Lại chỉnh Khuynh Nhạc (1)
← Ch.053 | Ch.055 → |
Một gian sương phòng tốt nhất, bên trong sa mỏng nhẹ buông, hương hun lượn lờ.
Trên giường, một nam tử tướng mạo thường thường, nhưng nhìn qua liền thấy rất phú quý, thân thể trần truồng, vẻn vẹn chỉ lưu lại một cái quần lót, hai mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào nữ tử phía trước đang chậm rãi đi về hướng mình.
"Nhị tỷ phu, người không hảo hảo đợi ở Kiều quốc, chạy đến đây làm gì?" Thốt ra một câu yêu kiều, nam tử vừa nghe toàn thân liền mềm nhũn, hạ thân lập tức cứng ngắc, vươn bàn tay to, đem nữ tử gắt gao túm đến trong ngực của mình.
"Nhị tỷ phu đây là nhớ Mạt Nhi chứ sao......" Ôm thân thể mềm mại của nữ tử, tâm thần nam tử rung động, hít sâu một cái, ngoài miệng không ngừng tán thưởng: "Ai~ Mạt Nhi của ta thơm quá a!"
" Mạt Nhi của người? Nhị tỷ phu nói đùa a!" Hai tay vòng qua cổ nam tử, ngón tay không ngừng trêu đùa ở đó, nữ tử lúc này híp mị nhãn, biểu lộ dâm đãng.
Thấy vậy, cổ họng nam tử không tự chủ bỗng nhúc nhích một cái, bàn tay cực nóng đặt lên lớp sa y mỏng dính trên người nữ tử, bắt đầu không an phận ve vuốt.
"Mặc kệ mặc kệ, Mạt Nhi là của ta!" Gấp gáp nói, nghe vậy, nữ tử bưng miệng cười, động tác cực kỳ ưu nhã chậm rãi thổi khí trên mặt nam tử: "Nhị tỷ phu, nếu như Mạt Nhi là của người...... Nhị tỷ tỷ của ta làm sao bây giờ?"
"Cái này...... Nàng là uyên ương ngoài sáng, Mạt Nhi là uyên ương trong tối, xem như đều là của Phùng Tử Chương ta!" Đầu tiên hơi do dự, sau đó lập tức vui cười giải thích.
Thấy vậy, nữ tử làm ra vẻ tức giận, nhẹ đẩy nam tử ra, vểnh cặp môi đỏ mọng lên bất mãn nói: "Nhị tỷ phu đây là định ngồi hưởng hết phúc của thế nhân rồi, nhưng Mạt Nhi ta không muốn thuận theo đâu!"
"Được được được, ta sai rồi, ta sai rồi! Mạt Nhi đừng nóng giận! Ta đây còn không phải nhớ tới lời trước kia nàng từng nói với ta sao?"Liên tục lừa gạt, kéo nữ tử vào trong ngực, nam tử mở miệng nói:"Mạt Nhi không phải đã từng nói qua, chỉ thích lén cùng ta truy hoan, vụng trộm sau lưng nhị tỷ, mới có cảm giác kích thich sao?"
"Ta đã nói như vậy a! Chính là những lời này chỉ cho phép ta nói, không cho phép huynh nói!" Làm nũng dựa vào trong ngực nam tử, nữ tử tươi cười sáng lạng như hoa.
Ngón tay chậm rãi lướt qua lồng ngực lỏa lồ của nam tử, khiến cho hắn sảng khoái một hồi, lúc này, nữ tử nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Nhị tỷ phu lúc này đến Đại Tụng có việc gì? Chẳng lẽ phụ hoàng truyền đạt cái gì sao?"
"Không phải! Ta lần này là vì việc công mà đến, thay Thánh Thượng hộ tống chút ít đặc sản Kiều quốc đến Đại Tụng, dùng cái này gia cố quan hệ giữa hai nước."
"A ~ thì ra nhị tỷ phu không phải bởi vì nhớ Mạt nhi mới đến! Được rồi, Mạt Nhi đi đây!" Làm bộ đứng dậy phải đi, biểu lộ có chút giận dỗi.
Thấy vậy, nam tử nóng nảy, kéo nàng lại, mở miệng giải thích: "Chớ đi! Hảo Mạt Nhi! Ta làm sao có thể không nhớ đến nàng? Phải biết rằng, nguyên bản Thánh Thượng cũng không an bài ta tới đâu, là ta tự mình tâu rằng đã từng tới Đại Tụng, bởi vậy tương đối quen thuộc tình hình, rồi mới đoạt cơ hội này từ tay người khác đó!"
"Mạt nhi, nàng thật là oan uổng cho ta! Từ khi nàng đi rồi, ta đây trà không uống, cơm không ăn, mỗi ngày đều nhớ nàng, thậm chí, nhị tỷ nàng sinh con còn chưa đủ tháng, ta liền bỏ nàng ta lại tới thăm nàng rồi! Tấm lòng của ta đây, chẳng lẽ còn chưa đủ tốt, chưa đủ chân thành với nàng sao?" Nhẹ lay nữ tử, sủng nịch cắn vành tai của nàng, thấy vậy, nữ tử duyên dáng kêu to một tiếng, lập tức cười run rẩy hết cả người: "Nhị tỷ phu, huynh không phải nhớ Mạt Nhi a? Rõ ràng là nhớ thân thể của người ta......"
"Bất kể là thân thể cũng được, người cũng được! Dù sao Phùng Tử Chương ta chính là nhớ Kiều Mạt Nhi nàng!" Thốt ra một câu bá đạo, cánh tay mạnh mẽ dùng sức, nâng cao nàng lên, miệng chuẩn xác ập lên môi anh đào của nữ tử, ở đó trằn trọc mút vào.
"Ưm ~ Ưm ~" đáp lại nụ hôn của nam tử, Kiều Mạt Nhi cười duyên một tiếng, lập tức hưởng thụ hai tay vòng qua cổ nam tử một lần nữa.
Miệng lưỡi quấn giao, chỉ như vậy không thể thỏa mãn dục vọng của đôi nam nữ này, hừ nhẹ một tiếng, rời đi đôi môi yêu kiều, nam tử tiếp tục dọc theo cần cổ duyên dáng của nữ tử mà "Công kích" xuống phía dưới.
"Mạt Nhi, thân thể của nàng thật làm cho ta mê muội......" Một đường xuống phía dưới, bàn tay sớm đã giật xiêm y nữ tử ra, lộ ra thân thể tuyết trắng của nàng. Bởi vì trước đó có chuẩn bị, nữ tử ngoại trừ áo ngoài, ở trong một kiện cũng không mặc, lúc này bị nam tử nhẹ mở như vậy, xuân quang động lòng người nhìn một cái không sót gì......"Mạt Nhi......" Vừa thấy tình hình này, nam tử hưng phấn hai mắt sáng ngời, lập tức một ngụm ngậm lấy một cái điểm đỏ trước ngực nàng, mà cái kia, bị hắn dùng tay chộp lấy, vong tình tùy ý xoa nắn.
"A ~" thoải mái kêu một tiếng, trong mắt lóe mị sóng, nữ tử ngửa đầu, thân thể nghiêng về phía sau, dùng động tác này để biểu diễn khối mềm mại kiêu ngạo trước ngực nàng.
Thấy thế, nam tử rung động trong lòng, miệng không tự chủ được thì thầm: "Mạt Nhi, nàng thật đẹp......"
"Đẹp không? So với nhị tỷ thì thế nào?" Kiêu ngạo cười, hai tay bắt đầu phủ lên vai nam tử.
Nghe vậy, nam tử vẻ mặt khinh thường, bất mãn nói: "Bà nương kia, từ sau khi sinh tiểu hài tử, dáng người rất là biến dạng, không chỉ không thể thỏa mãn dục vọng của ta, thậm chí chỉ cần nhìn đã khiến cho ta buồn nôn! Sao bằng một phần ngàn sự uyển chuyển của Mạt Nhi a!"
"Ha ha, thật không?" Nghe nam tử dỗ ngon dỗ ngọt, nữ tử lập tức vui mừng, mặt mày hớn hở.
Thừa dịp này, nam tử thuần thục, thoát tất cả xiêm y còn lại của nàng, đem thân thể mỹ diệu bạo lộ trước mặt.
"Mạt nhi, ta muốn rồi a!" Hai ba cái thoát quần lót của mình ra, lập tức rất nhanh đè lên, lúc này, bàn tay nam tử ve vuốt dọc theo thân thể nữ tử, bắt đầu trắng trợn cướp đoạt.
"Dạ ~ nhị tỷ phu......" Ngâm khẽ một tiếng nữ tử nhắm hai mắt lại, giống như thư thái vô hạn nằm ở trên giường, hai chân khẽ mở.
Thấy vậy, nam tử bứt rứt nghiêm mặt, hai tay bắt lấy hai chân nữ tử, mạnh mẽ kéo ra, sau đó hít sâu một hơi, thẳng tắp nhìn vào chỗ tư mật, động thân một cái, đem dục vọng của mình đưa vào trong hành lang tràn đầy dịch thể ẩm ướt.
"Hô ——" thân thể kết hợp, khiến hai người đều chấn động, lập tức liền bị sóng triều ham muốn vọt đến vây quanh, sau khi vui sướng kêu một tiếng, trầm mê thật sâu, không thể tự thoát ra!
" Chỗ đó của Mạt Nhi.... . chính là rất trơn......" Cười dâm tà, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi, Phùng Tử Chương nhìn biểu lộ Kiều Mạt Nhi mê say vui thích không thôi, động tác lập tức bắt đầu dùng thêm lực.
"Ba —— ba —— ba ——" từng nhát mãnh liệt rút ra đâm vào, giao hòa cùng tiếng rên rỉ hỗn tạp, hai gò má Kiều Mạt Nhi ửng hồng, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn khàn thỉnh thoảng nói: "Nhị, nhị tỷ phu, Mạt Nhi, Mạt Nhi đẹp, đẹp không......"
"Đẹp! Đẹp! Mạt Nhi của ta, là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ này!" Kìm nén bứt rứt, liều mạng nỗ lực phát tiết dục vọng của mình, nam tử lúc này hai tay nâng mông tròn tuyết trắng của nữ tử lên cao, hít sâu một hơi, bắt đầu một vòng tiến công mới.
Mà dưới thân, nữ tử trầm mê trong hưởng thụ, hai chân không khỏi căng ra ôm eo nam tử, chủ động nâng lên phối hợp, thừa nhận một lớp lại một lớp sóng khoái cảm làm cho nàng nghiện mãi không thôi...
Đại chiến trong phòng, tình cảnh kịch liệt, bên ngoài, một nữ tử đeo kiếm, mặt lạnh lùng, bộ dáng thịnh nộ, bàn tay nắm chuôi kiếm, gần như muốn rút ra, nhưng cuối cùng, lại khắc chế nhịn xuống.
Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân dơ bẩn như vậy! Căn bản là không xứng được Tam hoàng tử yêu, không xứng! Không xứng!
Nắm kiếm, tay bởi vì tức giận mà phát run, xuyên thấu qua hai ngón tay, nhìn hai tên nam nữ còn đang giao chiến, lần lượt lộ ra bộ mặt xấu xí chán ghét, Cầm Tâm không khỏi xoay người, ghét bỏ thối lui ra thật xa.
Một hồi mây mưa kế thúc, hai người đều không kịp thở nằm ngửa, bày ra thân thể trần truồng.
"Mạt Nhi, vừa rồi thoải mái không? Nhị tỷ phu ta lợi hại chứ......"Sau lưng, nam tử cười nịnh nọt một tiếng, ngồi dậy, bàn tay to từ sau vươn tới trước, xoa nắn một mảnh rất tròn kia.
"Lợi hại! Đương nhiên là lợi hại! Nếu không như thế, lúc đầu saota lại tìm tới nhị tỷ phu?" Một câu tán gẫu nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, thích ý cảm thụ "Động tác" của nam tử, Kiều Mạt Nhi nói.
Nghe vậy, nam tử mặt mày hớn hở, tăng dần độ mạnh trong tay, miệng kiêu ngạo nói: "Đúng vậy! Không phải ta khoe khoang, cái công phu này của ta, phỏng chừng Kiều quốc không có mấy người có thể theo kịp rồi!"
"Không có!" Mỉm cười nói xuôi theo, bộ dáng Tống Vũ Thiên chợt lóe lên trong đầu! Đương nhiên, nàng sẽ không đem ý nghĩ trong lòng nói cho hắn biết, Kiều Mạt Nhi lúc này mở mắt ra, chậm rãi nói: "Nhị tỷ phu lần này hộ tống đặc sản gì đến đây?"
"Hương thảo! Đây là đặc sản chỉ sinh trưởng tại Kiều quốc ta, địa phương khác dù dùng tiền cũng mua không được!"
"Ưà, đúng là nên dâng hương thảo! Vật này, sợ là đến Đại Tụng quốc chủ cũng chưa hưởng qua!" Gật gật đầu, bộ dạng tán thành.
Nghe vậy, nam tử không muốn nói nhiều đến công việc nữa, lập tức vuốt ve thân thể của nàng, khẩu khí mập mờ nói: "Mạt Nhi lần này, đã nắm bắt được Đại Lương Tam hoàng tử chưa......"
"Nắm bắt? Nắm bắt cái gì?" Nhíu mi nhẹ hỏi.
Thấy vậy, nam tử mỉm cười một tiếng, động tác bàn tay, từ từ chuyển đến giữa hai chân nàng, ở đó vỗ về chơi đùa, "Mạt nhi cần gì phải làm ra vẻ? Ta nói, nàng còn không hiểu sao?"
Một ngón tay, chậm rãi dò xét đi vào, bắt đầu nhẹ nhàng mà di chuyển, thấy thế, Kiều Mạt Nhi ngoái đầu nhìn lại cười, trong mắt tự tin vô cùng: "Nhị tỷ phu! Tuy ta cùng biểu ca còn chưa có cái gì, nhưng cái vị trí hoàng hậu Đại Lương này, Kiều Mạt Nhi ta, đã ngồi vào chỗ của mình rồi!"
"Vậy thì thật sự phải chúc mừng Mạt Nhi rồi!" Cười một tiếng, một ngón tay trong cơ thể chậm rãi biến thành hai ngón, nam tử cắn vành tai nữ tử, không ngừng tiếc hận cảm thán nói: "Ai, về sau nếu Mạt Nhi thành hoàng hậu, nếu ta đây lại nhớ nàng, thì khó mà gặp được rồi!"
"Nhị tỷ phu cũng không phải là người chung tình như vậy!" Trêu chọc một câu, lật người qua, tránh né "Miệng tập kích" của nam tử, đang muốn đứng dậy, không ngờ, nam tử một bả cố định bờ eo của nàng, ở sau lưng nàng dâm tà thổi khí, "Mạt Nhi đừng nóng vội! Nhị tỷ phu khó khăn lắm mới đến một chuyến, chung quy nên ăn no bụng mới được a......"
Rút ngón tay ra, cầm cặp mông tuyết trắng, động thân đem phân thân của mình từ sau nhét vào u huyệt của nữ tử, từng chút từng chút một, lại bắt đầu trình diễn một màn làm cho người mặt đỏ tim đập.
Lưng bị đè nặng, từ sau mà vào, trong khi giao chiến, cách thức đổi mới hoàn toàn này làm cho Kiều Mạt Nhi hưng phấn không thôi, khiến nàng đắm chìm, vong tình kêu to, cười vui...... Không biết qua bao lâu, hai người cũng đã kiệt sức, nằm lỳ ở trên giường, không ngừng thở phì phò, nam tử nói với Kiều Mạt Nhi: "Mạt Nhi hôm nay ở trong phủ Nhữ Dương quận chúa, có bị quận chúa điêu ngoa kia khi dễ không?"
"Chưa từng!" Tuy đáy lòng rất muốn nói tình hình thực tế, nhưng bởi vì ngại mất thể diện, Kiều Mạt Nhi lúc này, vẫn lựa chọn nói dối.
"A, vậy là tốt rồi! Ta còn lo lắng Mạt Nhi đi lần này gặp phải cái gì không thuận lợi! Nghe nói Nhữ Dương quận chúa là bình dấm chua, mà nàng lại tới địa bàn của người khác cùng người ta tranh phu quân, cho nên về mặt khí thế, khó tránh thấp hơn người ta một bậc!"
"Tim Tử sở biểu ca thuộc về ta, muốn đoạt hắn? Không phải là cái việc khó gì!" Lạnh lùng cười, thay đổi tư thế, nằm ở trong ngực nam tử, Kiều Mạt Nhi thư thái cuộn tròn thân thể.
"Nghe nói Nhữ Dương quận chúa là mỹ nhân...... Không biết Mạt Nhi thấy thế nào?" Ngón tay chậm rãi mơn trớn mặt của nàng, nam tử lúc này nói chuyện có thâm ý khác.
Nghe vậy, Kiều Mạt Nhi mở mắt ra, biểu lộ khựng lại, sau đó mặt tràn đầy khinh thường nói: "Ta vốn tưởng nhị tỷ phu thật sự là đến thăm ta? Lại không nghĩ là hướng về Tống Ngâm Tuyết kia mà tới!"
"Mạt Nhi không cần phải nói như vậy! Ta là thiệt tình nghĩ tới nàng! Chẳng qua là trước đây nghe nói Tống Ngâm Tuyết lớn lên không tệ, lại thêm rất phóng đãng với nam tử, cho nên mới nghĩ nhân cơ hội này thể nghiệm một phen, nhìn xem có mất hồn như Mạt Nhi vậy hay không a......"
Lời nói ngả ngớn tùy ý, nghe vậy, Kiều Mạt Nhi cảm thấy khó chịu không vui, đứng dậy xuống giường, bắt đầu mặc y phục của mình vào. Sau lưng, vừa thấy nàng như thế, nam tử cũng cười cười đứng dậy mặc quần áo, chậm rãi làm theo động tác của nàng.
"Mạt nhi, ngày mai ta sẽ tới gặp Đại Tụng quốc chủ hiến đặc sản, sau đó còn có thể dừng ở đây mấy ngày, nếu có chuyện gì, có thể tới tìm ta, ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy, chết không từ nan......"
"A! Hình như Nhị tỷ phu lần nào cũng nói như vậy? Chỉ là không biết đến thời khắc mấu chốt, lời này còn có thể có hiệu quả không!" Kéo cửa ra, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. Thấy vậy, có lẽ vì đã ăn uống no đủ, vẻ mặt nam tử lúc này vô cùng vui vẻ, hai tay bỏ vào trong tay áo đưa mắt nhìn nàng rời đi, không còn vẻ tỉ mỉ che chở như lúc mới đến...... Kiều Mạt Nhi trên đường hồi phủ, cảm thấy có chút khó chịu! Tuy nàng chưa từng để ý đếnPhùng Tử Chương, hơn nữa cho tới bây giờ chỉ coi hắn là công cụ giải sầu thoả mãn dục vọng, nhưng lúc này, cái công cụ này rõ ràng không hề toàn tâm toàn ý mê luyến nàng nữa, mà đem mục tiêu chuyển hướng nữ nhân mà nàng căm ghét kia! Trên phương diện tình cảm, chuyện này bảo nàng làm sao tiếp thụ được!
Căm giận một bả giật lá liễu bên cạnh xuống, hung hăng vầy vò trong tay, sau đó lại một bả ném xuống đất, dùng chân liều mạng nghiền nghiền, vừa nghiền vừa mắng: "Tiện nhân! Tiện nhân chết tiệt!"
Một loạt động tác này của Kiều Mạt Nhi, bộc lộ sự phẫn nộ trong nội tâm nàng, khi nàng cảm thấy nghiền lá còn chưa hả giận, còn muốn kéo thêm mấy cái lá liễu nữa thì một thanh kiếm lạnh băng khoát lên trên cổ nàng.
" Tiện nhân chết tiệt là ngươi!" Một câu lạnh lùng như băng vang lên..., mang gương mặt âm lãnh, Cầm Tâmchậm rãi từ sau đi ra.
Vừa thấy vậy, Kiều Mạt Nhi thoạt đầu là sững sờ, nhưng sau khi lập tức nhìn rõ người tới, mặt liền tràn đầy sự khinh thường, nhếch miệng:"Ta còn tưởng là ai? Thì ra là con chó cái bên người biểu ca!" Thù mới hận cũ xông lên đầu, Kiều Mạt Nhi nhìn Cầm Tâm, chanh chua cay nghiệt nói.
Nghe vậy, Cầm Tâm nắm kiếm trong tay thật chặt, vẻ mặt ngoan lệ nói: "Chó cái? Hừ! Ta là chó cái? Nếu như ta là chó cái, công chúa là cái gì? Kỹ nữ trong đám chó cái sao?"
"Làm càn! Ngươi dám nói bản công chúa như thế!" Vừa nghe Cầm Tâm phản bác như thế, Kiều Mạt Nhi lập tức quát lại. Trong cơn giận dữ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp cũng nhịn không được có chút vặn vẹo.
Lúc này, Cầm Tâm lạnh lùng cười cười, nói thật nhỏ: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Công chúa vừa rồi cùng nhị phò mã triền miên thật hăng say a, rõ ràng đi vào hơn ba canh giờ mới đi ra!"
Một canh giờ thời cổ bằng hai giờ hiện nay, Kiều Mạt Nhi trước sau tiến vào hơn sáu giờ, mà Cầm Tâm thì ở bên ngoài đợi hơn sáu giờ, chẳng trách ngữ khí nàng lúc này châm chọc như vậy!
"Ngươi!" Vừa nghe nàng nói như thế, rất rõ ràng nàng đã tận mắt thấy hết thảy những chuyện vừa rồi, Kiều Mạt Nhi thầm hận trong lòng, chính mình ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể nào phòng được để người ta theo dõi, thật là cực kỳ đáng hận!
Thấy sắc mặt Kiều Mạt Nhi lúc này không tốt, Cầm Tâm cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Biết sợ rồi sao? Hừ! Chỉ cần ta đem chuyện bẩn thỉu của ngươi cùng nam nhân khác công bố cho hậu thế, đến lúc đó, cho dù Tam hoàng tử yêu mến ngươi thế nào, cũng sợ sẽ phất tay áo bỏ ngươi mà đi thôi! Ha ha -"
Tựa hồ đã thấy được tương lai sáng lạng, tâm tình Cầm Tâm rất tốt! Thấy thế, Kiều Mạt Nhi cười lạnh một tiếng, vẻ mặt chẳng hề để ý nói:"Chỉ bằng ngươi? Có cái chứng cớ gì? Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi thuận miệng nói hai câu, Tử Sở biểu ca sẽ tin ngươi sao? A! Thực là buồn cười!"
"Hắn sẽ tin ta! Bởi vì ta có cái này ——" vừa dứt lời, kiếm trên tayvừa nhấc, chỉ nghe"Xoạt" một tiếng, tiếng quần áo bị vạch phá vang lên.
"Ngươi ——" bụm lấy vạt áo bị vạch phá của mình, lộ ra vai bờ tuyết trắng, Kiều Mạt Nhi trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin trợn mắt, không thể tin được một thị nữ nho nhỏ, cư nhiên dám bất kính với nàng!
"Công chúa vừa rồi mây mưa, tình cảnh thật đúng là kịch liệt!"Trêu chọc một tiếng, thu hồi kiếm, Cầm Tâm châm chọc nhếch lông mày, nhìn một đống dấu vết trên vai Kiều Mạt Nhi.
"Công chúa, lần trước Tống Ngâm Tuyết bỏ qua cho ngươi, không có nghĩa là lần này ta sẽ bỏ qua ngươi! Ha ha! Ngươi đợi thân bại danh liệt đi!" Hung dữ nói những lời này xong, vừa muốn tiến lên, nhưng ngay lúc này, Kiều Mạt Nhi mãnh liệt kêu to một tiếng, sau đó không chút do dự kéo loạn tóc của mình, tiếp theo "Bốp" một cái tát vung trên mặt của mình, cuối cùng cả người mạnh mẽ ngã vào cục đá bên đường, cả quá trình diễn ra liên tục, thuần thục không có nửa điểm tỳ vết nào.
Cầm Tâm kinh ngạc nhìn Kiều Mạt Nhi giống như "Nổi điên"trước mắt, vừa mở miệng muốn nói cái gì, sau lưng, một câu tức giận vang lên, làm cho nàng lập tức hiểu được thâm ý của người trước mắt!
"Cầm Tâm, ngươi đang làm cái gì ở đây——"
Một câu tức giận, làm cho cả người Cầm Tâm hơi chấn động, sau lưng, Tử Sở bước nhanh vọt đến, mặt lạnh lùng, nâng Kiều Mạt Nhi té trên mặt đất, đau khổ hừ khẽ một bên dậy.
"Mạt Nhi, muội không sao chớ?" Đau lòng ôm lấy nàng, nhìn trên bờ vai tuyết trắng khắp nơi là vết rách da, cùng máu tươi không ngừng chảy ra, Tử Sở giận đến đỏ mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía thị nữ bình thường mình tín nhiệm nhất, lạnh như băng ngoan lệ nói: "Thương thế của nàng là ngươi làm?"
"Không phải! Tam hoàng tử! Ta không có ——" vội vàng muốn giải thích chân tướng, nhưng lúc lời vừa nói ra miệng, Kiều Mạt Nhi bên cạnh oan khuất ẩn nhẫn nói: "Biểu ca, huynh đừng mắng Cầm Tâm! Là, là ta tự mình không cẩn thận, ngã......."
"Tự muội ngã xuống? Mạt nhi, muội đang gạt ta." Nhẹ nhàng đẩy người trong ngực ra, cặp mắt tràn đầy thương tiếc nhìn qua đầu tóc rối bời cùng xiêm y xốc xếch. Tay hắn, chậm rãi xoa khuôn mặt có năm dấu tay hồng hồng.
"Nếu như thật sự là muội tự mình ngã xuống, vì cái gì trên mặt của muội lại có dấu tay? Mà tóc của muội, quần áo, lại mất trật tự như vậy? Thậm chí trên áo còn có vết kiếm cắt?"
Chậm rãi kể lể vài tình huống, nghe vậy, nước mắt thu phóng tự nhiên của Kiều Mạt Nhi, lúc nàylại cực kỳ thích hợp đi dạo vài vòng trong mắt, lập tức cúi đầu, chậm rãi chảy xuống."Biểu ca, ta......"
Ai ya! Khó trách có người nói, "Chắng có gì ôn nhu bằng một cái cúi đầu", quả nhiên không giả! Nhìn một màn trước mắt này, Tống Ngâm Tuyết từ sáng sớm đã trốn ở một bên, chậm rãi thưởng thức cả trò hay, lúc này không khỏi muốn xông lên vỗ tay, nhiệt liệt thưởng cho Kiều Mạt Nhi giải"Nhân vật tiêu biểu trong truyện Quỳnh Dao"!
Ha ha, cái hành động này! Thật đúng là làm đến nơi đến chốn!
Cười cười nhìn về phía trước một lần nữa, trong lúc đó Tử Sở vừa thấy nước mắt ôn nhu của Kiều Mạt Nhi rơi xuống, lập tức trong lòng phức tạp, vừa đau lòng ôm nàng, vừa phẫn nộ trừng mắt về hướng Cầm Tâm!
"Nói! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Cầm Tâm đã bị thủ đoạn của Kiều Mạt Nhi làm kinh ngạc đến rối loạn, lại bị Tử Sở —— người yêu dấu nhất trong lòng nàng, nghi ngờ như thế, cảm thấy hết đường chối cãi, nhất thời không biết nên nói từ đâu.
"Tam hoàng tử ta, ta......" Quanh co một hồi vẫn không biết phải nói như thế nào, Cầm Tâm kìm nén sự bực bội, nghiêm mặt nhìn Kiều Mạt Nhi nhu nhược tránh ở trong ngực Tử Sở, vẻ mặt lại cười sáng lạng đắc ý, bất đắc dĩ rũ kiếm trong tay xuống.
Nữ nhân này thật quá độc ác rồi, rõ ràng dùng phương pháp như vậy đến hủy diệt chứng cớ! Hôm nay đầu vai nàng vết máu mơ hồ, căn cứ chính xác mình nắm chắc vừa rồi không còn một điểm nào nữa, còn bị nàng hung hăng cắn ngược lại một cái, sao có thể không căm hận a!
Nhìn Tử Sở đau lòng Kiều Mạt Nhi, nhưng mà tuyệt đối không tin mình, Cầm Tâm không còn lời nào để nói, chỉ biết thì thầm như mất hết sức lực: "Không phải ta, không phải ta......"
"Không phải ngươi? Chẳng lẽ do chính Mạt Nhi ra tay sao?" Quát lạnh một tiếng, vịn nàng đứng lên, Tử Sở hổn hển, khuôn mặt lạnh lùng, chậm rãi nói: "Cầm Tâm, ngươi đi theo ta cũng đã nhiều năm như vậy, về lý nên biết rõ 'cấp dưới phạm thượng' là chịu tội gì!"
"Tam hoàng tử ta!" Khiếp sợ nhìn biểu lộ lạnh lùng của người trước mắt, tim Cầm Tâm tựa hồ như sắp nát! Vì một nữ nhân bỉ ổi như vậy, Tam hoàng tử lại trách phạt nàng? Nàng đi theo hắn, đã chục năm rồi, hiện tại, Tam hoàng tử cư nhiên thật sự nhẫn tâm muốn trách phạt nàng? Làm sao có thể? Làm sao có thể...... Tư tưởng đấu tranh kịch liệt, biểu lộ thống khổ bất định. Kiều Mạt Nhi nhìn Cầm Tâm lúc này, trong lòng cười lạnh một tiếng, càng gắng sức nặn nước mắt ra.
"Biểu ca, thôi đi, đều là do ta không tốt! Huynh cũng đừng trách phạt Cầm Tâm nữa, dù sao nàng đi theo huynh, cũng chục năm rồi, ta không đành lòng nhìn chuyện như vậy——"
Lời còn chưa nói hết, Kiều Mạt Nhi giả bộ như bị đau vịn bờ vai bị thương, vẻ mặt khó chịu.
← Ch. 053 | Ch. 055 → |