Nói diễn
← Ch.73 | Ch.75 → |
Randall cũng là trước sau như một lãnh nghiêm mặt, nhìn về phía hoa vũ ánh mắt giống như là xem trên thế giới tối hèn mọn gì đó giống nhau, cái loại vẻ mặt cao ngạo này làm cho sắc mặt Hoa Vũ cũng đi theo thoạt nhìn nan.
"Hừ, nhìn đến cậu liền không thoải mái."
Thật là khác với dự kiến của mọi người là, Hoa Vũ cư nhiên đang đối diện cùng với Randall một lúc sau liền trực tiếp bỏ qua một bên, bán thân giống như cái đứa nhỏ than thở nói.
Nhìn Hoa vũ bị tức giận xoay người rời đi, Tần Thư Nam nhìn xem hai người bên kia, khi nhìn đến bộ dáng Lam Phong Ngữ dịu ngoan tựa vào trong lòng Randall thì đáy mắt hiện lên bi thống, nhưng cuối cùng vẫn là một câu nói không nói trực tiếp đi theo hoa vũ rời đi.
"Hoa thiếu gia, hai người kia chính là khách quý của Mạnh hội trưởng, anh cũng là khách quý của Mạnh hội trưởng, bất quá xem ra giống như anh với bọn họ có chuyện gì hiểu lầm nha."
Tần Thư Nam hỏi dò.
"Cái mẹ nó có quỷ hiểu lầm, cậu không biết Randall người kia có bao nhiêu quá đáng, cậu ta cư nhiên, cậu ta..."
Hoa vũ phẫn nộ rít gào, nhưng nói một nửa giống như là đột nhiên ý thức được bản thân mình luống cuống mà mạnh mẽ dừng lại quay đầu nhìn về phía Tần Thư Nam: " Cậu như có vẻ hiểu biết về bọn họ?"
"Đúng vậy, cô gái vừa rồi kia chính là vợ trước của tôi."
Tần Thư Nam không biết suy nghĩ chút cái gì, sau đó gật đầu nói.
"Oa, không nghĩ tới Randall cư nhiên nhặt được người đàn bà dâm đãng, thật vậy chăng? Cậu vừa rồi nói là thật? Cái kia Lam Phong Ngữ là vợ trước của cậu?"
Hoa vũ hưng phấn mà nói xong, thậm chí có chút miệng không đắn đo. Chính là trong lòng ở âm thầm kêu khổ, tuy rằng là Randall kêu bản thân mình đến hỗ trợ khách mời, nhưng nếu cho cậu ta biết mình cư nhiên kêu bảo bối của cậu ta là người đàn bà dâm đãng, khẳng định chết chắc rồi.
Thái dương chậm rãi thảng mồ hôi lạnh, nhưng mặt ngoài Thượng Hải duy trì bộ dáng hưng phấn mừng như điên, như là nghe được cái gì thật bất quá thì bí văn giống nhau.
"Cái kia..."
Tần Thư Nam nhớ tới người đàn ông kia có thể xem như tình địch của mình, kỳ thực tại công ty OTS kia thời điểm nhìn đến Randall anh ta liền nhận ra người đàn ông kia là ba năm trước đây đứng ở bên cạnh Lam Phong Ngữ và mình. Chính là rốt cuộc anh ta có thân phận gì, trước mắt mới thôi vẫn là ai cũng ko biết, liền tính kêu thám tử tư đi thăm dò, cũng là trừ bỏ anh ta gọi là Randall người ngoại quốc, còn cái gì đều tra không ra, liền ngay cả dòng họ của anh ta đều là mù mịt.
"Cái gì?"
"Người đàn ông vừa rồi kia, tên là Randall, rốt cuộc là loại người nào?"
Ánh mắt Hoa vũ hiện lên tinh quang, nhưng thần sắc như trước bất động: "Như thế nào? Có chuyện gì sao?"
"Chính là rất ngạc nhiên, thời điểm tôi nhìn thấy anh ta là từ ba năm trước đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta giống như người quý tộc."
Tần Thư Nam nghi hoặc cau mày, lâm vào suy nghĩ anh ta không có nhìn đến hoa vũ kia vui sướng tươi cười khi người khác gặp họa.
"Anh ta không phải là quý tộc gì a..."
Hoa vũ không chút để ý thở dài, đang nhìn đến Tần Thư Nam đang nghe đến lời nói của bản thân mình sau mạnh mẽ nâng lên cặp ánh mắt kinh người trên đầu kia, lại tiếp tục đem lời nói còn lại bổ sung hoàn chỉnh: " Cậu ta chính là một người quý tộc chân chính, hơn nữa là tộc trưởng của một gia tộc, ở nước ngoài vẫn là thay đổi như chong chóng trở tay làm mưa là một đại nhân vật nha."
Tần Thư Nam tâm lạnh, trên mặt vừa rồi còn triển lộ một nửa tươi cười đều cương ở tại khóe miệng: "Anh ta..."
" Sở dĩ bởi vì cậu ta ưu tú như vậy cho nên tôi mới chán ghét cậu ta nha, mặc kệ làm cái gì đều là thứ nhất, làm cho người ta tìm không ra bất luận cái tật xấu gì. Một người như vậy, hoàn toàn chính là chuyên môn vì đả kích người khác lòng tự tin mà tồn tại thôi!"
Hoa vũ còi còi oán giận nói.
Chính là Tần Thư Nam đã vô lực không nghe lọt được cái gì, toàn bộ tư duy của anh ta là khi nghe đến hoa vũ nói thân phận của Randall liền tạm dừng. Anh ta rốt cục ý thức được, bọn họ lần này trở về, bản thân mình có lẽ thật là chạy trời không khỏi nắng.
"Người đàn bà dâm đãng?"
Mặt Randall không chút thay đổi nói.
Sắc mặt Hoa vũ cứng đờ, thái dương rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.
"Tức giận?"
Randall như trước mặt không chút thay đổi, một bộ không chút để ý bộ dáng.
Chính là mồ hôi trên mặt hoa vũ chảy càng nhiều, môi trắng bệch, một câu nói đều ở cổ họng không dám nói ra.
Bên cạnh là Hà Dương cùng Vưu Phong ngồi ở trên sofa một bên, trên tay bưng ly rượu, vui sướng khi người khác gặp họa nhìn bộ dáng bị giáo huấn của hoa vũ ở bên kia.
"Randall, cậu nghe tôi giải thích nha, cậu nghe tôi..."
Hoa vũ đều nhanh khóc, anh ta chỉ biết lần này bản thân mình làm chuyện siêu cấp cố hết sức ko lấy lòng công tác. Một mặt là muốn được sự tín nhiệm của Tần Thư Nam, một mặt lại muốn duy trì hình tượng của Randall, trên thế giới nào có chuyện gì mà đẹp cả đôi đường như vậy đâu?
Không nói nhiều điểm xấu về Randall, thì Tần Thư Nam làm sao nhanh như vậy sẽ tin nhậm bản thân mình, đem bản thân mình trở thành chúa cứu thế?
Nhưng là, trời ạ, thời điểm anh ta nói những lời này rõ ràng chỉ có Tần Thư Nam cùng bản thân mình hai người ở, vì sao Randall sẽ biết như vậy rõ ràng đâu?
"Chúng tôi ở trên người cậu, trang trí vật nhỏ, sở dĩ phía trước luôn luôn ở tại hiện trường xem trực tiếp. Sau đó nghĩ đến hình ảnh phấn khích như vậy chỉ có hai người chúng tôi xem thì nếu mà nói thật sự là quá lãng phí, cho lên liên tục ở phí dưới chờ Randall trở về sau đó lại nhìn tiếp."
Như là nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng hoa vũ, Vưu Phong cười tủm tỉm nói, chính là kia biểu tình đắc ý dào dạt thấy thế nào thế nào đắc ý.
"Mẹ nó, Vưu phong, lão tử diệt ngươi!"
Hoa vũ đều nhanh tức điên rồi, cả đầu thầm nghĩ giết chết hai cái người hãm hại mình kia, bay thẳng đến bọn họ xông đến.
Ba người xoay đánh thành một đoàn, hai tay Randall khoanh ở trước ngực ở bên cạnh nhìn, khóe miệng hơi hơi gợi lên, mang theo một loại trêu tức ý tứ hàm xúc.
Qua thời gian rất lâu, Hoa vũ mới một mặt chật vật ở giữa ba người đi đến, nhìn Randall như trước đứng ở bên cạnh ngượng ngùng nói: "Randall, nói những lời này là tôi không đúng, chính là..."
Anh ta cũng thật oan a, vì sao anh ta lại là người xui xẻo như vậy, vì sao anh ta lại xui xẻo trở thành vật hi sinh nha...
Hoa vũ bài trừ hai giọt lệ, đáng thương hề hề xem xét Randall.
Lam Phong Ngữ vừa vào cửa liền nhìn đến hoa vũ giống như tiểu bảo bị khi dễ đang tha thiết mong xem xét Randall, nhịn không được liền phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó buồn cười hỏi: "Hoa đại ca anh làm sao vậy? Thế nào giống như bị người khác khi dễ?"
"Tiểu ngữ..."
Hoa vũ cầu cứu nhìn về phía Lam Phong Ngữ.
Lam Phong Ngữ nhìn thoáng qua bản thân mình trở về sau đó cũng rất mau tới đến bên người Randall đem bản thân mình ôm, lại nhìn nhìn hai người bên kia vui sướng khi người gặp họa, hơi hơi suy xét một chút liền trừ bỏ đáp án: "Là không phải bởi anh cùng Tần Thư Nam nói những lời này? Không có quan hệ, tôi biết anh là tình thế bức bách mới nói những lời này, anh là vô tâm. Randall sẽ không so đo với anh, yên tâm đi, anh ấy chính là đang vui đùa với anh đâu."
Nghe được nói Randall đang vui đùa với bản thân mình, hoa vũ phảng phất bị sét đánh đến giống nhau không dám tin nhìn Randall bên kia gật đầu đồng ý lời nói của bảo bối nhà cậu ta, 10 phần hoài nghi trước mắt người này rốt cuộc có phải hay không là một người lãnh khốc vô tình với bạn tốt đâu?
"Ha ha ha ha!"
Có lẽ là biểu tình của hoa vũ thật sự rất buồn cười, Hà Dương cùng Vưu Phong cười đến trực tiếp một đầu đưa ở trên sofa. Lam Phong Ngữ cũng cười nhuyễn thân thể vô lực tựa vào trên Randall.
Liền ngay cả tính Randall, khi đang nhìn đến bộ dáng vui vẻ của bảo bối, đáy mắt cũng hiện lên không chút nào che dấu ý cười.
Hoa vũ công lao rất lớn, dùng bản thân mình làm trò giải trí cho toàn bộ mọi người ở đây xem, mà chính anh ta, cũng trở thành một người duy nhất khóc không ra nước mắt.
← Ch. 73 | Ch. 75 → |