Vay nóng Homecredit

Truyện:Sếp, Dè Dặt Một Chút! - Chương 073

Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Trọn bộ 288 chương
Chương 073
Hàn thiếu trở về (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-288)

Siêu sale Shopee


Đến trên đường, Tòng Thiện mới phát giác mình không có mang di động, ví tiền, ngay cả chìa khóa cũng không mang, không mục đích mà đi khắp nơi ở trên đường, bất giác đã đi đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Gió nơi đầu hẻm thổi phất qua áo khoác mỏng manh của cô, Tòng Thiện nhịn không được rùng mình một cái, cô quay đầu nhìn về phía con đường lát đá xanh, nhiều lần do dự, vẫn là tiến vào bên trong.

Cây ngô đồng cao lớn vững chắc sớm đã mất đi um tùm tươi tốt của mùa hè, chỉ còn lại cành cây trơ trụi, đung đưa trong gió rét, run rẩy.

Thỉnh thoảng, giẫm lên vài chiếc lá khô héo, dưới chân truyền đến tiếng rôm rốp, vang vọng bay xa ở trong con hẻm nhỏ yên tĩnh.

Hai bên tường vôi đã loang lổ từ lâu, trên bức tường thấp phủ một lớp bụi dày và dây leo chằng chịt, giống như mây mù trên bầu trời, lộ ra một cảm giác hoang vu.

Chợt có một cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua, cửa sổ cũ nát theo đó vang lên cót két, rất yếu giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ từ trên cao rơi xuống, vỡ nát.

Rất nhiều năm không có tới đây, tại thành phố phồn hoa như gấm này, nơi này giống như đống đổ nát bị người ta quên lãng, mấy thập niên như một ngày, ở trong khe hở thời gian, năm tháng từ từ trôi qua một cách phí hoài, cảnh tượng đìu hiu suy tàn của nó chưa từng thay đổi.

"Soạt!" Đột nhiên có người giội một chậu nước từ trên lầu hai xuống, ngăn lại bước chân của Tòng Thiện.

Cô bừng tỉnh khỏi những ký ức, nhìn con đường chật hẹp gồ ghề phía trước, đột nhiên, không có dũng khí đi tiếp.

Cô cắn môi, đột nhiên xoay người, quay trở về đường cũ.

Mà lúc này, một tiếng kêu sợ hãi xuyên thấu bầu trời: "Ăn cướp!"

Tòng Thiện đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông từ ngõ dưới chạy vụt qua, trong tay cầm một chiếc túi xách kiểu nữ.

Cô lập tức cất bước đuổi theo, ở đây thuộc khu dân nghèo của thành phố A, bố cục nhà cửa rắc rối phức tạp, hẻm nhỏ cũng rối beng mọc tràn lan, Tòng Thiện lạnh lùng hô to "Đứng lại", đuổi theo tên cướp chạy vòng quanh đến một góc chết.

Người đàn ông lập tức đạp lên vách tường đá nhô ra rồi leo lên trên, vẻ mặt Tòng Thiện lạnh lùng, xông lên giữ lấy bắp chân của anh ta, dùng sức, kéo anh ta ngã từ trên tường xuống.

Người đàn ông bắt đầu hung hãn, từ dưới đất bò dậy, giơ con dao cắt dưa hấu lên, hét to một tiếng liền xông tới phía của Tòng Thiện.

Tòng Thiện nghiêng người tránh, một chiêu tiểu cầm nã thủ[1], bắt lấy cổ tay của đối phương, sau đó xoay người, hung hăng giữ chặt ở phía sau, đầu gối chỉa ở phần lưng của anh ta, vừa dùng lực, vừa áp chế đối phương trên mặt đất.

[1] Tiểu cầm nã thủ: là chiêu thức dùng để cận chiến, khi kẻ địch kề sát bên mình, nói một cách đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình.

"Tôi là cảnh sát! Đàng hoàng một chút!" Tòng Thiện khẽ quát một tiếng, chỉ trong phút chốc, đã bắt được tên cướp.

Nhưng, đột nhiên có hai người lao đến, cầm dao nhào tới phía của cô.

Tòng Thiện biết rõ ba người này nhất định là cùng một nhóm, ở đây những kẻ đểu cáng ác bá rất nhiều, quát tháo đánh nhau tàn nhẫn, luôn rất ngông cuồng.

Cô đành phải buông người đàn ông đang bị áp chế ra, quay đầu đối phó với hai người kia.

Hiển nhiên mục đích của đối phương là vì giúp đồng bọn tranh thủ chạy trốn, hai người kia vừa đến, người đàn ông ăn cướp lập tức cầm lấy túi xách trên đất định leo tường chạy trốn.

"Muốn chạy sao!" Tòng Thiện hừ lạnh một tiếng, đá một đá đá trúng cánh tay của một người đàn ông, nhanh chóng xoay người, khóa chặt phần gáy tên cướp, lại lần nữa kéo anh ta từ trên tường xuống.

Ba người nổi giận, cùng nhau tấn công Tòng Thiện, tuy bản lĩnh của Tòng Thiện rất tuyệt vời, nhưng tay không đối đầu với lưỡi dao sắc bén, khó tránh khỏi bất lợi, chỉ một thoáng thất thần, cánh tay đã bị xước một vết rách.

Một người ném một hòn đá tới, Tòng Thiện vội vàng né tránh, ba người nhanh chóng nhân cơ hội chạy trốn.

"Đứng lại!" Tòng Thiện hét lên, muốn đuổi theo, một người ném dao tới, suýt chút nữa ném trúng bả vai của cô.

Dừng lại, ba người cùng nhau kéo ra khoảng cách với Tòng Thiện.

Tay che lấy vết thương chảy máu, Tòng Thiện vẫn còn muốn đuổi theo, đột nhiên, có vài người mặc đồ đen từ bốn phương tám hướng xông ra, phút chốc đã chế ngự ba gã lưu manh.

"Các người?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, không biết thân phận của nhóm người mặc đồ đen này, cô mở miệng hỏi, lại thấy một người đàn ông từ phía sau chậm rãi đi tới.

Anh ta có một đôi mắt hoa đào hồn xiêu phách lạc, không cười nhưng ẩn chứa gợi tình, áo sơ mi cắt may vừa người, cả người hiển lộ rõ hơi thở biếng nhác gợi cảm.

Anh ta tao nhã đi về phía Tòng Thiện, bỗng chốc đứng lại, tầm mắt dời đến vết thương trên cánh tay của cô, môi mỏng như sắc hồng khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: "Theo tôi lên xe."

"Anh là ai?" Tòng Thiện đặt câu hỏi.

"Đường Tuấn." Nói ra tên họ, Đường Tuấn chọc hai tay vào trong túi quần, mặt không chút thay đổi, nhưng Tòng Thiện rõ ràng cảm giác được người đàn ông này đang rất bình tĩnh quan sát cô.

"Tôi không biết anh." Đứng cùng một chỗ với người đàn ông này, liền cảm thấy một cảm giác đè nén không giải thích được, Tòng Thiện theo bản năng liền lùi về phía sau một bước, nói.

"Thẩm tiểu thư, chúng ta cũng đã từng gặp mặt nhau rồi." Đường Tuấn khẽ cong môi hồng cười đầy ẩn ý, có rất ít phụ nữ ở sau khi gặp qua diện mạo điển trai của anh, còn có thể không nhớ. Nhưng cũng khó trách, ánh đèn đêm đó lại u tối, cục diện lại lộn xộn, cô không có ấn tượng cũng là chuyện có thể lượng thứ.

Nghĩ vậy, anh không để tâm nói, "Cô không biết tôi cũng không sao, tôi biết cô là được rồi. Nếu vết thương của cô không được xử lý có thể sẽ bị nhiễm trùng."

Máu tươi xuôi theo khe hở chảy ra, để lại một vết máu thật dài ở trên quần áo của cô, nhỏ giọt rơi trên mặt đất, trong nháy mắt tan thành như mực.

Tòng Thiện suy nghĩ một chút, chung quanh đây vừa không có bệnh viện cũng không có trạm y tế, tuy không thể nhìn thấu người đàn ông trước mắt này, nhưng sẽ không có ý đồ gì, vì vậy gật đầu, lúc đi ngang qua ba tên côn đồ bên cạnh, vừa muốn mở miệng, Đường Tuấn nhìn ra tâm tư của cô, lên tiếng xóa tan lo lắng của cô: "Tôi sẽ bảo người đưa bọn họ đến cục cảnh sát."

"Làm phiền rồi." Tòng Thiện nói lời cảm ơn.

Đường Tuấn khẽ vuốt càm, cất bước dẫn đường.

Ngồi ở trong chiếc Limousine, Tòng Thiện có chút không được tự nhiên, bởi vì vết máu làm bẩn ghế ngồi bằng da thật, cô có chút có lỗi quay đầu nói với người đàn ông ngồi vững như thái sơn: "Thật xin lỗi, đã làm bẩn xe của anh."

"Không sao, đổi là được rồi." Đôi mắt cũng không có nâng lên, ngón tay thon dài đan xen nhau, Đường Tuấn thản nhiên nói.

