Vay nóng Tinvay

Truyện:Thịnh Thế Đích Phi - Chương 371

Thịnh Thế Đích Phi
Trọn bộ 457 chương
Chương 371
Thiếu nữ Vân C
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Sở gia đích thật là danh môn Đại Sở, nhưng đáng tiếc Diệp Ly không phải người của Sở gia. Hơn nữa, hiện nay bổn gia của Sở gia ở Vân Châu vẫn còn nằm trong khu vực khống chế của Lôi Chấn Đình, Sở gia dựa vào cái gì lấy tiền cho Mặc Cảnh Lê làm quân phí để đánh Định Vương phủ chứ? Dựa vào quan hệ của Sở gia và Từ gia, chuẩn bị tiền cho Định Vương phủ để đánh Mặc Cảnh Lê thì nói không chừng còn đáng tin cậy hơn một chút.

Dao Cơ hơi bất đắc dĩ nhét thiếp mời trong tay vào tay Diệp Ly, nói: "Ta cũng không muốn lấy chuyện khôi hài như vậy đi tìm ngài. Nhưng Nhiếp Chính Vương giao chuyện này cho phủ Mộc Dương Hầu làm, mà gần đây vị Hầu phu nhân trong phủ chúng ta kia đang cáu kỉnh, nên ta chỉ đành phải tự mình đi một chuyến thôi. Vừa vặn cũng tới hỏi thăm tin tức của công tử Thanh Trần một chút, ta muốn quang minh chính đại đi vào trong cái phủ này của ngài cũng không dễ dàng mà."

Diệp Ly mỉm cười nhìn nhìn thiếp mời trong tay, lơ đễnh mỉm cười nói: "Xem ra Mặc Cảnh Lê quả nhiên tin tưởng phủ Mộc Dương Hầu có thêm."

Dao Cơ bĩu môi nói: "Người luôn ngã theo chiều gió như lão Mộc Dương Hầu, thì tất nhiên biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm rồi. Sau khi Mặc Cảnh Kỳ băng hà, phủ Mộc Dương Hầu lập tức ngã về hướng Mặc Cảnh Lê. Tuy lúc trước phủ Mộc Dương Hầu và Lê Vương có chút xung đột, nhưng hai năm qua, Mộc Dương Hầu đã giúp đỡ Lê Vương không ít việc. Huống chi, hiện tại lão ta cũng đã chủ động rời khỏi truyền tước vị cho Mộc Dương rồi, nên dù sao Mặc Cảnh Lê cũng phải có chút biểu lộ, nếu không, phải làm sao để có thể trấn an các cựu thần của Mặc Cảnh Kỳ chứ?"

Diệp Ly suy nghĩ thì thấy cũng đúng, vỗ nhẹ nhẹ thiếp mời trong tay, nói: "Ta đã biết, ngươi trở về nói cho Mộc Dương Hầu, Sở Quân Duy nhất định sẽ đến dự tiệc đúng giờ."

Dao Cơ hơi tò mò nhìn ngài ấy, "Đừng nói ngài thật sự có ý định giúp Mặc Cảnh Lê gom góp quân lương đó."

Diệp Ly lại cười không nói, hỏi ngược lại: "Ngược lại ta thấy hơi tò mò, sao Mặc Cảnh Lê lại có thể thiếu tiền được chứ? Mấy năm nay, cũng không thấy Đại Sở gặp phải tai hoạ lại cũng không xuất binh gì. Mấy năm trước, khi Mặc Cảnh Lê dời đô về phương Nam đã mang theo tất cả quốc khố của Đại Sở rồi mà." Đương nhiên, số tiền kia tám chín phần đều đã tiến vào trong tư khố của Mặc Cảnh Lê rồi, có một lần Diệp Ly đã từng cho rằng Mặc Cảnh Lê có thể là một trong những người giàu có nhất thiên hạ này.

Dao Cơ nhún vai nói: "Cái này thì ta cũng không biết, nhưng mà, chỉ sợ vốn trong quốc khố của Đại Sở cũng không có bao nhiêu tiền. Không phải trong mấy năm đó Đại Sở vẫn luôn xảy ra chiến tranh liên tục sao?" Bi kịch nhất chính là vừa chiến tất bại, cuối cùng ngay cả Sở kinh cũng đều đánh mất, "Hơn nữa, cho dù Mặc Cảnh Lê có tiền, thì cũng chưa chắc hắn ta sẽ nguyện ý lấy ra làm quân lương ah."

Nghe vậy, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng, "Ngược lại không nhìn ra, Mặc Cảnh Lê còn có đặc tính của thần giữ của ah." Lại nói tiếp, trong số Vương Hầu của các nước, lúc này lấy thực lực của Định Vương phủ là hưng thịnh nhất, nhưng bản thân Định Vương và Định Vương phi lại cũng không tính giàu có gì. Tài phú trên danh nghĩa của Định Vương phủ thì đương nhiên vô số kể, nhưng Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều không có sở thích vơ vét của cải, cho nên trong tư khố của bọn họ cộng lại chỉ sợ cũng không quá bốn năm vạn lượng bạc trắng. Thoạt nhìn rất nhiều, nhưng so với các quyền quý Vương Hầu khác thì cũng không đáng kể gì.

Dao Cơ cũng không ở lâu, đứng dậy cười nói: "Nếu thiếp mời đã đưa đến rồi, thì Dao Cơ liền cáo từ vậy."

