Chu Diễm bị trọng thương
← Ch.297 | Ch.299 → |
Trên chiến trường, Chu Lăng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tướng sĩ Mặc gia quân bên này cũng có chút ngồi không yên. Mặc dù Trương Khởi Lan hiểu mình không phải đối thủ của Chu Lăng nhưng vẫn rất không vui khi nhìn đối phương phách lối trước mặt mình như vậy.
"Tiểu tử này có lai lịch thế nào?" Trương Khởi Lan cau mày hỏi.
Tần Phong bên cạnh cười nói: "Là hậu nhân của Chu Diễm. Đại khái là đời cháu của lão đi. Nghe nói Chu Diễm có một tôn nhi, nhưng mà từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, từ mười tuổi đã không ai nhìn thấy hắn nữa. Không ít người đoán là chết non. Hôm nay nhìn thì chỉ sợ là vị này đi." Trương Khởi Lan gật đầu nói: "Khó trách mà, tôn nhi của Tĩnh thiên đại tướng quân sao, quả nhiên là một nhân vật. Tần thống lĩnh, làm phiền ngươi rồi." Thủ lĩnh Kỳ Lân, không phải là muốn theo hắn chạy đến thủ thành sao, không dùng lúc này thì lúc nào?
Tần Phong hiếm khi nhe răng cười một tiếng, lúc này dây cương trong tay nghiêm chỉnh điều khiển chiến mã hí một tiếng, vọt tới bên nam tử y phục trắng giữa chiến trường. Trong lúc kịch chiến, Chu Lăng cũng sớm nhận ra có người vọt tới, khua địch nhân bên người ra, xoay người lại nghênh địch, vừa đúng lúc đối mặt với Tần Phong. Tần Phong hơi hơi nheo lông mày, trường kiếm trong tay vẽ ra hướng thẳng đến mặt Chu Lăng, Chu Lăng trên ngựa nghiêng người tránh đồng thời giơ trường kiếm trong tay đánh trả. Hai người ở trên lưng ngựa ngươi tới ta đi động thủ.
Chẳng qua là hai người đều dùng kiếm mà độ dài trường kiếm cũng có hạn cho nên giao tranh trên lưng ngựa không tiện. Sau khi đánh mười mấy hiệp, cả hai đều có ý muốn xuống ngựa dừng ở giữa chiến trường. Trường kiếm trong tay Chu Lăng run lên, nhắm thẳng vào mặt Tần Phong, "Người tới là ai? Hãy xưng tên ra."
Tần Phong nhếch môi cười cười nói: "Định Vương phủ, tướng soái dưới trướng Vương phi, Tần Phong. Các hạ là ai?"
Chu Lăng khẽ cau mày, đối phương nói vậy chẳng khác gì không nói. Nhưng vẫn lạnh giọng đáp: "Tây Lăng Tĩnh Quốc quân, thống lĩnh Chu Lăng."
Tần Phong cười nói: "Thì ra là hậu nhân của Chu lão tướng quân sao? Hạnh ngộ!."Chu Lăng hừ nhẹ một tiếng, hai người không nói thêm gì nữa, tiếp tục giao thủ.
Trương Khởi Lan ở phía sau thấy Chu Lăng bị Tần Phong cuốn lấy nhất thời tâm tình thật tốt. Gật đầu liên tục nói "Vương phi để Tần Phong lưu lại quả không sai, đúng là Vương phi mưu tính sâu xa, Bản tướng quân xa xa không bì kịp mà." Nếu không có Tần Phong ở đây thì Chu Lăng này thật không dễ đối phó. Cho nên, ở trên chiến trường ghét nhất là mấy thứ cao thủ giang hồ này nhúng tay vào. Không thể không để ý bọn họ, lực sát thương của những cao thủ này mạnh hơn binh lính bình thường gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần, nếu phái tướng lãnh theo chân bọn họ giao thủ, lỡ như vì một cao thủ giang hồ mà tổn thất một tướng lãnh có thể điều binh đánh giặc thì thật thua thiệt máu thịt mà. Trương Khởi Lan quyết định sau này mỗi trận đều đi mượn Vương phi mấy Kỳ Lân đến áp trận.
Bên này, Trương Khởi Lan vui mừng nhưng trên đầu thành Chu Diễm lại vui mừng không nổi. Sau khi Chu Lăng bị cuốn lấy trận thế của binh lính Tây Lăng lập tức đại loạn, Mặc gia quân nhân cơ hội hạ thủ, mới chỉ trong chốc lát mà binh lính Tây Lăng đã tổn thất phân nửa. Tần Phong và Chu Lăng đánh hết sức sảng khoái, mặc dù Định Vương phủ cao thủ đông đảo nhưng mọi người đều là người quen nên đánh nhau cũng không có ý vị gì. Mà Tần Phong tạm thời không có lá gan đi khiêu chiến cao thủ như Định Vương cho nên, khó có dịp gặp được cao thủ chưa quen biết như Chu Lăng, dĩ nhiên là hăng hái bừng bừng quấn lấy hắn mà đánh. Cùng là đối thủ của hắn nhưng trong lòng Chu Lăng liên tiếp kêu khổ, hắn không ngờ bằng thân thủ của mình mà lại bị một tướng lãnh trẻ tuổi vô danh của Mặc gia quân cuốn lấy lâu như vậy. Vốn là muốn nhanh chóng giết Tần Phong lập uy nhưng hiện nay trận này mãi không thể kết thúc, hắn đã là cưỡi hổ khó xuống, Tần Phong không dừng tay thì hắn căn bản không có cách nào đơn phương ngưng chiến.
Phen giao thủ này hắn cũng phát hiện thân thủ Tần Phong không kém gì mình. Nếu vẫn tiếp tục đánh chỉ sợ không tránh được kết cục lưỡng bại câu thương. Sau đó, Tần Phong có thể bị thương rời khỏi nhưng Chu Lăng không thể bị thương được. Hắn là Thống soái Tĩnh Quốc quân, mà tổ phụ Chu Diễm tuổi tác đã cao, căn bản không thể thống lĩnh đại quân chiến đấu anh dũng được. Như vậy, Chu Lăng trong lòng càng gấp gáp hạ thủ thì càng thiếu vài phần trấn định, bị Tần phong nắm lấy cơ hội, một đợt tấn công mạnh mẽ kéo đến làm hắn luống cuống chân tay suýt bị trọng thương.
Trên tường thành, Chu Diễm nhìn Tần Phong và Chu Lăng đang triền đấu nhíu mày. Ý bảo binh lính bên cạnh bắt đầu thu binh.
Hiệu lệnh vang lên, binh lính Tây Lăng nhanh chóng lui về trong thành. Trương Khởi Lan cũng không cho người truy kích, cửa của tiểu thành này mở ra thì dễ nhưng gần hai mươi vạn đại quân Tây Lăng trong thành lại không dễ đối phó như vậy. Nếu như sau khi vào thành phải chiến đấu trên đường với đại quân Tây Lăng thì thương vong quá lớn, Mặc gia quân không nguyện ý tiếp nhận kết quả như vậy.
Tần Phong không ham chiến, hào phóng thối lui một đoạn để Chu Lăng về thành, sau đó lên ngựa trở lại trận doanh của Mặc gia quân.
"Thế nào?" Trương Khởi Lan hỏi
Tần Phong mặt mày thỏa mãn, gật đầu khen: "Cao thủ, Trương tướng quân muốn liều với hắn một phen thì không tốt đâu." Trương Khởi Lan bĩu môi bất mãn làu bàu nói: "Lão tử biết rồi, lão tử cũng không chán sống. Tiểu tử ngươi hiện tại đã có thể nói chưa hả? Vương phi đi đâu vậy?" Đừng tưởng rằng Trương Khởi Lan tính tình tùy tiện không tim không phổi, nghe nói Vương phi tới tiếp viện cho bọn họ nhưng từ đầu đến cuối chưa hề lộ mặt, điều này khiến Trương Khởi Lan không thể không gấp gáp. Nhìn tình hình này thì ngay cả Vương gia cũng không biết Vương phi đi đâu. Nếu Vương gia biết còn không lột da hắn?
"Trương tướng quân cứ bình tĩnh, chớ nóng." Tần Phong trấn an nói, "Ta không phải đã nói rồi sao, ta đã phái người đi đón Vương phi rồi."
Trương Khởi Lan tức giận nhìn hắn một cái, nói thế thì thà không nói còn hơn. Nếu như cần người tiếp ứng thì hiển nhiên nơi Vương phi đến không hề an toàn. Hít sâu một hơi, Trương Khởi Lan đè nén xúc động muốn ném người này đi xa, "Chúng ta có thể làm gì?" Tần Phong suy nghĩ một chút nói: "Chờ tín hiệu của Vương phi, sau đó cùng Phượng Tam công tử bao vây tiêu diệt quân địch."
"Phượng Tam không phải đang ở đại doanh sao? Hắn chui ra từ đâu vậy?" Trương Khởi Lan rống giận.
Tần Phong thong dong nói, "Thiên cơ bất khả lộ, chuyện này.... tướng quân hiểu mà!."
Ta hiểu cái em gái ngươi!
Không tới một khắc đồng hồ sau khi hai quân thu binh, trong dãy núi phía Tây Nam đột nhiên nổi lên khói đặc. Mà hôm nay khí trời tốt, quang đãng không mây, sương mù ngày thường lượn lờ trong núi cũng giải tán không ít. Cho dù bọn họ ở cách xa vài chục dặm thì cũng có thể nhìn rõ. Thấy tình hình này, Chu Lăng và Chu Diễm đều cả kinh thất sắc, "Tổ phụ! Trong núi...." Trong núi không chỉ cất giấu mười mấy vạn tinh binh mà còn có lương thảo đủ cho hai mươi vạn đại quân dùng trong một năm a. Chu Diễm tất nhiên cũng biết những chuyện này, thần sắc trên mặt càng thêm âm trầm, "Cháu mang binh về đi!."
"Nhưng mà tổ phụ, nơi này...." Chu Lăng lo lắng nói
Chu Diễm ngắt lời hắn, "Không cần nhiều lời, nếu như nơi đóng quân bị Mặc gia quân chiếm, mà mười mấy vạn người chúng ta khốn thủ Cô thành thì lương thực căn bản không chống đỡ được mấy ngày." Tiểu thành này không giống thành lớn như Biện thành, cho dù Mặc gia quân bao vây thì dăm ba tháng cũng không thành vấn đề. Chỉ sợ mười mấy vạn đại quân không đến ba năm ngày là có thể đem lương thực dự trữ trong thành ăn sạch. Đến lúc đó, cũng chỉ có thể bụng đói chờ Mặc gia quân tới thu thập.
"Mặc gia quân không thể có nhiều người như vậy, nhân mã bên kia tuyệt đối sẽ không vượt quá ba vạn. Cháu mang binh trở về đi, bất luận thế nào cũng phải ổn định lại bên kia!." Chu Diễm phân phó nói.
"Tổ phụ..."
Chu Diễm than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bả vai tôn nhi nói: "Đi đi, tổ phụ thay cháu cản lại phía sau!."
Chu Lăng cắn răng, ánh mắt ửng đỏ gật đầu nói: "Tôn nhi biết rồi, tổ phụ bảo trọng!."
"Đi Đi!."
Chu Lăng mang theo mười mấy vạn binh mã lần nữa hướng dãy núi bọn họ chiếm cứ mười mấy năm nay chạy thẳng, mà bên trong tiểu thành phía sau bọn họ, Chu Diễm tuổi đã hơn bảy mươi mang theo không quá năm vạn binh lính Tây Lăng trấn thủ tại huyện thành lẻ loi này. Thứ bọn họ phải đối mặt là mười vạn binh cường mã tráng đằng đằng sát khí Mặc gia quân. Cưỡi trên lưng ngựa, Chu Lăng cuối cùng quay đầu lại nhìn tiểu thành trong màn đêm kia, chỉ thấy bóng ảnh tổ phụ già nua cô độc đứng trên cổng thành nhìn theo hướng mình. Trong lòng run lên, Chu Lăng nhịn xuống nỗi đau trong hốc mắt, thúc tuấn mã bên dưới nhanh chóng chạy về phía trước.
Thành nhỏ cách dải núi Tĩnh Quốc quân đồn trú không xa, hai ba mươi dặm đối với hành quân mà nói cũng chỉ là chuyện hơn một canh giờ mà thôi. Nhưng mà sau khi vào núi, tốc độ của bọn họ không thể không chậm lại. Cho dù nơi này là chỗ bọn họ đã sinh sống mười mấy năm, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, lại phát hiện ẩn náu ở chỗ này không còn là chiến hữu cùng thân nhân của bọn họ mà hơn thế có thể là địch nhân ẩn núp trong bóng tối.
"Công tử, thám tử đi trước dò đường hồi báo, phía trước không có động tĩnh gì cả." Thị vệ cưỡi ngựa trở lại trước mặt Chu Lăng thấp giọng bẩm báo nói.
Chu Lăng trầm giọng nói: "Không có động tĩnh thì chỉ sợ càng có vấn đề, chỉ sợ.... người lưu lại đã không còn ai." Lúc hắn đi có lưu lại ba vạn nhân mã đóng trong rừng, nếu bọn họ trở lại những người này sao có thể không có chút động tĩnh nào? Mà bây giờ, nhìn dải núi tối om yên tĩnh không tiếng động trước mặt, Chu Lăng từ bỏ chút mong chờ cuối cùng.
"Công tử, vị Dương cô nương kia thật sự là...." Thị vệ có chút không nói lên lời, mặc dù ở chung ngắn ngủi mấy ngày nhưng hắn cũng rất có ấn tượng tốt với vị Dương cô nương kia. Tương tự, hắn cũng nhìn ra được công tử đối với vị cô nương kia cũng hơi khác. Bọn họ hàng năm ở trong núi sâu, rất ít khi cùng người bên ngoài qua lại. Nếu như công tử và Dương cô nương có thể có kết quả thì cũng là một chuyện vui. Chẳng qua là không nghĩ tới....
Nhớ tới thiếu nữ mỏng manh dịu dàng, sắc mặt Chu Lăng trầm xuống. Hắn không ngờ mình lại bị một nữ nhân lừa, mà cô gái kia...Cho tới giờ phút này hắn thậm chí vẫn còn tồn tại một tia hi vọng xa vời, hi vọng đây chỉ là hiểu lầm. Nhưng lý trí cũng nói cho hắn biết, trên đời này sao có thể có hiểu lầm trùng hợp như vậy?
Nhìn sắc mặt tối tăm của công tử nhà mình, thị vệ vội vàng dời đề tài nói: "Công tử, qua khe núi này là tới địa doanh của chúng ta rồi."
"Bảo người phía trước cẩn thận một chút." Chu Lăng gật đầu một cái, trầm giọng nói.
Nhưng có lúc, cẩn thận cũng không có tác dụng gì. Binh lính phía trước bình yên thông qua khe núi nhỏ hẹp, không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Thời điểm mọi người vừa mới yên lòng, một tiếng vang thật lớn phát ra trên khe núi. Mọi người khiếp sợ nhìn tảng đá khổng lồ bị thứ gì thôi thúc lăn xuống từ đỉnh núi. Đột nhiên xung quanh nổi lên tiếng ồn, vô số tảng đá từ sườn núi hai bên lăn xuống. Rất nhanh đem đường đi tới cùng đường lui về bịt lại. Càng không nói đến vô số binh lính bị tảng đá nện vào, tiếng khóc, tiếng kêu cứu trong nháy mắt vang dội cả núi rừng.
Rất nhanh, hai bên sườn núi đốt vô số cây đuốc. Trong nháy mắt chiếu sáng rừng núi âm u thành hai hàng dài chói mắt.
Binh lính Tây Lăng bị vây trong sơn cốc hốt hoảng kinh hô cũng bắt đầu phản kích. Chỉ là đối phương từ trên cao nhìn xuống, mà tài bắn cung của Mặc gia quân cũng là nổi danh trong các nước. Trong nhất thời, sơn cốc tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Chu Lăng trầm mặc đứng trong loạn quân, thị vệ trung thành bên cạnh vung tay cản loạn tiễn bắn tới trước mặt. Dung nhan tuấn mĩ dưới ánh lửa lúc ẩn lúc hiện tràn đầy âm chí cùng tức giận, nhưng đối mặt với mưa tên ùn ùn trút xuống hắn cũng không có cách nào. Tâm huyết mười mấy năm, cùng với tổ phụ hai mươi năm khổ tâm bồi dưỡng cứ như vậy tại thời điểm hắn không phản ứng kịp mà tan mất sao? Hôm nay, bị diệt trong sơn cốc nho nhỏ này không chỉ là mười mấy vạn Tĩnh Quốc quân Chu gia mà cũng chính là tâm huyết mười mấy năm của hắn, mười mấy năm nhẫn nại chờ đợi cùng khát vọng trong lồng ngực.
Rốt cuộc do còn quá trẻ, Chu Lăng không hiểu câu nói của cổ nhân loạn thế xuất anh hùng. Nhưng mà loạn thế tạo nên anh hùng vĩnh viễn cũng chỉ có mấy người, mà nhóm anh hùng làm vật hi sinh chôn theo còn nhiều hơn. Mà cõi đời này không ai quy định, người nào bỏ ra nhiều hơn thì nhất định sẽ trở thành loạn thế anh hùng đó.
"Công tử, người đi nhanh đi!." Thị vệ sau lưng đẩy hắn một cái, khiến hắn hồi phục tinh thần lại. Lúc này Chu Lăng mới thấy mấy thị vệ bên cạnh đã bị thương đổ máu nhưng vẫn như cũ vây chung quanh mình tận lực chống đỡ. Chẳng qua là địa thế này cực kì bất lợi cho bọn họ, thần tiễn thủ Mặc gia quân sao có thể dễ dàng ngăn cản được, lúc này bọn họ đã đi đến đường cùng.
Chu Lăng cười khổ, "Đi? Ta có thể đi nơi nào?"
"Đi nơi nào cũng được, lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Công tử, đi nhanh đi!." Thị vệ dồn dập kêu lên, không nhịn được đẩy Chu Lăng một cái, cáu kỉnh nhắc nhở, "Công tử, người đừng quên lão tướng quân còn đang chờ người đấy." Chu Lăng cả kinh, giống như lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Đưa mắt nhìn cảnh tượng hoang tàn trong sơn cốc, binh lính có thể đứng dậy còn chưa đến hai thành.
"Bảo vệ công tử! Phá vòng vây!." Người bên cạnh thấp giọng quát. Rất nhanh, thị vệ trung thành xung quanh cùng gia thần Chu gia lao qua, hỗ trợ Chu Lăng chạy về phía trước. Bọn họ đã ở nơi núi rừng này sinh sống hơn hai mươi năm, tất nhiên biết nơi nào có thể xông ra. Binh lính còn dư lại phảng phất cũng hiểu mình đã đến tuyệt cảnh, rối rít thống hận hướng địch nhân hai bên sườn núi xông tới muốn đồng quy vô tận. Nhưng phần lớn trong đó đều bị bắn rơi xuống. Thỉnh thoảng, nơi cao nhất có thể chạy thoát đều có Mặc gia quân cầm lưỡi dao sắc bén chờ sẵn.
Đoàn người che chở Chu lăng đều là người võ công cao cường, nhưng cuối cùng xông ra khỏi sơn cốc cũng chỉ còn lại bảy tám người. Chỉ cần thoát ra khỏi bao vây trốn vào trong núi thì đây chính là vùng trời của bọn họ. Cho dù Mặc gia quân lợi hại thế nào đi chăng nữa thì muốn tìm được bọn họ trong dải núi này cũng cực kì khó khăn. Nhưng mà, vừa lao ra khỏi sơn cốc, hình ảnh trước mắt lại như cũ làm cho bọn họ kinh hãi. Cho dù đêm đen nhưng xuyên qua ánh trăng ảm đạm bọn họ vẫn thấy được cảnh tượng thê thảm thây ngang khắp đồng trước mắt, còn có không khí tràn ngập mùi máu tươi. Những người này chính là binh lính lao ra trước đó, chỉ tiếc là bọn họ không chết trong loạn tiễn dưới sơn cốc, nhưng vẫn như cũ không thể chạy khỏi mai phục của quân địch bên ngoài.
"Công tử! Đi thôi." Thị vệ chồng chất vết thương bên người kéo Chu Lăng một cái, khàn khàn nói.
"Đi!." Chu Lăng khàn khàn thấp giọng nói.
"Chu công tử." Giọng nói thanh nhã uyển ước vang lên trong núi rừng ngàn ngập máu tanh. Chu Lăng trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn lại. Trên sơn đạo cách đó không xa, một thiếu nữ áo trắng đứng trước gió. Dưới ánh trăng ảm đạm, gương mặt thiếu nữ lộ ra vẻ sáng bóng trong suốt, tròng mắt dịu dàng thanh lệ chứa ánh sáng nhàn nhạt. Đột nhiên xuất hiện nơi chiến trường âm u máu tanh, làm cho người ta cảm thấy giống như yêu tinh trong núi.
"Rốt cuộc cô nương là ai?" Giọng nói Chu Lăng khô khốc, tái nhợt bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mặt, khó khăn hỏi.
Thiếu nữ áo trắng nhìn hắn cười nhạt, có chút áy náy nói: "Ta tên là Diệp Ly."
Diệp - Ly! Hai chữ bình thường cỡ nào, cái tên bình thường cỡ nào.. Nhưng hai chữ này nghe vào trong tai Chu Lăng lại giống như cửu thiên sấm sét vậy, đinh tai nhức óc. Hồi lâu, Chu Lăng mới từ từ bật cười, "Diệp Ly? Diệp Ly.... Định Quốc Vương phi Diệp Ly...haha..." Phảng phất như nghe được chuyện gì buồn cười, tiếng cười Chu Lăng càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như sắp không thở nổi, "Cô nương là Định Vương phi?"
Diệp Ly gật đầu nói: "Ta là Định Vương phi."
"Ngươi lừa ta." Chu Lăng cắn răng nói.
Diệp Ly gật đầu, "Ta lừa huynh." Trong con ngươi thanh lệ mang theo vài phần tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không có hối hận và áy náy. Hai quân giao chiến, không có thiện ác, không có có lỗi hay không, chỉ có lập trường. Lập trường bất đồng thì chính là kẻ địch, mà đối với kẻ địch...Không chừa thủ đoạn nào, đây chính là nguyên tắc mà Diệp Ly kiếp trước kiếp này đều tán đồng.
"Hay cho một Định Vương phi..." Chu Lăng thấp giọng khẽ lẩm bẩm nói: "Nghe nói năm đó mấy chục vạn đại quân của Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình bị đánh bại trong tay Vương phi gần như toàn diệt. Hôm nay, Chu Lăng tiếp tục thua trong tay Định Vương phi, nhưng cũng không tính là thua thiệt. Có thể để Vương phi hao hết tâm tư như vậy, tại hạ đúng là may mắn ba đời." Diệp Ly có chút bất đắc dĩ cười nhạt nói: "Mười mấy vạn đại quân trên tay Chu công tử mặc dù không coi là nhiều nhưng tiếc rằng đây cũng là lúc binh mã trên tay ta thiếu hụt. Nếu như để công tử đột nhiên đánh ra, chỉ sợ cũng là phiền toái không nhỏ đối với Mặc gia quân. Thời điểm đặc biệt chỉ có thể dùng kế sách đặc biệt. Nếu có chỗ nào thất lễ, kính xin công tử tha lỗi."
"Từ lúc bắt đầu các ngươi đã nhìn chằm chằm Tĩnh Quốc quân sao?" Chu Lăng hỏi.
Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, cũng không phủ nhận.
"Chu lão tướng quân vô thanh vô tức ẩn giấu mười mấy vạn binh mã ở phụ cận Biện thành. Nói như vậy thì cũng không thiếu lương thảo. Nói thật, thứ chúng ta nhìn ban đầu không phải là binh mã của Chu công tử mà là lương thảo nuôi đội binh mã này." Cách đó không xa, Phượng Chi Dao mặc cẩm y đỏ thẫm bước chậm mà đến, trường kiếm trong tay chưa sạch máu, một đường chảy xuống.
Diệp Ly bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn Phượng Chi Dao hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Phượng Chi Dao cười híp mắt nói: "Vương phi đích thân mạo hiểm, nếu ta không qua thì lúc về phải giao phó với Vương gia thế nào?"
Diệp Ly cau mày nhàn nhạt nhìn Phượng Chi Dao. Ngươi có thể không nói với chàng!
Phượng Chi Dao khiêu mi, Vương phi cảm thấy có thể lừa được Vương gia à?
Nhìn hai người trao đổi ánh mắt, Chu Lăng ảm đạm than nhẹ một tiếng, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn thiếu nữ áo trắng trước mắt nói: "Vương phi muốn thế nào?"
Diệp Ly trầm mặc chốc lát, nhàn nhạt nói: "Xin công tử theo chúng ta trở về."
Chu Lăng im lặng, chỉ chốc lát sau mới ngửa mặt lên cười dài. Chỉ vào Diệp Ly cất cao giọng nói: "Chu Lăng ta cả đời là một kẻ vô tích sự, nhưng thân là con cháu Chu gia, sẽ không làm kẻ bị cầm tù. Càng không cho ngươi có cơ hội uy hiếp tổ phụ ta!." Diệp Ly tiếc hận khẽ thở dài: "Như vậy, công tử muốn thế nào?"
Chu Lăng rút trường kiếm trong tay thị vệ bên người, chỉ vào Phượng Chi Dao phía sau Hắc Vân Kỵ cách đó không xa, chầm chậm nói:"Chỉ cầu chết trận!."
Nụ cười trên mặt Phượng Chi Dao từ từ phai đi, đổi lại vẻ ngưng trọng. Chu Lăng trước mặt hắn thật ra vẫn còn mấy phần non nớt, nếu qua mấy năm nữa chắc chắn thành tựu sẽ trên mình. Đều là tướng lãnh, cho dù đối phương là tướng quân bại trận thì hắn vẫn bội phục hơn nữa cũng nguyện ý thành toàn. Tiện tay cắt đứt một mảnh vạt áo, lau khô vết máu trên thân kiếm. Phượng Chi Dao gật đầu nói: "Chu công tử, mời."
"Khoan đã." Tiếng nói của Diệp Ly từ bên cạnh truyền tới, Phượng Chi Dao nhướng mi thu hồi trường kiếm nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly giơ tay lên ngăn cản Lâm Hàn sau lưng, bước chậm đi lên phía trước nhìn thẳng vào thanh niên quần áo loang lổ vết máu trước mặt, nhẹ giọng rành mạch nói: "Bản phi nguyện cùng công tử đánh một trận."
"Vương phi!." Phượng Chi Dao và đám người đều cả kinh, vội vàng muốn mở miệng ngăn cẳn. Mặc dù bây giờ Chu Lăng thua nhưng bản thân Chu Lăng vẫn là một cao thủ. Vết máu loang lổ trên người cũng không phải của hắn, trên thực tế, tối nay Chu Lăng gần như không có chân chính ra tay. Diệp Ly phất tay ngăn cản đám người Phượng Chi Dao đang muốn khuyên, từ từ đi tới trước mặt Chu Lăng, "Bản phi nguyện cùng công tử đánh một trận, chẳng biết có được không?"
"Nghe nói Định Quốc Vương phi cũng là một đời cao thủ, tại hạ thật là may mắn. Mời!."
Trong núi rừng không tính là rộng lớn, khắp nơi phơi thây máu chảy thành sông.
Trên chiến trường trải toán loạn thi thể binh linh Tây Lăng, nam tử quần áo nguyệt sắc và thiếu nữ áo trắng bình tĩnh đứng đối diện nhau, nếu không có cảnh khắp nơi phơi thây cùng trường kiếm nhuốm máu, thì đây nhất định sẽ là một hình ảnh đẹp. Cách đó không xa là một đám người lẳng lặng ngưng mắt nhìn hai người.
Trường kiếm trong tay Chu Lăng run lên, vẽ ra hai kiếm hoa màu bạc. Diệp Ly cười nhàn nhạt một tiếng, chủy thủ màu tuyết trên ngón tay chợt lóe lên. Phảng phất chỉ dừng lại trong nháy mắt, hai bóng người lấy tốc độ cực nhanh xông về phía đối phương, trong nhất thời hai bóng ảnh giao thoa cùng dây dưa một chỗ. Trường kiếm trong tay Chu Lăng tung hoành kiếm khí, chủy thủ trong tay Diệp Ly cũng lóe lên sát khí âm lãnh.
Rất nhanh, Chu Lăng liền phát hiện, cận chiến với nữ tử này hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì, thậm chí kiếm pháp còn bị hạn chế không thể phát huy. Vì vậy hắn nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Diệp Ly. Nhưng mà Diệp Ly sao có thể cho hắn cơ hội này, chủy thủ mang hàn khí giống như phụ cốt chi thư xẹt qua y phục hắn, da thịt dưới quần áp cũng bị kích khởi một tầng lạnh lẽo.
Trường kiếm và dao găm đánh nhau, tay nắm chủy thủ của Diệp Ly hơi run lên một cái. Dù sao khí lực của nữ tử vô luận thế nào cũng khó chống lại nam tử. Nhíu lông mày, chủy thủ dán vào thân kiếm, hướng thẳng về cổ tay Chu Lăng, cổ tay Chu Lăng trầm xuống vội vàng tránh ra.
"Thân thủ Định Vương phi thật tốt."
"Chu công tử khen lầm rồi."
Bên ngoài chiến trường, Phượng Chi Dao nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau cau mày không dứt. Nhưng mà không thể không thừa nhận mấy năm này Vương phi tiến bộ cực nhanh, cho dù đối mặt với cao thủ như Chu Lăng thì cũng không rơi vào hạ phong chút nào. Lâm Hàn chẳng biết từ lúc nào đi tới bên cạnh hắn, cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt hai người, trong miệng lại nói: "Tại sao Phượng Tam công tử tới đây? Trương tướng quân bên kia..." Phượng Chi Dao nói: "Bên kia có Tần Phong là đủ rồi, cho dù không đủ cũng có thể kéo dài thời gian chờ chúng ta trở về. Vương phi một người mạo hiểm ta không yên tâm. Ngược lại là ngươi đó, vết thương không sao chứ?"
Lâm Hàn sờ sờ lưng mình, lắc đầu một cái. Vết đao kia nhìn qua dữ tợn hung hiểm, nhưng mà người hạ thủ tính toàn tốt lắm, vừa lúc tránh được địa phương quan trọng. Chỉ có thể coi là bị thương da thịt mà thôi.
Phượng Chi Dao nhướng mày cười một tiếng nói: "Ta nghĩ cũng không có chuyện gì, đây chính là bản công tử tự mình hạ thủ. Bản công tử tính toán không sai chứ?"