Nghe vậy, Tòng Thiện trợn tròn hai mắt, nhìn vẻ mặt yên bình của người đàn ông.

Cũng bởi vì dính một chút máu, anh ta muốn đổi xe sao? Có tiền cũng không nên lãng phí như vậy chứ.

Đường Tuấn cảm giác được ánh mắt của cô, lại không giải thích, lên tiếng dặn dò tài xế nói: "Đến bệnh viện Hoàng Hậu."

Tòng Thiện vừa nghe, vội vàng ngắt lời: "Không, chỉ cần tìm một bệnh viện công là được rồi."

Bệnh viện Hoàng Hậu là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất cũng là đắt tiền nhất trong khu, chỉ là băng bó vết thương, cô vẫn còn chưa đến mức phải vào cái nơi đó.

"Nơi này cách bệnh viện Hoàng Hậu gần nhất, vậy thì cô muốn đi bệnh viện công từ từ xếp hàng sao?" Đường Tuấn nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, chỉ trong chớp mắt, nhưng lại tràn ngập đủ loại màu sắc sáng lấp lánh, xinh đẹp vô cùng.

Tòng Thiện hơi ngượng ngùng nói, "Tôi không có tiền, chỉ có thể đi bệnh viện công."

"Không sao, tôi có." Khóe môi cong lên, Đường Tuấn cười như không cười nói.

Tòng Thiện sửng sốt, "Sao tôi có thể dùng tiền của anh."

Người này thật sự quá kỳ quái, chẳng những thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn nhiệt tình đưa cô đến bệnh viện như vậy, rốt cuộc anh ta là ai?

"Điều đầu tiên của tôi chính là lấy việc giúp người làm niềm vui." Đường Tuấn mặt không đỏ tim không đập dồn tự khen chính mình, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, nếu không phải người nọ dặn đi dặn lại, bảo anh nhìn chặt Thẩm Tòng Thiện, anh mới không có ăn no rửng mở mà đi xen vào việc của người khác, nếu không phải vừa khéo hôm nay phái người đi tặng đồ cho cô, anh vẫn không biết cô từ trong nhà họ Thẩm chạy ra ngoài, làm hại anh đi tìm người khắp nơi. Hơn nữa mới có chút thời gian, đã khiến mình bị thương, thật là một người không bớt lo.

Trong lúc hai người nói chuyện, người lái xe cũng đã vững vàng mà lái đến bệnh viện Hoàng Hậu, lập tức có người đến mở cửa xe, Đường Tuấn xoải chân dài ra, bước xuống, liếc mắt nhìn cô gái ngơ ngẩn ở trong xe, nhíu mày hỏi: "Thật sự không xuống được sao?"

Nếu đã tới đây rồi, vậy thì cô đi xuống, dù sao băng bó vết thương cũng không tốn bao nhiêu tiền, đến lúc đó lại trả lại cho người đàn ông này.

Nghĩ vậy, Tòng Thiện cũng đi theo xuống, đập vào trong mắt chính là bốn chữ to mạ vàng vô cùng khí thế "Bệnh viện Hoàng Hậu", trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa rất ít người, vừa nhìn đúng là chỉ có người có tiền mới đến bệnh viện này.

Lập tức có y tá đẩy xe lăn đi tới, để cho cô ngồi xuống, cô vội vàng nói: "Tôi có thể đi được."

"Tới bệnh viện, phải nghe theo lời của bác sĩ và y tá." Đường Tuấn thấy vẻ mặt cô khó chịu, không nhịn được nhắc nhở, nhìn môi cô cũng đã trở nên trắng bệch, ngộ nhỡ thật sự mất máu quá nhiều xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, dự tính là tên kia sẽ lập tức từ quần đảo Nam Sa bay trở về.

Tòng Thiện chỉ có thể ngồi yên ở trên xe lăn, mặc cho y tá đẩy cô đi vào lối đi VIP, khâu lại vết thương, lại chụp X-quang, sau khi kiểm tra lung tung, cuối cùng bác sĩ cũng thông báo cô không có gì đáng ngại.

Tòng Thiện khá im lặng, chỉ có một vết thương nhỏ mà làm đến mức to chuyện như vậy, xem ra, tiền chữa trị hẳn là rất đắt.

Song, Đường Tuấn vốn không có đưa hóa đơn cho cô xem, mặc dù Tòng Thiện nhiều lần nói rõ mình sẽ trả tiền cho anh, đối phương cũng chỉ dùng hai chữ "không cần" vô cùng đơn giản để trả lời.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-288)