghiêng về phía anh nói: "vẫn còn choáng sao?"

Lúc này Tô Dịch Thừa mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy ghế ra đứng lên, tiếng lên ôm cô vào lòng, ôm thật chặc, không nói lời nào.

An Nhiên cười khanh khách, đưa tay ôm lại anh, nở nụ cười rất đẹp, rất ngọt ngào.

Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc lâu, Tô Dịch Thừa buông cô ra, nhìn cô, hỏi: "Em không phải là ngày mai mới bay về sao?"

An Nhiên cười loan chân mày, nghiêng đầu nhìn cả người lộ ra tươi cười hỏi: "Kinh ngạc không?"

"Kinh......" Anh có thể nói là kinh sợ sao? Này hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh.

"Anh không vui?" An Nhiên có chút nghi hoặc nhìn anh, bộ dáng của anh hoàn toàn không có giống trong tưởng tượng của cô.

Tô Dịch Thừa lắc đầu, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, ở bên tai cô nói: "Anh chỉ là quá cao hứng." Anh làm sao sẽ mất hứng, chỉ quá mức ngoài ý muốn, cùng kế hoạch của anh có chút trục trặc.

An Nhiên cũng cười, đưa tay ôm lấy anh thật chặt, đầu tựa vào lồng ngực của anh, thanh âm buồn bực nói: "Tô Dịch Thừa, em rất nhớ anh."

Đem người trong ngực ôm chặt hơn nữa, cúi đầu hôn tóc của cô, nói: "Anh cũng vậy rất nhớ em."

An Nhiên từ trong ngực của anh lui ra ngoài, nhìn chằm chằm anh, đưa tay nhẹ vỗ về mặt của anh, mắt của anh, mũi của anh, cuối cùng là môi của anh, sau đó hai tay vòng quanh cổ của anh, đưa môi tới chút ít, tự mình kiễng mủi chân hôn lên môi của anh, bốn cánh môi kề nhau trong nháy mắt, thanh âm rù rì từ trong miệng của cô truyền ra: "Tô Dịch Thừa, em yêu anh." Cố ý nói cho anh biết sai thời gian sai máy bay, vì chính là cho anh một kinh hỉ, vì ngay khi xuống máy bay thì vội chạy tới gặp anh, tới nói cho anh biết ba chữ kia.

Ba chữ kia tựa hồ như nhiễm ma pháp, tựa hồ mang theo ma lực, khiến cho lòng của Tô Dịch Thừa vô cùng mềm mại lại không có kích động nào so sánh với, một tay ôm lấy hông của cô, một tay thật chặt cố định cái gáy của cô, Tô Dịch Thừa có chút nóng bỏng hôn trả lại cô, lời lẽ ở trong miệng của cô lui đi, cướp đoạt tất cả tốt đẹp của cô.

Tô Dịch Thừa dùng tốc độ nhanh nhất đem công việc của mình hoàn thành, sau đó nắm tay của An Nhiên đi tới bãi đậu xe. Thư ký Trịnh đi ra ngoài trở lại thấy vợ chồng Tô Dịch Thừa, không khỏi trừng lớn mắt, vừa nhìn Tô Dịch Thừa một chút, vừa nhìn An Nhiên một chút, có chút nói không ra lời.

An Nhiên cười chào hỏi cùng anh: "Thư ký Trịnh, đã lâu không gặp."

"Ách." Thư ký Trịnh sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, nhìn An Nhiên gượng cười nói: "Tô, Tô phu nhân không phải là ngày mai mới trở lại sao?"

"Mẹ tôi tốc độ khôi phục so sánh với dự đoán tốt hơn rất nhiều, cho nên bay trở về sớm hơn dự định." An Nhiên cười nói.

Thư ký Trịnh cũng chỉ gật đầu, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Tô Dịch Thừa.

An Nhiên tựa hồ nhìn thấu giữa hai người có gì đó không thích hợp, có chút nghi ngờ hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Thư ký Trịnh vội lắc đầu, gượng cười nói: "Không có, không có, không thành vấn đề." Sau đó sợ mình sẽ nói nhiều sai nhiều, vội vàng lấy cớ nói: "Cái kia, tôi, tôi còn có một số việc chưa hoàn thành, xin phép đi trước." Ngay khi vừa đi vẫn không quên nói: "À thay tôi hỏi thăm bác gái, chúc bà thân thể sớm ngày khang phục." Vừa nói, cũng không đợi An Nhiên trả lời, vội vàng trực tiếp bước vào thang máy.

Nhưng mà sau khi ngồi xuống trên xe, An Nhiên vẫn có cảm giác, cảm thấy nơi này tựa hồ có cái gì không đúng, nhưng mà cụ thể để cho cô nói, cô cũng không thể nói là cái gì.

Ngồi trên xe, lúc An Nhiên còn đang nghi ngờ thư ký Trịnh là lạ ở chỗ nào, đột nhiên phát hiện hình như đường về nhà xảy ra vấn đề gì đó.

"Chúng ta đang đi đâu?" Mặc dù gần một tháng nay cô đều ở nước Mỹ, nhưng mà cái này cũng không đại biểu cô đã quên mất đường về nhà, con đường này căn bản là không phải là đường về nhà.

Tô Dịch Thừa quay đầu, nhàn nhạt mỉm cười với cô nói: "Về nhà."

"Nhưng mà nhà của chúng ta không phải là bên kia sao?" An Nhiên chỉ chỉ chỗ ngược lại, cả người rất là nghi ngờ.

Buông ra một cánh tay, đem tay nhỏ bé của cô giữ tại lòng bàn tay, nói: "Chúng ta về căn phòng trước của chúng ta, mấy ngày qua em không có ở đây, anh đều trở về bên kia, bên này căn phòng quá lớn, khiến cho anh cảm thấy trống trải." Tô Dịch Thừa lừa gạt cô, mặc dù gần đây anh quả thật vẫn ở trong căn phòng lúc còn độc thân, nhưng mà anh sẽ không nói cho cô biết là bởi vì chuyện hôn lễ, cho nên căn phòng bên kia phải bố trí một lần nữa. Mặc dù bố cục lớn cũng không có thay đổi, nhưng mà vẫn muốn căn phòng mang không khí vui mừng một chút, anh đối với hôn lễ của bọn họ rất coi trọng.

An Nhiên không nghĩ nhiều như vậy, sau khi nghe thấy lời nói của anh cô chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nắm chặt bàn tay của anh, nhìn anh lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Lúc trở về hai người tự mình đi xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn, về đến nhà Tô Dịch Thừa tự mình cho xuống bếp làm một bữa tối thịnh soạn cho An Nhiên, An Nhiên cũng bị lệch giờ, có chút ngủ không được, lôi kéo Tô Dịch Thừa nói chuyện. Gần tới rạng sáng, lúc này mới buồn ngủ, ngồi ở phòng khách trên ghế sa lông, tựa vào trong ngực Tô Dịch Thừa chậm rãi ngủ.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia của cô, Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn mắt, lông mày của cô, sau đó lúc này mới ngồi chỗ cuối đem cô ôm vào đặt xuống giường trong phòng, thay cô đắp chăn, sau khi làm xong, mới từ trong phòng lui đi ra ngoài, một tay khác trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Tử Ôn.

Điện thoại vang lên vài tiếng sau mới có người nhấc máy, bất quá người bên kia điện thoại hiển nhiên hỏa khí có chút lớn, nhưng mà tựa hồ sợ là đánh thức cái gì, hỏa khí mặc dù rất lớn, nhưng mà thanh âm áp vô cùng thấp nói: "Kháo, con mẹ nó người nào hơn nửa đêm còn phá giấc ngủ người khác"

"Anh vợ của cậu." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng.

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, Tô Dịch Thừa nghe được tiếng thanh âm xột xoạt, tựa hồ anh ta đang xuống giường ra khỏi phòng, sau đó nghe được Diệp Tử Ôn thanh âm đột nhiên cất cao, hơi có chút kêu rên nói: "Đại ca, ngày mai cậu mới làm hôn lễ kết hôn bổ sung cũng không cần kích động đến nửa đêm còn ngủ không được tới quấy rầy tớ đi."

Tô Dịch Thừa không để ý đến anh oán trách cùng kêu rên, chỉ thản nhiên nói: "Dịch Kiều ở bên cậu sao."

"Đúng vậy a." Diệp Tử Ôn nghiêm chỉnh đương nhiên nói.

