Đưa tiễn
← Ch.33 | Ch.35 → |
Nếu quyết định muốn đi du lịch, người Lam gia lại bắt đầu vội vàng vì bảo bối mà chuẩn bị đồ này nọi, xuất hành.
Mỗi người đều luống cuống tay chân như vậy, thoạt nhìn làm cho người ta cảm giác chính là Lam Phong Ngữ đi ra ngoài du lich, so với cái hạng mục lớn ở trong công ty còn khó giải quyết hơn.
Ít nhất, ở công sự, bọn họ cho tới bây giờ sẽ không lo lắng như thế này.
Randall cũng rất nhanh rời khởi Lam gia, trở về chuận bị một chút.
Cứ như vậy, Lam Phong Ngữ nhàn nhã ngồi trên sofa lộ ra thần thái lười nhác.
"Bảo bối, đây là anh chuẩn bị thẻ cho em. Nếu tiền không đủ, em gọi điện thoại cho anh, anh lập tức chuyển khoản cho em."
Lam đại công tử lấy ra một sấp thẻ, đặt ở trên bàn trà, sau đó sờ sờ đầu Lam Phong Ngữ bước đi.
một lát sau, nhị công tử cũng đã tới, cũng là một đống thẻ, bất quá là thẻ mua sắm, trên cơ bản các khi mua sắm, siêu thị trên toàn thế giới đều có thể thông dụng cái này.
Theo thứ tự, Lam tam, Lam tư đều lại đây tặng lễ vật cho mình.
Lam Phong Ngữ ngồi ở trên sofa, ôm một đống thẻ có chút dở khóc dở cười.
Trong dó anh Ba còn cho một chiếc di động mới nhất, nghe nói số lượng có hạn, có định vị hệ thống GPRS, chẳng sợ không có tín hiệu để mà dùng.
Trừ bỏ cái này, anh Tư còn tìm cho cô một ít kẹp tóc, cúc áo linh tinh có thiết bị theo dõi.
Mục đích thật rõ ràng, chính là sợ bảo bối của bọn họ có chuyện gì.
"Cha, con phải lên xe. Cha đừng khóc nữa, mọi người đều đang chê cười chúng ta."
Lam Phong Ngữ hắc tuyến nhìn cha ôm bản thân mình vào trong ngực, cái loại này không thua kém gì với phụ nữ khóc, âm thanh gào khóc đã đưa tới sự chú ý của nhiều người.
"Mỗi ngày con sẽ gọi điện cho cha, có chuyện gì đều nói với cha."
"Bảo bối, cha luyến tiếc con a."
Lam Vinh khóc một phen, hoàn toàn không có một chút bộ dáng bá vương thương trường.
"Dù sao phía trước con cũng ở trong nước thời gian dài như vậy, bây giờ còn có Randall ca ca ở bên cạnh, cha cứ yên tâm đi."
Lam Phong Ngữ cầu cứu nhìn về phía Randall, chỉ thấy Randall chịu đựng buồn cười đi ra giải vây.
"Bá phụ yên tâm đi, cháu sẽ bảo vệ bảo bối, tuyệt đối không để cho cô ấy chịu bất luận thương tổn gì."
Thật vất vả đưa tiễn hai mắt đẫm lệ mông lung của cha, Lam Phong ngữ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vừa quay đầu nhìn đến Randall trêu tức ánh mắt, sửng sốt một chút, nghi hoặc đầy mắt.
Randall giơ lên một nụ cái nụ cươi xấu xa, trực tiếp cúi người xuống môi chạm vào môi cô đang ngốc nghếch sửng sốt: " Bảo bối, anh rất chờ mong thế giới của hai người."
Lam Phong Ngữ xấu hổ đến nháy mắt đỏ bừng.
...
Trạm thứ nhất bọn họ đến là Italy.
Thời điểm bọn họ ở trên máy bay đi xuống, một bóng dáng liền trực tiếp vọt lại đây. Mục tiêu thẳng đến Randall, mạnh mẽ lủi vào trong lòng anh.
"Bối lai ca ca, em rất nhớ anh."
Là thanh âm ngây thơ của cô gái trẻ, nói tiếng Italy, nhưng là thật không may Lam Phong Ngữ lại khéo đem loại ngôn ngữ này học rất tốt. Sở dĩ đang nghe đến cái xưng hô quen thuộc kia, mặt nháy mắt liền đen, hung hănng trừng mắt nhìn Randall liếc mắt một cái.
Randall không giận phản cười, đẩy cô bé như bạch tuộc đang bám vào trên người mình ra, trực tiếp nắm thắt lưng Lam Phong Ngữ thật chặt:"Bảo bối, em đang ghen sao?"
Ấm áp hô hấp phun vào vành tai mẫn cảm, chọc cho Lam Phong Ngữ một trận không tự chủ được run rẩy.
Còn không chờ Lam Phong Ngữ mở miệng nói chuyện, cô gái kia nhào vào trong lòng Randall một mặt mất hứng đi tới: " Bố lai ca ca, người này là ai vậy?"
Lam Phong Ngữ tò mò đánh giá cô gái trẻ trước mặt, bộ dáng mười bảy mười tám, tóc dài màu vàng, ngũ quan thanh tú, làn da khỏe mạnh, màu lúa mạch, cả người tản mát ra một loại cuồng dã.
"Lệ ba. Con gái của Ware đăng quản sự công ty bên này."
Randall như là không có nghe đến thanh âm của của cô gái trẻ kia, mà ở bên tai Lam Phong Ngữ nhẹ giọng nói.
Lam Phong ngữ tò mò xem cô gái trẻ ở trước mắt này đang dùng anh mắt ghen ghét trừng bản thân mình, nghĩ đến người đàn ông ưu tú ở bên người, khẳng định là ở giữa bụi hoa chơi trò lãng tử. Nghĩ như vậy, trong lòng không hiểu đau xót, trong mắt thật vất vả tái hiện một tia sáng rọi, bây giờ lại trở nên có chút ảm đạm.
"Bảo bối, em đừng nghĩ đến chuyện loạn thất bát tao gì đó."
Nhìn biểu tình của cô liền đoán được cô suy nghĩ đến cái gì, Randall có chút dở khóc dở cười nói.
"Lệ ba, cha cô đâu?"
Randall cho cô gái trẻ hồ nháo kia một cái ánh mắt cảnh cảnh cáo, sau đó lạnh lùng hỏi.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |