Ngoại tình
← Ch.02 | Ch.04 → |
Tần Thư Nam là một người đàn ông rất phong độ của người tri thức, thoạt nhìn thật ôn nhu, nhưng lại mang theo xa cách.
Thời điểm trước đó bị Lam Dật Thiên túm lấy, còn có chút chưa tỉnh táo, vì nhìn xem người đến là ai, cộng thêm khi chú ý nhìn đến bóng dáng phía sau, cả người cũng đứng tại chỗ.
"Ai nha, ngươi người này đang bị làm sao nha? Mau buông A Nam ra." Cô gái kia đứng cùng Tần Thư Nam một chỗ có bộ dáng không tính là xinh đẹp, nhưng là bé bỏng, ánh mắt rất to, nói chuyện thanh âm lạc lạc lạc, như là đang làm nũng.
Lam Dật Thiên khinh thường quét cô gái kia liếc mắt một cái, người này so với bảo bối còn không bằng cọng tóc.
"Anh không phải là ở công ty tăng ca sao?" Còn không chờ Tần Thư Nam giải thích, âm thanh của Lam Phong Ngũ ở phía sau truyền đến.
Vừa thấy Lam Phong Ngữ, Lâm Hinh cũng rất không vui trừng mắt nhìn cô, liếc mắt nhìn cô một cái.
Đối với người xinh đẹp hơn so với mình, phụ nữ luôn luôn là không thích.
Tần Thư Nam có chút xấu hổ quay mặt, nửa ngày về sau mới bất mãn nhíu mày:"Em không ở nhà, đi ra ngoài làm cái gì?"
"Phanh!" Lam Dật Thiên trực tiếp đánh một quyền đi lên.
"Mẹ, ông đây đã sớm nhìn mày khó chịu, Cư nhiên dám ngoại tình, ánh mắt mày bị mù, nếu đã tính ngoại tình thì tôtd xấu gì cũng phải tìm người đẹp hơn một chút, người phụ nữ kia so với bảo bôi còn không bằng một ngón chân." Lam Dật Thiên nhăn mày đẹp lại, trên mặt tràn đầy hung bạo.
Lam Phong Ngữ cứ như vậy đưng ở phía sau anh trai, nhìn người đàn ông kia không thôi xấu hổ, đáy mắt có chút chua xót:"Vì sao?""
"A Nam, người phụ nữ này là ai vậy?Anh quen sao? Hay là gặp phải người bị thần kinh thôi haiz, phục vụ?"
Lâm Hinh kích động cầm giấy ăn lau sát mặt Tần Thư Nam, sau đó hung tợn nhìn Lam Dật Thiên và Lam Phong Ngữ.
"Người là bị thần kinh nha, gì chứ tùy tiện đánh người?"
Lam Dật Thiên không giận phản cười, khách nhân trong nhà ăn ai cũng tò mò nhìn lại đây, một phen ôm bảo bối ở phía sau nói, giương cằm đối Lâm Hinh cười nói:"Làm người thứ ba đắc ý như vậy sao?Nói cho cô, người này là vợ của người đang đứng bên cạnh cô, không nghĩ tới bây giờ có người làm tiểu tam, đi cướp chồng người khác mà kiêu ngạo như vậy nha?"
Khách khứa trong phong nghe ra như vậy đại khái là hiểu được chuyện gì, bắt đầu líu ríu thảo luận, chỉ trỏ nhìn Lâm Hinh.
Lâm Hinh tức giận đỏ cả mặt:"Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi mới không phải tiểu tam gì đó, tôi là bạn gái của A Nam, chúng tôi lớn lên cùng nhau, ở cùng một chỗ đã năm năm."
Trong mắt Lam Phong Ngữ hiện lên hiểu rõ, rốt cục cũng biết vì sao anh lại đối sử lạnh lùng với mình.
Mà Lam Dật Thiên là là làm cho Tần Thư Nam một quyền nữa:"Mày tên cạn bã này, rõ ràng là cùng bảo bối kết hôn, mà ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân?"
Tần Thư Nam cực kỳ xấu hổ, hắn tự nhiên là nhận ra người trước mắt đánh mình là ai, tuy rằng tức giận nhưng cũng biết hiện tại bản thân mình đuối lý, chính là theo bản năng đem tức giận phát tiết ở trên người Lam Phong Ngữ.
Lam Phong Ngữ thất hồn lạc phách đứng ở kia, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Thư Nam.
Nếu không phải Lam Dật Hiên ôm cô, phỏng chừng ngay cả khí lực đều không có.
Bọn họ mới kết hôn nửa năm, tuy rằng nửa năm qua chồng cô đối với cô rất lạnh nhạt, nhưng Lam Phong Ngữ luôn luôn cảm thấy có thể bồi dưỡng tình cảm dần dần.
Cô luôn nỗ lực làm nhiều việc, nhưng không nghĩ rằng đến cuối cùng cũng rơi vào kết cục như vậy.
"Ông xã là vì sao?"Lam Phong Ngữ nhìn nhìn hai người ở bên kia khăng khít thân mật, chỉ cảm thấy rất đau lòng.
Làm Dật Thiên đau lòng đem cô hướng vào trong lòng, nhìn về phía Tần Thư Nam ánh mắt càng thêm hung ác.
"Buổi tối trở về giải thích với em."
Tần Thư Nam một tay lau khóe miệng bị đánh nứt, một tay lôi kéo tay Lâm Hinh ở bên cạnh, chạy chối chết.
Lam Dật Thiên chuẩn bị ngăn hắn lại đối chất với nhau, nhưng Lam Phong Ngữ:"Anh, không cần."
Cơm tự nhiên là ăn không vô nữa, khách khứa trong nhà hàng ăn, đều chủ trỏ nhìn bọn họ.
Có chút nhận ra con người Tần Thư Nam đã như vậy thì còn thảo luận gì nữa, tóm lại, trong lúc nhất thời, trước đó trong nhà ăn đang có không khí yên tĩnh, mà không may bị đánh vỡ.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |