Trò chơi bắt đầu
← Ch.036 | Ch.038 → |
Hôm sau.
Nắng sớm đậu lên tầng lá rụng nằm im lìm trên mặt đất. Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, sự u ám của căn biệt thự như tan đi bớt, thay vào đó là vẻ cổ kính nguy nga. Trên thực tế, tòa nhà này tuy cũ nhưng lại được tạo nên bằng những vật liệu cao cấp nhất, tinh xảo đến từng chi tiết, nếu không Mộc gia và Kha gia đã chẳng để cho Mộc Như Lam ở lại đây.
Trần Hải đứng chờ trước cửa như mọi khi, thấy cô hồng hào khỏe mạnh đi ra thì mới an tâm.
"Tiểu thư..."
"Chị!" Một giọng nói thanh thoát vang lên, Bạch Tố Tình ngồi ở ghế sau ngượng ngùng cười với Mộc Như Lam.
Bị Bạch Tố Tình ngắt lời, Trần Hải liền cau mày không vui, ông cúi người chào Mộc Như Lam, "Phu nhân nói hôm nay là ngày đầu tiên Bạch tiểu thư đến trường, sợ chưa quen với nội quy của học viện Lưu Tư Lan nên đưa cô ấy theo để tiểu thư hướng dẫn sơ qua."
Mộc Như Lam nhướn mày một chút rồi mỉm cười gật đầu. Trần Hải mở cửa xe cho cô, đợi đến lúc cô đã ngồi yên trên ghế thì mới lái xe chạy ra khỏi khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa.
Bạch Tố Tình ngoái nhìn căn biệt thự màu xám bằng ánh mắt khinh thường, cô ta cứ tưởng bà già kia cho Mộc Như Lam chỗ ở sang trọng lắm, hóa ra chỉ là một cái nhà cũ nát dơ bẩn, đúng là người nào nhà nấy.
Hiện tại Bạch Tố Tình đang mặc đồng phục Lưu Tư Lan, không thể phủ nhận rằng nó rất hợp với cô ta: bộ váy trắng bọc lấy dáng người mảnh khảnh, càng nhìn càng thấy tinh tế, đáng yêu tựa búp bê.
Có điều, chim trĩ vĩnh viễn là chim trĩ, không bao giờ có thể hóa phượng hoàng.
"Tình Tình lo lắng à?" Mộc Như Lam ôn hòa hỏi.
Bạch Tố Tình thấp thỏm gật đầu, "Vâng, không biết nội quy học viện ra sao, mọi người liệu có dễ chịu không, em sợ..."
"Đừng lo, học sinh trong trường rất thân thiện."
"Thì vì chị là hội trưởng mà, " Bạch Tố Tình ngưỡng mộ nói, đôi mắt long lanh nước khiến người ta đau lòng.
Mộc Như Lam chưa kịp trả lời thì Trần Hải ngồi trước đã nhếch miệng lên tiếng, "Phải, đại tiểu thư của chúng ta là hội trưởng do toàn bộ học viện Lưu Tư Lan nhất trí bầu ra, một học sinh bình thường thì làm sao mà so được."
"Đều nhờ mọi người chiếu cố, " Cô cười khiêm tốn.
"Chị thật lợi hại, em phải cố gắng học tập chị cho thật tốt mới được!" Bạch Tố Tình vung nắm tay, thoạt nhìn có vẻ khả ái vô tư, nhưng sau lưng chẳng phải đang ngấm ngầm tuyên chiến đó sao?
Mộc Như Lam cười híp mắt, "Chị trông chờ."
Chị rất trông chờ, chờ xem sau này cưng sẽ chịu bị chà đạp như con chuột chết, hay là làm ra vài chuyện bất ngờ đảo ngược tình thế. Loại trò chơi kích thích này quả thật đáng trông chờ, ha ha...
Căn biệt thự màu xám dần biến mất sau lớp kính ô tô, xe chạy êm ru tới thẳng học viện Lưu Tư Lan.
Thời điểm hai người đến nơi, khu đỗ xe của học viện đã đông nghẹt. Rất nhiều tốp học sinh vừa đi vừa xôn xao nói chuyện phiếm.
Học sinh Lưu Tư Lan đa số đều thuộc biển số xe của Mộc Như Lam nên lúc chiếc xe trườn tới đã có không ít người dừng chân chào đón. Vừa bước xuống xe, Bạch Tố Tình còn chưa kịp nhoẻn miệng cười thì liền bị đám đông xô đẩy đến nỗi xộc xệch cả quần áo.
Trong mắt bọn họ chỉ có Mộc Như Lam, chỉ có vẻ đẹp trời sinh và khí chất đặc biệt không gì sánh nổi của cô.
Bạch Tố Tình lảo đảo suýt ngã, cô ta đứng nhìn Mộc Như Lam được yêu mến cung phụng mà trong lòng tràn ngập ghen tị, hai bàn tay oán hận siết chặt, xem ra sẽ phải mất rất nhiều công sức mới có thể phá hủy địa vị của Mộc Như Lam!
"Được rồi, được rồi, " Mộc Như Lam cất lời, chất giọng mềm mại như một làn nước ấm. Cô rẽ đám đông đến nơi Bạch Tố Tình đang đứng, mỉm cười nắm lấy tay cô ta, "Đây là em gái mình Bạch Tố Tình. Vì gia đình xảy ra vài chuyện nên em ấy đến ở tạm nhà mình, hôm nay là ngày ngày đầu tiên Tình Tình đi học, mong mọi người chiếu cố giúp, có được không?"
Lời nói rất rõ ràng, không hề có từ ngữ mập mờ khiến mọi người hiểu nhầm Bạch Tố Tình là con ngoài giá thú, Mộc Như Lam đơn giản chỉ muốn giới thiệu em gái thôi.
Dưới ánh nhìn tò mò của đám đông, Bạch Tố Tình ngượng ngùng đỏ mặt, tựa như một con nai nhỏ bị dọa sợ. Dáng vẻ nhu nhược đáng yêu ấy khiến rất nhiều nam sinh yêu mến, đồng thời cũng vấp phải sự căm ghét của không ít nữ sinh.
Trong mắt phụ nữ giàu sang, cái bộ dạng đáng yêu quyến rũ mang đầy mùi hồ ly tinh ấy chỉ có ở loại đàn bà chuyên phá hoại gia đình người khác.
Tất nhiên Bạch Tố Tình hiểu rõ điều đó, cũng hiểu rõ rằng giá trị lợi dụng của các nữ sinh cao hơn nam sinh rất nhiều. Vì vậy trước khi tới đây cô ta đã chuẩn bị chu đáo, nhưng không phải là chuẩn bị cho những người này, mà là cho ban F.
Mộc Như Lam đưa Bạch Tố Tình đến ban F, trong lớp học hiện tại chỉ có vài người, họ vừa nhìn thấy Mộc Như Lam và Bạch Tố Tình thì liền hiểu ngay cô ta là em gái của Mộc Như Lam. Bạch Tố Tình im lặng không nói gì, cô ta muốn để dành con át chủ bài đến phút cuối.
"Chị đi trước đây, buổi trưa gặp em ở căng tin nhé, " Mộc Như Lam khẽ liếc nhìn các học sinh trong ban.
Bạch Tố Tình gật đầu, chỉ mong Mộc Như Lam mau mau biến đi cho khuất mắt.
Mộc Như Lam vừa rời khỏi, Bạch Tố Tình liền trút bỏ dáng vẻ e dè ngượng ngùng, tự tin nắm chặt lấy tờ giấy trong túi áo. Cô ta đã sớm chuẩn bị một bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết để lay động đám học sinh ăn chơi trác táng này. Mọi thứ đều được điều tra cả rồi, ban F tuy có gia thế hùng hậu nhưng lại bị công việc cướp mất bố mẹ. Thiếu vắng tình thương lâu ngày, họ nảy sinh lòng phản nghịch và khát vọng muốn được công nhận, mà cô ta, sẽ là kẻ soi sáng đường đi cho bọn họ —— cô ta sẽ là kẻ lãnh đạo!
← Ch. 036 | Ch. 038 → |