Diệp Ly cũng biết, hiện nay phủ Mộc Dương Hầu có không ít chuyện đều do Dao Cơ giải quyết, Diệp Ly cũng không giữ, mỉm cười nói: "Mọi việc đều cẩn thận."

Ngoài thành Nam Kinh, trong một ngọn núi sâu cách thành hơn mười dặm, có mấy túp liều nhỏ đơn sơ tọa lạc trong giữa cảnh núi rừng sơn thủy đó, gần như hòa cũng với cây cối hoa cỏ um tùm trong rừng thành một thể, nếu không đi đến gần, thì căn bản không thể nhìn thấy ở một nơi chưa từng xuất hiện vết chân người này lại có người sinh sống. Tuy lúc này đang vào mùa đông, rất nhiều thảo dược cũng đã khô héo hiện lên hơi chút tiêu điều. Nhưng những cây cỏ vẫn vòn sống kia lại được người chăm sóc vô cùng tốt, khắp cả ruộng dược thảo đều tươi tốt xum xê hấp dẫn mắt người.

Trong phòng nhỏ, một nam tử thanh nên tuấn mỹ xuất trần đang ngồi trên chiếc giường cạnh cửa sổ, lơ đễnh lật xem một bản cổ tịch trong tay. Bên môi mang theo nụ cười thản nhiên, thoáng như Tiên nhân thế ngoại, không phải công tử Thanh Trần mà Mặc gia quân đang lật gần hết trong ngoài thành Nam Kinh mà cũng không tìm được thì là ai?

Xem sách một lát, công tử Thanh Trần ngẩng đầu lên liếc nhìn ra ngoài, nụ cười nơi khóe môi lại càng nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ. Chỗ ngực ẩn ẩn đau, lại làm cho hắn muốn xuống giường đi một chút chỉ có thể tạm thời chịu đựng bỏ qua. Ai có thể nghĩ đến, công tử Thanh Trần phong thái trác tuyệt, thiên túng anh tài cũng có lúc gặp phải xui xẻo như thế đây?

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, một thiếu nữ mặc áo vải bình thường ôm một giỏ trúc đầy các loại thảo dược đi vào. Nhìn thấy người đang ngồi dựa trên giường liền vộ vàng đặt giỏ trúc xuống bước đến hỏi thăm, "Từ Thanh Trần, sao huynh lại ngồi lên rồi hả? Khỏe hơn một chút rồi sao?" Cô gái này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc chỉ là tùy ý dùng một mảnh vải tương tự chất vải trên quần áo cột chặt, mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt vải thô. Cách ăn mặc này, ngay cả so với một thiếu nữ nơi hương dã bình thường cũng có vẻ không bằng. Nhưng trang phục thô sơ như thế cũng không thể che đậy chút điểm xinh đẹp nào của thiếu nữ, đôi môi hồng nhạt không thoa mà đỏ, chiếc mũi thon dài, còn có đôi mắt trong suốt như có thể thấy rõ lòng người kia nữa. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã khó giấu được phong hoa tuyệt đại của thiếu nữ. Chỉ là giờ phút này, cô thiếu nữ mà người gặp người thích này lại đang sầu mi khổ kiểm, vẻ mặt áy náy nhìn qua công tử Thanh Trần trên giường, "Từ Thanh Trần... Huynh khỏe hơn một chút rồi chứ? Đều là ta không tốt..."

Từ Thanh Trần bất đắc dĩ nhìn qua thiếu nữ sắp khóc lên trước mặt, nhẹ giọng an ủi: "Sao có thể trách muội chứ? Lại nói tiếp, vẫn là muội đã cứu ta."

"Thế nhưng mà.... Nếu không phải ta mang huynh đi, thì huynh cũng sẽ không bị thương." Thiếu nữ áy náy nói. Nàng chỉ là trong lúc lên núi hái thuốc thì nghe được một tiếng đàn rất hay, đi theo tiếng đàn đến thì nhìn thấy trong sơn cốc có một người như Thần tiên đang đàn, nhớ tới cây đàn ngọc của phụ thân khi còn sống đã để lại mà chính mình lại không biết đàn, mới lặng lẽ đi xuống sơn cốc nghĩ muốn thỉnh giáo. Sau khi nghe được vị công tử như Thần tiên này lại bị người ta giam giữ trong này, thì liền một lòng muốn cứu huynh ấy ra. Nhưng thật không ngờ rằng, huynh ấy lại bị thương dưới đáy hồ. Nếu biết trước sẽ như vậy, thì nàng sẽ không mang huynh ấy ra, dù sao hình như những người kia cũng đối xử với huynh ấy rất tốt.

"Không sai, ta thà rằng bị thương cũng vẫn muốn rời khỏi chỗ đó. Cho nên, ta vẫn muốn cám ơn muội. Huống chi, không phải muội đang chữa trị thương thế cho ta sao?" Từ Thanh Trần mỉm cười nói, tuy hắn tin tưởng người của Định Vương phủ chắc chắn sẽ tới cứu mình, nhưng lại không biết rốt cuộc là lúc nào. Đôi khi, chỉ chậm một giây một phút thôi thì cũng đã xảy ra chuyện xấu nhất rồi. Công tử Thanh Trần đi ra ngoài mấy chục năm vẫn luôn bình an vô sự, ngoại trừ giao du rộng lớn ra, thì luôn hiểu biết nhất chính là xem xét thời thế. Thay vì để hắn gặp mặt nữ nhân điên Đông Phương U kia, thì ngược lại hắn vẫn tình nguyện bị thương một chút trước mà vẫn có thể trốn thoát được. Không thể không nói, lần này là lần đầu tiên trong đời công tử Thanh Trần thầm hối hận vì chính mình không biết võ công.

Thiếu nữ liên tục gật đầu, trên gương mặt tươi đẹp lập tức nở rộ lên một nụ cười, "Ừ, ta sẽ cố gắng chữa lành cho huynh thật nhanh. Y thuật của ta rất tốt, đại phu trong thành đều nói thuốc do ta có tác dụng rất tốt. Từ Thanh Trần, ta cũng đã mua được một ít thuốc tốt trong thành, vừa mới làm ra được. Huynh uống đi." Thiếu nữ lấy một cái cái bình gỗ nhỏ ra, đưa đến trước mặt hắn như hiến vật quý, chớp đôi mắt to trông mong nhìn qua hắn.

Từ Thanh Trần bất đắc dĩ cười, vươn tay nhận lấy chai thuốc mở ra, ngay lập tức trong bình nho nhỏ liền tỏa ra một hương thơm khiến cho người ta thấy khoan khoái thoải mái. Đổ ra một viên thuốc màu trắng sữa, Từ Thanh Trần vừa ngậm vào trong miệng liền tan. Trong chốc lát, chỉ cảm thấy cơn đau nhức trên dưới cả người đều giảm đi rất nhiều. Trong bình nhỏ tổng cộng cũng chỉ có năm viên thuốc, mặc dù Từ Thanh Trần không tinh thông y thuật, nhưng thực sự cũng có đọc lướt qua, nên đương nhiên cũng có thể phát hiện mấy viên thuốc nhỏ này chắc chắn cần hao phí rất nhiều dược liệu quý giá.

Thiếu nữ luôn cho rằng là mình hại Từ Thanh Trần bị thương, nên thật sự cảm thấy áy náy. Kỳ thật nếu tính rõ ra, thì trước đó Từ Thanh Trần đã lợi dụng nàng ấy rất nhiều. Vốn thiếu nữ chỉ muốn đến thỉnh giáo tài đánh đàn mà thôi, có lẽ do là một người sống một mình nơi sơn dã nên cảm thấy hơi tịch mịch muốn có một người để trò chuyện. Thiếu nữ luôn tưởng rằng mình cứu Từ Thanh Trần ra là đã xen vào việc của người khác, nhưng trên thực tế, nếu không phải Từ Thanh Trần dùng một chút lời nói hàm nghĩa, thì một đứa bé gần như chưa lớn lên như vậy sao có thể nghĩ tới những thứ này. Chỉ có điều bị thương đúng thật là đã vượt ra ngoài dự liệu của Từ Thanh Trần, nhưng thiếu nữ trước mắt này lại chăm sóc cẩn thận, một lòng muốn phải chữa lành cho Từ Thanh Trần nhanh một chút. Mấy ngày nay tiếp xúc, Từ Thanh Trần đã biết thiếu nữ này sống với cha trên ngọn núi này từ nhỏ, ba năm trước, sau khi cho qua đời thì chỉ còn một mình. Chỉ ngẫu nhiên lấy một ít thảo dược do mình trồng làm thành thuốc viên đơn giản rồi đi vào thành bán để đổi lấy một ít vật dụng cần thiết thường ngày. Lần này vì trị thương cho Từ Thanh Trần, thiếu nữ lại lấy chút ngân lượng mà cha mình đã để dành nhiều năm khi còn sống ra dùng hết, lại vào trong núi sâu hái những dược liệu trân quý mà người bình thường cũng không nghĩ ra được để đổi lấy dược liệu trị thương. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn đầy áy náy của thiếu này, lần đầu tiên trong đời, Từ Thanh Trần cảm thấy mình thật sự xấu xa.

"Vân Ca, tới đây ngồi xuống đi." Từ Thanh Trần vẫy tay nói với thiếu nữ.

Thiếu nữ tên là Vân Ca mở to hai mắt, đi đến trước giường của Từ Thanh Trần rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Từ Thanh Trần nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay Vân Ca vào thành, trong thành còn có chuyện gì phát sinh nữa không?"

Trong nháy mắt, Vân Ca liền nói: "Ta nghe người trong thành nói, lại sắp có chiến tranh nữa rồi."

"Chiến tranh?" Từ Thanh Trần hơi nhíu mày, hiện nay Đại Sở ở phía Nam sông Vân Lan, đối thủ duy nhất chính là Trấn Nam Vương Tây Lăng Lôi Chấn Đình. Nhưng theo lý thuyết, bây giờ Lôi Chấn Đình sẽ không đánh nhau Đại Sở mới đúng, "Chiến tranh với ai?"

Vân Ca vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói: "Với Mặc gia quân đó. Cha ta nói, Mặc gia quân là người tốt, Lê Vương muốn đánh nhau với bọn họ, Lê Vương là người xấu." Nghe vậy, Từ Thanh Trần không khỏi buồn cười, nhướng mày nói: "Vì sao cha muội nói Định Vương là người tốt?"

Vân Ca suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha ta nói Định Vương phủ luôn một lòng vì nước, trung can nghĩa đảm, chỉ tiếc công cao chấn chủ, những người cầm quyền không rộng lượng bỏ qua, thế cho nên Định Vương mới tráng niên mất sớm. Cha ta nói Định Vương phủ đều là người tốt." Nói xong, còn nghiêm túc khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng ý của chính mình.

Lúc này Từ Thanh Trần mới hiểu ra, cha của Vân Ca nói chắc là Tiền Định Vương Mặc Lưu Danh hoặc là Mặc Tu Văn. Chỉ là không biết rốt cuộc vị ẩn giả đã mất sớm này là ai, có thể dạy bảo ra một Vân Ca có y thuật và võ công thâm sâu như thế, thì chắc chắn sẽ không phải là người bình thường."Được rồi, Định Vương là người tốt. Còn có tin tức gì nữa không? Sở phủ ở trong thành mà ta nhờ muội đến xem còn có động tĩnh gì không?"

Vân Ca gật đầu nói: "Ta nhìn rất lâu, luôn luôn có người ra ra vào vào. Có điều trong phủ đó có rất nhiều cao thủ, ta không dám đã đến gần xem. Chỉ là ta nhìn thấy một công tử áo trắng rất tuấn tú, À... Sau đó còn có một tỷ tỷ rất đẹp đi vào nữa."

"Công tử áo trắng..." Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ, "Chẳng lẽ Ly nhi đã đích thân đến đây ư?"

Vân Ca nghi hoặc nhìn qua huynh ấy nói: "Huynh muốn tìm vị công tử áo trắng đó sao? Ngày mai ta sẽ đi tìm giúp huynh. Mặt khác, xung quanh trên núi có thật nhiều người đang tìm gì đó khắp nơi, lúc ta về suýt chút nữa đã bị bọn họ phát hiện rồi. Hôm nay ta cũng đã đến cái sơn cốc kia, trong đó cũng không có ai cả. Nhưng mà huynh yên tâm âi, chúng ta ở đây, người khác sẽ không tìm ra được, không cần sợ."

Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ, chỉ sợ nơi này quá bí mật, không chỉ người khác không tìm ra được, mà ngay cả người được Ly nhi phái tới tìm hắn cũng không tìm ra được luôn. Nhưng mà như vậy cũng tốt, trong thời gian ngắn hắn cũng không động đậy được, tất cả mọi người đều không tìm được, cũng vẫn tốt hơn là bị kẻ địch tìm được.

"Từ Thanh Trần, huynh dạy ta đánh đàn được không?" Vân Ca nhìn qua Từ Thanh Trần nhỏ giọng nói.

Từ Thanh Trần nhướng mày cười nói: "Tốt, không phải lúc trước đã hứa với muội rồi sao? Chờ thương thế ta lành thì sẽ dạy muội đánh đàn."

Vân Ca nhìn huynh ấy, "Thương thế của huynh lành rồi thì không phải liền phải rời đi sao? Bây giờ ta đàn, huynh nghe xem ta đàn có được không, kỳ thật ta cũng từng học một chút. Đều tại ta, trước kia lúc cha dạy ta, ta cũng không chịu cố gắng học, kết quả cha đã... Cũng không có ai dạy ta nữa." Nhìn đôi mắt trông mong và ảm đạm của thiếu nữ trước mắt, trong lòng Từ Thanh Trần hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: "Tại sao Vân Ca muốn học đàn?"

"Tiếng đàn rất hay, ta có thể đàn cho mình nghe." Vân Ca cười tủm tỉm nói.

Từ Thanh Trần hơi than nhẹ, cha của Vân Ca cũng không tránh khỏi quá yên tâm đi. Lúc qua đời, Vân Ca cũng không chỉ là một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, cho dù có võ công nhưng sống một thân một mình trong núi sâu này cũng đã quá tịch mịch rồi. Nhưng mà, lấy dung mạo và tâm tính của tiểu nha đầu này, nếu không có người thân nhất chăm sóc, thì có lẽ ở lại một nơi không có ai trò chuyện thế này cũng sẽ an toàn hơn một chút.

Chỉ là, từng ấy năm qua mà tiểu nha đầu này chưa từng có một lần nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này. Bình thường cũng chỉ khoảng một tháng vào thành một lần để đổi chút vật dụng hằng ngày rồi trở về. Mấy năm này vẫn tuân theo lời dặn trước khi lâm chung của cha, chỉ lấy một ít dược liệu và dược vật thông thường để đổi lấy tiền mà thôi. Chứ nếu không, lấy y thuật của nàng ấy, chỉ sợ cũng đã dương danh bên ngoài từ lâu rồi.

Cúi đầu nghĩ nghĩ, Từ Thanh Trần hỏi: "Vân Ca không có ý định rời khỏi nơi này sao?"

Vân Ca hơi ngây ngốc nhìn huynh ấy, "Tại sao phải rời khỏi đây? Cha nói ở bên ngoài có rất nhiều người xấu đó." Ngay cả Từ Thanh Trần tuấn mỹ như vậy mà cũng bị người ta bắt, nàng đi ra ngoài thì chắc chắn cũng sẽ bị người xấu bắt lại luôn đó. Lúc trước khi cha vừa mới mất không lâu, Vân Ca vừa mới vào thành đi một mình liền bị chặn đường giật tiền cướp sắc rất nhiều lần, may mắn võ công của Vân Ca không tệ, đuổi những người này đi cũng dễ dàng. Về sau, mỗi lần vào thành, Vân Ca đều biết che giấu dung mạo của mình, nhưng nếu như rời khỏi nơi này, nàng cũng không thể bôi tro lên mặt mình mỗi ngày đi? Tuy sinh ra ở hương dã, nhưng yêu xinh đẹp lại là thiên tính của phái nữ, Vân Ca tuyệt đối không muốn mỗi ngày đều bẩn như vậy.

