← Ch.52 | Ch.54 → |
Tần Chân đẩy Trình Lục Dương vào cửa, đóng sầm cửa lại, sau đó bắt đầu tính sổ với anh.
Thậm chí còn chưa bước vào phòng khách, ngay cạnh tủ giầy dép, cô vung bừa giày ra, vừa đi dép lê vừa nạt Trình Lục Dương: "Anh chờ đấy cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải tự tay đánh chết anh!"
Trình Lục Dương đứng cách cô vài bước, không thể tin chỉ vào mũi mình: "cô muốn đánh tôi? Cô, cô vì thằng đàn ông kia mà muốn đánh tôi?"
"Không chỉ đánh anh, tôi còn muốn đánh chết anh!" Tần Chân đe dọa anh, thấy anh đi giày giẫm lên sàn nhà bằng gỗ mình vừa mới lau lúc sáng, hổn hển cầm một đôi dép lê khác ném về phía anh: "Anh cmn đến giầy cũng chưa cởi, đứng xa thế làm gì? Giẫm bẩn sàn nhà, anh có lau không?"
Cạch một tiếng, Trình Lục Dương vừa rồi bị đánh vào mặt giờ lại tiếp xúc thân mật với dép lê, dù đang uống say, đầu óc không nhanh nhạy lắm, tính hiền hơn bình thường thật nhưng lúc này cũng đã tức giận đến đỏ lừ mặt.
Anh cầm cái dép lê kia, căm uất nhìn Tần Chân: "cô vì thằng kia mà không đến gặp tôi, mặc kệ sự sống chết của tôi, anh ta đánh tôi cô còn che chở anh ta, hiện tại vì anh ta còn ầm ĩ với tôi, còn dùng dép lê làm nhục nhân cách của tôi, hung hăng chà đạp lên danh dự đàn ông của tôi. Tần Chân, cô giỏi lắm, cô giỏi lắm!"
Anh như đang tức giận, không biết nên làm gì, đứng đó như muốn nổi giận, lại như muốn khóc.
Tần Chân thấy anh chết tiệt vẫn dùng chân cọ xát trên mặt đất nên không khỏi quát anh tiếp: "Anh còn tiếp tục đứng đó làm bẩn sàn nhà của tôi thử xem? Tôi bảo anh lại đây thay giầy cho tôi, nghe không hiểu à?"
Cô hung dữ như vậy, gương mặt trắng nõn lúc này đỏ bừng lên, ánh mắt trợn to mà trừng anh. Trình Lục Dương thấy cô như vậy lại chỉ cảm thấy men say cùng cơn giận chạy lên đầu, cáu đến nặn ra một câu: "được, cô bảo tôi tới phải không? Tới thì tới!"
Ngay sau đó, anh hùng hổ đi về phía Tần Chân, một tay đẩy cô lên vách tường màu trắng, thậm chí khi cô hoảng loạn vô ý chạm tay vào công tắc điện khiến cả căn nhà chìm vào bóng tối cũng không để ý, mà chỉ liều lĩnh cúi đầu hôn lên cái miệng đang lải nhải kia.
Anh không muốn nghe cô dùng cái miệng cười xán lạn với Mạnh Đường như thế để nạt anh!
Anh không muốn nhìn cô dữ dằn với anh thêm nữa!
Trong nháy mắt này, hai người vừa rồi còn cãi vã mà ầm ĩ cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại, trong không gian tối om, Trình Lục Dương đè Tần Chân lên mặt tường lạnh lẽo, trúc trắc hôn cô.
Tần Chân như bị sét đánh, cả người đờ đẫn ra đó, thậm chí đã quên cả giãy giụa, chỉ cảm thấy người đàn ông đè lên người cô ôm chặt eo cô như muốn nén cô vào thân thể mình. Vào khoảnh khắc cô không đề phòng, đôi môi ấm áp của anh phủ lên môi cô, mang lại cho cô cảm giác mềm mại mà lạ lẫm, cô chưa từng trải qua.
Trình Lục Dương vô thức cọ xát lưu luyến trên cánh môi cô, thậm chí vươn đầu lưỡi đi nhẹ nhàng chạm vào môi cô, nhận thấy cô căng thẳng, thì được đằng chân lân đằng đầu muốn cạy mở môi cô, vô cùng trúc trắc hôn cô.
Trong đầu Tần Chân chỉ còn bốn chữ như sấm sét cuồn cuộn: quái vật nhiếp hồn!
Trong 'Harry Potter', đám người bị quái vật nhiếp hồn hôn sẽ mất ý thức, đầu óc trống rỗng, cô cảm thấy mình đang rơi vào trạng thái này.
Gương mặt cảm nhận được hô hấp ấm áp của anh, đôi môi kề sát đôi môi mềm mại của anh, thậm chí ý thức cũng bị anh xâm chiếm, thân thể cũng bị anh khống chế... Tần Chân khiếp sợ nhận ra một việc, cô bị người đàn ông coi cô là anh em này cưỡng hôn!
Miệng anh còn phả ra hơi rượu, Tần Chân hoàn hồn mà đẩy mạnh anh ra, không thể tin được hỏi anh: "Trình Lục Dương anh điên rồi?"
Mà người đàn ông không được tự nhiên kia lại nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt khiến tim cô đập nhanh hơn, chầm chậm nói: "Đúng vậy, tôi điên rồi."
Anh kéo cô vào phòng khách, nghe thấy cô lung tung ồn ào: "Trình Lục Dương tôi bảo anh cởi giày! Cởi giày anh nghe không hiểu hả", sau đó ném cô lên sô pha, nhìn cô từ trên cao, vô cùng nghiêm túc nói: "cô không bắt đúng trọng tâm!"
Trong lòng Tần Chân rối loạn muốn chết, lắp bắp nói: "Thế trọng tâm là gì?"
"Trọng tâm là tôi hôn cô." Anh tuyên bố với giọng vô cùng ngang ngược.
"..."
"Cho nên -" Trình Lục Dương say rượu ra kết luận, "Cho nên tôi muốn chịu trách nhiệm với cô, sau này cô là người của Trình Lục Dương tôi!"
"..." Tần Chân đã đờ người ra.
Dường như cảm thấy thế này còn chưa đủ, Trình Lục Dương nghĩ nghĩ rồi lại nghẹn ra một câu: "Nếu cô dám hồng hạnh ra tường, tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cô!"
Nói xong, anh ợ một cái, ngồi xuống cạnh Tần Chân với tư thế chim nhỏ nép vào người.
Tần Chân cảm thấy cả người anh đều tựa lên người cô, cô vẫn đang giật sững người như bị sét đánh, không biết nên phản ứng thế nào, mãi lâu sau, cô nghiêng đầu định gạt anh ra, đầu tiên là nổi giận một trận rồi hãy nói. Kết quả vừa ngoảnh đầu sang thì phát hiện Trình Lục Dương... đang ngủ.
Anh thế mà đang ngủ?!!!
Anh cưỡng hôn cô, tuyên bố muốn đánh gãy chân cô, sau đó ngủ!!!
Tần Chân lòng đau như cắt!
***
Trình Lục Dương không phải là người biết uống rượu, sau khi điên một trận thì tựa vào người Tần Chân ngủ.
Tần Chân lòng dạ rối bời, cảm thấy tất cả đều lộn xộn, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Trình Lục Dương thì cuối cùng cũng không lay anh tỉnh.
Cô đứng dậy nhẹ nhàng đẩy ngã anh lên sô pha, thừ người nhìn anh không nói lời nào.
Vì sao lại hôn cô?
Cô cảm thấy mình láng máng biết được đáp án, nhưng lại không dám nghĩ về phương diện đó.
Một người có thích bạn hay không, thì ánh mắt và hành động của anh ta đều có thể chứng minh, cô tự hỏi mình, rốt cuộc Trình Lục Dương có thích cô không? Vô số lần, cô cảm thấy đáp án dường như là khẳng định, nhưng mỗi khi cô hỏi anh: vì sao lo lắng cho tôi? Anh luôn trả lời một câu: bởi vì cô là bạn tôi!
Vì thế cô thất vọng nói cho chính mình: Đừng nên suy nghĩ bậy bạ, anh ấy thật sự chỉ coi mi là bạn thôi.
Cô biết rõ khoảng cách giữa họ, tình yêu không phải chỉ cần can đảm. Huống chi Trình Lục Dương còn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô hết lần này đến lần khác? Nếu thật sự thích cô, quả quyết sẽ không vội vã đẩy cô ra như thế.
Nhưng hôm nay, anh lại hôn cô!
Tần Chân cảm thấy toàn bộ thế giới đều đảo điên rồi, cô hẳn nên đánh đập Trình Lục Dương thật tàn bạo, sau đó nghiêm khắc thẩm vấn, nhưng khi cô cúi đầu nhìn anh, lòng lại tràn đầy nụ hôn vừa rồi.
Thật ra cảm giác dường như có lẽ đại khái là được đấy... oh no! Cô đang suy nghĩ cái gì!!!
Cứ thế suy nghĩ miên man, cô thở dài, cả trái tim tràn ngập cảm giác vừa mềm mại vừa chua xót. Nhìn nửa bên mặt Trình Lục Dương hơi sưng lên, cô xuống tầng mua thuốc mỡ trở về, lại ngồi xuống sàn nhà cạnh sô pha cẩn thận bôi thuốc cho anh.
Trình Lục Dương hơi hé mở mắt, mơ mơ màng màng liếc nhìn cô một cái, vô cùng tự nhiên duỗi tay ra ôm cô vào lòng. Tần Chân cứng người tựa vào lòng anh, nghe trái tim mình đập dồn dập.
Mãi lâu sau, cô chầm chậm dán mặt trên ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững chãi của anh, một nhịp, hai nhịp... cô cảm thấy toàn bộ ồn ào và náo nhiệt đều dần cách xa cô trong âm thanh này, ở nơi đây, ở căn phòng chỉ có cô và Trình Lục Dương, thế giới của cô lại được ánh hào quang rực rỡ tô điểm, trong lồng ngực nở đầy đóa hoa, nỗi tương tư và tình cảm thiếu nữ đều hóa thành muôn vàn cánh bướm bay lượn trên trái tim.
Cô cẩn thận đứng lên, cầm chiếc chăn hoa của mình đắp lên cho anh, sau đó cẩn thận đi vào phòng ngủ.
Cô nghĩ, thế nào anh cũng phải cho cô một lời giải thích đi?
Ừ, ngày mai nhất định phải nghiêm khắc thẩm vấn!
***
Nhưng vừa tỉnh lại, khi Tần Chân thấp thỏm mở cửa phòng ngủ, thò đầu ra tìm kiếm bóng dáng Trình Lục Dương trong phòng khách thì kinh ngạc phát hiện trên sô pha đã trống không.
Cô ngẩn ngơ đứng tại chỗ, rất lâu mới đi đến trước sô pha, sờ lên cái chăn hoa kia ... lạnh.
Cô mím môi, lại đi vào phòng vệ sinh và phòng bếp nhìn thoáng qua, chờ đợi anh sẽ giống như lần trước mặc tạp dề màu lam nho nhỏ của cô, quay đầu lại cười khanh khách nói một câu: "Đi rửa mặt đi, bữa sáng xong ngay đây!"
Nhưng mà không có, bất kể là phòng vệ sinh hay là phòng bếp, toàn bộ căn nhà đều trống trơn, làm sao còn có bóng dáng người kia?
Tần Chân đứng trong phòng bếp, nhìn nồi niêu và bếp ga lạnh như băng, trái tim vừa rồi còn thấp thỏm đến độ bươm bướm sắp bay ra đã lạnh lẽo trong nháy mắt.
Anh chạy trốn.
Sau khoảnh khắc tỉnh rượu, anh hối hận, cho nên ngay cả chào hỏi cũng chưa, không rên một tiếng chạy mất.
Cô tức giận muốn chết, một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha, cô gọi điện cho Bạch Lộ hùng hổ nói muốn bóp chết Trình Lục Dương, sau đó lại đổi giọng: "Không, đời này mình không muốn gặp lại tên khốn kiếp kia nữa!"
Cô hầm hừ lải nhải rất lâu, ra vẻ rất tức giận, mà khi Bạch Lộ ngàn dặm xa xôi vừa nói chuyện điện thoại với cô vừa đi tới nhà cô thì thấy người đứng chân trần ở sau cửa sắp chảy cả nước mắt.
Bạch Lộ cúp di động, thở dài, vươn tay về phía cô, Tần Chân nhào vào lòng cô ấy, khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Cô nói: "mình cứ nghĩ anh ấy đã nghĩ thông rồi, mình cứ nghĩ anh ấy cũng thích mình, mình cứ nghĩ hôm qua anh ấy hôn mình có nghĩa là anh ấy bằng lòng tiếp nhận mình rồi..."
Bạch Lộ yếu ớt nói một câu: "Cho dù cậu lên giường với anh ta, chuyện thích hay không thích thì vẫn thế -"
Nói còn chưa dứt lời, ngực cô bị tập kích, những lời chưa nói đều bị nghẹn lại.
***
Màn ảnh tua lại hai tiếng trước.
Khi Trình Lục Dương tỉnh lại trên ghế sô pha thì vẫn chưa ý thức được mình đang ngủ ở đâu, vì thế rất không thoải mái trở mình, kết quả ngã xuống đất ầm một tiếng, cảm giác đau đớn tức khắc khiến anh tỉnh táo lại. Anh kéo cái chăn hoa trên người mình, trái tim xao động trong chốc lát rồi lập tức nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua.
Anh đã làm cái gì?
Trong một thời gian dài, anh cứ ngơ ngác ngồi đó, trong đầu là các hình ảnh tạp nham đó, cho đến tận cảnh tượng cuối cùng - anh dứt khoát đè Tần Chân lên tường, cưỡng hôn cô.
Trong đầu Trình Lục Dương roẹt một cái, giống như thùng rác (trong máy tính) bị dọn sạch, vừa kích chuột, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Sau khi cô và Mạnh Đường rốt cục đến được với nhau, sau khi anh rốt cục loại bỏ muôn vàn khó khăn đẩy mạnh tiêu thụ cho cô, anh mới phát giác ra mình có suy nghĩ khác với cô, mượn cơ hội uống say chạy tới la lối om sòm không nói, còn đi cưỡng hôn cô!
Trình Lục Dương nhảy dựng lên như mông bị cháy, nghĩ thầm nguy rồi nguy rồi, Tần Chân nhất định hận chết anh! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Lòng dạ rối bời, anh ném chăn, vội vàng bỏ chạy ra cửa.
Bình tĩnh, bình tĩnh, đi tìm Phương Khải nghĩ cách đã!
Dù thế nào cũng phải tìm ra cách hay để trấn an Tần Chân! Anh đã không thể làm bạn trai bạn gái với cô rồi, không thể nào đến cả bạn bè cũng không làm nổi đi?
A a a! Anh thật sự muốn nổ tung!
Song song với lòng như lửa đốt, anh còn mơ hồ nghĩ đến một vấn đề — hẳn là Mạnh Đường và Tần Chân còn chưa kịp phát triển đến bước hôn môi đi? Cho nên nụ hôn của anh và Tần Chân tối qua kia, là nụ hôn đầu tiên của cô đi?
Nghĩ như vậy, Trình Lục Dương đột nhiên bước nhẹ nhàng hơn nhiều
Ha ha ha, như thế rất tốt, rất tốt! Quả thực là rất tốt!
← Ch. 52 | Ch. 54 → |