"Cậu nói cho con bé biết, sáng sớm ngày mai không cần đi tới sân bay, trực tiếp đi tới phòng lúc trước của tớ, An Nhiên đã trở về."

"Trở về?!" Diệp Tử Ôn có chút ngoài ý muốn, phản xạ có điều kiện hỏi: "Vậy hôn lễ ngày mai không có vui mừng rồi?"

"An Nhiên còn không biết." Tô Dịch Thừa đơn giản trả lời, sau đó lại nói: "Chu Hàn bên kia nhờ cậu gọi điện thoại cho cậu ta đi."

Diệp Tử Ôn sửng sốt, hỏi: "Tại sao là tớ a?" Theo anh biết, người này cùng người kia hẳn là đã không có ngăn cách rồi mới đúng, vậy còn dùng anh làm ống loa trung gian sao?!

Bất quá Tô Dịch Thừa trả lời khiến cho Diệp Tử Ôn có chút hộc máu, chỉ nghe anh nói: "Chuyện thất đức làm một lần là đủ rồi, tớ không muốn giống như vậy bị người ta mắng hai lần." Ý tứ chính là nửa đêm gọi điện thoại phá giấc ngủ người khác quả thật rất thất đức nên bị mắng, nhưng mà anh không muốn lại bị mắng nữa, cho nên chuyện bị mắng còn dư lại trực tiếp cho Diệp Tử Ôn đi làm.

Nói xong, cũng không đợi Diệp Tử Ôn trả lời, Tô Dịch Thừa trực tiếp cúp điện thoại.

Mà bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn sửng sốt một lát sau hướng về phía điện thoại phát điên, lại càng cảm giác mình căn bản là chơi lầm bạn xấu, nhưng mà vừa suy nghĩ đến hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn sau này của mình còn có một phiếu vé của anh ta chỉ có thể đem chuyện khổ ép này ôm xuống.

Một lần nữa trở lại trong phòng, An Nhiên vẫn như cũ biết điều ngủ yên, đi vào tắm đổi quần áo, từ bên kia lên giường, đưa tay đem cô ôm vào trong ngực. Hôn cái trán của cô, sau đó nhắm mắt lại ôm lấy cô ngủ.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã không còn ở bên cạnh, An Nhiên cũng không có để ý, chắc là anh phải đi làm, dụi dụi mắt từ trên giường, ngáp cái vào phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra thì cảm giác bụng của mình trống trơn hơi có chút đói, cho nên trực tiếp đi phòng bếp, cô đoán Tô Dịch Thừa nhất định đã giúp cô làm xong bữa ăn sáng đặt ở trên quầy bar, hơn nữa phía dưới nhất định còn đè ép một trang giấy, làm cho cô hâm nóng rồi ăn.

An Nhiên suy đoán quả nhiên là chính xác, phòng bếp trên quầy bar Tô Dịch Thừa quả nhiên đã sớm đem bữa ăn sáng làm tốt, hơn nữa đặt ở phía dưới sandwich quả nhiên có một trang giấy, nhưng mà cô đoán sai chính là nội dung trong tờ giấy, lần này cũng không phải nói để cho cô đem bữa ăn sáng hâm nóng lại. Hơn nữa hôm nay trên tờ giấy giấy tựa hồ có chút dài, giống như là một đoạn độc thoại......

Tám tháng trước một ngày nào đó, tôi ở trong một quán cà phê gặp một cô gái, cô hình như là đi gặp đối tượng gặp mặt, cô biểu hiện rất chân thật, nhưng mà tôi thấy được tư thế cô tay đặt ở dưới mặt bàn bắm thật chặt, xem ra cô ấy thật không phải là tự nguyện, nên lúc đầu có chút không nhịn được.

Sau này tôi ở ba chỗ khác nhau gặp được cô ấy, tựa hồ mỗi lần như thế cô đều đang gặp mặt, có lẽ duyên phận của chúng tôi bắt đầu như vậy. Vào lần thứ tư lúc tôi nhìn thấy cô, cô ấy lầm tưởng tôi là đối tượng gặp mặt, tôi muốn giải thích, nhưng mà cô ấy hiển nhiên là bị mấy lần gặp mặt trước lấy đi hết tất cả sự kiên nhẫn, cô ấy rất trực tiếp, tiến lên liền hỏi tôi có muốn kết hôn cùng cô không, lúc ấy tôi có chút ít bị hù dọa, bởi vì chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhưng khi cô hiểu lầm nghĩ rằng tôi không đồng ý, liền đứng dậy muốn đi, tôi đột nhiên không muốn để cho cô ấy rời khỏi như vậy, ta nghĩ có lẽ cô ấy sẽ là một người vợ tốt.

Chúng tôi cứ như vậy mà kết hôn, cũng không phải vì tình yêu, đơn giản là vì cả hai người thích hợp với nhau. Nhưng mà cô ấy là một người rất dễ dàng làm cho người ta yêu, chờ tới lúc giật mình lại, mới phát hiện thì ra cô ấy đã tác động đến lòng của tôi, nước mắt của cô ấy sẽ làm cho tôi cảm thấy đau lòng, sự bi thương của cô ấy lây nhiễm sang tâm tình của tôi, cô ấy vui vẻ có thể mang đến cho tôi cao hứng, hết thảy mọi thứ của cô ấy tựa hồ từ từ len lỏi vào cuộc sống của tôi, dung nhập vào máu của tôi, tôi vẫn cho là tôi sẽ không yêu nữa, nhưng mà yêu cô ấy thật không khó, quá mức đơn giản.

Tôi nợ cô ấy một lời hứa hẹn, thậm chí còn nợ cô ấy một lời tỏ tình, nếu như cô ấy nhìn thấy tờ giấy này, tôi hi vọng cô ấy có thể đem bữa ăn sáng trên quầy bar ăn xong trước, sau đó lại trở về phòng đem tủ mở ra, nếu cô ấy đồng ý cho tôi một cơ hội hứa hẹn với cô ấy, như vậy xin mời cô ấy mặc quần áo treo trong tủ rồi mở cửa đi ra ngoài.

—— Tô Dịch Thừa ——

An Nhiên có chút nghi ngờ để xuống tờ giấy, hứa hẹn cái gì? Tỏ tình cái gì? Nhìn một chút bữa ăn sáng bày sandwich kia, chần chờ một lát, cuối cùng cũng không có ăn bữa ăn sáng trước, mà là đi vào trong phòng.

Đứng ở trước tủ quần áo, tim của An Nhiên đột nhiên đập rất nhanh, không khỏi khẩn trương, hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đưa tay, đem tay nắm của cánh cửa tủ quần áo kia cầm lấy, nhắm hai mắt mà mở ra, một lúc lâu cô chậm rãi mở mắt ra, sau đó có chút không dám tin tưởng mà đưa tay che miệng mình, mắt mở thật to, "Trời ạ!" An Nhiên quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

Che miệng lắc đầu, rù rì nói: "Làm sao lại, làm sao lại...... Nó tại sao lại ở chỗ này?!"

Quần áo bên trong cũng không phải là cái gì khác, chính là bộ đồ cưới treo trong cửa tiệm áo cưới mà An Nhiên ở Newyork nhìn thấy, chính diện thiết kế là một đóa hoa tản ra, phần eo cũng không có thiết kế ôm thắt lưng, mà là thẳng xuống, làn váy còn làm trước ngắn phía sau thì xòe ra, một bộ lễ phục như vậy, vừa có thể che kín cái bụng cao kia, có thể thể hiện ra chân thon dài tinh tế, dễ dàng hơn một chút vấn đề làn váy áo cưới quá dài mà không dễ đi đường.

Hồi lâu, nội tâm kích động rốt cục hơi bình phục lại, tiến lên đem áo cưới cầm lấy, từ trong áo cưới đồng thời rơi ra một trang giấy, đem áo cưới thả vào trên giường, nghi ngờ đem tờ giấy rơi xuống nhặt lên nhặt lên, lúc thấy rõ chữ viết trên giấy cũng nhịn không được chảy xuống nước mắt lần nữa.

Thật ra thì phía trên chỉ ghi một câu nói: "Mặc nó vào, để anh cho em một hứa hẹn"

Che miệng An Nhiên có chút khóc không thành tiếng, mặc dù không có người xem tới được, nhưng nắm thật chặc áo cưới kia xong, nước mắt làm sao cũng khống chế không được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)