Về nước
← Ch.21 | Ch.23 → |
Lam Phong Ngữ ở nhà vượt qua một đoạn thời gian khoái hoạt.
Mỗi ngày một trong bốn vị thiếu gia Lam gia sẽ ở nhà bồi bảo bối, mà Randall, số lần đến cũng càng ngày càng nhiều. Trên cơ bản mỗi lần không phải mang cô đi chơi thì cũng chính là ở lại Lam gia bồi cô, săn sóc làm cho người trong Lam gia thổn thức không thôi.
Lam Phong Ngữ không biết tình huống trong nước như thế nào. Về nhà sau đó cô liền đem thẻ ném đi, dù sao về sau cũng không dùng được.
Cô quyết định, về nước liền lập tức cùng Tần Thư Nam ly hôn sau đó trở về nhà ở.
Trong nhà thoải mái hơn, lại tự do lại có người chơi cùng, mà người kia trên cơ bản vốn là chồng của mình nhưng lại ở cùng người phụ nữ khác. Mà người nhà của anh ta, trừ bỏ tìm biện pháp kiếm lợi nhuận từ trên người cô ra, thì cũng ít xuất hiện.
Thời điểm mỗi lần thấy cô cũng là cười đến dị thường nịnh nọt, kia không phải là cuộc sống của cô. Trước kia bị hoa mắt, bây giờ một khi đã thấy được liền phát hiện bản thân mình trước kia làm rất nhiều chuyện ngu ngốc hồ đồ.
"Cha, yên tâm đi, con sẽ nhanh chóng trở về."
Trong sân bay, nhìn lão cha ôm mình nước mắt lưng tròng, Lam Phong Ngữ lại bất đắc dĩ cam đoan một lần nữa, chuyện tình xong xuôi con liền tập tức trở về.
"Nhưng cha luyến tiếc bảo bối nha. Bảo bối, nếu không để lão cha trực tiếp bồi con đi đi."
Lam Vinh không tha xem bảo bối ở trước mắt, mấy ngày này bảo bối đều thay đổi ông đều xem ở đáy mắt, trong lòng luôn có tảng đá đè nặng rốt cục cũng nhẹ ra một chút. Chính là nghĩ đến bây giờ bảo bối lại muốn đi đến chỗ đó, thật vất vả mới trốn khỏi hang sói, liền nhịn không được nước mắt lưng tròng ôm lấy con gái không buông.
"Anh."
Vốn hôm nay cả nhà muốn tiễn bảo bối, bất quá Lam Phong Ngữ cự tuyệt, chỉ có hai người.
Nhìn anh trai đồng dạng đứng ở bên kia, Lam Phong Ngữ cầu cứu kêu lên một tiếng.
"Bảo bối, có muốn anh cùng em trở về hay không? Một mình em anh rất lo lắng."
Lam lão đại cũng nhịn không được chủ động đưa ra ý kiến.
Lam Phong Ngữ cô cũng không phải là tiểu hài tử, cũng không thể ở một chỗ mà bị ngã hai lần.
"Một tuần, tối thiểu một tuần con sẽ trở lại được không?"
Cuối cùng, Lam Phong Ngữ vẫn phải hứa hẹn một lần nữa, sau đó một mình lên máy bay.
Không nhìn thấy bóng dáng tuấn mỹ của Randall ở trong sân bay, không hiểu trong lòng có cảm giác mất mát.
Gần đây Tần thư Nam quả thật là không tốt, không đúng, phải nói là phi thường không tốt.
Từ khi lần đó bị Lam Phong Ngữ đuổi ra khỏi nhà cho đến về sau, không biết vì sao thời điểm nhìn đến anh rất nhiều đồng nghiệp đều lộ ra nụ cười kỳ quái, giống như là đột nhiên lập tức tất cả mọi người biết được sự kiện kia.
Trong vòng luẩn quẩn thượng lưu bát quái truyền rất nhanh, chuyện tình lần đó khẳng định là có người quen nhìn thấy, sớm muộn gì cũng bị truyền khai mà thôi.
Nhưng vấn đề đau đầu hơn là người vợ trên danh nghĩa của anh đột nhiên lại mất tích
Ngày đó anh vừa mới trở lại nhà trọ của Lam Hinh, thì trong nhà liền gọi điện đến khiến anh chạy nhanh trở về.
Về nhà lại đàm luận đề tài trọng tâm là người vợ trên danh nghĩa của anh kia, đơn giản chính là phải lấy lòng cô vì gia tộc, vì vậy cũng là nguyên nhân anh đối với cô là phản cảm.
Mỗi lần nhắc tới đề tài này, anh sẽ cảm thấy bản thân mình như là bị cô dùng tiền mua. Bây giờ còn bắt anh đi nịnh nọt lấy lòng cô, vốn tâm tình đang hậm hực thì bây giờ lại trở nên phiền chán.
Ai biết chuyện lại xui xẻo như vậy, kế tiếp một đoạn thời gian anh cũng chưa trở về, cũng không gọi điện cho người phụ nữ kia.
Đợi cho đến khi anh biết được tin tức người phụ nữ kia mất tích, là do cha mẹ anh vọt tới công ty tìm anh.
Đáng chết, anh làm sao mà biết được người phụ nữ kia đi đâu?
Tuy rằng nói như vậy, nhưng là nhìn cha nhiêm túc không ngừng thúc dục bản thân mình nhanh chóng đi tìm cô, anh vẫn cho cấp dưới gọi điện tìm người hỗ trợ tìm cô.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này. Cuộc sống của Tần Thư Nam, tuy rằng không tính là người ngã ngựa đổ, nhưng là không kém bao nhiêu.
Liền ngay cả hinh nhi ôn nhu trước kia, bây giờ lại dùng bộ dáng lạnh như băng. Trước kia không oán không hận đi theo bên cạnh anh, bây giờ thì bắt đầu yêu cầu cho cô một cái danh phận.
Tần Thư Nam là sứt đầu mẻ trán, mà anh xem ra, đầu sỏ gây nên chính là người phụ nữ Lam Phong Ngữ kia.
Sở dĩ, thời điểm nghe đến thư ký nói có vị tiểu thư Lam Phong Ngữ muốn tìm anh, không kịp nhắc nhở các vị chủ quản ở trong văn phòng, trực tiếp liền xông ra ngoài.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |