Âm thanh tử vong
← Ch.54 | Ch.56 → |
"Nhị hoàng tử, mau, bảo vệ Nhị hoàng tử." Hách Nhĩ hoảng sợ kêu to, ra lệnh cho thuẫn binh bảo vệ phía trước Yến Đạt Lãng, vội vàng tháo chiến bào của mình xuống choàng lên người Yến Đạt Lãng, tự mình dập lửa.
Tuy là dập tắt được lửa trên người Yến Đạt Lãng, cũng cứu hắn một mạng nhưng ngọn lửa vừa nãy cũng làm nửa người hắn bị bỏng, gương mặt đen to lớn thô kệch bị bỏng một bên, nhìn trông vô cùng dữ tợn, giống như quỷ dạ xoa.
"Liễu Kiếm Khung, lão tử giết ngươi, a..." Kéo lê nửa thân người, Yến Đạt Lãng điên cuồng rống to, nhìn lại càng thêm khủng bố, giống như không phải ở vào hoàn cảnh khó khăn như vậy hình dạng này vẫn thật sự có thể dọa chết người.
"Nhị hoàng tử, bình tĩnh một chút, hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp đột phá vòng vây trước, nếu tiếp tục như vậy thì toàn quân ta sẽ bị diệt." Hách Nhĩ vội vàng kéo Yến Đạt Lãng đang nổi điên lại, lớn tiếng nói to, lại vẫn không có cách làm cho hắn bình tĩnh lại.
Hách Nhĩ không có cách nào chỉ có thể vừa kéo Yến Đạt Lãng vừa vung đao cản tên lửa, được ánh lửa chiếu sáng đột nhiên khiến hắn phát hiện một chút cơ hội sống sót, lập tức vui mừng nói với Yến Đạt Lãng: "Nhị hoàng tử bên kia có kẽ hở." Chỉ nhìn thấy hàng rào bên phải có thể do đặc tính của mặt đất nơi đó mà nhìn có vẻ không được chắc chắn lắm.
Nhưng Yến Đạt Lãng lúc này đâu còn nghe được lời nào, tại nơi quỷ gào sói tru này nếu như không phải là vì có thuẫn binh luôn bảo vệ, hắn sớm đã bị đốt thành tro, Hách Nhĩ bất đắc dĩ chỉ có thể lớn tiếng ra lệnh: "Mau, theo bản tướng hướng bên phải phá vòng vây."
Lập tức kéo Yến Đạt Lãng dựa vào sự bảo vệ của thuẫn binh, xông về phía hàng rào bên phải, hạ lệnh: "Phá rào." Một số thuẫn binh bảo vệ bên cạnh lập tức lao lên trước chưa được mấy cái đã đánh đổ hàng rào.
"Mau, lui, theo bản tướng rút lui." Hách Nhĩ hết sức vui mừng vội vàng đưa số binh sĩ còn sót lại chưa đến năm vạn trốn khỏi biển lửa, nhanh chóng chạy ra cửa cốc, nơi này còn có năm vạn nhân mã của bọn họ.
Nhưng sự thật đâu như mong muốn của hắn, vừa mới chạy ra khỏi biển lửa, đang định chạy ra cửa cốc.....
'Đông đông đông.... ' tiếng trống trận như sấm rền chấn động trời đất giống như vì những binh sĩ còn lại này đánh lên 'âm thanh tủ vong'.
Bốn phía phía trước hiện lên ánh sáng những ngọn đuốc, người xuất hiện chính là quân Long Lân bị bọn họ 'ép vào đường cùng', tinh thần mỗi người đều rạng rỡ, vững vàng như núi, trong đôi mắt hung hăng như sói hiện lên tia sáng muốn cắn người, nào có chút nào bộ dạng mệt mỏi cùng cực, Liễu Kiếm Khung toàn thân mặc giáp chiến, hông đeo bảo kiếm, gương mặt góc cạnh dưới ánh lửa hiện lên càng thêm ác liệt.
