Đau lòng
← Ch.064 | Ch.066 → |
"Dạ Hi, anh và tiểu Quý.... ."
"Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, thật xin lỗi, tôi đã tới muộn!"
Lời nói của Lãnh lão tiên sinh vẫn còn chưa nói xong liền bị một giọng nói đột ngột cắt đứt.
Trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói này, Quý Linh Linh chợt nghiêng đầu, nhìn về phía cửa, là anh ấy!
"Vì còn phải giải quyết một số việc nên hy vọng hai vị lão tiên sinh không cảm thấy phiền lòng." Mộ Ly với gương mặt tràn đầy ý cười ấm áp xuất hiện, đi theo phía sau anh là một người đàn ông mặc đồ vest, kiểu xuất hiện như thế này mang đến cho cả nhà một bầu không khí áp bức.
Trên mặt anh ta không chỉ có nụ cười kiêu ngạo, mà trên người còn tỏa ra khí thế quý tộc, làm cho mọi người sững sờ.
Mộ Ly xuất hiện trước mặt mọi người, anh khách khí hướng về phía vợ chồng Lãnh lão tiên sinh gật đầu chào hỏi, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía Lãnh Dạ Hi, biểu đạt tình hữu nghị với anh ta, nhưng khi ánh mắt rơi vào cánh tay đang cầm chặt của Lãnh Dạ Hi thì nụ cười chợt tắt.
"Chào, Lãnh thiếu gia." Mặc dù nụ cười trên mặt Mộ Ly đã không còn nhưng vẫn lịch sự đưa tay ra với Lãnh Dạ Hi.
Nét mặt của Lãnh Dạ Hi vẫn không đổi, "Thượng tá Mộ đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho chúng tôi." Gật đầu một cái, như một lời chào hỏi, cũng không đưa tay ra.
Mộ Ly nhếch môi, khẽ hất cằm lên, liếc xéo Lãnh Dạ Hi, sau đó thu tay lại, nói, "Lãnh tiên sinh, xin hỏi người bên cạnh Lãnh thiếu gia là ai?" Ánh mắt của anh chăm chú nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Hi, lời nói lại giống như lơ đãng hỏi.
"Là.... ."
"Là bạn gái của tôi." Thanh âm không nhẹ không nặng của Lãnh Dạ Hi vang lên.
Nghe vậy, Quý Linh Linh hơi nhíu lông mày.
"Hả?" Hành động nhỏ này của cô bị anh thấy được, rất tốt, anh rất vừa lòng với biểu hiện này của Quý Linh Linh, nhưng hiện tại anh vẫn rất tức giận, vật sở hữu của anh bị xâm phạm rồi!"Thật sao?"
Lãnh Dạ Hi nâng ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Mộ Ly, nét mặt lạnh lẽo, không nhìn ra bất kỳ suy nghĩ gì trên đó.
Ánh mắt của hai người bất ngờ đụng nhau, Mộ Ly nheo mắt lại, bởi vì cười đến rực rỡ nên mắt tạo thành một đường cong đẹp mắt, mùi vị khiêu khích rõ ràng. Lãnh Dạ Hi, lần này chính là anh cố ý khiêu chiến tôi, vậy cũng đừng trách tôi đối với anh độc ác.
"Quý tiểu thư." Mộ Ly nói một câu giống như không nói đem câu chuyện chuyển dời đến trên người Quý Linh Linh.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, trên mặt là sự uất ức, nhưng bên trong sự uất ức vẫn có mấy phần quật cường.
"Cô thấy tôi như thế nào?" Mộ Ly đột nhiên hỏi một câu, không khỏi khiến cho hại vị lão gia nhà họ Lãnh hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này, Lãnh Dạ Hi rũ xuống rèm mắt, anh cũng không tiếp tục nói cái gì, mà đem tay của Quý Linh Linh nắm lại chặt hơn.
Sự uất ức trên mặt Quý Linh Linh, nhất thời biến thành kinh ngạc, cô quay lại nhìn Lãnh Dạ Hi. Anh ta có ý gì, cái gì cũng không nói, chỉ nắm thật chặt tay của mình, bây giờ nhìn Lãnh Dạ Hi giống như một con thú bị vây khốn, anh đang cố gắng kiên kì bảo vệ ranh giới cuối cùng của bản thân.
Mộ Ly thấy Quý Linh Linh không trả lời, nhưng dựa vào nét mặt của cô, anh có thể nhìn thấu tình huống bên trong, "Anh rất nhớ em." Âm thanh của anh rất nhẹ nhàng và êm ái.
