Bạn trai
← Ch.48 | Ch.50 → |
Cuộc sống của Hàn Lăng Sa lại trở về những ngày không có Cố Trạch Vũ. Nhưng mặc kệ là ai, trong lòng mọi người đều hiểu cô cũng không thể trở về là người như trước kia nữa. sau khi kết thúc buổi học chiều, cô không gặp bất cứ ai, ngoài phòng ngủ, nơi cô đến nhiều nhất là thư viện trường.
Trong trường có lời đồn cô là con gái độc nhất của thủ trưởng quân khu thành phố G, mọi người đều đang bàn tán vô cùng xôn xao. Không ít người chạy đi chứng thực, thậm chí có người trước đây hay tranh chấp với cô, bây giờ lại vui vẻ chạy đến trước mặt cô nói ngon nói ngọt, chỉ sợ cô mang thù. Lần này Hàn Lăng Sa không đáp trả, chỉ hơi gật đầu, sau đó vùi đầu vào trong sách giáo khoa.
Mà sự kiện mang tính kết luận chính là vào một buổi tối nào đó, có người nhìn thấy một chiếc xe mang biển số trắng của quân khu đến đón Hàn Lăng Sa. Đến đây, mọi người mới sáng tỏ chuyện Hàn Lăng Sa từ trước đến nay rất ương ngạnh, lại cả việc trong lúc quân huấn cũng được chăm sóc đặc biệt. Thậm chí còn có người suy đoán, Cố Trạch Vũ và cô yêu nhau có thể cũng là do kết quả từ hai bên gia đình hay không.
Lâm Tiếu nhìn Hàn Lăng Sa trong khoảng thời gian này liều mạng học tập, đau lòng không cần nói cũng biết: "Cậu làm gì mà liều mạng như vậy? Chẳng lẽ lại là áp lực tốt nghiệp? Có ba cậu ở đây, cậu còn lo cái gì? Còn không nhường cho những dân chúng bình thường bọn tớ một con đường sống nữa sao?"
"Không phải tớ sợ không thể tốt nghiệp...." Hàn Lăng Sa từ từ ngẩng đầu khỏi sách chuyên ngành, "Là tớ không dám dừng lại.... Chỉ cần dừng lại, tớ sẽ điên cuồng nghĩ...."
Cô không nói mình nghĩ gì, nhưng Lâm Tiếu đều hiểu tất cả. Tâm trí cô đã bị người nào đó chiếm cứ, khi nửa đêm nằm mơ, tiếng khóc cô khẽ bay xuống trong gió như diều đứt dây, rất vô vọng. Chỉ là chuyện tình cảm cuối cùng là chuyện riêng, điều cô có thể giúp cô ấy cũng chỉ lúc cô mê man, nhắc nhở cô, rồi cho một ít lời khuyên. Hiện tại, cô ấy cũng đã có quyết định, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Sau khi Cố Trạch Vũ về lại Bắc Kinh, cự tuyệt đề nghị bộ đội chia phòng, ở lại trực ban trong quân doanh, mỗi ngày dậy sớm rèn luyện cùng binh sĩ bình thường. Không phải cố ý muốn chứng minh điều gì, chỉ là mỗi đêm đối mặt với gian phòng trống rỗng hắn sẽ nhớ tới khuôn mặt tươi cười và lúm má đồng tiền của cô. Hắn chỉ có thể liều mạng huấn luyện thân thể với cường độ cao mới có thể giảm bớt thời gian tĩnh mịch và mất mát.
Binh sĩ đều nói, Cố đoàn trưởng là quan quân liều mạng nhất bọn họ từng gặp. Ngoài những lúc ăn cơm và làm việc, thời gian còn lại trước mười hai giờ đêm, tất cả các ngõ ngách trên sân huấn luyện đều thấy bóng dáng hắn. Nhưng không ai có thể biết là, mỗi đêm ngồi một mình trong phòng trực ban, hắn đã tàn nhẫn thế nào để ép buộc chính mình đi ngủ, đè nén kích động đi tìm cô.
Rõ ràng đều là khát vọng lẫn nhau, nhưng lại chỉ có thể dựa vào thân thể mệt mỏi đến tê dại để nhớ nhung.
Hai năm sau, Hàn Lăng Sa thành công tốt nghiệp, cũng thành công tìm được việc làm. Hàn Hành Viễn có ý muốn cô vào trong bệnh viện quân khu, cô lại nghĩ không bao giờ muốn tiếp xúc với màu xanh lá cây, khắp nơi đều là bóng dáng hắn như nơi đó. Phương Cẩn cho cô vào công ty của mình làm thư ký, cô cũng không cự tuyệt. Hai năm đã mài mòn tất cả tình cảm trong cô.
Điện thoại Tần Mặc gọi đến thì cô đang lướt web tìm tin tức. Cô vốn không muốn tiếp xúc nhiều, nhưng nghĩ tới hai năm qua, hắn chăm sóc mình vô cùng chu đáo, Hàn Lăng Sa cau mày nhận điện.
"Giáo sư Tần, có chuyện gì sao?"
"Có một nhân vật quan trọng từ bệnh viện tới trường học. Anh đã đề cử em. Bọn họ thấy luận văn tốt nghiệp của em thì rất hài lòng, muốn em đến trường học phỏng vấn."
"Thật sao? Được, em lập tức tới."
Lúc Hàn Lăng Sa chạy đến trường đã nhìn thấy Tần Mặc đang đứng ở cổng đợi cô. Thoáng một cái thời gian trôi qua, Hàn Lăng Sa không biết thế nào, liền nghĩ đến buổi tối hai năm trước. Cố Trạch Vũ đứng ở cổng trụ sở quân đội chờ cô. Ngày hôm đó thời tiết không tốt, gió vẫn thổi lớn, trên mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng. Sau khi cô xoay người lại thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt. Hình ảnh này đã khắc sâu trong sâu thẳm trái tim cô.
Nghe Tần Mặc gọi, Hàn Lăng Sa mới phục hồi lại tinh thần, đi theo vào phòng họp.
Khi Hàn Lăng Sa biết được bệnh viện N, cô có chút do dự. Không phải cô không biết ảnh hưởng của gia đình Tần Mặc ở thành phố N, chỉ sợ lần tuyển dụng này cũng là do hắn âm thầm giúp đỡ mà thôi. Nhưng cô không muốn nợ hắn quá nhiều, sợ sau này vẫn không trả được.
Đêm đó, trên đườngTần Mặc đưa Hàn Lăng Sa về nhà cô đã đưa ra lời từ chối.
"Tại sao không đi? Điều kiện rất tốt mà."
"Thành phố N xa quá. Em không muốn đến nơi xa như vậy."
"Anh biết rõ em đang nhớ cái gì?" Tần Mặc dừng xe ở mép đường mới nói tiếp: "Anh cũng biết rõ, em hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì. Nhưng tại sao em không muốn thử một chút? Chẳng lẽ chỉ vì lần tổn thương đầu tiên, em cả đời muốn mình trốn trong cái vỏ sao? Không phải người đàn ông nào cũng như Cố Trạch Vũ..."
Hàn Lăng Sa không có cách nào phản bác, chỉ có thể im lặng. Khi ba chữ "Cố Trạch Vũ" lọt vào tai cô, hốc mắt cô bắt đầu nóng lên. Hai năm qua, những người bên cạnh mình đều hết sức kiêng dè ba chữ này, nhiều nhất cũng chỉ dùng "hắn" thay thế. Giờ này trên môi Tần Mặc nói ra ba chữ này ép cô thiếu chút nữa thì không thở nổi. Thật đúng là không có tiền đồ. Hai năm rồi, nói không chừng hắn đã sớm kết hôn, thế nhưng trong lòng mình vẫn chứa chấp đoạn tình cảm này. Thật sự là dại dột bất trị!
"Em cho anh một cơ hội, cũng chính là cho chính mình một cơ hội có được không?" Tần Mặc cố gắng nắm tay cô.
Cảm thấy mu bàn tay mình được nắm nhẹ nhàng, cô không cự tuyệt, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng đáp, "Được."
Bởi vì cô cần ấm áp, dù chỉ là một tia ấm áp, ôc cũng muốn đến gần... Đây chính là di chứng Cố Trạch Vũ để lại cho cô.
Vào cuối tuần Cố Trạch Vũ bị Cố Thiếu tướng gọi về trụ sở quân đội.
Trên bàn ăn hai năm nay đều có thói quen yên lặng, mỗi người đều chú ý tới món ăn trước mặt, không trao đổi gì với nhau. Sau khi ăn xong, mọi người ngồi với nhau trên ghế salon ăn trái cây. Lúc Cố Trạch Vũ đi lột nho, nghe trên tivi truyền đến tiếng già nua, nói là: Đây chính là ý nghĩa của gia đình.
Động tác tay bỗng dưng dừng lại, ý nghĩa của gia đình? Hắn đã từng nghĩ tới gia đình mình có một cô vợ nhỏ, có một bé gái đáng yêu hoặc một bé trai nghịch ngợm. Sau khi cả nhà ăn xong, người một nhà cũng sẽ ngồi quây quần bên nhau trong phòng khách ăn trái cây, hắn ngồi đọc báo, vợ gọt trái cây, con của bọn họ sẽ ầm ĩ đòi xem hoạt hình, mà vợ hắn một bên dỗ dành... Hắn vốn tưởng rằng bọn họ sẽ như vậy...
"Trạch Vũ" bà nội nhìn cháu mình ngây ra một lúc lâu, lên tiếng cắt đứt, "Về sau con định tính thế nào? Con cũng đã lớn rồi, chuyện kia cũng đã là quá khứ, con cũng nên suy tính đến tương lai đi chứ."
Cố Trạch Vũ rút khăn giấy lau tay, đứng dậy: "Trong doanh trại còn có việc, con đi trước đây."
"Đứng lại!" Cố Thiếu tướng nhìn thấy Cố Trạch Vũ đi ra cửa lập tức lên tiếng, "Anh xem anh bây giờ như thế nào? Ban đầu là vì anh không có tiền đồ, ngay cả mặt mũi tôi anh cũng làm cho mất sạch! Trên người anh còn có trách nhiệm Cố gia, có trách nhiệm của một người lính, anh cứ tiếp tục chơi đùa như vậy rốt cuộc sẽ đi đến kết quả gì?"
Cố Trạch Vũ đi giày xong, đứng thẳng, không quay đầu lại, chỉ đơn giản nói: "Con hiểu, mặc kệ trên phương diện sự nghiệp hay sinh hoạt, con sẽ từ từ khá hơn..."
Mở cửa, đi liền một mạch, trong phòng hai người nhìn nhau cũng không biết phải nói gì cho phải...
Trở về quân doanh, Cố Trạch Vũ vọt ngay tới sân huấn luyện, chạy không ngừng. Cấp dưới nhìn thấy lão đại mình chạy điên cuồng, ngơ ngác nhìn không biết nên phản ứng thế nào. Trong radio đột nhiên có thông báo, có một cô gái tên là Ninh Mông gọi điện đến tìm Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ lúc này mới ngừng lại, giống như một tên điên xông về phòng trực. Binh lính tại chỗ vẻ mặt sáng tỏ, hóa ra là vấn đề tình cảm.
"Alo, anh rể, điện thoại của anh thật khó tìm, em phải quấn lấy ông nội nhiều lắm mới tìm được điện thoại quân doanh bọn anh đấy."
"Có chuyện gì sao?" không biết là vì lúc nãy vận động mạnh quá hay là thế nào, Cố Trạch Vũ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
"Không có chuyện gì. Em thấy ngày trước anh từng đối xử với em rất tốt nên nói cho anh một tin vui. Chị em có bạn trai rồi!"
Cố Trạch Vũ cười khổ, cảm ơn gì chứ, đây chính là đả kích.
"Nhưng mà tối hôm qua chị em nằm mơ khóc gọi tên một người nào đó không phải là bạn trai hiện tại, mà là một tên khốn kiếp nào đấy! Chị em nói chị muốn quên, em cũng không biết thế nào, chỉ có thể trông chờ vào tự nhiên thôi...."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Trạch Vũ buồn bã quay lại sân tập. Có binh sĩ cười hì hì đến gần hỏi, "Lão đại, là chị dâu sao? Trước kia anh gọi điện thoại về nói, tìm được bạn gái ở thành phố G, đặc biệt xinh đẹp, có phải là Ninh Mông vừa rồi trên radio không?"
"Không phải, " Cố Trạch Vũ lạnh lùng cười, "Đó từng là em vợ tôi, có lẽ không lâu nữa sẽ trở thành em vợ của người khác rồi..." Nói xong lại chạy như điên quanh sân tập.
Lần này, mấy người không cười nổi nữa, mấy chục người đều tự động đi sau Cố Trạch Vũ, chạy với hắn một vòng rồi một vòng cho đến lúc kiệt sức. Đây chính là chiến hữu. Bọn họ không nhất định cùng đồng cam cộng khổ với anh, cũng tuyệt đối nguyện ý theo anh chịu khổ. Là người lính, có quá nhiều khổ sở không thể nói, bọn họ lại bằng lòng lặng lẽ chịu khổ với anh, chứng minh anh không chỉ có một mình....
Một nhóm người thở hổn hển, mồ hôi giọt đầy áo nằm ở trên đất. Không biết người nào là người đầu tiên hét lên bầu trời: "Lão đại, qua một thời gian ngắn, chúng ta thay phiên nhau đi nghỉ phép ở thành phố G, vận dụng chiến thuật đánh xa, đoạt chị dâu lại nhé!"
"Đúng vậy! Tiểu tử kia nói đúng. Bạn gái quân nhân chúng ta cũng dám giành, chúng ta trực tiếp mở xe tăng đi!"
"Ha ha ha ha..." tất cả mọi người đều cười, chỉ có Cố Trạch Vũ là im lặng cười, nhắm mắt lại nói: "Phần ân tình này của anh em, tôi xin nhận. Chỉ là lần này không thể trách cô ấy, là tôi có lỗi với cô ấy!"
← Ch. 48 | Ch. 50 → |