← Ch.10 | Ch.12 → |
Còn Tống Tĩnh An, mặc dù Thánh thượng không cấm túc nàng, nhưng cũng vì vậy mà không ưa nàng, thậm chí lặng lẽ thu hồi quyền tự do ra vào hoàng cung của nàng để cảnh cáo.
Sau chuyện này, dù Thái tử có thương yêu Tống Tĩnh An đến đâu, tình cảm giữa hai người vẫn sinh ra rạn nứt.
Trong thời gian Thái tử bị cấm túc, càng lấy lý do cần tĩnh tâm suy ngẫm, hết lần này đến lần khác từ chối gặp Tống Tĩnh An.
Tống Tĩnh An nóng lòng muốn vãn hồi tất cả, nên không còn cách nào khác phải tạm thời thu liễm khí thế, một lòng lấy lòng Thánh thượng và Thái tử.
Khi nước lũ liên tục xuất hiện ở phía nam, nàng liền giúp Thái tử biên soạn kinh nghiệm trị thủy.
Khi dị tộc ở tây bắc gây hấn, nàng liền khuyên Thái tử về binh pháp diệu kế.
Cuối hạ năm sau, hạn hán xảy ra ở phương bắc, mùa màng thất bát, đói kém khắp nơi, vô số dân tị nạn đổ về kinh thành, nàng lại nhân danh Thái tử, dựng trại phát cháo dọc đường.
...
Nỗ lực của nàng không hề uổng phí.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm" review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Với sự cố gắng hết mình, gán tất cả vinh quang dưới tên Thái tử, danh tiếng của Thái tử không chỉ dần hồi phục mà còn vượt qua cả trước kia, thậm chí còn được Thánh thượng chỉ định giúp đỡ xét duyệt tấu chương.
Thái tử không còn xa lánh nàng, nàng cũng như ý nguyện mà được sủng ái trở lại, trở thành Thái tử phi kiêu ngạo như trước.
13
Ngay khi Tống Tĩnh An vừa thở phào nhẹ nhõm, thì Thái tử đột ngột ngã bệnh.
Bệnh này kỳ quặc vô cùng, cả viện thái y đều không thể chẩn đoán ra nguyên nhân.
Đến mức làm kinh động đến vị thần y đệ nhất thiên hạ đã ẩn cư từ lâu, Hoa Vân Thanh.
Nghe đồn Hoa thần y và tiên hoàng hậu là thanh mai trúc mã, từ khi tiền hoàng hậu gả cho Thánh thượng, ông đã thề cả đời không chữa bệnh cho người hoàng gia.
Tuy nhiên, vì Thái tử, Thánh thượng buộc phải đích thân đến mời Hoa thần y xuất sơn, đồng thời đích thân vào cung chẩn bệnh cho Thánh thượng.
Nhưng thần y lại yêu cầu Thánh thượng phải lập một tờ cam kết trước sự chứng kiến của mọi người, nếu muốn ông xuất sơn chữa bệnh cho Thánh thượng, thì phải để Thái tử cưới nghĩa nữ của ông làm phi, sau này Thái tử nếu lên ngôi hoàng đế, thì phải lập nàng làm hậu, đứng đầu hậu cung.
Chỉ có như vậy, ông mới chịu phá bỏ lời thề, xuất sơn cứu chữa.
Khi nghe tin này, khắp kinh thành không ai không chú ý lại đến Tống Tĩnh An.
Nàng mới kết hôn với Thái tử hơn một năm, vị trí Thái tử phi cũng vừa mới ngồi vững, hiện tại, lại đột ngột xuất hiện một nghĩa nữ của thần y tranh giành với nàng.
Tống Tĩnh An tự nhiên không muốn, nhưng nhìn Thái tử trên giường bệnh, ngày ngày mê man, gầy đi rõ rệt, nàng lại không thể thốt ra lời phản bác, cuối cùng tức giận đến mức một cơn bệnh nhỏ kéo dài vài ngày.
Bệnh này đã được thái y trong cung chẩn đoán là thân thể có bệnh, cả đời không thể sinh con.
Trong hoàng gia, không thể sinh con có ý nghĩa gì, Tống Tĩnh An tự nhiên hiểu rõ.
Chỉ trong một đêm, Tống Tĩnh An chịu đựng đả kích nặng nề, thêm vào đó là vài lần thuyết phục của bệ hạ, hứa rằng sẽ không truất ngôi vị phi của nàng, chỉ cần để con gái của Hoa thần y ngang hàng với nàng, chịu trách nhiệm truyền thừa cho hoàng gia là được, cuối cùng nàng vẫn gật đầu đồng ý trong nước mắt.
Một năm sau, thái tử lại cưới vợ lần nữa, khắp kinh thành lại một lần nữa giăng đầy lụa đỏ, náo nhiệt vô cùng, thiếu niên trên lưng ngựa trắng vẫn đầy vẻ xuân phong, tân nương trong kiệu cưới duyên dáng, đoan trang.
Ta và Thác Bạt Linh Nhi ngồi trong quán trà bên đường, nhìn người trong phủ thái tử phát bánh cưới dọc đường, ai nấy đều rạng rỡ.
Thác Bạt Linh Nhi không khỏi cảm thán,
"Tống Tĩnh An là người kiêu ngạo như thế, làm sao có thể chấp nhận được cảnh tượng này, nhớ năm xưa, thái tử đã từng hứa với nàng sẽ chỉ một lòng một dạ bên nàng."
Ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, "Trên đời này, có nhiều điều thay đổi khôn lường, ngay cả người bên cạnh mình ngày đêm cũng có thể đột ngột thay đổi tính tình, huống chi là hoàng gia vốn đã không thể nắm bắt được lòng mình, nàng đã nhất quyết muốn vào hoàng gia, thì nên hiểu rằng, cho dù đã thề hẹn thế nào, trước mặt vua chúa, tất cả đều sẽ như mây khói dễ tan."
Thác Bạt Linh Nhi dường như hiểu được, gật đầu, rồi lẩm bẩm nói: "Bây giờ muội đã hiểu, tại sao trước đây bệ hạ lại chọn tỷ làm thái tử phi."
← Ch. 10 | Ch. 12 → |