Anh là một người ôn hòa, anh có thể tỏ ra thân sĩ với bất kỳ người đàn bà nào, anh là một người kiêu ngạo, anh có địa vị mà những người bạn cùng tuổi không thể có được; anh là một người cực kỳ cưng chiều bạn gái của mình, đối với Quý Linh Linh bây giờ, anh có thể bao dung cho cô tất cả, anh có thể chờ, để cô phát hiện chỗ tốt của anh để yêu anh nhưng anh cũng là một người bá đạo vô tình, đối với"Kẻ địch", anh sẽ không nương tay dù chỉ một chút
Trong lòng Quý Linh Linh chỉ cảm thấy chua xót, răng lại cắn vào môi một lần nữa, cô cúi đầu, ngay trước mặt hai vị lão gia nhà họ Lãnh, cô thật sự không muốn làm cho Lãnh Dạ Hi khó chịu.
"Lãnh thiếu gia, tôi nghĩ, bạn gái của anh không phải là Quý tiểu thư, " Mộ Ly chậm rãi nói, anh giống như một thợ săn đang trêu chọc tiểu bạch thỏ, có khả năng giết chết thỏ, nhưng anh tình nguyện nhìn con thỏ mệt mỏi đến chết, "Bạn gái của anh......"
"Dạ Hi." Một giọng nữ đột ngột vang lên.
"Tới rổi." Mộ Ly chậm rãi mở miệng, đi tới trước mặt của Lãnh Dạ Hi, không nói hai lời, thừa dịp anh ta không tập trung, trực tiếp ôm quý Linh Linh, lơ đãng để cho bản thân mình đứng giữa hai người.
Quý Linh Linh còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể mặc cho Mộ Ly ôm, ánh mắt đang tìm cái gì đó.
"Dạ Hi, thật xin lỗi, em biết rõ mình không nên tới tìm anh." Cùng lúc đó một người phụ nữ mặc dạ hội trễ ngực màu đen, để tóc dài, gương mặt hiều dã xuất hiện trước mặt mọi người.
"Lâm Tư kỳ!" Đây là lời nói của Lãnh lão tiên sinh, ông vừa nhìn thấy mặt cô ta, liền giống như là bị kích thích rất lớn, lui về phía sau một bước, thật may là có lão phu nhân cùng với những người bên cạnh đỡ lấy ông
"Lão già, ông làm sao vậy, không nên tức giận, không nên tức giận!" Lãnh phu nhân thấy thế, đỡ lấy người bạn già của mình mà trấn an.
"Con...... Con là đồ bất hiếu, giải thích rõ rang cho ta!" Lãnh lão tiên sinh giữ chặt lồng ngực của mình, hơi thở không thuận lớn tiếng hỏi Lãnh Dạ Hi.
"Không nên tức giận, van cầu ông, tự chăm sóc thân thể của mình cho tốt." Lãnh lão phu nhân lo lắng nói, "Aly, nhanh đỡ lão gia về phòng nghỉ ngơi!"
Dứt lời, liền có hai người trực tiếp đỡ Lãnh lão tiên sinh rời đi.
Lãnh lão phu nhân đứng tại chỗ, nhìn con trai của mình, vừa liếc nhìn Lâm Tư Kỳ đứng ở cách đó không xa, "Dạ Hi, con làm mẹ quá thất vọng." Nói xong, liền tức giận rời đi.
Tiểu Tư Viễn len lén nhìn chị gái đứng ở đó, thân thể nhỏ bé không khỏi co rúm lại ở trong ngực Lãnh Dạ Hi, lặng lẽ không dám nói lời nào.
Quý Linh Linh vừa nhìn Lâm Tư kỳ, vừa nhìn về phía Lãnh Dạ Hi, cô hiểu, thật sự là không hiểu nổi.
"Dạ Hi, em......" Cô gái gọi là Lâm Tư kỳ, nắm thật chặt hai bàn tay của mình, giống như không biết nên làm cái gì.
"Lãnh thiếu gia, nên nhớ, không phải đồ của anh, tốt nhất không nên tùy tiện lộn xộn, nếu không kết quả anh sẽ không thể gánh nổi đâu." Thanh âm lạnh lùng của Mộ Ly vang lên, chứa mười phần cảnh cáo.
"Mộ......"
"Không cần nói." Lời nói trước đó còn cực kỳ lạnh lùng, nhưng khi quay lại nói chuyện với Quý Linh Linh, liền vô cùng mềm mại, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng như nước.
Quý Linh Linh thiếu chút nữa liền đắm chìm trong ánh mắt nóng bỏng của anh, cô sẽ bị anh hòa tan.
"Thượng tá Mộ." Lãnh Dạ Hi ngẩng đầu lên, "Anh đã thắng." Nói dứt lời, ánh mắt của anh ta chuyển đến trên người của Quý Linh Linh.
Thấy thế, Quý Linh Linh liền lo lắng chuyển ánh mắt đi, cô sợ, cô bây giờ thật sự rất sợ, cô không phải sợ sự bá đạo của Lãnh Dạ Hi, mà là sợ nhìn thấy ánh mắt bi thương này của anh ta. A, đùa gì thế, anh ta là ông chủ lớn máu lạnh vô tình, làm sao có thể bi thương?
Cho dù là họ chỉ là một nhân vật nhỏ, cá chắc 1000 lần một vạn lần, anh ta cũng sẽ bình yên vô sự không phải sao?
Nhưng tại sao nhìn anh ta hiện tại giống như một người bị toàn thế giới vứt bỏ?
"Bác?" Lãnh Tư Viễn rốt cuộc cũng gọi đúng xưng hô với Lãnh Dạ Hi.
Lãnh Dạ Hi nhìn về phía tiểu Tư Viễn, bên môi chợt xuất hiện một nụ cười.
"Chị, chẳng lẽ chị không muốn làm mẹ em sao?" Lúc này, thanh âm của tiểu Tư Viễn trở nên nghẹn ngào, nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống."Bác của em rất thích chị, chị tại sao lại thích cái chú hư hư đã ăn hiếp bác, mà lại không thích bác của em chứ?" Cậu nhóc đang vì bác của mình mà bất bình dùm.
Nhóc không thích Mộ Ly, nhóc cũng không biết vì sao ai cũng không vui vẻ, nhưng nhóc biết chỉ cần xuất hiện cái chú hư hư này thì bác của nhóc sẽ không cười nữa. Nhóc cũng đã lâu rồi không nhìn thấy bác cười, nhưng kể từ khi chị xinh đẹp kia xuất hiện trong bữa tiệc nhà nhóc, nhóc liền có thể nhìn thấy bác tức giận, bác cười với nhóc.
"Chị, chị thật không muốn làm mẹ của em sao?" Đôi tay của tiểu Tư Viễn ôm thật chặt cổ của Lãnh Dạ Hi, khóc thành tiếng.
Quý Linh Linh cũng chảy nước mắt, thân thế của tiểu Tư Tư khiến cho cô đồng tình gấp đôi, hiện tại đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn vừa khóc vừa chấn vấn của cậu nhóc, cô không biết nên trả lời như thế nào.
"Chị, bác của em rất yêu chị, rất yêu mến chị, em cũng vậy rất yêu mến chị, chị làm mẹ của em có được không?" Lúc này Lãnh Dạ Hi vẫn cúi đầu như cũ, mặc cho nước mắt của tiểu Tư Viễn rơi vào cổ áo của anh.
"Chị......" Quý Linh Linh một tay che miệng, nước mắt lướt qua ngón tay chảy xuống.
"Chị, làm mẹ của em có được không? Có được không?" Tiếng khóc của tiểu Tư Viễn càng lúc càng lớn, nước mắt cũng chảy ra càng nhiều.
Mộ Ly thấy thế, không khỏi nhíu mày, anh đột nhiên nâng bàn tay lên, trực tiếp che lại ánh mắt của Quý Linh Linh, tất cả những thứ khiến cho cô đau lòng, anh đều không để cô nhìn thấy!
"Không cần, cháu không muốn, bác, bác...... chị ơi chị làm mẹ của em đi, chị!" Lúc này, Lãnh Dạ Hi đã ôm lấy Lãnh Tư Viễn rời đi, chỉ còn dư lại tiếng la khóc khan khan của Lãnh Tư Viễn.
"Chị...... Ô ô......" Quý Linh Linh xoay người ôm lấy Mộ Ly, lớn tiếng khóc.
Cô đau lòng cho tiểu Tư Viễn, đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng không lên tiếng của Lãnh Dạ Hi, cô đau lòng cho người những người cô quan tâm, cho dù không có ai yêu thương cô, nhưng hiện tại cô vẫn vì bọn họ mà khóc.
Mộ Ly giơ tay lên, khẽ vuốt ve lưng của cô.
"Thật xin lỗi, anh đã tới chậm." Âm thanh của anh nhẹ nhàng mà nhu hòa, lần này, anh đã thắng!
Mộ Ly nhìn về phía bóng dáng đang biến mất của Lãnh Dạ Hi, trong mắt tản mát sự bá đạo mà chưa bao giờ thể hiện ra.
Lãnh Dạ Hi, mặc dù anh muốn đùng tình cảm để đánh động, tôi cũng sẽ từ từ đè anh xuống, Quý Linh Linh chỉ có thể thuộc về Mộ Ly anh!
Lâm Tư Kỳ cô đơn đứng ở một bên, nhìn chằm chằm cô gái trong ngực của Mộ Ly, vốn là một gương mặt điềm đạm đáng yêu, đã bị một vẻ mặt khác thay thế —— ghen tỵ, chán ghét!
← Ch. 064 | Ch. 066 → |