Lộ diện
← Ch.72 | Ch.74 → |
"Nhiệm vụ hoàn thành, về sau có chuyện gì là không liên quan gì đến tôi."
Hoa vũ cà lơ phất phơ đi đến đứng ở lầu hai trước mặt một nam một nữ, trên mặt tà mị mang theo tươi cười xấu xa.
"Tôi sẽ cùng bá mẫu nói chuyện một chút để bà ấy không cần phải bắt buộc cậu đi thân cận."
Randall nhìn bộ dáng lấy lòng cầu xin của bạn tốt, hơi hơi gợi lên khóe miệng nói.
Hoa vũ trùng trùng nhả khí ra: "Rốt cục giải thoát rồi. Cậu không biết, mẹ tôi gần đây có bao nhiêu khủng bố, thế nhưng gọi điện thoại làm cho tôi về nhà ăn cơm, thời điểm sau đó mỗi lần ăn cơm ở trong nhà đều có một cô gái xa lạ. Thời điểm vừa mới bắt đầu bà tốt xấu còn làm giới thiệu, hiện tại chính là trực tiếp làm cho tôi tớ đem tôi cùng các cô gái loạn thất bát tao này đều khóa ở nhà. Trời ạ, lúc này đây càng khoa trương, bà cư nhiên làm cho tôi một lần cùng mười mấy người phụ nữ đồng thời thân cận, trời, không biết mẹ tôi đem tôi trở thành cái gì nha..."
Vừa nghĩ đến bản thân mình gần nhất gặp được thịnh yến thân cận, sắc mặt Hoa Vũ trắng lại bạch. Anh ta bây giờ còn trẻ tuổi như vậy cũng chưa đến ba mươi tuổi đúng là chơi đùa thật tốt nhưng thì giờ, anh cũng không phải tên đần gì chứ muốn đi đem trặt bản thân mình giao cho một người nào đó nha, ở trong đám người vui đùa tùy ý không ai trói buộc ai đó mới là cuộc sống mà anh ta theo đuổi. Dù sao anh ta tối thiểu còn ít nhất còn muốn năm sáu năm nữa mới chuẩn bị tìm một người sinh con. Trừ phi là gặp người giống như bảo bối của Randall vậy, bằng không mà nói, anh ta tuyệt đối không cần vì một đóa hoa buông tha cho cả vườn hoa.
"Ai kêu cậu chơi điên cuồng như vậy, cư nhiên hàng đêm lưu luyến ở các quán đêm quán bar linh tinh, cậu nói bá mẫu có thể không gấp sao? Lại nói các trưởng bối đã nhiều tuổi liền bắt đầu muốn ôm tôn tử, cậu không thấy được bà mỗi lần đều ôm cục cưng nhà tôi không chịu buông tay sao?"
"Dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu bà lại bức tôi, tôi liền trực tiếp đi cô nhi viện nhận nuôi vài cái đứa nhỏ cho bà nuôi, tôi còn không có chơi đã, mới ko cần bản thân mình nhảy vào phần mộ ở bên trong đâu."
Hoa vũ sửng sốt một chút, tựa hồ là nhớ tới bộ dáng của mẹ khi nhìn thấu tiểu Porsche kia vui sướng, nhưng thật mau liền phục hồi tinh thần lại ngạnh cổ cứng đầu nói.
Anh ta hiện tại nói được như vậy cây ngay không sợ chết đứng, cũng không từng nghĩ đến ngắn ngủn mấy tháng sau anh ta liền tự nguyện nhảy vào cái phần mộ kia, thậm chí hay là anh ta mặt dày mày dạn cầu xin lôi kéo người khác cùng nhau nhảy vào đi. Chính là thế sự khó liệu, chuyện tinh tương lai còn không có rõ ràng. Sở dĩ anh ta không biết bản thân mình sẽ gặp được một cô gái như vậy, một người so với anh ta càng giống hồ ly lại đáng yêu làm cho người ta nhịn ko được muốn sủng cô. Thậm chí sẽ không nghĩ đến, mình cư nhiên quỳ gối trước mặt cô cầu hôn cầu xin cô gả cho bản thân mình. Còn đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
"Ha ha."
Lam Phong Ngữ nghe nghe liền nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, Người bạn này của Randall thật đúng là thú vị, tuổi cũng không nhỏ cư nhiên còn giống cái đứa nhỏ giống nhau, tính trẻ con mười phần.
Bất quá nếu đem anh ta trở thành một đưâ bé hồn nhiên không từng trải việc đời kia thật đúng là mắt bị mù, tuy rằng nhận thức thời gian cũng không dài, nhưng Lam Phong Ngữ cũng là rất rõ ràng thủ đoạn của người đàn ông trước mắt này rất tàn nhẫn.
"Phong Ngữ cười cái gì nha? Có phải hay không cảm thấy lời nói của tôi thật có đạo lý? Kỳ thực tôi cũng cảm thấy như vậy, dù sao lại không thiếu tiền, hiện tại cô nhi nhiều như vậy, coi như là vì quốc gia làm một chút cống hiến đi. Haiz, tôi làm sao có thể thiện lương như vậy đâu, ngược lại thật sự là ngượng ngùng a..."
Đến cuối cùng, hoa vũ cư nhiên càng diễn càng hăng say bưng mặt làm ra một bộ dáng thẹn thùng.
Randall nhìn nổi lên một thân nổi da gà, mà Lam Phong Ngữ còn lại là cười đến càng lớn tiếng, bất quá cảm giác được người đàn ông bên người hay ghen tuông liền ở trên mặt anh hôn xuống " Ông xã, bạn của anh thật đáng yêu."
