← Ch.57 | Ch.59 → |
Sĩ quan hậu cần Trương là bạn bè lâu năm với Liên Hạo Đông. Hàng năm, lúc diễn tập ở Nam Hải, Liên Hạo Đông sẽ tìm anh. Bởi vì tay nghề làm đồ ăn của anh thật sự là tuyệt vời nhất. Sĩ quan hậu cần d#đ#l#q#đ Trương hơi đánh giá Trần Hiểu Sắt, nói với Liên Hạo Đông: "Được đấy, Hạo Đông, làm đám cưới cũng không báo cho chúng tôi?"
Liên Hạo Đông nói: "Vẫn không có thời gian không phải sao!"
"Cũng đúng! Cả ngày cậu chăm sóc cái nhà này, thật là rắc rối." Sĩ quan hậu cần Trương hiểu.
Anh nói tiếp: "Cho nên tôi định sinh con rồi mới làm đám cưới."
Khụ khụ, một miếng bún Trần Hiểu Sắt vừa ăn vào nhảy ra từ lỗ mũi. Liên Hạo Đông vội vàng đưa một miếng khăn giấy tới lau mũi cô, vừa lau vừa an ủi: "Em vui vẻ tới mức thành như vầy à?"
Cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, nghẹn tới một câu cũng không nói nên lời.
Thức ăn ngon như vậy sao có thể không uống chút rượu chứ? Cô cướp một ly bia từ miệng Liên Hạo Đông, uống ừng ực rất thoải mái. Anh bên cạnh lo lắng nói: "Đừng uống, uống nhiều quá không có lợi cho quá trình trưởng thành của thai nhi."
Cô lại bị sặc lần nữa.
Cuối cùng lâu thật lâu sau cô mới hiểu rõ vì sao có tin đồn mình có con. Bởi vì sĩ quan hậu cần Trương nước mắt lưng tròng, kích động nói với Liên Hạo Đông: "Hạo Đông này, nhất định món ăn tiệc đầy tháng phải để anh làm. Anh chờ ngày này không phải một ngày hai ngày..."
Cô vội vàng tiêu sái đi trước, cũng không chờ Liên Hạo Đông. Ngại thân phận anh là thủ trưởng nên không lqđ dám sải bước đuổi theo. Không phải là xấu hổ mà là sợ mấy quân uy trước mấy binh sĩ hạt giống này. Cứ rối rắm đi qua nửa trụ sở như vậy, cuối cùng cô đi mệt, hỏi anh có cần Phi Hồ. Bây giờ cô thà rằng đi cùng Phi Hồ cũng không muốn đi cùng anh.
Anh gọi điện thoại cho ban huấn luyện quân khuyển để bọn họ đưa Phi Hồ tới.
Chỉ chốc lát sau Phi Hồ tới.
Cô không nói câu nào, dắt Phi Hồ đi ra ngoài, Liên Hạo Đông đang hỏi han sĩ quan đưa chó. Chỗ cô đi là ngoài cửa lớn, bây giờ ánh nắng mặt trời cũng tính là dịu, cô muốn ra ngoài tản bộ.
Anh nói chuyện xong cô cũng đi tới cửa lớn. Những lính cảnh vệ kia cũng không ngăn cản. Qua đêm qua, gần như người cả trụ sở đều biết Liên Hạo Đông dẫn cô bé này về, hẳn là cô bé dắt chó này. Cô ung dung ra cửa, nhìn hai bên một chút, lựa chọn bên trái theo trái tim. Con đường lớn này thông thẳng tới chợ.
Phát hiện thì ra trụ sở này là một chỗ tồi tàn, trước đây là lữ đoàn lục chiến, trụ sở huấn luyện vây cá mập mới cách chỗ này không xa nhưng vẫn chưa xây xong cho nên tất cả mọi người ở tạm chỗ này. Nếu không thì sao khu nhà ở của Liên Hạo Đông lại tồn tàn như vậy chứ?
Liên Hạo Đông đuổi tới, trên đường không có binh sĩ, cũng có thể là đi chạy bộ rồi. Anh kéo tay cô lại, hỏi: "Anh nói này, hôm nay em không vui vẻ hả? Có phải chê anh tối qua phục vụ em không thoải mái không?"
Mẹ kiếp! Chút xíu phục vụ đó hả? Cái này gọi là SM có được không?
Cô nhìn anh hằm hằm, nói lại một câu: "Anh nói xem? Anh nói đi? Anh nói đi?" Bắn ra một tràng như nã pháo.
Hai tay anh giơ cao qua đầu làm động tác đầu hàng, nói: "Được rồi! Nếu em không thích vậy tối nay đổi lại là em ngược anh được không? Anh lấy da anh cho em dùng."
Cô phì cười. Người này thật không có da mà. Phi Hồ kéo mạnh cô về phía trước. Cô tỏ vẻ mình đi dạo một lát rồi về trụ sở, phong cảnh ở đây rất đẹp, cô muốn ngắm biển một chút. Anh đồng ý, bởi vì con d%đ%l%q%đ đường này vô cùng an toàn. Ở đây có binh lính trú đóng quanh năm, chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng anh yêu cầu cô nhất định phải mau quay về.
Phi Hồ lôi cô chạy như bay dọc đường. Cách cổng trụ sở hơn hai trăm thước là biển trạm xe buýt, có thôn dân lân cận thường tới đây ngồi xe đi thành phố Z. Cho nên chỗ này có rất nhiều đá mòn tới mức nhẵn bóng, có thể nghỉ ngơi trên tảng đá.
Tầm mắt từ biển xe buýt tới biển rất tốt.
Bây giờ là đầu mùa hè, thời tiết đã hơi oi bức. Cô vì để phối hợp với bộ quần áo tình nhân với Liên Hạo Đông mà mặc quần áo quyến rũ, mục đích là tuyên thệ với Liên Hạo Đông rằng gia cũng dũng cảm. Cô nhảy xuống bụi cỏ dưới biển trạm xe dưới đường lớn, chạy theo một con đường nhỏ ở bờ biển. Thời tiết nóng bức quanh quẩn nhưng gió biển mát mẻ, cô chạy theo Phi Hồ tới chỗ sóng biển rồi lại chạy về.
Chạy khoảng hai giờ, nhận năm cuộc điện thoại giục người của Liên Hạo Đông rồi mới định đi về.
Trần Hiểu Sắt luôn là người nhặt được người. Hôm nay cô lại nhặt được một người, còn là một cô bé non nớt. Có điều bây giờ cô bé này hơi bết bát. Trên mặt mang một cái mặt nạ lớn, không phải là giả vờ đáng yêu mà là loại giả vờ già nua thô ráp.
Mọi người đã từng xem kỹ thuật đá bóng chưa? Triệu Vi nếm thử lần thay đổi tạo hình dáng vẻ của ma, thật sự rất giống cô. Đôi môi đỏ thẫm và đôi mắt đen có thể kéo người âm phủ tới nhảy trên võ đài, ý là hù chết người không cần đền tiền. Vì sao Trần Hiểu Sắt lại chú ý tới cô bé chứ? Bởi vì cô bé vẫn nhắm mắt gào khóc, trên đường không có ai, chỉ có hai người nên cô bé khóc rất sung sướng cũng không ai quan tâm.
Cô bé đó trang điểm gần như không nhìn thấy mặt. Dưới đôi mắt thật to là mấy dòng nước mắt đen thui. Cô lấy khăn giấy đưa cho con mèo hoa nhỏ. Con mèo hoa nhỏ nhận lấy, trực tiếp ôm cô khóc lên.
Cô giật mình, chẳng lẽ dáng vẻ cô rất giống mẹ hiền à? Vậy nên cô học theo động tác của mẹ hiền mà d+đ+l+q=đ vuốt ve tóc cô bé. Cô bé để kiểu tóc học sinh xõa vai, cô nhét tóc vào sau tai giúp cô bé, dỗ dành: "Em gái, em làm sao vậy?"
Cô bé bỗng ngừng khóc, vẻ mặt mang theo nghi ngờ và thắc mắc, hỏi: "Hả? Chẳng kẽ thoạt nhìn em giống cô bé lắm à?"
Cô lắc đầu, nói: "Em giống lolita chưa dậy thì."
Miệng cô bé run run, càng khóc dữ dội hơn.
Cô vội vàng bịt tai lại, đợi tới khi cô bé khóc xong mới buông lỏng tay.
Cô bé kia khóc tới mức người run run. Cô ngồi xuống bên cạnh cô bé, hỏi: "Chị hỏi em, em tên là gì? Vì sao lại khóc? Có phải làm cái gì để mẹ đánh không?"
Rốt cuộc cô bé kia cũng ngừng khóc, suy nghĩ một chút, dụi đôi mắt đo đỏ, nói: "Em tên là Hạ... A, không, tên em là Bò Mềm Ngũ Phương (tên một loại bánh của KFC, Hán Việt là Nộn Ngưu Ngũ Phương), không ai đánh em cả, chị ạ."
Rất khôn, dùng tên giả, quả là thông minh giống chị, Trần Hiểu Sắt nghĩ. Lại hỏi: "Vậy vì sao em khóc?"
Cô bé kia nói: "Bởi vì... Bởi vì em thất tình..."
Hả? Trần Hiểu Sắt nhìn cô bé chưa tốt nghiệp trung học, không thể tin được mà trợn mắt, Cô biết bây giờ trẻ con yêu sớm nhưng không ngờ lại yêu sớm tới mức này. Chuyện thấy tình này cô đã từng trải qua, đau khổ tột cùng, há lại chỉ khóc có thể giải quyết được? Nhưng khóc là cách trút ra tốt nhất. Cô thử dỗ dành cô bé nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành phải vỗ vai cô bé hỏi: "Em gái, khóc không giải quyết được vấn đề. Chị là người từng trải, nếu em không ngại chị là người ngoài thì sao không nói ra, dù sao cũng tốt hơn buồn bực trong lòng một mình."
Cô bé không khóc lớn nữa nhưng vẫn có không ít nước mắt tràn ra từ khóe mắt, thỉnh thoảng lau rồi lau. Cô bé bĩu môi hai cái rồi nói tới chuyện xưa của mình.
Cô bé nói: "Năm ngoái Hạ Thiên em vừa thi tốt nghiệp trung học xong, đang về nhà thì gặp phải kẻ cướp. Hắn cướp ví tiền của em. Bởi vì bên trong có sách Accepted đại học của em nên em chạy tới giành lại túi. Tên khốn đó vô cùng muốn chạy thoát khỏi em, tay em nắm lấy túi nên hắn đấm em hai đấm. Nhưng em cũng không buông tay, cuối cùng hắn nóng nảy, vừa dùng sức cướp lấy, cánh tay em bị hắn kéo trật cả khớp ra. Đang lúc em chán chường cực độ lqđ gần tới lúc tuyệt vọng thì em thấy được một người đàn ông thành thục, đẹp trai, cao lớn đi về phía bọn em. Lúc anh ấy và tên khốn đó đi qua nhau thì anh ấy khẽ duỗi tay ra, đánh gục tên kia." Cô bé này bỗng rùng mình như thể nghĩ tới chuyện đáng sợ gì đó. Cô bé bịt kín miệng, nói hết: "Người kia không cẩn thận nên bị té đập mặt xuống đường, rớt mất hai cái răng cửa..."
Gân xanh trên trán Trần Hiểu Sắt nổi lên. Cô bé này thật dũng cảm, vì để thông báo mà dám đánh giáp lá cà! Aiz! Mình thua. Cô vẫn cho là mình rất dũng cảm, không ngờ đây mới là chúa dũng cảm thực sự. Mình thật kém cỏi. Cô lại hỏi: "Chuyện này có liên quan gì tới chuyện em bị thất tình?"
Cô bé kia bỗng ngượng ngùng, nói: "A, anh hùng cứu em chính là người em thích."
Trần Hiểu Sắt hỏi: "Vậy anh ta dẫn em về nhà? Sau đó các em trở thành bạn trai bạn gái?"
Vẻ mặt cô bé kia lại từ xấu hổ biến thành đau khổ như thể hình ảnh thu nhỏ của A Ly QQ (gg để biết thêm chi tiết), vươn hai ngón trỏ ra, nói đầy vô tội: "Không."
"Vậy là em thầm mến?"
Cô bé kia thẫn thờ lắc đầu tiếp, nói tiếp chuyện xưa của mình: "Lúc anh ấy trả túi lại cho em thì em thấy được mặt anh ấy. Mắt anh ấy rất đẹp lại còn rất bình tĩnh như biển sâu. Em cảm thấy bị anh ấy hấp dẫn lập tức. Chị đoán xem câu đầu tiên anh ấy nói với em là gì?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Cô bé, em thật xinh đẹp!"
Cô bé kia đắm chìm trong ký ức, dáng vẻ mê trai, lắc đầu nói: "Không đúng! Anh ấy nói là, cô bé, đêm khuya đừng đi một mình, nguy hiểm lắm."
Cô bé kia tự thỏa mãn, nói: "Trời ạ, anh ấy lại quan tâm em như vậy."
Cô không chịu nổi, có đáng để xúc động thành như vậy không.
Có điều theo như cô bé này miêu tả thì hẳn là người này rất tuấn tú. Được người đẹp trai quan tâm quả là rất cảm động, ví dụ như thủ trưởng Liên không chơi trò Bá Vương.
Cô bé mê trai nói xong, thở dài một hơi tiếp, nói: "Lúc ấy em rất kích động, lại quên nhờ anh ấy nắn lại chỗ cánh tay trật khớp cho em. Chờ anh ấy đi rồi thì em mới nghĩ ra chạy tới, chủ động để anh ấy giúp đỡ chăm sóc em."
Trần Hiểu Sắt rất có thiện cảm với cô bé này, bởi vì giống cô lúc còn trẻ. Vì vậy cô hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, anh ấy nắn cánh tay lại cho em, đưa em tới trước cửa nhà, em còn hỏi tên anh ấy. Em còn biết anh ấy là một quân nhân."
Trần Hiểu Sắt hiểu ra: "Lại là một quân nhân à!"
Cô bé kia như tìm được tri kỷ, nói: "Sao? Chị, đàn ông nhà chị cũng làm lính à?"
Trần Hiểu Sắt ngẩng đầu, hơi kiêu ngạo mà bày tỏ: "Đúng vậy! Anh ấy kìa." Cô dùng một ngón tay chỉ cánh cổng đổ nát uy vũ cách đó không xa.
Cô bé kích động, bắt lấy tay cô, nói: "Chị, chị có thể gọi người kia ra giúp em không? Em có chuyện phải nói với anh ấy. Xin chị đấy."
← Ch. 57 | Ch. 59 → |