"Đa tạ Phượng Tam công tử hạ thủ lưu tình." Lâm Hàn cắn răng nói, mặc dù hắn tự nguyện nhưng mà vô duyên vô cớ bị chặt một đao thì trong lòng ai cũng không vui lên được. Huống hồ, lại thấy đầu sỏ gây tội ở chỗ này dương dương tự đắc tranh công. Lâm Hàn sâu sắc cảm thấy vị Phượng Tam công tử này nên bị chỉnh một chút.
"Vương phi, cẩn thận!." Phượng Chi Dao đang cười đến vui mừng liếc thấy ngân quang chợt lóe liền vội vàng lớn tiếng nhắc nhở. Mặc khác, một thị vệ của Chu lăng thấy Chu Lăng chẳng phân cao thấp với Diệp Ly, trong mắt thoáng qua một tia hung quang. Tại thời điểm Chu Lăng và Diệp Ly tách ra, trong nháy mắt một ám khí mang ngân quang bắn ra ngoài.
Thời điểm nghe được Phượng Chi Dao nhắc nhở, Diệp Ly cũng nghe được âm thanh ám khí phá không sau lưng. Cũng không quay đầu lại, chủy thủ trong tay vung về phía sau muốn đỡ ám khí sau lưng, lại thấy Chu Lăng cách đó không xa đột nhiên phi thân đánh tới. Diệp Ly hơi khẽ cau mày đang muốn đánh ra một chưởng, lại thấy Chu Lăng đẩy mình ra, mũi ám khí kia không chút trở ngại chiếu thẳng vào ngực Chu Lăng.
"Công tử!." Thị vệ lớn tiếng kêu lên, còn chưa kịp có phản ứng thì một mũi tên Mặc gia quân đã xuyên thấu ngực bọn họ.
Diệp Ly cứng người, quay đầu lại nhìn người ngã xuống đất dung nhan thanh lệ thoáng qua một tia ngạc nhiên. Phượng Chi Dao thấy Vương phi không sao mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên tra xét đám người kia có còn sống hay không, để phòng ngừa ám khí đột nhiên phát ra như mới vừa rồi.
Mũi ám khí kia là một phi tiêu lá liễu bình thường. Cả phi tiêu găm vào trong ngực Chu Lăng, chỉ lộ ra đầu tiêu màu u lam sáng bóng bên ngoài. Sắc mặt Phượng Chi Dao biến hóa, nói: "Trên phi tiêu có độc." Lâm Hàn nhìn Chu lăng ngã nhào trên đất, nhàn nhạt nói: "Cho dù hắn không đỡ hộ thì phi tiêu cũng không bắn tới Vương phi." Vốn là chủy thủ trong tay Diệp Ly có thể đánh rơi phi tiêu, nhưng lại bị Chu Lăng đụng lái đi.
Trên đất tràn đầy vết máu, Chu Lăng cứ nằm như vậy. Thậm chí nửa người trên của hắn còn tựa trên người một binh lính chết đã lâu. Ánh mắt ảm đạm vô quang nhìn Diệp Ly trước mặt, giật giật khóe miệng cuối cùng cũng không nói gì. Diệp Ly cúi đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Cần gì phải như vậy?"
Thanh niên tuấn tú khó khăn khẽ động thần giác cười cười nói: "Ta thua...ta cả đời này, thật không ngờ..."
Diệp Ly bình tĩnh nói: "Thắng bại là chuyện thường binh gia. Chỉ có còn sống mới có cơ hội trở mình, chết, thì cái gì cũng không có." Chu Lăng giật mình, rất nhanh lại lắc đầu cười nói với nàng: "Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì? Cho tới giờ ta vẫn không ngờ...không ngờ mình lại bại như vậy.... giống như cho tới bây giờ ta cũng không ngờ, cô nương lại là, lại là Định Quốc Vương phi..."
Diệp Ly im lặng, Chu Lăng cười nhạt nói: "Cô nương không cần...không cần cảm thấy có lỗi. Ta cũng mệt mỏi...mệt mỏi rồi..." Độc trên phi tiêu hiển nhiên cũng không phải thứ độc cỏn con, chỉ chốc lát sau, khóe môi Chu Lăng tràn ra vết máu màu đen, từ từ nhắm hai mắt lại.
Diệp Ly ngước nhìn cảnh tượng thi thể ngổn ngang trước mắt, lại nhìn thanh niên quần áo xanh nhạt loang lổ vết máu an tường nhắm mắt. Đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương, không khỏi vòng hai cánh tay quanh người.
"Vương phi, hắn đã không muốn sống nữa, cũng không phải lỗi của người." Lâm Hàn thấp giọng nói. Chu dù Chu Lăng không cản phi tiêu lại thì Vương phi cũng sẽ không có chuyện gì, bọn họ đứng ở xa như vậy cũng thấy rõ thì hiển nhiên Chu Lăng ở bên cạnh cũng nhìn ra được. Từ lúc hắn rút kiếm xin chiến, thì lòng hắn đã mang ý muốn chết rồi. Một thanh niên kiêu ngạo như vậy, trận chiến đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay lại thảm bại, hắn không còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.
"Ta biết." Diệp Ly gật đầu nói, "Quét dọn chiến trường, sau đó trở về tăng viện cho Trương tướng quân!."
"Vâng, Vương phi." Phượng Chi Dao lên tiếng.
Bên trong tiểu thành cách đó vài chục dặm, đêm đã khuya nhưng Chu Diễm không có cách nào yên giấc, đứng trên đầu thành ngắm nhìn nơi xa. Đột nhiên có cảm giác kinh hãi khiến ông sửng sốt, kinh ngạc nhìn phía Tây Nam, khóe môi giật giật, hai hàng lệ đục theo gương mặt tràn đầy nếp nhăn chậm rãi chảy xuống.
"Lăng nhi..."
Quân Tây Lăng coi giữ tiểu thành đột nhiên phát động công kích lúc canh tư. Mặc dù Mặc gia quân trên dưới vẫn luôn cảnh giác đề phòng, nhưng mà canh tư trong ngày vốn chính là thời điểm đại đa số tướng sĩ ngủ nghỉ. Công kích bất ngờ khiến Mặc gia quân hỗn loạn nhỏ, nhưng mà rốt cuộc cũng là tinh binh bách chiến, rất nhanh liền phản ứng lại, chém giết cùng đại quân Tây lăng của Chu Diễm.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Chu Diễm đột nhiên xuất binh đánh lén?" Phía sau đại quân, Trương Khởi Lan nhìn chằm chằm chiến trường trước mắt, trầm giọng hỏi. Hắn chinh chiến nửa đời tự nhiên dễ dàng nhìn ra sĩ khí quân coi giữ Tây Lăng lúc này đã khác trước. Đây rõ ràng chính là muốn cùng Mặc gia quân đồng quy vu tận đây mà. Ngẩng đầu nhìn thân ảnh đứng thẳng như thương của lão tướng quân trên tường thành xa xa, Trương Khởi Lan cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết. Lấy kinh nghiệm đánh giặc cùng năng lực của Chu Diễm thì ông ấy tuyệt đối không thể nào đưa ra quyết định đánh đường đột như vậy.
Ngược lại Tần Phong bên cạnh gương mặt bình thản, nhàn nhạt nói: "Đại khái là bên Vương phi thành công rồi. Nhưng mà...chúng ta còn chưa nhận được tin tức, làm sao Chu Diễm lại biết được?"
"Thành công?" Trương Khởi Lan xoay người lại túm lấy cổ áo Tần Phong nói: "Ngươi còn không nói cho ta biết rốt cuộc Vương phi đã làm gì?" Tần Phonng chậm rãi đẩy cánh tay đang nắm cổ áo hắn ra nói: "Vương phi đi thăm dò chỗ đặt chân của mười mấy vạn đại quân trong tay Chu lăng, còn có...nơi đó cũng có một lượng lớn lương thảo gì đó. Như vậy thì trong thời gian ngắn chúng ta không cần lo đến vấn đề lương thảo cùng quân nhu nữa."
"Cái gì?" Trương Khởi Lan khiếp sợ, "Vương phi đi..." Tần Phong cười nói: "Nếu không tướng quân cho rằng mấy ngày nay chúng ta ở đây canh chừng cái huyện thành rách không có tác dụng này làm gì? Nếu như bọn họ trốn trong núi sâu không chịu ra thì chúng ta phái ba mươi bốn mươi vạn đại quân đi vào cũng chưa chắc làm gì được bọn chúng. Bây giờ không phải bọn chúng tự mình đi ra rồi sao? Bọn họ vừa mới ra thì chúng ta cũng nhân cơ hội này là bao vây lấy chỗ kia. Mười vạn đại quân tối qua trở về đoán chừng cũng mất. Nếu không Chu Diễm không thể nào nổi điên như vậy."
Trương Khởi Lan hít sâu vài hơi, hắn cảm thấy mình suýt nữa bị tin tức bất thình lình này hù dọa rớt nửa cái mạng rồi. Nhưng mà...suy cho cùng thì đây cũng là tin tốt đúng không? Cho dù Chu Diễm có nổi điên thì đánh trongđêm tối như vậy hắn chưa chắn đã sợ lão ta, binh lực hai bên cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, cuối cùng ai thắng ai bại còn khó nói vô cùng.
Trong khi hai quân giao chiến hỗn loạn, tiếng vó ngựa rung trời từ xa phi nhanh tới. Tướng sĩ Mặc gia quân quen thuộc với bọn họ rốt rít lộ ra ý vui mừng.
"Đúng là Hắc Vân Kỵ! Hắc Vân Kỵ tới!" Phía Tây Nam, một đội kỵ binh màu đen như cuồng phong cuốn tới. Nhanh chóng xông vào chiến trường, rất nhanh, chiến trường vốn là đang cân bằng liền bị nghiêng về một phía. Phía sau hắc kỵ binh, Diệp Ly và Phượng Chi Dao một trước một sau cưỡi tuấn mã chạy như bay tới, rất nhanh nhập vào trong trận doanh Mặc gia quân.
Xa xa liền thấy Diệp Ly trở lại, Trương Khởi Lan vội vàng mang người tiến lên đón, "Vương phi!."
Diệp Ly nhìn lướt qua chiến trường phía trước, dĩ nhiên cũng nhìn thấy thân ảnh già nua trơ trọi trên cổng thành. Dừng một lát mới nói: "Trương tướng quân miễn lễ. Tình hình chiến đấu thế nào rồi?" Trương Khởi Lan cười nói: "Vương phi cứ yên tâm, có Hắc Vân Kỵ gia nhập thì trước hừng đông nhất định sẽ san bằng quân coi giữ Tây lăng." Tận mắt nhìn thấy Diệp Ly trở lại, lúc này Trương Khởi Lan mới hoàn toàn yên lòng. Mấy ngày trước Vương phi mang theo đám người Tần Phong tới nói là phụng mệnh Vương gia hiệp trợ hắn thủ thành. Nhưng mà kể từ sau khi Vương phi tới hắn liền không gặp người nào cả. Cho đến vừa rồi mới biết rốt cuộc Vương phi đang nhìn cái gì. Dọa hắn sợ đến mức tim vẫn đang đập điên cuồng. Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì thì bọn họ biết giao phó với Vương gia thế nào.
"Chúc mừng Vương phi, không cần tốn nhiều sức liền bình định mười mấy vạn Tĩnh Quốc quân." Trương Khởi Lan cười nói.
Diệp Ly cười nhạt lắc đầu nói: "Nếu không phải là có tướng quân trấn giữ ở chỗ này thì cũng sẽ không dễ dàng như vậy."
Chém giết vẫn kéo dài tới khi trời sáng, quân coi giữ Tây Lăng rốt cuộc không chống đỡ được dần dần tan tác lui vào trong thành. Mà cửa thành và tường thành cơ hồ không đem lại chút tác dụng phòng ngự nào, Mặc gia quân và Hắc Vân Kỵ chỉ dùng chưa tới một canh giờ đã có thể xông vào huyện thành nho nhỏ này. Trong tiểu thành thật ra không có bao nhiêu quân Tây lăng coi giữ, chỉ có trong ngõ phố thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém giết đứt quãng. Đoàn người Diệp Ly bước vào trong thành, trước khi vào thành binh lính liền tới trước bẩm báo, "Chu Diễm tướng quân vẫn còn ở trên cổng thành."
Mọi người liếc nhau một cái, Diệp Ly nhẹ giọng nói: "Đi xem một chút đi."
Những người khác tất nhiên cũng không có ý kiến, đi theo sau lưng Diệp Ly bước lên thành lâu. Trên một góc thành lâu, Chu Diễm mặc một chiến bào có chút cũ kỹ đứng chắp tay ngắn nhìn phương hướng Biện thành xa xa. Giống như không nghe thấy đám người Diệp Ly đi lên vậy. Diệp ly cũng không nóng nảy, chẳng qua là bình tĩnh quan sát bóng lưng lão nhân này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Chu Diễm mới từ từ xoay người lại quan sát bọn họ, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên Diệp Ly một thân bạch y, trầm giọng hỏi: "Vị này...Cô nương là Dương cô nương? Cũng là Định Quốc Vương phi?" Diệp Ly chắp tay cười nhạt cung kính nói: "Vãn bối Diệp Ly, ra mắt Chu lão tướng quân."
Chu Diễm gật đầu một cái, cười nói: "Quả nhiên là Định Quốc Vương phi sao? Thật không ngờ trẻ tuổi như vậy...Quả nhiên là thiếu niên anh tài. Định Vương phủ có phúc..."
Diệp Ly nhẹ giọng nói: "Tiền bối khen lầm rồi."
Chu Diễm nhìn nàng, trong mắt mang theo một ý vị cổ quái khó nói lên lời, do dự chốc lát mới hỏi: "Kia, Tôn nhi không nên thân của ta, không biết Vương phi xử trí thế nào??" Diệp Ly nhẹ nhàng than thở, thấp giọng nói: "Chu công tử đã.... chết trận, mong lão tướng quân nén bi thương."
Thân thể Chu Diễm khẽ run, tay nắm trường thương không khỏi run lên. Cuối cùng cũng chỉ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói: "Chết trận sao...cũng được...là ta hại nó, vốn là nó có thể...." Tôn nhi duy nhất của ông, từ nhỏ đã thông minh đa trí, tài hoa hơn người. Nếu như không phải vì ông, không phải vì Tĩnh Quốc quân thì hắn vốn có thể sống tự do tự tại danh lợi đều có. Chỉ bởi vì ông, vì tâm nguyện và khát vọng của ông mà Chu Lăng mới mười hai mười ba tuổi đã ở ẩn trong thâm sơn không gặp người ngoài, cho dù chết trận sa trường thì vĩnh viễn sẽ không có người nào biết đến tên của hắn, vĩnh viễn không có được thân phận và vinh dự thuộc về hắn.
"Tướng quân..." Diệp Ly thở dài, "Chu công tử đã chết trận, Xin tướng quân nén bi thương. Chu công tử trên trời có linh thiêng, nói vậy cũng không hi vọng lão tướng quân vì hắn mà đau lòng."
Chu Diễm lắc lắc đầu nói: "Định Vương phi, ngươi không cần khuyên lão phu. Lão phu tuổi đã gần thất tuần, đã sớm sống đủ rồi. Hôm nay nếu binh đã bại, lão phu cũng không còn gì để nói nữa." Phượng Chi Daokhẽ cau mày, cất cao giọng nói: "Chu lão tướng quân cần gì như vậy, Mặc gia quân cũng không phải loại người đuổi tận giết tuyệt."
Chu Diễm liếc mắt nhìn Phượng Chi Dao, không khỏi vui lên, cười nói: "Ý của vị tướng quân là, Mặc gia quân còn muốn chiêu hàng chúng ta sao? Nhưng mà Lão đầu tử ta đối với Mặc gia quân cũng không có tác dụng gì. Huống hồ...lão phu vì Tây Lăng mà chinh chiến nửa đời, đến lúc già chút khí tiết lại khó giữ không khỏi buồn cười."
Diệp Ly rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Tướng quân hiểm lầm rồi. Lão tướng quân là người có đức độ, Mặc gia quân không dám chiêu hàng tướng quân. Hôm nay song phương thắng bại đã phân, lão tướng quân vốn là đã sớm tá giáp quy điền (cởi giáp về vườn). Như vậy kính xin lão tướng quân rời đi, Định Vương phủ tất sẽ không làm khó." Chu Diễm quan sát Diệp Ly hỏi: "Ngươi không sợ lão phu đi rồi lại ngóc đầu trở lại cùng Mặc gia quân đối nghịch sao?"
Diệp Ly lắc đầu nói: "Vãn bối tin tưởng lão tướng quân."
Trên cổng thành, Chu Diễm trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hắng giọng cười lớn, lắc đầu nói: "Đa tạ ý tốt của Vương phi. Đáng tiếc...Chu Diễm sống là Tây Lăng Tĩnh thiên đại tướng quân thì chết cũng là Tây Lăng Tĩnh Thiên đại tướng quân! Hôm nay Chu Diễm binh bại, không còn mặt mũi nào gặp lại phụ lão Tây Lăng và Tiên hoàng nữa, cái mạng này, không cần cũng được!."
"Lão tướng quân...."
Chu Lăng bình tĩnh ngước mắt nhìn nữ tử áo trắng trước mặt, trong mắt mang theo nhàn nhạt tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, "Chẳng qua là, đáng tiếc a...." Tôn nhi là một tay ông nuôi nấng, làm sao ông lại không hiểu. Lúc trước Lăng nhi nhắc tới cô gái Dương Tiêm Nhã với ông thì ông đã biết cô gái kia trong mắt hắn có chút bất đồng. Hôm nay ông rốt cục cũng gặp được cô gái có thể làm cho Tôn nhi của ông đối xử khác biệt, chẳng qua là đáng tiếc.... tạo hóa trêu ngươi....
"Chu lão tướng quân?" Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, lão nhân đã thất tuần đột nhiên nhảy ra khỏi tường thành. Diệp Ly tiến lên một bước, ống tay áo hơi động cuối cùng vẫn dừng lại. Mọi người tiến lên phía trước, đứng trên đầu thành nhìn xuống. Nơi cửa thành, lão nhân lẳng lặng nằm đó, máu tươi dưới người ông chảy ra nhiễm đỏ thổ địa phía dưới cùng tóc trắng trên đầu.
Diệp Ly yên lặng nhìn lão nhân dưới tường thành đã mất đi sinh mạng, ánh mắt ảm đạm.
"Vương phi...."Phượng Chi Dao có chút lo lắng hỏi.
Diệp Ly lạnh nhạt xoay người nói: "Thu lại rồi hậu táng đi."
"Tuân lệnh."
← Ch. 297 | Ch. 299 → |