Bí mật
← Ch.14 | Ch.16 → |
Không biết qua bao lâu, Lam Phong Ngữ chậm rãi đi ngủ, nhìn tư thế ngủ của cô cực kỳ đáng yêu, nhìn giống như con gà con.
Randall nghiêng đầu thấy một màn như vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, tràn đầy nhu tình.
Châmh rãi đem người cô lại đây, sau đó để cô ggoois đầu nằm trên đùi mình, chuẩn bị chiếc chăn mỏng có sẵn ở trên máy bay đắp lên bụng cô, ngắm nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô một hồi, rồi mới tiếp tục xem tạp chí.
"Randall, cám ơn cậu. Nếu không phải là cậu, thì không biết bảo bối phải chịu khổ sở bao lâu nữa."
Lam Dật Thiên thấu lại đây, nhìn bảo bối ở trên đùi Randall ngủ say sưa, cảm kích nói lời cảm ơn.
Randall nhẹ nhàng lắc đầu:"Có thể gặp được Ngữ nhi, là một chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi. Mà khiến cô ấy hạnh phúc, là điều tôi lên làm. Ai làm tổn thương đến con người cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho một ai."
Chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng lấy lại được sự hảo cảm của Lam Dật Thiên.
"Dật Thiên, có thể nói cho tôi biết một chút về người đã làm tổn thương bảo bối là ai không? Tôi thấy bảo bối rất không vui."
Lam Dật Thiên chần chờ một lúc, không có trực tiếp trả lời vấn đề của cậu ta mà là mở miệng hỏi:"Randall, tôi muốn hỏi cậu trước một câu, cậu đối với bảo bối có thật lòng không? Cậu theo tôi nói, lần này đi về nhà tôi là vì cầu hôn, cũng không phải là trò đùa đi?"
Đúng vậy, Randall lần này theo chân bọn họ cũng chẳng phải là ngẫu nhiên, mà là đi đến Lam gia cầu hôn.
Này đó, chỉ có anh và Lam Dật Thiên hai người biết, còn đương sự khác Lam Phong Ngữ còn lại thì bị giấu giếm hoàn toàn ở bên trong, một điểm tiếng gió cũng không cảm giác được.
Về phần Lam Phong Ngữ bây giờ thì vẫn còn mang thân phận phụ nữ có chồng, nhưng xem ra bọn họ nghĩ không đáng nhắc tới. Bởi vì, tên kia Tần Thư Nam, sớm đã đánh mất tư cách có bảo bối, ly hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hơn nữa Lam Dật Thiên thật khẳng định, bảo bối về thăm nhà xong sẽ lập tức trở về cùng Tần Thư Nam tiến hành thủ tục ly hôn.
Mà Randall, còn lại là thật tự tin, tin tưởng bằng vào sức quyến rũ của mình và thâm tình nữa, nhất định sẽ đả động vào tâm hồn thiếu nữ của bảo bối, khiến cô bỏ gian tà đi theo chính nghĩa.
Hai người đàn ông, đã nhanh chóng đạt thành đồng minh.
Mục đích chỉ có một, đó là phải làm cho bảo bối của bọn họ được hạnh phúc.
Nghe được Randall nói như vậy, Lam Dật Thiên cũng an tâm.
Vì thế, anh bắt đầu tự thuật về một đoạn nghiệt duyên của bảo bối và Tân Thư Nam, khéo léo nói cho đối phương dễ nghe thấy mà cũng không đánh thức bảo bối.
"Bảo bối đối với Tần Thư Nam là nhất kiến chung tình?"
Randall nhíu mày bất mãn.
"Ghen tỵ đi!"
Lam Dật Thiên nhìn Randall mặt đen, cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Randall trừng mắt nhìn Lam Phong Ngữ đang mơ màng ngủ liếc mắt một cái, cắn răng về sau sẽ thu thập em.
Sau đó rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, giơ lên một nụ cười trêu tức:"Không có quan hệ, dù sao bảo bối chỉ thích một người là tôi."
Lam Dật Thiên hừ hừ vài tiếng, không phát biểu bất luận cái gì.
Trên thực tế, Randall rất xứng đôi với bảo bối, nhưng nghĩ đến chăm sóc bảo bối nhiều năm như vậy lại phải giao cho người đàn ông khác. Trong lòng Lam Dật Thiên vẫn không dễ chịu, ê ẩm.
Ân, cái loại tư vị này rất rõ ràng, chính là ghen.
Randall hiển nhiên là nhìn ra điểm ấy, gậy ông đập lưng ông đó là phương pháp trừng trị Lam Dật Thiên một chút, khi thể hiện sự vui sướng cười người khác khi gặp họa.
"Randall, trước tiên tôi cùng cậu nói một chút. Việc này cũng không thể nói cho bảo bối biết, nếu để bảo bối biết tôi tùy tiện đem sự tình này nói cho người khác nghe, khẳng định rất tức giận."
Lam Dật Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì dường như khẩn trương hề hề nhắc nhở nói.
Randall gật đầu, nghĩ đến đợi lát nữa anh sẽ nhìn thấy người nhà bảo bối, không hiểu trong lòng mạnh mẽ xuất hiện ra một loại kích động. Cái loại cảm giác này, có vẻ như tên là nhảy nhót.
"Con có nữa nha, tổ hợp trong nhà tôi tương đối đặc biệt, đến lúc đó cậu đừng biểu hiện rất kinh ngạc. Hơn nữa nếu làm cho bọn họ biết cậu tới là để cầu hôn bảo bối, khẳng định sẽ chịu tra tấn nho nhỏ a."
Randall nhíu mày, hiển nhiên là hoang mang đoạn thoại này là có hàm nghĩa.
"Dù sao, đến lúc đó chờ cậu nhìn người của Lam gia chúng tôi thì biết là chuyện gì xảy ra."
Lam Dật Thiên cũng không nói nhiều lắm, chính là nhắc nhở một chút, sau đó cũng không mở miệng.
Lam Phong Ngữ không biết chuyện gì xảy ra ở trên người mình, cô hiện tại là đang chìm trong giấc mộng.
Cảnh đẹp trong mơ không thể diễn tả được bằng lời nói, cô mệt mỏi một thời gian dài như vậy, tâm tình cũng trầm tĩnh lại, cho nên bây giờ cả người rất thoải mái.
Mãi cho đến lúc bị đong đưa tỉnh, cô đang đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp không thể tự thoát ra được.
Nhưng mà, chờ vừa mở mắt nhìn đến khuôn mặt tuấn tú để sát vào, ánh mắt Lam Phong Ngữ trừng, dại ra...
← Ch. 14 | Ch. 16 → |