Có thể so với tế bào ung thư
← Ch.007 | Ch.009 → |
Xe đi qua cổng, lăn bánh trên con đường dành riêng, sau đó vào trong một đại biệt thự.
Mỗi lần từ nơi này đi vào, Mộc Như Lam đều thăm dò nhìn đống đất đó, như thấy được chính mình kiếp trước gục đầu nằm trên đường cái mà không ai mảy may quan tâm. Khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa, càng lúc càng thêm ôn hòa.
Chẳng sao cả, chúng ta tự sưởi ấm bản thân, chiếu cố chính mình, hơn nữa, tôi sẽ lôi một ít người cùng cô xuống suối vàng cho đỡ lẻ loi, có được không?
Cửa xe vừa mở ra, Mộc Như Lam mới nhích đầu ra một chút thì chợt thấy trên ban công tầng ba, Mộc Như Sâm kích động vẫy tay với cô, cười đến lộ ra chiếc răng nanh, "Chị! Chị!" Cậu hào hứng chỉ vào điện thoại trên tay, "Số điện thoại! Em vừa cậy miệng người khác lấy được số điện thoại của Chu Nhã Nhã!" Bộ dáng 'Em quá lợi hại, chị mau khen em đi' vô cùng đáng yêu.
Mộc Như Lam dịu dàng mỉm cười, cũng vẫy tay lại.
Trong đại sảnh, Mộc Chấn Dương đang ngồi đọc báo trên sofa, Kha Uyển Tình thì xem tivi, Mộc Như Lam cười nhẹ lên tiếng, "Ba mẹ, con đã về."
Hai người ngẩng đầu, đáy mắt đồng thời lộ ra ý cười, Kha Uyển Tình đứng lên đi qua nhận thư trên tay cô, biểu tình tràn đầy kiêu ngạo, "Thế mới nói ông xã này, trường học của chính mình thì không quản, hại con gái bảo bối của chúng ta mỗi ngày đều phải tăng ca!"
Mộc Như Lam thuận thế ôm lấy thắt lưng Kha Uyển Tình, bà mang giày cao gót nên cao hơn 1m7, Mộc Như Lam tựa đầu vào trong lòng bà, "Mẹ, thế thì mẹ nhớ nói với bọn họ trả tiền lương hàng tháng nhé."
Mộc Chấn Dương vừa nghe, nhất thời cũng vui vẻ, "Ha ha... Bố còn chưa từng nghe qua chuyện trường học đã cho học sinh quyền lực rồi lại còn phải cho tiền lương."
Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, cười tinh nghịch, "Mấy năm nay thành tích của con càng lúc càng tốt, trao một ít học bổng thì có làm sao đâu, có thưởng có phạt thôi, đúng không mẹ?"
Nghe được lời này, Mộc Chấn Dương cùng Kha Uyển Tình trong lòng thật thoải mái, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn luôn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, người khác ai cũng hâm mộ ghen tị đến đỏ cả mắt. Mỗi lần bọn họ nói chuyện phiếm, chỉ cần nhắc đến tên Mộc Như Lam, lập tức sẽ xuất hiện một chuỗi âm thanh kinh hô tán thưởng ——
"A, chính là Mộc Như Lam của học viện Lưu Tư Lan, mười một năm liền đứng nhất kì thi toàn quốc đó sao?" Từ lúc bước chân vào học viện Lưu Tư Lan, Mộc Như Lam liên lục đứng nhất, chưa bao giờ tụt hạng, không phải ai cũng có thể đạt được thành tích này.
"Không nghĩ tới đó là con của chị! Thật khiến cho người ta bội phục, cách giáo dục của hai người nhất định là cực kì hoàn hảo!" Là câu nói quen thuộc của những người thuộc giới thượng lưu ở các danh viện quý tộc nước ngoài hoặc tỉnh ngoài nghe đến danh tiếng của Mộc Như Lam nhưng lại không biết Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương.
"Có thể dạy dỗ một đứa nhỏ hoàn hảo đến thế, hai người hẳn cũng phải cực kì vĩ đại, nhất định có thể hoàn thành công trình tuyệt vời này. Hy vọng chúng ta hợp tác sảng khoái!" Như một phản ứng dây chuyền, thanh danh mà bà vô tình có được đôi khi mang đến vô số lợi ích.
"Trời ạ! Nhất định phải mời hai anh chị đến nói chuyện với chúng tôi một chuyến, làm thế nào mà giáo dục ra đứa nhỏ ưu tú như vậy. Đứa nhỏ nhà tôi không ngoan chút nào, giá mà nó bằng một phần mười của Mộc Như Lam thôi là tôi đã vui đến mức ngủ không yên rồi."
"..."
Cứ thế, lòng ham muốn hư vinh của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương được thỏa mãn triệt để. Ít nhất là ở thành phố K tỉnh G, rất ít người không biết Mộc Như Lam. Thứ nhất, chỉ riêng thành tích của cô cũng đủ làm cho cả nước chú ý: hạng nhất liên tục mười một năm. Cho dù lúc học tiểu học thì ít người để mắt đến, nhưng lên đến sơ trung rồi trung học thì không thể không có ai chú ý. Thành tích vượt bậc như thế, kỳ thi vào cao đẳng còn chưa tới mà đã có không ít hiệu trưởng các trường đại học danh tiếng tự mình bái phỏng Mộc gia, thậm chí có cả người của đại học Harvard. Tất cả những thứ này, Mộc Như Lam không đề cập với người ngoài một chữ, nhưng Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương thì rất tích cực lan truyền khắp nơi.
Chỉ là, Mộc Như Lam bây giờ bởi vì chuyện kiếp trước mà tính cách bị bóp méo đến biến thái, mục đích làm việc cũng biến thái không kém. Nếu Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương biết...
Bây giờ đứa con gái này chỉ là vì trả ơn hai người một lần nữa sinh cô ra nên mới dịu dàng thỏa mãn lòng hư vinh của họ, cho họ tất cả vinh quang; nếu bọn họ lại tiếp tục chạm vào vạch cấm, chính tay niềm tự hào của họ sẽ biến họ thành con rối...
Không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào? Tiếp tục hấp thụ thứ ánh sáng hão huyền mà cô tỏa ra rồi tiến vào quan tài, hay là muốn bị cô rạch hết mặt sau đó kéo dài hơi tàn, sống trong thống khổ?
Chà... Mộc Như Lam đoán chừng, bọn họ sẽ lựa chọn vế trước, cho nên cô vẫn không ngừng phóng túng.
Kha Uyển Tình cười đến mức diễm quang bắn ra bốn phía, mặt mày sáng lạn như hoa nở, bà xoa xoa đầu Mộc Như Lam, "Phải phải, bảo bối nhỏ của mẹ càng vất vả công lao càng lớn, học bổng phải nhiều, tiều tiêu vặt cũng vậy! Cũng không nên làm việc quá sức. Cùng lắm thì không làm hội trưởng nữa, biết chưa?"
Mộc Như Lam chỉ cười nhạt, đôi mắt mang theo chút ý tứ trào phúng khó thấy. Quả nhiên, giây tiếp theo, Kha Uyển Tình nói: "Kỷ niệm ngày thành lập trường xong là đến kỳ trung khảo rồi, trọng tâm vẫn là học hành, đừng để chuyện của hội học sinh làm chậm trễ việc học của con. Buổi tối thức đêm, mẹ đau lòng."
Thanh danh càng lớn, chú ý càng nhiều, điều này đã bắt đầu từ vài năm trước. Mọi người, đặc biệt giới giáo dục, đều nhìn lom lom vào cô, muốn xem Mộc Như Lam - cô gái mười một năm không ai có thể kéo xuống ngựa, thiên tài có thể so với tế bào ung thư còn phát triển điên cuồng hơn - là tiếp tục tiến lên, hay là rốt cuộc cũng qua thời kì huy hoàng. Đó là liên tục mười một năm a! Mười một năm, các thể loại thi giữa kì, thi cuối kì, thi quốc gia, thi quốc tế... tính tính toán toán, ít nhất cũng hơn cả trăm cuộc thi!
Nhưng với lòng tham của Kha Uyển Tình, bà cực kì yêu mỗi lần có cuộc thi qua đi, mọi người lại vây lại hỏi han bà về Mộc Như Lam với ánh mắt sùng bái. Bà muốn Mộc Như Lam phải thắng thế đi lên, một lần hai lần ba lần cũng chưa tính là gì, đã thắng là thắng hoàn toàn, thi vào trường cao đẳng cũng phải đỗ thủ khoa toàn quốc! Khi đó, truyền kỳ về Mộc Như Lam, ít nhất trong ba mươi năm sẽ không ai có thể đánh vỡ, mọi người đều sẽ nhớ rõ Mộc Như Lam, nhớ rõ đó là con gái của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương!
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, "Con biết rồi ạ. Nếu thấy mệt, con sẽ tìm người làm thay."
← Ch. 007 | Ch. 009 → |