An ủi
← Ch.28 | Ch.30 → |
Kia tình yêu này nọ, cô thật sự không nghĩ đến có lần thứ hai.
Randall tùy ý để bảo bối khóc rống ở trong lòng mình, anh biết cô đè nén thời gian quá dài, cần phải hảo hảo phát tiết một chút, không thì sớm muộn gì cô cũng hỏng mất.
Tuy rằng bảo bối rơi nước mắt vì người đàn ông khác, nhưng là cô nguyện ý ở trước mặt mình lộ ra một mặt yếu ớt. Anh không vội, từng bước một bước đến, tình yêu không phải là Fastfood, phải trải qua một thời gian rồi mở ra tình yêu thì mới là tốt đẹp nhất.
Lam Phong Ngữ không biết bản thân mình khóc bao lâu, chỉ biết là ánh mắt vô cùng đau đớn. Hơn nữa lúc phục hồi tinh thần lại về sau mới phát hiện bản thân mình luôn luôn gắt gao đem Randall ôm lấy, quần áo trên người anh đều bị nước mắt mình làm ẩm. Nghĩ đến bản thân mình vừa rồi giống như một đứa nhỏ, khóc không có một chút hình tượng nào, khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Phong Ngữ thoáng hồng, giãy giụa muốn thoát khỏi lòng anh, nhưng vẫn cúi đầu không dám liếc anh một cái.
"Bảo bối, hãy quên hắn ta đi được không? Trên thế giới này còn nhiều đàn ông tốt mà, cái loại nhã nhặn bại hoại này em không cần phải nhớ nhung đến hắn ta có được hay không? Vì hắn ta mà khóc không đáng giá, về sau cũng không cần phải khóc vì hắn ta."
Randall ôn nhu lau đi nước mắt ở khóe mắt Lam Phong Ngữ, giọng điệu trầm thấp, giống như gió mùa xuân dễ nhịu mà ấm áp.
Tại đôi ánh mắt xanh lục mê hoặc kia, Lam Phong Ngữ ngơ ngác nhìn, sau đó ý thức mơ hồ gật đầu, phỏng chừng cô cũng không biết mình đã đáp ứng cái gì.
Bất quả kết quả này đã làm cho Randall hết sức vừa lòng. Mặc dù hai con ngươi màu xanh hơi nheo lại, so với bảo ngọc còn xinh đẹp chói mắt hơn, ngón tay mềm nhẹ nâng cầm cô lên, trong lúc cô đang trợn mắt há mồm, mà nhìn chăm chú, khuôn mặt tuấn mỹ kia mà không tìm thấy bất luận cái khuyết điểm gì, khuôn mặt chậm rãi để sát vào, sau đó ở trên môi cô hôn nhẹ xuống.
"Đứa bé ngoan, đây là phần thưởng."
Lam Phong Ngữ giống như là bị mê hoặc, từ từ nhắm mắt lại, tùy ý để Randall hôn môi mình.
Đó là nụ hôn không mang theo bất luận một tia tình dục nào, mà rất dịu dàng, mang theo hơi thở trấn an, đem toàn bộ bi thương đều mang đi, làm cho người ta không tự chủ được liền sa vào không có cách nào mà kiềm chế.
"Bảo bối, nếu chuyện đã làm xong, chúng ta trở về có được hay không? Nơi này không thuộc về em, mà em cũng không thuộc về nơi này."
Randall khéo hôn trên khóe mắt nước mắt Lam Phong Ngữ, ôn nhu nói.
Lam Phong Ngữ nắm chặt quần áo anh, thừa nhận nụ hôn mềm nhẹ của anh. Nghe đến âm thanh trầm thấp dịu dàng kia, không có bất luận do dự gì, liền gật đầu: " Được."
Randall nở ra nụ cười tươi vừa lòng, rời khỏi thân thể cô sau đó phát động xe, nghiêng đầu trong nháy mắt: " Bây giờ chúng ta đi thu thập hành lý, lập tức trở về."
"Một mình em có thể về." Lam Phong Ngữ có chút ngượng ngùng cự tuyệt nói.
Randall nhíu mày: " Chẳng lẽ trong lòng bảo bối vẫn còn coi anh là người ngoài sao?"
"Không phải." Lam Phong Ngữ dùng sức lắc đầu: " Chính là ở trong nhà còn rất nhiều chuyện gì đó cần xử lý. Anh bận rộn như vậy, lại luôn luôn ở bên cạnh em, làm em thấy băn khoăn.
Vốn tưởng rằng Randall nghe thấy lý do miễn cưỡng của mình thì vẫn kiên trì giữ vững lập trường hay là có điểm mất hứng gì đó, nhưng không nghĩ tới anh chỉ hơi suy xét một chút liền đáp ứng:"Được. Bất quá vé máy bay là do anh định đọat, chúng ta cùng nhau trở về. Em đại khái muốn ở lại thời gian bao lâu, trước tiên là phải gọi điện thoại đến cho anh."
"Được." yêu cầu được thởa mãn, Lam Phong Ngữ cười ngọt đến dị thường.
"Được rồi, anh đưa em về nhà trước."
...
"A Nam, anh nhìn cái gì?"
Chú ý bạn trai vừa rồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào phương hướng mà tiện nhân kia vừa rời đi, Lâm Hinh có chút không vui hỏi.
Tần Thư Nam giật mình bừng tỉnh, ý thức được bản thân mình luống cuống, nhưng không có giải thích, chính là thở dài thật sâu xoay người liền đi trở về.
"Lần này, là thật đã xong đi?
Nhưng là, vì sao bản thân mình luôn chờ mong thoát khỏi cuộc hôn nhân kia, nhưng cảm giác không giống như trong dự đoán, như trút được gánh nặng? Thậm chí vui sướng còn không có...
" A Nam, anh có phải hay không là mất hứng? Chẳng lẽ anh còn luyến tiếc ly hôn với người kia sao?" Lâm Hinh thật bất mãn, bình thường a Nam đối với mình luôn ôn nhu che chở, hiện tại lại lạnh nhạt như vậy, đều là vì tiện nhân kia.
Tần Thư Nam dừng lại bước chân, mày nhíu lại ;" Hinh nhi, chuyện quá khứ không cần phải nhắc lại. Anh còn phải đi tìm ông nội nói chuyện, anh đi trước."
← Ch. 28 | Ch. 30 → |