← Ch.063 | Ch.065 → |
Không sai, mục đích của tôi chính là kích thích hắn, để cho hắn cảm nhận được sự cô đơn khổ sở khi một mình, sau đó sớm rời đi chỗ của chúng tôi, đi người phụ nữ ngây ngô tiểu bạch thỏ có thể cảm hóa người đàn ông thô bạo và vô tình này, sau đó hai người một người điên một ngu, vui vui mừng mừng đến chân trời.
Hap¬py end¬ing mới phải có yêu, bad end¬ing là biết bị cô gái kia bị đánh.
Đáng tiếc Bạch Triển Cơ cũng không có trúng kế, hắn nhìn tôi, một hồi lâu, dùng một giọng nói không phân rõ cảm xúc nói: "Lưu Phái đi mua đồ."
"Tôi biết rồi." Thấy hắn vẫn không có dấu hiệu muốn đi tìm kiếm Tiểu Bạch Thỏ, tôi rất thất vọng, không muốn nói thêm câu nào với hắn nữa, liền lễ phép chào nói: "Tôi đi dạo sang nhà bà lão hàng xóm, anh đi không."
Nhưng Bạch Triển Cơ kêu tôi lại, nói: "Không cần, bà ấy đã tới."
Vừa dứt lời, bà tay cầm hai bó rau cải trắng đi từ phòng bếp ra ngoài, nhìn thấy tôi, trong con ngươi cặp mắt tràn đầy nếp nhăn kia lóe ra nhiệt huyết ánh sáng bát quái.
Tôi không thể hiểu nỗi - - bà, cải trắng nhà bà làm sao lại nhiều như vậy chứ?
Bà kéo tôi đến một bên, bà ấy kích động dùng cái miệng đã thiếu đi răng cửa, nói chuyện kèm theo tiếng gió miệng nói: "Nhóc con, nay tên nhóc công thứ ba đã tìm tới cửa, theo bà thấy, thực lực của hắn rất mạnh, đấu cứng với hắn, con cứ như vậy thì đến ngay cả xương cũng không còn thường lại. Nghe bà một câu nói, này hai công gặp nhau, phải có một người chịu nhường bộ, con đó nha, dứt khoát chỉ là chịu uất ức, biến thành chịu nhượng bộ thôi. Lại nói tình thế này, mặc dù cam chịu nhưng tiền đồ rực rỡ! "
Tôi tìm ra cái mền, bắt đầu xé thành từng mảnh.
"Nhóc con, con làm gì thế?" Bà hàng xóm hỏi.
"Xé thành sợi dây, để siết chết bà." Tôi trả lời.
Bà hàng xóm: "......"
Bà lão thấy đã làm phát bực tôi, chỉa vào hai bó rau cải trắng lần nữa rồi thản nhiên rời đi.
Tôi nói bà này, lần sau bà không thay đổi cái tính mơ hồ của mình, nói thí dụ như rong biển gì hay sao?
Bên ngoài nhà có bà hàng xóm, bên trong nhà có Bạch Triển Cơ.
Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định đi trấn trên tìm mấy thiếu niên lưu mạnh ôn chuyện cũ.
Thoa lên kem chống nắng, cầm ô che nắng, tôi bước ra cửa, nhưng Bạch Triển Cơ ngồi ở trước cửa sổ sát đất, thân thể hắn nghiêng dựa vào lớp kính thủy tinh.
Loại thủy tinh này, phản chiếu bóng dáng của hắn, vô cùng mơ hồ, nhìn không rõ.
Chỉ nhìn được một cái bóng mờ mờ.
Tôi dự tính mặt không biến sắc đi lướt qua hắn, nhưng là một câu nói của Bạch Triển Cơ làm cho tôi ngừng lại: "Cô không phải là người thích hợp với cậu ấy."
Giọng nói cũng không phải là lạnh như băng, cũng không phải là dịu dàng nhiệt tình, giọng nói của hắn, nghe không ra cảm xúc gì.
Cho dù cách không xa, nhưng tôi cũng không nhìn ra hắn đang vui hay buồn.
Hoặc giả cho có, hắn căn bản không biết những cảm xúc này là thứ gì.
Đó là một người đáng sợ dường nào.
"Cô không phải là một người thích hợp vơi Lưu Phái." Hắn lập lại lần nữa.
Thậm chí, khi đang nói ra này lời nói này thì hắn vẫn không có nhìn tôi, mà là nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Giống như là đang lầm bầm lầu bầu, hoặc là như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
"Tại sao?" Tôi hỏi, tôi đè nén lại cảm xúc trong lòng mình.
"Bởi vì cô là phụ nữ xã hội đen." Gương mặt của hắn theo ánh mắt chậm chạp di chuyển đến trên mặt của tôi, mỗi một đường cong mang theo yêu mỵ say lòng người.
"Cho nên?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Cô, sẽ làm hại cậu ấy." Giọng nói của hắn, không cao không thấp, lại đủ để phá vỡ màng nhĩ của tôi.
"Tôi muốn biết, tại sao anh lại cho ra cái kết luận này?" Tôi hỏi, nhìn mắt hắn đã có chút nguội lạnh.
"Những người phụ nữ như vậy, đều là như vậy." con ngươi Bạch Triển Cơ, nhẹ nhàng, giống như là cách tôi rất xa rất xa.
"Anh không cần phải thích tôi." Tôi nói ra một sự thật.
"Mà tôi, cũng không thích anh." Tôi tiếp tục nói ra một sự thật thứ hai.
"Tôi không biết sau này sẽ xảy ra cái gì, nhưng là hiện tại, ít nhất là hiện tại, Lưu Phái ở chung một chỗ với tôi, anh ấy rất vui vẻ, đúng vậy, rất vui vẻ." Đây là là cái sự thật thứ ba.
"Cho nên, " tôi bước một bước tới gần hắn, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, mặc dù tôi nhìn không ra cảm xúc của hắn, nhưng tôi muốn để cho hắn thấy rõ quyết tâm của tôi: "Không nên nói lời như vậy nữa, nếu không, nơi này sẽ không còn hoan nghênh anh."
Nói xong, tôi bước thẳng đi ra ngoài ngay cả đầu cũng không quay lại.
Đi ra từ cửa sau, mặc dù khắp núi không khí mát mẻ, nhưng bên trong ngực của tôi vẫn cảm thấy khó chịu buồn bực như cũ.
Cái tên Bạch Triển Cơ này, thế mà lại dội một gáo nước lạnh trong lúc tôi và ông xã mặn nồng thân thiết với nhau, đúng thật là có ý xấu.
Hơn nữa, hắn có vị trí rất quan trọng trong lòng của ông xã tôi, đó cũng là việc tôi lo lắng nhất, hắn giở ra thủ đoạn nhỏ để cản trở chuyện tốt của tôi với ông xã.
Tôi biết ngay giác quan thứ sáu của mình là cực kỳ chính xác.
Việc cấp bách, chính là nghĩ biện pháp làm thế nào nhanh chóng khiến cho tên ôn thần Bạch Triển Cơ này rời đi.
Đang lúc sắp buồn bực, một đạo kình phong đánh tới, tôi cảnh giác hạ thấp người xuống, tránh được một quyền.
Tần Chân Hạ.
Hắn núp ở ngoài cửa đánh lén tôi.
Thật là đốt đèn trong hầm cầu - - muốn chết.
Đánh ra một quyền bị thất bại, hắn cũng không có bỏ qua, tiếp tục tấn công tới, hai quyền nắm chắt lại như một khối sắt, hoàn toàn không hề nhẹ tay.
Hắn đánh lén, đã hoàn toàn đốt lên lửa giận của tôi.
Tôi làm động tác khí dồn đan điền, khi hắn tấn công tới thì đá ra một cước thật mạnh, đá hắn xuống núi.
Tần Chân hạ bướng bỉnh ngạo mạn này, ở trong tầm mắt của tôi, từ từ biến thành một điểm đen nhỏ, biến mất ở cuối chân trời.
Tựa như Hôi Thái Lang.
Còn hô kèm theo một câu kinh điển kia "Tôi sẽ còn trở lại nữa ".
Tôi ra lệnh một tiếng, tôi bắt mười tên thiếu niên kia tập hợp lại, sau đó ra lệnh cho bọn họ xoa bóp cho tôi, làm sai vặt cho tôi.
Đúng là thiếu niên đều là phản nghịch.
Đang lúc tôi nhắm hai mắt lại, vừa lòng hưởng thụ xoa bóp thì một người thiếu niên chợt làm phản, lấy ra một con dao nhỏ đặt ở cổ tôi.
Hắn hung tợn nói nói: "Cô quá mức mà hả hê mà quên mất tình hình của mình rồi, hôm nay, tao muốn báo thù cho đại ca với mấy anh em, yêu nữ, chịu chết đi! "
Tôi mở mắt, bầu trời hôm nay, là một màu hồng.
Ba phút sau.
Tôi vẫn như cũ vừa lòng nằm ở trên ghế, mười thiếu niên vẫn xoa bóp ở bên cạnh như cũ.
Chỉ là......
Cái tên thiếu niên làm phản đó......
Hắn để lỏa thân trên trước mặt tôi, đôi tay bị trói ở trên giá treo, mà hai tiểu anh đào trước ngực bị hai kẹp gỗ kẹp lại.
Trong mắt của hắn hàm chứa nước mắt khuất nhục mà khổ sở, đang nhỏ giọng nức nở.
Tôi từ từ, dùng một loại giọng uy hiếp căn bản không phải uy hiếp nói: "Thấy rõ ràng kết quả của người này? Lần sau nếu như còn dám làm phản, cũng không chỉ là hai điểm phía trên, mà điểm phía dưới tôi cũng kẹp! "
Vừa dứt lời, chung quanh vang lên một mảnh tiếng hàm răng run rẩy.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |