Vay nóng Tima

Truyện:Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi - Chương 25

Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi
Hiện có 89 chương (chưa hoàn)
Chương 25
Bộc trực
0.00
(0 votes)


Chương (1-89 )

Siêu sale Shopee


Tần Thư Nam cứng đờ, thật lâu không nói gì.

Tần Hải nhìn dáng vẻ của cháu trai, thật vất vả mới hòa dịu sắc mặt lại trở nên nan:"Thế nào, chẳng lẽ lời nói của ông nội đây ngươi cũng không để vào mắt có phải hay không? Lộ ra cái loại sắc mặt này là cho ai xem?"

"Không phải, ông nội, cháu không có ý tứ này, chính là..."

"Chỉ là cái gì? Có cái tốt chỉ thị? Chẳng qua là muốn ngươi cùng tiểu Ngữ nỗ lực một chút sớm sinh cho ta một cái tằng tôn để ôm mà thôi, có cần thiết khó xử như vậy không?"

Tần Hải tức giận đến thiếu chút nữa lại một quải trượng ném đi qua.

Sắc mặt Lâm Như cũng khó xem, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Tần Thư Nam đang xấu hổ nhìn thời gian rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tần Hải đứng bên người: " Ỗng xã, người đừng tức giận, bác sĩ nói ông không thể tức giận, nếu ảnh hưởng đến thân thể thì làm sao bây giờ?"

Tần Hải trừng trừng phun ra mấy khẩu khí, sau đó giữ chặt tay Lâm Như đối với cô lộ ra ôn nhu tươi cười, thời điểm quay đầu nhìn về phía Tần thư Nam lại là một bộ dáng hung thần sát khí: " Ngươi nói, rốt cuộc về chuyện đứa nhỏ thì ngươi nghĩ như thế nào, có cùng tiểu Ngữ nói hay không?"

Tần Thư Nam rất muốn hướng lên trời liếc một cái xem thường, đừng nói là đứa nhỏ, kết hôn nửa năm anh căn bản không có chạm qua người phụ nữ kia. Người anh yêu là Hinh nhi, Hinh nhi đều vì anh mà phải trả giá như vậy, anh làm sao có thể phản bội Hinh nhi mà đi quan hệ với người phụ nữ khác?

Nhưng là, nhìn ông nội một mặt đang thịnh nộ, lại không biết thế nào đem lời nói này nói ra khỏi miệng.

"Mặc kệ ngươi quyết định như thế nào, chuyện đứa nhỏ phải giải quyết nhanh một chút. Nếu ngươi không làm được ta liền trực tiếp đi tìm tiểu Ngữ nói. Còn có..." Tần Hải lạnh lùng nhìn Tần Thư Nam: " Ngươi không được lui tới với con gái Lâm gia. Tuy rằng con bé là ta nhìn lớn lên từ bé, nhưng hiện tai ngươi đã có gia đình, không thể cùng một chỗ với con bé lêu lỏng. Nếu tiểu Ngữ biết được chuyện tình của các ngươi thì làm sao bây giơ?"

"Cháu sẽ không sinh con với cô ta. Người cháu yêu là Hinh nhi."

Nhịn thời gian rất lâu nhưng lại nghe được lời nói của ông nội nói về người con gái mình yêu thì liền bùng nổ, Tần Thư Nam quật cường đem tất cả lời nói mà lâu nay không dám nói, nói ra hết.

"Cháu muốn cùng Lam Phong Ngữ li hôn, cháu muốn cho Hinh nhi một cái danh phận, cháu không thể để cho cô ấy phải chịu ủy khuất như vậy..."

Đem tất cả này đó ra nói cho hết lời, dũng khí toàn tâm toàn ý cũng rớt xuống toàn bộ, xem ông nội ở trước mắt đều giận đến cả người run run, Tần Thư Nam khiếp sợ rụt lui cổ lại, nhưng vẫn quật cường ngang đầu không chịu lùi nửa bước.

"Ta đã nói, làm sao tiểu Ngữ lại đột nhiên đòi li hôn? Có phải hay không con bé biết chuyện của ngươi và cái tiểu nha đầu Lâm gia kia? Ngươi muốn ta tức chết phải không?"

Rốt cục Tần Hải cũng nhịn không được, lại dùng sức đánh một quải trượng đi qua, rít gào giận dữ hét.

Tần Thư Nam ý thức được bản thân mình đã gây đại họa, bắt đầu có chút hối hận. Làm gì còn có lá gan trả lời vấn đề mẫn cảm này đó, đành phải chột dạ né tránh ánh mắt lợi hại của ông nội.

Sắc mặt Lâm Như kỳ quái âm tình bất định bộ dáng có chút giống bảng pha màu, phía trước còn luôn luôn vì Tần Thư Nam mà nói chuyện nhưng lúc này cô lại trầm mặc không rên một tiếng. Nếu cẩn thận nhìn lại, thì sẽ phát hiện được trong ánh mắt cô nhìn về phía Tần Thư Nam là cảm xúc phức tạp có mang theo chút oán hận kiêm ái mộ.

"Nếu thật sự tiểu Ngữ cùng ngươi li hôn, thì ngươi liền cút ngay khỏi Tần gia, Tần gia chúng ta không có loại con cháu bất hiếu như ngươi."

Cuối cùng, Tần Hải trực tiếp hạ xuống một câu nói vô cùng tàn nhẫn, đều đem Tần Thư Nam và Lâm Như giật nảy mình.

"Sẽ không, cô ấy yêu cháu như vậy, thì sẽ không li hôn với cháu."

Tần Thư Nam gần như theo bản năng liền nói như vậy. Nhưng trong lòng lại âm thầm phi nhổ bản thân mình yếu đuối, bản thân anh thoạt nhìn là kiểu người đàn ông thư sinh tuấn tú, mà năm đó làm mê đảo Lam Phong Ngữ chính là phong độ của người tri thức. Nhưng là bây giờ, loại phong độ của người tri thức này lại như biến thành nột người yếu đuối cổ hủ, anh thật sự không dám tưởng tượng bản thân mình nếu mà bị loại bỏ khỏi Tần gia thì những ngày sau này sẽ làm cái gì bây giờ.

"Hừ."

Lần này Tần Hải không có nhiều lời, trực tiếp làm cho Lâm Như giúp đỡ đi lên lầu.

Lâm Như đi ở trên cầu thang, nhìn người ngồi ở trên sofa phía dưới, cắn cắn môi cánh hoa, cũng không quay đầu lại rời đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-89 )