Từ Thanh Trần bất đắc dĩ rồi, không nhịn được vươn tay gõ lên đầu nàng ấy một cái, lại không cẩn thận khẽ động đến vết thương của mình nên bị đau đến nhíu mày. Vân Ca vội vàng đứn bật dậy đè huynh ấy lại, nói: "Huynh đừng lộn xộn, vết thương còn chưa lành đó."

Từ Thanh Trần nhìn nàng ấy nói: "Một cô nương như muội cứ ở tại nơi thâm sơn cùng cốc này cũng không phải kế lâu dài, không bằng đi với ta đến Ly Thành đi?"

Vân Ca sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn đàng phải lắc đầu, nói: "Không được, cha đã nói muốn ta ở đây, sau này sẽ có người tới đón ta."

"Đón muội? Ai? Cha muội có nói lúc nào thì người đó đến đón muội không?" Lúc này Từ Thanh Trần mới chợt hiểu hiểu ra. Cha của Vân Ca đúng là không có khả năng không suy nghĩ cho tương lai của con gái, nhưng đã ba năm rồi mà còn không có tin tức gì, đối phương thật sự sẽ tuân thủ lời hứa mà đến đây sao?

Vân Ca suy tư một lát, rồi hơi hoang mang nói: "Cha đã viết một bức thư, lại kêu ta gửi đi, thì sẽ có người tới đón ta. Nhưng mà vẫn luôn không có ai cả."

Thật là nha đầu ngốc, thư đều đã gửi đi ba năm rồi mà vẫn chưa có ai đến, nếu không phải đối phương không nhận được thư, thì chính là đối phương căn bản không có ý định đến đây. Từ Thanh Trần mỉm cười nói: "Không bằng như vậy đi, muội trở về với ta, chúng ta để lại một bức thư ở đây. Nếu có người đến đón muội thì có thể kêu họ đến Ly Thành tìm muội, chờ khi ta về đến thành thì cũng sẽ phái người đến đây nhìn xem có người đến hay không. Huống chi, không phải muội nói nội thương của ta cần phải thật lâu mới có thể khỏi hẳn sao? Muội đi theo cũng thuận tiện trị thương cho ta, đúng không?"

Vân Ca khó xử nhìn huynh ấy một lát, nàng quả thật rất muốn rời khỏi nơi này cùng với Từ Thanh Trần. Tuy nàng không phải đặc biệt thích sự nhộn nhịp, nhưng mấy ngày nay có Từ Thanh Trần cùng nói chuyện, nghĩ đến sau này chỉ còn một mình thì liền cảm thấy hơi buồn. chỉ là cha đã dặn nàng phải ở đây chờ người, nàng cũng không thể không nghe.

Thấy nàng ấy do dự, đôi mắt Từ Thanh Trần lóe lên, cười nói: "Bằng không thì thế này đi, muội có còn nhớ địa chỉ của bức thư kia không? Ta kêu người tìm họ giúp muội. Nói không chừng họ thật sự không nhận được thư, vậy chẳng phải muội phải ở đây chờ cả đời sao?"

Vân Ca suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ gật đầu nói một cái địa chỉ. Nghe xong, Từ Thanh Trần lại không khỏi nhíu nhíu mày, Vân Ca thấy sắc mặt của huynh ấy không tốt thì không khỏi hơi lo lắng, "Từ Thanh Trần, huynh sao vậy?"

Từ Thanh Trần hỏi: "Chẳng lẽ muội họ Mộc ư?"

"A? Ta không phải họ Mộc. Cha ta họ Trầm mà." Vân Ca khó hiểu, nàng chưa từng nói cho Từ Thanh Trần nàng họ gì sao? Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như đúng là đã quên nói cho huynh ấy biết mình họ Trầm. Nếu một người sống lẻ loi một mình quá lâu, họ gì tên gì có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.

"Vậy mẹ muội họ gì?" Từ Thanh Trần hỏi.

Vân Ca nói: "Cha ta nói mẹ ta họ Lý."

Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Ta biết người mà cha muội muốn tìm là ai rồi, ta có thể dẫn muội đi, chờ thương thế của ta khỏi, muội đi với ta, đồng ý không?" Đôi mắt Vân Ca hơi sáng lên, "Thật sao?"

Từ Thanh Trần mỉm cười gật đầu, nhìn vẻ mặt vui mừng của thiếu nữ trước mắt, trong lòng lại khẽ thở dài, đây cũng chỉ là một đứa bé cô đơn mà thôi.

Sở phủ

"Khởi bẩm Vương phi, hạ nhân đến bẩm báo, lúc nãy mới có một nha đầu lén lút ở bên ngoài." Vệ Lận tiến vào bẩm báo.

Diệp Ly hơi nhướng mày, "Một nha đầu?"

Vệ Lận gật đầu nói: "Võ công của nha đầu đó khá cao, nhưng mà lại không có kinh nghiệm gì. Ở bên ngoài phủ rình xem hơn nửa ngày mới đi." Diệp Ly thấy hơi thú vị cười cười, vô luận là núi Thương Mang hay Mặc Cảnh Lê, thì tuyệt đối đều sẽ không phái một tiểu nha đầu không có kinh nghiệm gì đến nhìn trộm Sở phủ, "Có thấy rõ hình dáng như thế nào không?"

"Hình như mười lăm mười sáu tuổi, nhưng cũng không thấy rõ hình dạng. Mặt khác, người đi theo nàng ấy ra khỏi thành đã trở về rồi."

Diệp Ly cười nói: "Mất dấu rồi hả?"

Vệ Lận xấu hổ khẽ gật đầu, cảm giác sâu sắc gần đây ám vệ càng ngày càng yếu kém. Lúc trước đánh mất công tử Thanh Trần thì cũng thôi, nhưng bây giờ ngay cả một nha đầu mười lăm mười sáu tuổi mà cũng có thể mất dấu thì quả thực là đã làm mất hết mặt của Kỳ Lân.

Diệp Ly cười nói: "Được rồi, đừng trách móc bọn họ quá nặng nề. Theo lý thuyết... Bọn họ tuyệt đối sẽ không mất dấu một tiểu nha đầu không hề có kinh nghiệm gì như vậy. Lại phái người tìm kiếm thật kỹ ở gần nơi nhà đầu đó biến mất xem. Mặt khác, phái người nhìn chằm chằm vào chỗ đó, tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ không ở luôn trong đó được." Vệ Lận gật đầu nói: "Vâng, đa tạ Vương phi không trách tội."

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: "Tuy nói như vậy, nhưng ta cảm thấy sau này Kỳ Lân vẫn cần phải học thêm một vài thứ."

"Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của Vương phi."

Diệp Ly cười nói: "Chuyện này sau này hãy nói. Ngươi nói... Tiểu cô nương này có thể có liên quan đến Đại ca hay không?"

Vệ Lận nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: "Đúng là rất có khả năng, ngay cả Mặc Cảnh Lê cũng đều không có phát hiện ra Sở phủ có điều dị thường, thì sao tiểu cô nương đó lại sẽ đặc biệt đến nhìn chằm chằm vào Sở phủ chứ? Hơn nữa, lại xuất hiện ở gần nơi công tử Thanh Trần mất tích. Có lẽ, tiểu cô nương này chính là người đã cứu công tử Thanh Trần. Nhưng... Công tử Thanh Trần công tử đã được cứu thì vì sao không chịu trở về đây?"

Diệp Ly nhíu mày nói: "Đại ca... Rất có thể đã bị trọng thương. Đừng nóng vội, Đại ca đã biết chúng ta tới, nên có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức."

"Vâng. Thuộc hạ sẽ phái người chằm chằm vào nơi đó. Bây giờ Lê Vương phủ đang tra xét nghiêm ngặt, hơn nữa lại còn phải đi tham gia bữa tiệc do Mặc Cảnh Lê tổ chức nữa. Vương phi vẫn đừng đích thân ra khỏi thành nữa." Vệ Lận nói. Diệp Ly gật gật đầu khẽ thở dài: "Cũng chỉ có thể như thế."

Quả nhiên, giữa trưa ngày hôm sau Diệp Ly liền gặp được tiểu cô nương trong miệng Vệ Lận kia. Vừa gặp liền không khỏi thấy hơi buồn cười, ấy vậy mà quả thật là một tiểu nha đầu. Nhìn bề ngoài thì chỉ mới mười sáu tuổi, mà quan trọng nhất là đôi mắt trong suốt vô cùng kia, ngay cả chính là người như Diệp Ly thấy mà cũng không tránh khỏi phải sinh lòng hổ thẹn.

Vân Ca là bị người của Định Vương phủ mang vào Sở phủ, vốn nàng được Từ Thanh Trần nhờ tới gặp Diệp Ly. Nhưng hết lần này tới lần khác, Từ Thanh Trần lại nói cho nàng biết không thể đi từ cửa chính vào sẽ bị người ta phát hiện. Vì vậy, Vân Ca cô nương chỉ đành phải đi vòng ra sau hậu viện của Sở phủ định leo tường vào. Nhưng lại không biết rằng, thị vệ ở hậu viện của Sở phủ còn nhiều hơn tiền viện rất nhiều, nên đương nhiên bị người ta bắt được cũng không hề ngoài ý muốn.

Vân Ca hiếu kỳ đánh giá Diệp Ly, hỏi: "Ngươi chính là Ly nhi mà Từ Thanh Trần nói sao?"

Diệp Ly cười một tiếng, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta chính là Ly nhi. Tiểu cô nương, muội là ai?"

Vân Ca cười nói: "Ta là Trầm Vân Ca, ta là bằng hữu của Từ Thanh Trần. Ngươi thật xinh đẹp, nhưng mà... Vì sao ngươi phải mặc nam trang vậy?" Diệp Ly hơi kinh ngạc, "Muội nhìn ra được ta là nữ, hay là Đại ca nói cho muội?" Diệp Ly tự hỏi mình giả trang cũng vô cùng tốt, ít nhất trước mắt còn chưa có ai có thể nhìn ra được, tối thiểu cũng không phải tiểu cô nương ngây thơ như nai con ở trước mặt này có thể nhìn ra được.

"Ta là đại phu." Trầm Vân Ca nói một cách đầy tự hào, "Tất nhiên nhìn ra được. Nam nhân và nữ nhân khác biệt rất nhiều."

Diệp Ly mỉm cười, xem ra biết y thuật và hiểu y thuật cũng vẫn chênh lệch rất xa. Ít nhất những người tinh thông y thuật khác còn chưa từng khám phá ra thân phận của nàng. Diệp Ly nhìn tiểu cô nương trước mắt hỏi: "Đại ca ta có khỏe không?"

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Vân Ca liền xụ xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Thực xin lỗi, đều là ta không tốt... Từ Thanh Trần bị trọng thương."

"Muội đừng vội, ta biết muội đã cứu Đại ca, muội cứ từ từ nói xem đã xảy ra chuyện gì." Diệp Ly dịu dàng an ủi. Trầm Vân Ca liền thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện từ khi nàng được Từ Thanh Trần, Diệp Ly nghe xong còn nơi nào mà có thể không rõ đây, có lẽ tiếng đàn lúc ban đầu mà Trầm Vân Ca nghe được là ngoài ý muốn, nhưng từ sau khi Trầm Vân Ca có thể chạy vào trong cốc cầu Đại ca dạy đàn mà không kinh động bất luận kẻ nào thì đã không còn là ngoài ý muốn nữa rồi. Nếu trách chuyện của Đại ca lên người tiểu cô nương này, thì cũng không tránh khỏi hơi quá đáng một chút.

Ngay cả vẻ mặt của Trác Tĩnh và Vệ Lận đang đứng ở sau lưng Diệp Ly cũng đều trở nên quái dị, trong lòng im lặng oán thầm: kỳ thật đây là báo ứng do công tử Thanh Trần đã lừa gạt thiếu nữ vô tội đi?

Diệp Ly vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trầm Vân Ca cười nói: "Chuyện này thì sao có thể trách muội được, ta còn phải cám ơn muội vì đã cứu Đại ca đó."

Vốn đã chuẩn bị chịu mắng, nhưng Diệp Ly lại biểu hiện ôn hòa như thế lại thật sự khiến cho Trầm Vân Ca hơi bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Ly..., ách, ngươi không trách ta sao?" Diệp Ly cười nói: "Không cần khách khí như thế, tỷ lớn hơn muội mấy tuổi, muội kêu tỷ Ly nhi tỷ tỷ là được rồi. Không phải là lỗi của muội, thì sao tỷ có thể trách muội được? Huống chi, một tiểu cô nương như muội mang theo một người cao lớn như Đại ca bơi ra khỏi đáy hồ, đụng trúng đầu cũng khó tránh khỏi đấy." Diệp Ly thật sự thấy hơi kinh ngạc, Trầm Vân Ca có vóc người nhỏ như vậy thì làm cách nào mà lại có thể mang một nam nhân cao lớn đã bị trúng thuốc ngủ mê nam bơi ra khỏi đáy hồ, ngay cả là một nam nhân cao lớn thì chỉ sợ cũng không dễ dàng. Cho nên, công tử Thanh Trần bị nội thương gì đó thì thật sự đã rất nhẹ rồi, không đụng trúng đầu là được.

Đôi mắt Vân Ca sáng ngời, từ nhỏ đến lớn người nàng quen biết cũng chỉ có cha và mẹ, dưới chân núi cũng đã từng nhìn thấy người khác có tỷ tỷ muội muội đều vô cùng hâm nộ, "Ly nhi tỷ tỷ."

"Bé ngoan..." Diệp Ly trìu mến sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng ấy, cười nói: "Hiện nay thương thế của Đại ca thế nào rồi?"

Vân Ca nói: "Qua ít ngày nữa thì đã có thể hành động tự nhiên rồi. Nhưng mà mấy ngày nay thì vẫn không thể hoạt động nhiều được. À... Những gì Từ Thanh Trần muốn muội nói thì muội cũng đều đã nói hết, muội phải đi về rồi, bằng không thì huynh ấy sẽ đói bụng." Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: "Đã như vậy, thì Đại ca liền làm phiền muội rồi. Qua mấy ngày nữa, thương thế của ca ấy tốt hơn thì tỷ lại phái người đến đón ca ấy."

Vân Ca lắc đầu, tươi cười chân thành nói: "Không phiền toái, Từ Thanh Trần luôn trò chuyện với muội, rất tốt."

"Vậy là tốt rồi, Vệ Lận, tiễn Vân Ca cô nương ra khỏi thành. Mặt khác, Đại ca cần dùng thuốc gì cũng mang theo luôn." Diệp Ly quay đầu phân phó. Vệ Lận đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Nhìn Vệ Lận dẫn Vân Ca đi ra ngoài, Diệp Ly không khỏi cười khẽ nói: "Thật là một tiểu cô nương thú vị, đúng không?"

Trác Tĩnh gật đầu nói: "Thật sự không nghĩ tới mang công tử Thanh Trần đi lại là một tiểu cô nương linh lung xinh đẹp như vậy, quan trọng nhất là, tính tình cô nương này lại trong sáng hiếm có." Quan trọng nhất là, ở cái nơi sơn dã đó mà lại còn có một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Công tử Thanh Trần thật sự là có phúc khí tốt...

"Vương phi nghĩ thế nào mà không phái người đến chăm sóc công tử Thanh Trần vậy?" Trác Tĩnh cười nói.

Diệp Ly nói một cách thản nhiên: "Đã qua nhiều ngày như vậy mà Vân Ca cô nương đều có thể chăm sóc Đại ca tốt, thì lại làm phiền nàng ấy thêm vài ngày cũng không có gì. Sao?"

Trác Tĩnh nhướng mày cười nói: "Vương phi có ý là?"

Diệp Ly khoát khoát tay đứng lên nói: "Ý gì Bản phi cũng đều không có, mấy năm nay Đại ca cũng mệt mỏi không ít rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội này, thì phải dưỡng thương thật tốt ah." Tính tình của tiểu cô nương kia thuần khiết chất phác, thoạt nhìn cũng không có nhiều nghi thức xã giao như những cô gái trong khuê các. Đại ca có thể nhờ nàng ấy đến Sở phủ thì rõ ràng cho thấy rất tín nhiệm nàng ấy, nếu đã như vậy, thì cứ an tâm đợi thôi.

"Vương phi nói rất đúng."

Vân Ca mang theo bao lớn bao nhỏ được thị vệ Định Vương phủ đưa đến gần nhà mới tự mình đi về. Vừa vào cửa, Từ Thanh Trần nhìn tiểu nha đầu sắp bị đủ loại hộp lớn hộp nhỏ bao phủ không khỏi nhướng mày cười nói: "Khi nào thì muội cũng thích đi dạo phố mua đồ rồi vậy?"

Vân Ca lau mồ hôi trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên nói: "Mới không phải ta mua đâu, là Ly nhi tỷ tỷ đưa đó."

Từ Thanh Trần hơi buồn cười nhìn nàng ấy, mới gặp lần đầu đã liền kêu là Ly nhi tỷ tỷ rồi, thật là tiểu nha đầu không có tâm phòng bị mà.

Vân Ca vừa vội vàng đặt các loại đồ đạc lên bàn, vừa nhỏ giọng lầu bầu: "Từ Thanh Trần, huynh thật sự là một cậu ấm mà, chỉ là dưỡng thương mấy ngày thôi, mà còn cần chuẩn bị nhiều đồ đạc như vậy. May mắn thị vệ đại ca xách giúp ta lên núi đó, bằng không thì một mình ta cũng sẽ không hết về cho huynh được." Mở ra nhìn, quả nhiên là không ít đồ đạc. Không nói đến các loại dược liệu, thuốc bổ mà Từ Thanh Trần cần để dưỡng thương, mà còn có cả các loại sách dùng để giải buồn nữa, chỉ mỗi quần áo thôi mà đã có tới ba bốn bộ rồi, ngay cả ngọc bội kèm theo cũng có nữa, ... Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.

Từ Thanh Trần nhìn lướt qua, chỉ chỉ một cái hộp bên cạnh nói, "Mở cái đó ra nhìn xem."

Vân Ca hiếu kỳ nhìn thoáng qua, "Cái này sao?" Mở ra nhìn, thì thấy bên trong lại là một bộ nữ trang tinh xảo màu vàng nhạt. Vân Ca không biết, nhưng Từ Thanh Trần thì sao có thể không biết được, chỉ nhìn mặt ngoài của cái hộp kia thì liền biết là của cửa hàng nữ trang và tơ lụa nổi tiếng nhất trong thành Nam Kinh hiện nay rồi. Từ Thanh Trần cười nói: "Đó là Ly nhi tặng cho muội đấy, muội mặc vào thử xem."

"Tặng cho ta?" Vân Ca hơi nghi hoặc, mở to hai mắt nhìn bộ quần áo màu vàng nhạt được may tinh xảo trong hộp. Xưa nay nàng đều quen mặc quần áo vải thô mộc mạc, tuy lúc vào thành đã từng bắt gặp rất nhiều cô nương ăn mặc xinh đẹp, nhưng thật sự cũng chưa từng cảm thấy hâm mộ gì. Quần áo mà thôi, có thể mặc ấm là được rồi. Nhưng lúc này nhìn thấy bộ quần áo xinh đẹp này, lại nhìn Từ Thanh Trần mặc áo trắng phiêu dật đang mỉm cười nhìn mình, thì đột nhiên Vân Ca cảm thấy hơi xấu hổ vì chính mình hơi lôi thôi lếch thếch, liền ôm lấy cái hộp vội vàng chạy ra ngoài.

Từ Thanh Trần mỉm cười nhìn thân ảnh của tiểu cô nương biến mất tại cửa ra vào, không khỏi lắc đầu nở nụ cười. Trêu đùa con nít quả nhiên là một chuyện vô cùng thú vị, đồng thời Từ Thanh Trần cũng không khỏi bắt đầu chờ mong bộ dáng của Vân Ca sau khi thay đổi bộ đồ mới đó.

Về phần Ly nhi không muốn mình nhúng tay chuyện trong thành Nam Kinh, thì cứ liền thuận theo tự nhiên thôi. Huống chi lúc này mình đang bị thương ngay cả hoạt động mạnh cũng không được, thì đi về cũng chỉ cản trở thôi. Chỉ một tên Mặc Cảnh Lê thì cũng chưa chắc ngăn được Ly nhi.

Mang theo tâm tình sung sướng, công tử Thanh Trần triệt để quên mất rằng, trong một quân doanh nào đó ở phương Bắc, còn có một nam nhân nóng lòng ngóng trông ái thê trở về đang nghiến răng nghiến lợi, "Từ Thanh Trần, huynh tốt nhất đừng chết mà phải trở về bình an cho Bản vương! Còn bắt A Ly vượt ngàn dặm xa xôi tới Giang Nam tìm huynh, Bản vương nhất định phải bắt huynh làm trâu làm ngựa cho Định Vương phủ đến kiếp sau!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-457)