Vay nóng Tinvay

Truyện:Cuồng Đế - Chương 59

Cuồng Đế
Hiện có 71 chương (chưa hoàn)
Chương 59
Bắt đầu tạm biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-71 )

Siêu sale Shopee


Mùa xuân nguyên lịch tháng banăm thứ 100 có nhiều chuyện xảy ra, chiến hỏa liên tiếp mấy ngày liền, chiến tranh quy mô nhỏ giữa các quốc gia đã bay lên thành đại chiến, chỉ ngắn ngủi một tháng Trấn Bắc tướng quân nước Long Lân dẫn đại quân chia làm hai đường liên tiếp đánh hạ vài chục tòa thành trì quan trọng gần biên giới của Yến Vũ, Hàn Sương, hai nước Sở Vân, Phượng Nghiêu được Yến Vũ Hoàng, Hàn Sương Hoàng nhiều lần cứu trợ, đã ý có xuất binh tương trợ, nhưng mà hai nước chưa có thời gian trả lời lại thì lại truyền đến một tin tức làm cho mọi người chấn động.

Bởi vì hai nước Sở Vân, Phượng Nghiêu chậm chạp không có câu trả lời thuyết phục, trọng thần Đồng Dương của Yến Vũ quốc thừa cơ hiến kế, chọn lựa mười vị mỹ nhân đưa đến cho Long Lân Tam hoàng tử hiện nay nắm giữ 'Thượng phong bảo kiếm', xin hắn mệnh lệnh Liễu Kiếm Khung lui binh, Yến Vũ Hoàng vốn cũng không hy vọng vào cái kế sách này, dù sao có ai sẽ vì mấy vị mỹ nhân mà lại phủi tay ném thịt mỡ đi, lại không thể tưởng tượng được 'Hoàng tử phóng đãng' quả thật không hổ là 'Hoàng tử phóng đãng" vừa thấy được mỹ nhân, lập tức liên tục không ngừng đầu gật đầu đáp ứng.

Trong lều Long Lân quân chủ trú đóng ở bên ngoài thành Ni Lan Yến Vũ quốc, bầu không khí biến hoá kỳ lạ làm cho người khác hít thở không thông.

"Cái này, cái này quá hoang đường, Tam hoàng tử quả thực quá càn quấy." Hồng Tướng quân không nhịn được bỗng nhiên đứng lên, trợn tròn đôi mắt trừng mắt Diệp thị vệ đại biểu của 'Tam hoàng tử' mà đến, trong lòng tức giận đến nỗi cứ đấm ngực thùm thụp, quốc gia của bọn hắn có một vị hoàng tử như vậy cảm thấy trái tim vô cùng băng giá, bọn hắn vì quốc gia chinh chiến sa trường, bất cứ lúc nào đều có thể mất mạng, nhưng hắn thân là 'Hoàng tử', tại lúc nguy nan lại trốn vào 'Tiêu hồn động' hưởng lạc không nói, lại chỉ vì mười mỹ nhân, không biết nặng nhẹ mà truyền mệnh lệnh, lại để cho bọn hắn lui binh, hắn, hắn coi quân chính đại sự là cái gì.

"Đúng vậy, thật sự quá càn quấy rồi." Hồng Tướng quân mở đầu nói, các vị tướng quân liền thi nhau chỉ trích 'Tam hoàng tử' càn quấy, nhất thời toàn bộ doanh trướng ồn ào tới lật trời, chỉ có Liễu Kiếm Khung ngồi ở chủ vị bảo trì trầm mặc.

Đứng ở chính giữa, một tay Diệp Ảnh nắm chặt lấy bảo kiếm lặng im đứng đấy, đôi mắt y hệt như chim ưng nhàn nhạt quét qua các vị tướng quân đang tức giận không thôi, lập tức khiến cho doanh trướng yên tĩnh trở lại, mọi người đều bị ánh mắt lạnh thấu xương của hắn làm cho giật mình, bọn hắn không thể hiểu nổi, tại sao một thị vệ hoàng tử có thể có khí thế như vậy, có thể sánh với Đại tướng quân của bọn hắn.

"Liễu đại tướng quân, chắc hẳn ngươi đã nghe rõ mệnh lệnh của Tam hoàng tử rồi, thỉnh lập tức tuân lệnh làm việc." Thu hồi ánh mắt, Diệp Ảnh nhàn nhạt nói với Liễu Kiếm Khung. Nếu như bọn hắn không phải là tướng quân của Long Lân, chỉ bằng mấy câu nói đó của bọn hắn cũng đã sớm đi gặp Diêm La rồi.

Liễu Kiếm Khung còn chưa mở miệng, Hàn Mặc liền tiến tới một bước, nói: "Diệp thị vệ, ngươi trở về đi, Đại tướng quân chúng ta sẽ không nhận mệnh lệnh vớ vẩn này của Tam hoàng tử." Ở trong mắt hắn nhìn nhận, Liễu đại tướng quân sẽ không nhận cái mệnh lệnh vô lý này.

Diệp Ảnh liếc nhẹ qua, Hàn Mặc lập tức im lặng, không tự giác mà lui về phía sau một bước, lúc này, Liễu Kiếm Khung mở miệng nói: "Diệp thị vệ, thỉnh nói cho Tam hoàng tử, Bản tướng sẽ tuân lệnh làm việc." Trong giọng nói có sùng kính mà chúng tướng không phát giác ra được.

"Đại tướng quân..." Chư tướng đều không dám tin mà kinh hô, cảm thấy chính mình đã nghe nhầm rồi, nếu không tại sao bọn hắn lại nghe thấy Đại tướng quân tiếp nhận mệnh lệnh khỉ gió này! Nhất định là nghe nhầm, nhất định là nghe nhầm, nhưng mà Liễu Kiếm Khung mở miệng lần nữa, lại làm tan vỡ nguyện vọng của bọn hắn.

" Mệnh lệnh của Tam hoàng tử, Bản tướng thân là thần tử tự nhiên tuân theo." giọng nói của Liễu Kiếm Khung trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo tôn kính chỉ có hắn và Diệp Ảnh mới hiểu, mệnh lệnh này nhìn như vô lý, nếu như ở trong tình huống không biết rõ tình hình, coi như là Hoàng Thượng ở đây thì hắn cũng sẽ không tuân theo, nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của Tam hoàng tử, cho dù hắn không biết ẩn ý, thì vẫn sẽ tuân theo, từ lúc bắt đầu trận chiến dịch đến nay, trong lòng của hắn cũng chỉ có một câu: tin tưởng Tam hoàng tử sẽ không sai được.

Nhưng mà khi chư tướng nghe thấy những lời này của Liễu Kiếm Khung thì chỉ đành bất đắc dĩ mà tuân lệnh, cho nên Hàn Mặc mặc kệ khả năng bị ánh mắt Diệp Ảnh giết chết, tiến lên phía trước nói: "Đại tướng quân, cái gọi là tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không tuân, huống chi Tam hoàng tử chỉ là một hoàng tử mà thôi, căn bản là không có cái quyền lực hạ mệnh lệnh này." Đằng sau một câu nói có chút tức giận, chư tướng còn lại cũng rất đồng ý gật gật đầu, một kẻ chỉ dựa vào lấy Hoàng sủng, lại là hoàng tử không giữ một chức vụ gì, không có cái quyền lực đi hạ mệnh lệnh kia cho một Đại tướng quân trấn thủ một phương như thế, huống chi là đại quân chính đại sự quan trọng như thế.

"Hàn Mặc, đừng để cho bản tướng lại nghe thấy bất cứ ngôn từ nào bất kính Tam hoàng tử, nếu không xử trí theo quân pháp."

Đôi mắt đen của Liễu Kiếm Khung trầm xuống, mang theo uy nghiêm vô hạn, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng, khiến cho chư tướng bất giác rụt cổ, lạnh run cả người, lần đầu tiên thấy Đại tướng quân dùng giọng điệu như thế nói chuyện với bọn họ, hơn nữa dĩ nhiên là bởi vì 'Tam hoàng tử" không khỏi trong lòng rung động kèm theo không thể tin.

Thoáng trì hoãn một chút, Liễu Kiếm Khung lại nói: "Truyền mệnh lệnh của Bản tướng..." Chỉ là hắn còn chưa nói xong, lại bị người cắt đứt, là ai dám đánh gãy mệnh lệnh của Liễu đại tướng quân đây? Hóa ra là Quan Vẫn tướng quân.

Chỉ thấy Quan Vẫn nhận lấy hai luồng ánh sáng lạnh, đi đến phía trước Liễu Kiếm Khung, ôm quyền, giọng điệu kiên quyết nói: "Đại tướng quân, mạt tướng không biết tại sao Đại tướng quân lại hồ đồ mà tiếp mệnh lệnh này, nhưng xin thứ cho mạt tướng không thể tiếp nhận mệnh lệnh này, cũng thỉnh Đại tướng quân hãy nghĩ lại ạ!" Nói xong, liền quỳ xuống.

"Thỉnh Đại tướng quân nghĩ lại." Do Hàn Mặc dẫn đầu, trong lều tất cả tướng quân đều quỳ rạp xuống trước người Liễu Kiếm Khung.

"Các ngươi dám kháng lệnh?" Liễu Kiếm Khung lạnh lẽo nói, chậm rãi đứng lên, liếc nhìn chư tướng đang quỳ, đây là lần đầu tiên bọn họ kiên quyết cãi lại mệnh lệnh của hắn, kỳ thật cũng không trách được bọn hắn, nhưng không có Tam hoàng tử cho phép, làm sao hắn có thể tự chủ trương nói cho bọn hắn biết rõ, "Vị thần' chính thức chính là Tam hoàng tử!

"Đại tướng quân, cũng không phải là chúng ta muốn kháng lệnh, mà do mệnh lệnh này không thể tiếp! Hiện nay sĩ khí quân ta tăng vọt, có thể cầm lấy nửa giang sơn Yến Vũ quốc cũng không phải là nói chơi, các huynh đệ đều chờ đợi kiến công lập nghiệp, làm Long Lân quốc ta lớn mạnh! Mệnh lệnh này của Tam hoàng tử sẽ khiến cho trái tim toàn bộ quân tướng sĩ băng giá, không thể tiếp nhận được!" Trần Tướng quân dẫn đầu nói, hắn sớm đã muốn vung tay vung chân làm lớn một phen rồi.

"Đúng vậy, Đại tướng quân, lập tức quân ta sẽ chiếm được toàn bộ biên cảnh quan trọng của Yến Vũ, có lẽ còn có thể làm cho Yến Vũ quốc từ nay về sau cúi đầu xưng thần với nước ta, nhưng một khi tiếp mệnh lệnh này, hết thảy đều muốn hóa thành hư ảo rồi, đến lúc đó đừng nói trái tim các huynh đệ rét lạnh, mà Hoàng Thượng nhất định sẽ mặt rồng giận dữ, Tam hoàng tử là hoàng tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, Hoàng Thượng không nỡ trách tội, hết thảy chịu tội nhất định đều muốn rơi vào trên người tướng quân, thỉnh tướng quân nghĩ lại mà làm!" Hàn Mặc tiếp tục phân tích và khuyên nhủ.

"Hàn Tướng quân nói đúng, Hoàng Thượng cũng bí mật ra thánh chỉ, đến lúc đó vô luận đạo mệnh lệnh này là của ai thì oan ức này chắc chắn sẽ chụp vào người Đại tướng quân, Đại tướng quân, chúng ta kháng lệnh, cũng vì tốt cho đại tướng quân, vì sự cường thịnh của Long Lân quốc ta, thỉnh Đại tướng quân kháng lệnh!" Chư tướng phụ họa lấy lời nói của Hàn Mặc.

"Chư vị tướng quân mặc kệ như thế nào, đều muốn ngăn cản Bản tướng tiếp nhận?" giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Kiếm Khung không hề có cảm xúc, nhưng khuôn mặt tuấn tú góc cạch đen lại, không giận mà uy.

Nhưng mà chư tướng cũng rất quyết tâm, cùng kêu lên nói: "Trừ phi là thánh chỉ của Hoàng thượng, nếu không chúng ta liều chết, cũng muốn ngăn cản Đại tướng quân tiếp lệnh."

'Leng keng ...' là âm thanh kiếm ra khỏi vỏ, trong lều lập tức hiện lên hàn quang, chư tướng đồng đều cảm thấy tóc gáy lạnh lẽo, phát lạnh từng cơn.

Đã thấy Diệp Ảnh giơ lên một bả bảo kiếm sắc bén tinh mỹ, lạnh lùng lườm liếc chư tướng nói trong lều, "Thượng phong bảo kiếm ở đây, gặp kiếm như gặp vua, chư vị còn muốn kiên trì kháng lệnh sao?" Thượng phong bảo kiếm trong tay nhoáng một cái, phong quang lóe lên, hình như chỉ cần bọn hắn ai gật đầu một cái, cái hàn quang kia sẽ lướt qua cổ họng của bọn họ.

Chư tướng giật mình sững sờ mà nhìn Thượng phong bảo kiếm, hai mặt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc không nói, Thượng phong bảo kiếm có quyền lực chém trước tấu sau, nhìn thấy bộ dạng của thị vệ kia, tùy thời đều có thể giết bọn hắn.

"Truyền mệnh lệnh Bản tướng, tam quân lập tức nhổ trại lui giữ Yến Châu." Thoáng dừng một chút, Liễu Kiếm Khung lại bổ sung một câu: "Chúng tướng quân, đây là quân lệnh của Bản tướng."

"Đại tướng quân... Vâng, mạt tướng lĩnh lệnh." Nhìn nhìn Thượng phong bảo kiếm cầm trong tay Diệp Ảnh, lại nhìn một chút mặt không biểu tình của Liễu Kiếm Khung, cuối cùng cắn răng, tức giận mà tiếp lệnh, đi ra khỏi doanh trướng.

Trong lều Chủ tướng, chỉ còn lại Liễu Kiếm Khung và Diệp Ảnh.

"Diệp thị vệ, Tam hoàng tử có chỉ thị gì?" Liễu Kiếm Khung đi xuống chủ vị, hỏi.

Diệp Ảnh trả lại kiếm vào vỏ, từ trong lòng móc ra một cái túi gấm đưa cho Liễu Kiếm Khung nói:" Làm việc theo túi gấm."

Nói xong, thân hình lóe lên, liền biến mất trong lều chủ tướng.

Liễu Kiếm Khung mở túi gấm ra xem xét, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó đi đến địa đồ phía trước, tinh tế ước lượng quan sát, từng ngón tay dừng lại chỗ hai chữ 'Yến Châu' trên bản đồ Yến Vũ quốc, chậm rãi dời tới cửa khẩu Hàn Vân Hàn Sương quốc, suy tư nửa ngày, nhếch nhẹ môi mỏng.

Hôm sau, quân doanh Long Lân truyền đến từng trận trống đánh, dọa cho những tướng sĩ thủ thành thành Ni Lan chim sợ cành cong thất kinh, tưởng rằng đến công thành, lại không nghĩ Long Lân quân nhổ trại lui binh, rút lui thẳng đến đến Yến Châu.

Tuy nhiên đại quân Long Lân vẫn trú đóng ở Yến Vũ quốc, nhưng trên dưới Yến Vũ quốc cũng coi như thở dài một hơi, Yến Vũ Hoàng tại hoàng cung thiết yến ăn mừng tránh thoát một kiếp này vì tăng thể diện, mười thành Yến Châu coi như bồi lễ Long Lân quốc vì xâm lấn quốc gia của bọn họ.

Chuyện Yến Vũ đưa tặng mỹ nhân cho Tam hoàng tử mà khiến cho Long Lân quân lui binh truyền đến Hàn Sương quốc, Long Lân đại quân chưa kịp tiếp cận mà Hàn Sương Hoàng đã luống cuống tay chân dưới sự góp ý quyền thần, y dạng họa hồ lô (*đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ ý là bắt chướt y hệt), chọn lấy hai mươi đại mỹ nhân đưa đến chỗ 'Tam hoàng tử' đang hưởng lạc tại Bắc Cảnh.

Không quá ba ngày, quân lệnh của Liễu Kiếm Khung đã đưa tới trong tay Vương Nghiệp đang đánh kinh thành Hàn Sương, Vương nghiệp tức giận, đại quân lui đến cửa khẩu Hàn Vân, hạ trại và dựng trại.

Chiến hỏa coi như đã kết thúc, khi hai nước Sở Vân, Phượng Nghiêu nhận được tin tức này, đều lắc đầu cười lạnh nói, Long Lân quốc có hoàng tử như thế, ngày mất nước sẽ không còn xa, nhao nhao chậm chãi chờ xem trò hay Long Lân quốc.

Quả nhiên, trên triều đình Long Lân, toàn bộ như nổ tung, hai phái Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, thừa cơ vạch tội Tam hoàng tử, dù cho quan viên trung lập bình thường không tham dự vào tranh giành đảng phái cũng ồn ào viết sổ con, nghe nói, ngay cả nguyên lão tam triều đã sớm về hưu cũng đều đi ra, khiển trách Tam hoàng tử làm loạn quốc gia, cũng chỉ trích Hoàng đế quá mức sủng nịch Tam hoàng tử, cứ thế lại để cho hoàng tộc ra cái 'Hoàng tử bao cỏ phóng đãng" như vậy, nhưng mà đối với đtất cả những chuyện này Hoàng đế cũng chỉ ra một tờ chiếu thư đến Bắc Cảnh, khiến cho Tam hoàng tử mau chóng hồi kinh, lại không có một chút chỉ trích.

Mở rộng lãnh thổ, thành lập sự thống trị, đó là chuyện của triều đình, đối với dân chúng mà nói, an cư lạc nghiệp mới là quan trọng nhất.

Bắc Cảnh ngàn dặm đóng băng, vào tháng tư khí trời đã ấm áp hơn, băng tuyết vẫn bao trùm như trước, tuyết trắng đầy đất, nhưng mà đã có sông băng hòa tan, thoáng có thể thấy được hồ nước thanh tịnh dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lóe ra lân quang.

Hàng năm hồ Tịnh Đình thành Tuyết Hưng đều là nơi dân chúng Bắc Cảnh thích du ngoạn nhất, sương mù mịt mờ lăn tăn bên trong hồ, mở ra tới mười đình với những hình thái uốn lượn khác nhau ở trên mặt nước, thật là cảnh đẹp độc đáo.

Đang lúc du khách đang vui vẻ, hoan thanh tiếu ngữ không gián đoạn, một tiếng sáo thong thả dương dương tự đắc vang lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trên hồ Tịnh Đình, tất cả đều say mê tiếng sáo mỹ diệu, không ít người vội vàng nhìn theo tiếng sáo.

Chỉ thấy trong một đình ở hồ Tịnh Đình, một nam tử tài trí bất phàm nghiêng tựa vào bên cạnh cột đình, hơi nhắm mắt lại, tay cầm sáo ngọc màu xanh biếc, tiếng sáo mỹ diệu bật ra từ mười ngón tay thon dài xinh đẹp, hóa thành âm luật kỳ diệu say lòng người, mà bản thân hắn coi như cũng lâm vào bên trong sự vui vẻ của tiếng sáo, trên mặt tuấn dật tản ra ánh mặt trời sáng rọi chết người.

Khuynh Cuồng một thân nữ trang nở nụ cười thản nhiên, nghiêng dựa vào lan can ngoài đình, càng lộ ra đôi mắt ngăm đen linh động hiện lên một tia tán thưởng: cái thủ khúc này không phải là ngày ấy nàng và Tử Lan thổi đùa vui tại Mai Lâm《 Mai hoa tam lộng 》 sao, Lăng ca ca chỉ nghe qua một lần, liền có thể thổi không sai một âm nào, mà lại có thể biến thành tiêu âm:

Hồng trần tự hữu si tình giả-Cõi trần có si tình

Mạc tiếu si tình thái si cuồng-Chớ cười chuyện cuồng si

Nhược phi nhất phiên hàn triệt cốt-Nếu có một lần lạnh thấu xương

Ná đắc mai hoa phác tỵ hương-Lúc đó sẽ ngửi được mùi hương của hoa mai

Vấn thế gian tình vi hà vật-Hỏi thế gian tình là gì

Chỉ giáo nhân sinh tử tương hứa- Mà con người sống chết hẹn thề với nhau

Khán nhân gian đa thiếu cố sự-Cõi người bao chuyện nhỏ to

Tối tiêu hồn mai hoa tam lộng-Đùa với hoa mai là miên man nhất

Một khúc thổi xong, Lăng Ngạo Trần vẫn híp lại mắt, như là còn chưa thoát khỏi tiếng sáo của mình, kì thực chỉ có hắn tự mình biết, thần chí hắn đắm chìm ở bên trong âm thanh tiêu điều mù mịt tại Vân Vũ Lâu Mai Lâm nhiều ngày trước, đó là một màn cả đời hắn đều không thể quên được, đó là cảnh giới hắn không thể nào với tới.

'Bốp~ Bốp~...' tiếng vỗ tay vang lên, lôi Lăng Ngạo Trần từ cảnh kỳ lạ ra chỉ còn có mê ly ở trong nháy mắt, đến khi xoay người lại, trông thấy tuyệt đại giai nhân chân thực đi vào trong đình, mới tỉnh táo lại, sau đó lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào giai nhân.

Cho đến một đôi tay ngọc thon thon quơ quơ trước mắt, thì hắn mới tỉnh lại, lại mang ngờ nghệch mà nói: "Tử Phong?"

"Mới vài ngày không gặp mà! Lăng ca ca đã không nhớ ra ta rồi hả?" miệng Khuynh Cuồng nhếch lên, giả bộ thương tâm mà nói.

"Không không, cho dù Lăng ca ca không nhớ rõ ai thì cũng không thể không nhớ ra Tử Phong ah! Giống như..." Lăng Ngạo Trần cao thấp nhìn nhìn Khuynh Cuồng, cũng nói không nên lời, rõ ràng hắn đang nhớ nhung Tử Phong, nhìn xem không có gì biến hóa, nhưng cảm giác lại hơi khác, về phần khác chỗ nào thì không thể nói được, thật kỳ quái.

"Chỉ là cái gì vậy?" Khuynh Cuồng nghiêng đầu ngồi xuống ghế đá ở trong đình rồi hỏi, sao nàng lại không biết hắn đang nghi hoặc cái gì, sau khi đột phá cấp 9, không khí quanh người nàng đã thay đổi, trở nên càng hư vô hơn, ngược lại ẩn linh khí của nàng đi.

"Không có gì." Lắc đầu, Lăng Ngạo Trần lại xem xét, vẫn là Tử Phong quen thuộc mà! Thầm nghĩ chính mình suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ loại cảm giác này lại chính là như trong sách nói: 'Một ngày không thấy, như cách ba thu'? Đúng rồi, xem ra mình quá nhớ Tử Phong.

Trong lòng nghĩ như thế, Lăng Ngạo Trần không khỏi ai oán mà nói: "Tử Phong, nàng nói lại để cho ta chờ nàng, nhưng tại sao lâu như thế nàng không tới tìm ta?" Làm hại hắn mỗi ngày đều bởi vì đợi không thấy tin tức của nàng mà trắng đêm chưa ngủ, muốn tự mình đi tìm nàng, rồi lại không biết chỗ ở của nàng, chỉ có thể chịu lấy sự nhớ nhung vô hạn, như một oán phụ ở trong thâm cung, chờ 'Đế vương' Tử Phong này giá lâm.

"Khụ, bởi vì ta quá bận mà? Huynh xem, hôm nay ta vừa rảnh, lập tức hẹn huynh mà." Khuynh Cuồng hơi ho một tiếng, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc, bộ dạng ai oán này của Lăng ca ca kèm theo lời thoại 'Quen thuộc' mà nói..., làm sao lại khiến cho nàng nghĩ đến nữ tử thanh lâu đang phàn nàn 'Ân khách' ah! Mà những lời này hắn vừa nói ra, lại càng giống rồi.

"Ah, không biết Tử Phong đang bận rộn cái gì, có thể nói với ta một chút không? Có lẽ Lăng ca ca có thể giúp đỡ được một chút."

Nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của Lăng Ngạo Trần, Khuynh Cuồng vô tình nói ra: "Cũng không có gì, cũng chỉ là vài chuyện sinh kế trong nhà mà thôi!" Nàng không nói láo, chỉ có điều, là trong nhà nàng làm'Sinh kế' hơi lớn một chút mà thôi.

"Ừ, trong nhà Tử Phong buôn bán cái gì đấy, để ngày nào đó, Lăng ca ca mà tới cửa bái phỏng một phen, bằng không thì rất không lễ phép đi! Đúng không?" Hắn đã quyết định, hắn muốn chủ động xuất kích, không thể lại bị động mà chờ Tử Phong đến tìm hắn như vậy.

Quả nhiên, Khuynh Cuồng cười trộm một tiếng, xoi mói trêu trọc hắn: "Lăng ca ca ah! Huynh muốn tìm hiểu chi tiết về Tử Phong à?"

Bị vạch trần rồi, Lăng Ngạo Trần lại hào phóng mà thừa nhận nói: "Đúng vậy, Tử Phong nguyện ý cho Lăng ca ca biết được chi tiết này không?" Con mắt màu đen mang theo ánh sáng nóng rực.

Hơi ngẩng đầu, Khuynh Cuồng thoáng dừng một chút, cong môi khẽ cười nói: "Đương nhiên." Dưới ánh mắt cuồng hỉ Lăng Ngạo Trần, nói tiếp: "Nhà của ta làm tất cả, chỉ cần có thể kiếm tiền, về phần huynh muốn đăng môn bái phỏng sao? Rất đáng tiếc, nhà của ta cũng không ở thành Tuyết Hưng."

Rất rõ ràng, Tử Phong vẫn giữ bí mật với hắn, là không tín nhiệm hắn sao? Lăng Ngạo Trần không khỏi cảm thấy có chút bi thương, nhưng ngẫm lại, chính mình cũng giấu diếm Tử Phong, bọn hắn cuối cùng còn chưa đến tình trạng tương giao, không phải sao? Cho dù bọn họ đã hôn thân mật.

Thấy đáy mắt Lăng Ngạo Trần hiện lên một tia bi thương, tuy chỉ lóe lên, nhưng nàng vẫn thấy rõ ràng, vừa muốn mở miệng, Lăng Ngạo Trần đã mở miệng cười nói: "Thật đúng là đáng tiếc! Nhưng không sao, dù sao ta du lịch bốn phía, một ngày nào đó nhất định sẽ đi đến quê quán Tử Phong, đến lúc đó, nàng chạy không thoát rồi." Lúc nói lời cuối cùng, nụ cười của hắn trở nên có chút ý vị sâu xa.

Trong lòng Khuynh Cuồng khẽ động, cười cười đáp lễ nói: "Vậy cũng không nhất định nha, ta buôn bán bốn phía, thường xuyên không ở nhà đâu, đến lúc đó chỉ sợ huynh vồ ếch chụp hụt."

"Ha ha, Tử Phong nàng cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ tìm đúng lúc nàng ở nhà mà đến thăm đấy." Lăng Ngạo Trần ngửa đầu cười to nói, dáng tươi cười tiêu sái dưới ánh mặt trời mang theo một cỗ tự tin hơn người.

Khuynh Cuồng chỉ cười cười không nói lời nào, nàng thích xem nụ cười đầy ánh mặt trời của hắn, sẽ để cho nàng cảm thấy ôn hòa, muốn mở miệng nói nhưng từ đầu đến cuối không thể thốt lên lời, không muốn 'Ánh mặt trời' của hắn thuộc về nàng lại bị nhiễm bẩn, biết được lại để cho vị ôn hòa này thay đổi đi, chỉ là, giống như các nàng có thể vĩnh viễn bảo trì ấp áp mà bên nhau như vậy sao? Hắn sẽ vĩnh viễn là thiên sứ ánh mặt trời của nàng sao?

Liếc qua chiếc sáo ngọc bích mà Lăng Ngạo Trần nắm trong tay, dưới đáy mắt thâm thúy của Khuynh Cuồng hiện lên ánh sáng âm u, nhanh đến nỗi khiến cho người không bắt được, môi hồng khẽ cười nói: "Lăng ca ca thổi sáo dễ nghe như vậy, có thể vì Tử Phong thổi một khúc được không, xem như, tiễn đưa Tử Phong."

Nghe thấy một câu phía trước, Lăng Ngạo Trần sủng nịch cười cười, vừa định nói đương nhiên có thể, đến lúc nghe thấy một câu phía sau, nụ cười cứng đờ, hơi khẩn trương nói: "Tử Phong muốn đi đâu?"

"Trong nhà truyền đến tin tức, muốn ta lập tức về nhà." Hôm qua, nàng đã nhận được chiếu thư của Hoàng đế lão cha bảo nàng lập tức hồi trở lại kinh đô, vừa vặn nơi đó cũng đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, cũng chỉ thiếu cùng Lăng Ngạo Trần nói lời tạm biệt thôi, cho nên hôm nay nàng bỏ qua tất cả mọi người và Linh Phong một bên, hẹn gặp hắn, sau này sợ là phải có một thời gian thật dài không thể gặp lại hắn, không thể lại hưởng thụ cư xử dịu dàng của hắn, không thể lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời hắn, cũng không thể lại cảm thụ hơi thở tươi mát tinh khiết kia rồi.

"A, hóa ra là như vậy a!" Lăng Ngạo Trần nhẹ vỗ về sáo ngọc bích, khẽ cúi đầu nói, không cho Khuynh Cuồng nhìn ra không nỡ bỏ trong đôi mắt của hắn, nhưng ngẩng đầu lên, lại là nụ cười tiêu sái như ánh mặt trời nói: "Vốn ta còn muốn nghĩ tạm biệt nàng như thế nào, nhưng không muốn, ngược lại nàng lại nói tạm biệt trước."

"Ah? Lăng ca ca, cũng phải rời khỏi thành Tuyết Hưng hả?" Khuynh Cuồng hơi cảm thấy kinh ngạc mà nói. Người của Chu Tước giám thị Minh tông cũng không có truyền đến tin tức Minh tông sắp rời đi

"Ừ." Nhẹ gật đầu, Lăng Ngạo Trần cầm lấy sáo ngọc bích, đứng dậy, thong thả thở dài nói: "Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới có thể lại gặp lại." Trong giọng nói mang theo vô cùng sầu não, cứ tưởng rằng hai người rất thân cận, hôm nay xem ra, mới biết hai người lại vẫn không thể như bằng hữu tầm thường có thể hẹn nhau gặp lại lần sau.

Khuynh Cuồng cũng không khỏi đau buồn..., nhưng mà nàng lại không phải là loại người đa sầu đa cảm, rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình, đứng lên, cong môi cười nói: "Hữu duyên tự có thể tương kiến, hai người mười năm sau gặp lại, có thể thấy được duyên phận không cạn, cứ sầu não vấn đề này, không bằng thoải mái tiễn đưa nhau, như thế nào?"

Không biết nên thưởng thức nàng đại khí tiêu sái! Hay nên trêu tức nàng không có tim không có phổi đây, Lăng Ngạo Trần âm thầm cười khổ, xoay người, quay mắt về phía mặt hồ lăn tăn ngọn sóng, nhẹ đặt sáo ngọc ở bên miệng, thổi lên.

Tiếng sáo du dương lần nữa từ trong đình truyền ra, lại không phải khúc《 mai hoa tam lộng 》Khuynh Cuồng đã thổi, mà là một khúc tiễn biệt.

Khuynh Cuồng đi đến bên người Lăng Ngạo Trần, nghiêng dựa vào một chiếc cột đình khác, đôi mắt khép hờ, lắng nghe lấy, cảm thụ được không nỡ bỏ và sầu não trong tiếng sáo của hắn.

Du khách trên hồ Tịnh Đình bị một màn này cũng bị hấp dẫn, mỹ nam đứng yên thổi sáo ngọc, mỹ nữ làm bạn ở bên, một bộ 'Cảnh đẹp' a! Đến khi cảnh đẹp hồ Tịnh Đình kết khúc, nhưng mà trong vô số đạo ánh mắt ném qua đó, đương nhiên cũng có ánh mắt không tốt.

Nếu là vì tiễn đưa lẫn nhau, Lăng Ngạo Trần thổi một khúc tiễn biệt, tất nhiên là Khuynh Cuồng cũng phải biểu hiện, nhưng lại không thể tặng lại một khúc, cuối cùng do Khuynh Cuồng làm chủ, hai người đi tới quán rượu lớn nhất thành Tuyết Hưng ăn một bữa tiệc tạm biệt, bao sương phòng đắt tiền nhất, chọn loại rượu tốt nhất, đương nhiên, cái quán rượu này căn bản chính là sản nghiệp của Khuynh Cuồng.

Cho đến qua Canh [3], hai người mới uống đến say mềm rồi dắt nhau đi ra.

"Tử Phong, ta, ta thật sự không nỡ rời xa nàng, nếu không, nàng đừng đi nữa, ta cũng không đi, được không?" Lăng Ngạo Trần giống như là đã quá say, nắm nhẹ tay Khuynh Cuồng cười nói, trong đôi mắt mang theo mê ly vô hạn.

Hình như Khuynh Cuồng đã có tám phần say, tựa vào trong ngực Lăng Ngạo Trần cười nói: "Không, không được, ta nhất định phải về nhà, mà huynh, vậy. Cũng chắc không thể đi.."

Bước chân phù phiếm, hai người dựa vào nhau, đi được ngã trái ngã phải, may mà trong đêm dài yên tĩnh này, trên đường cũng không có người đi đường nào khác, nếu không thì mỹ nam mỹ nữ này phải bị mất hình tượng rồi, chỉ cần có một vệ đạo sĩ (người đạo đức bảo thử) nhảy ra trách cứ hai người có đạo đức bại hoại thôi.

"Đúng vậy! Có thể không đi..." 'có thể không đi' bốn chữ giống như kích thích Lăng Ngạo Trần, không ngừng tái diễn, đành khẽ cúi đầu, giống như đang tự hỏi Khuynh Cuồng: "Nhân sinh, vì cái gì có... Có nhiều bất đắc dĩ như vậy? Nhiều như vậy đấy... Thân không thể thoát khỏi! ... Cái này, đây là số mệnh sao?"

"Mệnh? ... Ha ha, bất đắc dĩ, thân không thoát thỏi số mệnh, cái kia chỉ là kẻ yếu nói... Cường giả, không có bất đắc dĩ, không có thân bất do kỷ* (có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình. )... Nhân sinh là khống chế tại trong tay của mình, a... Mệnh ta do ta không do trời..." Khuynh Cuồng ngửa đầu, cười dài một tiếng, cuồng sái không ai bì nổi, trong thiên hạ, ai có thể địch nổi nàng, tất cả đều không làm gì được nàng, đều cúi đầu xuống với nàng.

Toàn thân Lăng Ngạo Trần chấn động, ngẩng đầu nhìn trong đôi mắt Khuynh Cuồng không mang theo chút nào mê say, lại có vẻ có chút tĩnh mịch khó hiểu, lại như sương mù che chắn, giống bị hào tình vạn trượng của Khuynh Cuồng hấp dẫn, thản nhiên cười nói: "Nói hay lắm, mệnh ta do ta không do trời... Mặc kệ ngươi mạnh cỡ bao nhiêu... Ta Lăng Ngạo Trần nhất định sẽ chiến thắng ngươi đấy... Ha ha..."

"Các ngươi mệnh không do trời, cũng không phải do các ngươi..." Trong đêm tối, một tiếng giễu cợt quỷ dị vang lên.

Khuynh Cuồng và Lăng Ngạo Trần đồng thời híp mắt, tìm theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy trong bóng tối, sáu người vọt ra, mang theo tiếng cười dâm đãng vô sỉ.

"Các ngươi, các ngươi là ai?" Lăng Ngạo Trần tiến tới một bước, ngăn Khuynh Cuồng ở phía sau, mồm miệng có chút không rõ nói.

"Chúng ta là ai? Ha ha... Tiểu tử, ngươi không cần biết rõ cái này, ông đây đêm nay tâm tình tốt, chỉ cần ngươi lưu lại cô nàng ở phía sau ngươi, ông đây có thể thả ngươi an toàn rời đi." một người như đại ca trong sáu người, mở miệng cười to nói.

"Nếu như ta nói không thì sao!" Lăng Ngạo Trần bật cười lớn, nói năng dứt khoát.

"Vậy ngươi muốn chết." Một người khác lên tiếng nói, ánh mắt dâm tà, một mực rơi vào trên người Khuynh Cuồng, thấy Lăng Ngạo Trần giận dữ.

"Rất tốt, các ngươi chọc giận ta rồi." Lăng Ngạo Trần giống như cười mà không phải cười nói, mắt đen trong giống như có cái gì tại chớp động lên.

"Mẹ kiếp, thực là muốn chết." Tên đại ca phun ra một tiếng, nói: "Trước tiên giải quyết tiểu tử này, sau đó lại... Hì hì... Ah..." Còn chưa có nói xong, kình phong thổi qua, cả người trực tiếp bị ngã xuống đất, hộc ra mấy cái răng.

"Phế tiểu tử này đi cho ta..." Rống lớn một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, sáu người ngay ngắn lao tới Lăng Ngạo Trần.

Lăng Ngạo Trần che chở Khuynh Cuồng, bên cạnh đánh nhau với sáu người kia, rất rõ ràng, sáu người này cũng không phải là lưu manh bình thường, hắn sớm đã theo cảm giác năm người này đều là cao thủ cấp 3.

Sáu người cũng không có ngờ tới gặp phải một cái cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, bị đánh đến nỗi kêu hừ hừ, mà thoạt nhìn tên đại ca kia có sắc tâm lớn nhất, lại vẫn thừa dịp Lăng Ngạo Trần không chú ý thời điểm, thân thể lao ra đằng sau muốn kéo Khuynh Cuồng đi.

Khuynh Cuồng bị Lăng Ngạo Trần bảo hộ ở sau lưng, đã sớm phát hiện ra, trong đôi mắt hiện lên một tia trào phúng, lại không nghĩ muốn động thủ, lấy võ công của Lăng Ngạo Trần đối phó mấy người này quá thừa thãi, như không phải hắn lưu tình, sáu người này đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.

Quả nhiên, người ở đằng kia còn chưa đụng phải Khuynh Cuồng, liền bị một cỗ lực lượng đánh bay đi ra ngoài, về phía trước phun ra một ngụm máu lớn, hơi bắn tung tóe lên quần áo Khuynh Cuồng, nhìn thấy mấy vệt đỏ trên quần áo, phút chốc đôi mắt Khuynh Cuồng lạnh lẽo, nhiễm lên một chút sát khí.

"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng..." Mắt thấy đại ca kia nằm trên mặt đất chỉ còn nửa cái mạng, năm người còn lại đồng thời ôm lấy vết thương, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

"Về sau đừng để ta thấy các ngươi, cút..." Lăng Ngạo Trần cũng không có ý định giết bọn hắn, áo bào vung lên, quát, tuy nhiên rất phẫn nộ việc bọn hắn xúc phạm Tử Phong, nhưng hắn không thích giết người, trừ phi người đại ác, nếu có thể không giết người, bình thường hắn cũng sẽ không giết.

Năm người lập tức nâng đại ca kia dậy, chạy trốn còn nhanh hơn khói.

Lăng Ngạo Trần xoay đầu lại, trấn an Khuynh Cuồng nói: "Tử Phong, không có việc gì nữa, ta đã đánh đuổi bọn hắn đi rồi."

Nhìn thấy Khuynh Cuồng khẽ cau mày, theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, mắt đen trong giống như có cái gì đang lăn lộn.

"Ta không sao, a, chúng ta đi thôi!" Khuynh Cuồng thu hồi sát khí trong đôi mắt, khẽ cười nói.

"A, tốt, chúng ta trở về." Lăng Ngạo Trần lần nữa nhẹ nhàng kéo Khuynh Cuồng, hai người lần nữa hành tẩu ở trên đường phố yên tĩnh.

Trong miếu đổ nát, truyền đến một tiếng tru lên, hóa ra là sáu người dâm tà kia, mà âm thanh tru lên đúng là đại ca bị trọng thương kêu ra.

"Mẹ nó, thật sự là khó ngửi, khó lắm mới thấy một cái mặt hàng tốt như vậy, lại không thể tưởng được bên người lại có cao thủ..." Đại ca kia tru lên rồi tức giận mắng.

Đang lúc hắn đang mắng hăng say, đột cảm thấy một cỗ sát khí rất đáng sợ bao quanh toàn bộ miếu hoang, sáu người đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, đề phòng, hoảng sợ mà nhìn vào bóng đen cao lớn chiếu vào trên mặt tường kia.

Sau khi chia tay với Lăng Ngạo Trần, Khuynh Cuồng thả người nhảy vào trong đêm tối, dám can đảm đối vô lễ với nàng, sao nàng có thể buông tha đơn giản thế, huống chi người cặn bã như vậy, vốn không nên sống trên cõi đời này.

Tìm tung tích sáu người mà đến, Khuynh Cuồng vừa tiến vào miếu hoang liền cảm thấy một hồi khí tức rất quỷ dị, đó là tử vong chi khí ngay cả nàng đều cảm thấy kinh hãi.

Khi nhìn thấy sáu cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất lúc, đồng tử không khỏi co rụt lại, chỉ thấy tất cả sáu xác chết kia đều biến thành thây khô, cực kỳ khủng bố.

"Là ai giết bọn chúng?" Khuynh Cuồng khẽ cau mày, lẩm bẩm nói, xem sáu người chết kiểu này, rõ ràng là bị người hút đi chân khí toàn thân, dầu hết đèn tắt mà chết, thế gian này lại có võ công như vậy? Không khỏi vô cùng đáng sợ, cũng vô cùng tà ác rồi.

Hẳn không phải là Lăng Ngạo Trần, thứ nhất tốc độ của hắn không thể nhanh hơn nàng, thứ hai, thấy một thân chính khí như thái dương, sao có thể luyện được tà công, còn như...

Đôi mắt thâm thúy nhắm lại, nhìn thật kỹ sáu thây khô trên mặt đất, xoay người, nhảy lên, liền biến mất tại trong bóng đêm mênh mông.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-71 )