Thời điểm Lam Phong Ngữ kéo cánh tay Randall đi xuống lầu, Nguyên nhân Tần Thư Nam vì giải quyết một chuyện phiền lòng, mà làm bộ dáng phô trương thoạt nhìn tâm tình thật đúng là không kém.
Tổ hợp tuấn mĩ nữ mĩ luôn vật sáng trời sinh, căn bản không cần bất luận kẻ nào tuyên truyền.
Sau khi hai người người bọn họ xuống dưới, vừa rồi còn huyên náo liền trực tiếp yên tĩnh xuống, liền tính nhiều người dù đã gặp không biết bao nhiêu soái ca mỹ nữ, nhưng vẫn bị phong thái hai người bọn họ thu phục.
Randall cao quý mang theo khí chất tà mị, ánh mắt mặc lục sắc hơi hơi nheo lại, giống như báo tử thoả mãn. Lam Phong Ngữ tuyệt sắc tao nhã, nhất cử nhất động đều mang theo phong tình mê hoặc mọi người. Nếu không phải là tay Randall luôn luôn bá đạo đặt ở trên lưng cô tuyên thệ chủ quyền, phỏng chừng rất nhiều người không biết sống chết liền trực tiếp xông lên đến gần.
Người đẹp bọn họ là gặp qua không ít, nhưng là đẹp giống như vậy, đẹp kinh người như thế, đúng là hiếm thấy, thậm chí có thể nói là trước đây chưa từng gặp.
Mà ở giật mình sau, bọn họ kinh ngạc phát hiện Mạnh Nghiễm Nghĩa trước kia nhất quán cao ngạo thế nhưng ở bên người bọn họ cười làm lành, bộ dáng lấy lòng làm cho người ta liên tục cứng lưỡi.
Trời ạ, hai người kia rốt cuộc là ai, làm sao có thể có quyết đoán lớn như vậy, cư nhiên liền ngay cả phú hào trong nước đều cười hiền lành hầu hạ?
Tuy rằng rất nhiều người rất muốn tiến lên đến gần, nhưng là ngại phong thái tuyệt đại của hai người kia, nhưng lại không có ai dám chủ động tiến lên. Mãi cho đến một bóng dáng ngăn ở trước mặt hai người, sắc mặt cương lợi hại: "Các người thế nào lại ở chỗ này?"
"Là tôi mời đến. Này hai vị là khách quý của tôi. Chẳng lẽ Thư Nam quen biết hai vị này?"
Không đợi Lam Phong Ngữ bọn họ mở miệng, Mạnh Nghiễm Nghĩa liền chủ động tiếp nhận đề tài.
Tần Thư Nam nhìn người che ở trước mặt, giật mình trừng mắt to tinh: "Chẳng lẽ chú Mạnh không nhận ra cô ấy là ai?"
Mạnh Nghiễm Nghĩa lộ ra một nụ cười tươi bí hiểm: "Tôi chỉ biết là bọn họ là khách quý của tôi, hơn nữa đều là từ nước ngoài mới trở về đây. Thế nào, xem ra Thư Nam quen biết hai vị này?"
"Đúng vậy, chú Mạnh, có lẽ chú không nhớ rõ, cô gái đứng ở bên người ngài kia, chính là vợ trước của cháu. Còn người đàn ông đứng ở bên cạnh cô ấy kia, thật có lỗi, cháu ko biết."
Đối với hành động trợn mắt nói dối của Tần Thư Na, , Lam Phong Ngữ chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Randall lại chậm rãi mở mắt, ánh mắt như đuốc gắt gao chăm chú vào bên người Tần Thư Nam: "Tôi là chồng của Ngữ nhi, Tần thiếu gia thật đúng là quý nhân hay quên việc."
Trong giọng nói mang theo không chút nào che dấu trào phúng.
Lâm Hinh lúc này cũng chạy lại đây, vừa thấy đến hai người kia cô ta liền cảm thấy bực mình. Bản thân mình thật vất vả mới tranh thủ tìm được công việc, nhưng lại cư nhiên là công ty của người phụ nữ kia, làm hại co ta gần đây cũng không dám đi ra cửa, sợ nhất gặp được người quen còn có người hỏi chuyện này.
"Là các người a."
Đúng lúc này, một cái thanh âm lưu manh theo phía sau Tần Thư Nam truyền đến.
Tần Thư Nam kinh ngạc quay đầu, khóe mắt dư quang nhìn gặp Lam Phong Ngữ bọn họ sắc mặt càng thay đổi: "Hoa thiếu gia!"
Hoa vũ chậm rì rì đi tới, hướng Tần Thư Nam cười cười, sau đó mới dương khởi hạ ba mặt một lời: "Cư nhiên ở chỗ này gặp được các người, thật đúng là bất hạnh."
Nếu không phải là tình huống cho phép, Lam Phong Ngữ khẳng định sẽ phi thường không nể mặt cười ha hả. Hoa vũ người này thật đúng là thú vị, vừa rồi còn theo chân bọn họ tán gẫu HIGH như vậy, chẳng qua trong nháy mắt đã thay đổi công phu diễn trò cư nhiên cũng có thể làm được giống khuông giống dạng. Đừng nói là người ngoài, liền ngay cả đương sự như cô đều nhịn không được hoài nghi bọn họ có thật hay không từng đã bất hòa đâu!
← Ch. 72 | Ch. 74 → |