"Liễu Kiếm Khung, lão tử giết ngươi...." Vừa nhìn thấy Liễu Kiếm Khung, Yến Đạt Lãng trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, đẩy Hách Nhĩ ra, phát điên giống như muốn vung đao chém tới Liễu Kiếm Khung.
"Nhị hoàng tử..." lần này là Hạ Đồ giữ hắn lại, lúng túng không biết làm sao nhìn về phía Hách Nhĩ, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng không thể che giấu được.
Hách Nhĩ cũng xem như là lão tướng có mưu có dũng, lập tức hiểu ngay, từ đầu lúc bọn họ dùng kế quấy nhiễu quân địch, Liễu Kiếm Khung đã tương kế tựu kế, từng bước từng bước dẫn dắt bọn họ đi vào đường cùng, quân Long Lân tháo chạy, quân lính tan rã, đều chỉ là một âm mưu, một âm mưu đồng thời tiêu diệt liên quân ba nước bọn họ chỉ trong một lần hành động, có lẽ mười vạn binh mã kia của quân sư từ đầu đã không có ở đây! Liễu Kiếm Khung thật sự không hổ là 'Chiến thần Long Lân', chỉ là hắn thật sự thần thánh như vậy? Có thể đoán được mỗi một bước kế hoạch của bọn họ, sau đó xây nên một cái lại một cái bẫy để bọn họ nhảy vào, mệt cho bọn họ còn ở kia vui mừng, tất cả đều nằm trong tay bọn họ, nhưng hóa ra là bản thân đang bị người khác nắm giữ.
"Hách Nhĩ tướng quân, làm sao đây, nếu không...nếu không, chúng ta đầu hàng đi!" Cao Lộc nhìn thấy phía trước có quân Long Lân như hổ sói, phía sau có 'biển lửa' ngút trời, vô cùng sợ hãi run rẩy nói, bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng nhất!
"Cao Lộc tướng quân, cho dù còn lại một binh một tốt, Yến Vũ ta cũng không làm ra những hành vi hèn nhát như vậy." Đôi mắt Hách Nhĩ đanh lại, hừ lạnh khinh bỉ nói, ngay sau đó giương đao chỉ lên trời, quát lớn một tiếng: "Các dũng sĩ Yến Vũ, giết!..." Liền tiên phong tấn công quân Long Lân, quân lính Yến Vũ cũng đi theo tướng quân của bọn họ liều mạng phá vòng vây.
"Hừ, giết..." Liễu Kiếm Khung hừ lạnh một tiếng, rút bảo kiếm chỉ về phía trước, phía sau, quân Long Lân bị kìm nén đã lâu lập tức như thủy triều tấn công về phía kẻ thù đang âm mưu phá vòng vây.
Hai quân chiến đấu nhất thời trở nên hỗn loạn, quân Yến Vũ vừa thoát khỏi biển lửa dưới đao kiếm của quân Long Lân đã là thế suy sức yếu, chỉ có thể chờ bị giết, Hách Nhĩ làm gương cho binh sĩ bị tướng lĩnh Long Lân chém liên tục vài đao, cánh tay trái bị đứt, nhưng vẫn dùng hơi thở cuối cùng phá vòng vây, những tướng lĩnh khác của nhóm người Cao Lộc sớm đã bỏ mạng dưới đao kiếm của binh sĩ Long Lân, Yến Đạt Lãng và Hạ Đồ luôn bảo vệ bên người hắn có thể xem như toàn vẹn nhất.
"Hạ Đồ, ta mở đường, ngươi nhanh đưa Nhị hoàng tử phá vây, bất luận là thế nào, đều phải bảo vệ Nhị hoàng tử." Mắt thấy những binh mã còn lại bên cạnh từng người từng người ngã xuống, Hách Nhĩ đem theo tuyệt vọng hướng về Hạ Đồ la lớn, trong lòng đã biết bọn họ rơi vào thiên la địa võng, dù thế nào cũng không có cách chạy thoát, như vậy chỉ có thể dùng hết sức mình bảo vệ Nhị hoàng tử của bọn họ chạy thoát ra ngoài, như vậy cũng xem như là hắn đã dùng hết chút sức lực cuối cùng tận trung với Yến Vũ.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Hách Nhĩ, Hạ Đồ gật gật đầu, dùng đao chém về phía một kỵ binh của Long Lân, đoạt lấy ngựa của hắn muốn kéo Yến Đạt Lãng đang chém giết đỏ cả mắt đi, đáng tiếc Yến Đạt Lãng không chấp nhận.
"Nhị hoàng tử, chạy nhanh, bảo vệ tính mạng sau này mới có thể rửa hận được!" Hách Nhĩ hiểu rất rõ tính tình Yến Đạt Lãng, một tay kéo Yến Đạt Lãng lại hét lớn.
"A!..." Yến Đạt Lãng rống lớn một tiếng, một đao bổ về phía kỵ binh Long Lân đang tấn công về phía hắn, sau đó nhanh chóng xoay người lên ngựa cùng Hạ Đồ, được Hách Nhĩ và các binh sĩ Yến Vũ còn lại liều chết mở đường máu, chạy thoát khỏi vòng vây của quân Long Lân.
Nhìn thấy Yến Đạt Lãng đã chạy ra ngoài trong lòng Hách Nhĩ buông xuống một tảng đá lớn, xoay người, nắm chặt đại đao xoay ngang chắn tại trước mặt quân Long Lân đang muốn đuổi theo, cả người đầy máu, một người bị chặt đứt cánh tay như hắn lại có khí thế của một người chống giữ cửa ải, muôn người không phá nổi, nhất thời chặn bước quân Long Lân.
"Hách Nhĩ tướng quân quả thật không hổ là danh tướng Yến Vũ, bản tướng bội phục." Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau quân Long Lân, Liễu Kiếm Khung chầm chậm đi lên trước, trong đôi mắt màu đồng hiện lên một chút tán thưởng.
"Liễu đại tướng quân quả thật không hổ là 'Chiến thần Long Lân', hôm nay bại dưới tay ngươi, bản tướng không có gì để nói." Nhìn thấy Liễu Kiếm Khung trước mặt như thần tiên, Hách Nhĩ nhắm mắt nói như than thở, sau đó giống như nhớ đến chuyện gì, giật mình run sợ mở to mắt, nhìn thẳng vào Liễu Kiếm Khung nói:"Ngươi...Ngươi là cố ý để Nhị hoàng tử đi sao?"
Không đúng, không đúng, dùng khả năng của Liễu Kiếm Khung, dùng sự dũng mãnh của quân Long Lân, cho dù hắn quyết tâm hi sinh như thế nào cũng không có thể dễ dàng bảo vệ được Nhị hoàng tử đột phá vòng vây như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng Liễu Kiếm Khung căn bản là không có ý định đuổi theo.
"Vì sao? Ngươi còn muốn làm gì?" Liễu Kiếm Khung không nói nhưng hơi hơi nhếch khóe miệng cũng xem như cho hắn một đáp án khẳng định, Hách Nhĩ không ngăn được bắt đầu hoảng sợ.
"Xu hướng của thiên hạ là thống nhất một thời gian sẽ lại phân chia, phân chia một thời gian sẽ lại tập hợp, Long Lân ta đường đường là một nước lớn sao lại không thuận theo thời thế, Hách Nhĩ tướng quân ngươi nói có phải không?" Liễu Kiếm Khung không trực tiếp trả lời mà dùng lời nói ẩn ý, trong con ngươi màu đồng hiện lên ánh sáng nóng rực, còn có sự sùng bái cuồng nhiệt.
Toàn thân Hách Nhĩ run lên, mặc dù hắn nhìn không hiểu tia sáng nóng rực trong mắt Liễu Kiếm Khung là vì sao nhưng sao hắn lại không thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Liễu Kiếm Khung, Long Lân muốn tranh đoạt thiên hạ mà Yến Vũ của hắn chỉ sợ sẽ là vật hi sinh đầu tiên!
"Hách Nhĩ tướng quân, bản tướng kính trọng ngươi là một người trung nghĩa, nhất định sẽ không làm ra những hành vi nhục nhã tướng quy hàng, ngươi tự mình kết thúc đi!" Liễu Kiếm Khung phất chiến bào, nhàn nhạt nói.
Hách Nhĩ khẽ thở dài, giương trường đao đặt ngang cổ, ngẩng đầu nhìn đêm tối, bất luận là Liễu Kiếm Khung muốn chém giết Yến Vũ như thế nào, hắn cũng không còn cách nào bảo vệ quốc gia rồi, cứa một nhát.
Liễu Kiếm Khung thật sâu sắc nhìn Hách Nhĩ chớp mắt ngã trên mặt đất, nói với binh sĩ ở bên cạnh:"Chôn cất cho tốt!"
Tiếng chém giệt trong Tuyết Hạp cốc vang trời bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn gió nhẹ thổi qua đem theo mùi máu nồng nặc chỉ rõ nơi này vừa mới trải qua một trận chém giết lớn như thế nào, toàn bộ hơn mười vạn binh mã chôn thân ở nơi này.
"Đại tướng quân, tổng số quân địch bị tiêu diệt đã tính xong, năm vạn binh mã ở cửa cốc tiêu diệt một vạn, đầu hàng bốn vạn, quân ta thương vong chưa đến một trăm." Hàn Mặc kích động bẩm báo với Liễu Kiếm Khung thành quả trận chiến tối nay, đôi mắt nhìn Liễu Kiếm Khung giống như đang nhìn thần tiên, trời a! Một chiến dịch mà quân địch và ta hai bên tổn thất chênh lệch như vậy cũng có thể xem như lần đầu tiên mới thấy, có thể nói trước giờ mới có một trận! Liễu đại tướng quân thật sự là chiến thần trên trời đưa xuống!
"Ha ha, trận này đánh thật là quá đẹp, đại tướng quân thật sự là mưu kế như thần!" Trên mặt Trần tướng quân đầy vết máu, thoải mái cười lớn.
"Đúng vậy! Quá lợi hại, mạt tướng theo Tịnh Kiên Vương đánh qua vô số chiến dịch vẫn chưa từng đánh một trận thoải mái như thế này, đại tướng quân, mạt tướng xem như phục người rồi." Quan Vẫn nhìn Liễu Kiếm Khung vô cùng kính phục, giọng nói hào sảng.
"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, quân địch còn thật sự cho là quỷ kế của bọn chúng quá lợi hại! Nào biết được tướng quân của chúng ta sớm đã biết trước quỷ kế của bọn chúng, tương kế tựu kế, làm cho quân ta giả vờ tan rã, không chống đỡ được mà thất bại, rút chạy vào Tuyết Hạp cốc, chờ cho toàn bộ quân địch tự mình tìm đến cửa, ha ha, cao nha, cao nha!"
......................
Trận đánh đáng kinh ngạc này mỗi một mắt xích, mỗi một mưu kế đều từ tay nàng mà ra, giọng nói tự tin và kiêu ngạo của nàng đêm hôm đó lại lần nữa vang lên trong đầu hắn.
"Kế đầu tiên của quân địch là làm suy yếu thể lực của quân ta, không đánh nhau, giảm kiên cường tăng nhu nhược, hai quân đối đầu, người an nhàn là người chiến thắng, người mệt mỏi là kẻ thất bại, quân ta tương kế tựu kế, diễn cho địch thấy ta suy yếu, dụ địch đến đây."
"Kế thứ hai của quân địch là lợi dụng lúc viện binh vừa đến chưa kịp ổn định, đột ngột tấn công, không tấn công công khai, tất nhiên là làm rối loạn trận tuyến của quân ta trước, quân ta giả vờ làm theo rồi lui về sau, khiến cho bọn hắn tiến công lên phía trước, sau đó cắt đứt viện binh của ta, vây hãm chúng ta vào bên trong, dùng độc chiêu, vây trong vị trí không xoay chuyển được.
"Kế thứ ba của quân địch là bao vây quân ta, lợi dụng đêm tối, trong ngoài kết hợp giết quân ta khi chưa kịp chuẩn bị, quân ta thì dụ địch đi vào trong, đầu tiên dùng lửa tấn công, binh sĩ còn sót lại thì quân ta giết hết."
"Chỉ là mạt tướng có chút không rõ, đại tướng quân vì sao quân ta phải cố ý để lộ sơ hở ở hàng rào bên phải, để cho Hách Nhĩ dẫn binh sĩ còn lại chạy thoát ra mà không trực tiếp thiêu chết toàn bộ quân địch trong biển lửa?" Câu hỏi thắc mắc của Hàn Mặc làm gián đoạn suy nghĩ của Liễu Kiếm Khung.
Để lộ sơ hở chỉ vì có thể khiến cho Yến Đạt Lãng 'chạy trốn' ra ngoài thành công, mà giết sạch những binh sĩ còn sót lại là vì muốn Yến Đạt Lãng rơi vào hoàn cảnh cô độc, chỉ là hắn không thể nói ra nguyên nhân này, nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch của Tam hoàng tử, Liễu Kiếm Khung nghĩ trong đầu, ngoài mặt bình thản nói: "Cái này bản tướng tự có suy nghĩ, các vị tướng quân sau này sẽ rõ."
Thấy Liễu Kiếm Khung không muốn nói nhiều, nhóm tướng quân Hàn Mặc cũng không hỏi tiếp, lại bắt đầu thảo luận sôi nổi về chiến dịch sảng khoái này.
Đứng trên đỉnh cốc cao nhìn về phía vách núi Tuyết Hạp, Liễu Kiếm Khung biết có thể tiêu diệt quân địch thuận lợi như vậy là bởi vì 'Phong minh ám binh' đã bị Tam hoàng tử chặn lại ở đây, trong lòng không ngăn được bắt đầu lo lắng, trong tay Tam hoàng tử không có binh lính, ba nghìn quân tuần tra phương bắc kia căn bản là không có tác dụng, chỉ bằng thị vệ bên người nàng làm sao có thể đối phó được với một đội quân tinh nhuệ như vậy, sau đó lại không tránh được cảm thấy tự mình lo lắng quá vô ích, Tam hoàng tử nhất định có kế hoạch thần kỳ, hơn nữa trong tay nàng khẳng định có thế lực mà hắn không biết, hắn chỉ cần làm những việc mà nàng giao cho như vậy là tốt rồi.
"Hàn Mặc, Trần tướng quân, Quan tướng quân, Hồng tướng quân, mỗi người dẫn theo một đội binh mã đoạt lại bốn thành Tuyết Dương, Kiến Nghiệp, Dương Bình, Tuyết Bộ đã bị quân địch chiếm, sau đó tập quân tại thành Tuyết Minh, chờ đợi mệnh lệnh của bản tướng quân." Liễu Kiếm Khung đối với các tướng quân còn đang thảo luận hạ lệnh.
"Tuân lệnh." bốn người lập tức ngừng thảo luận, chắp tay nhận lệnh, thấy Liễu Kiếm Khung rời khỏi đỉnh cốc, xoay người lên ngựa, Hàn Mặc không ngăn được thắc mắc:"Tướng quân, vậy người...."
Liễu Kiếm Khung ngồi trên lưng ngựa, một lần nữa nhìn về phía vách núi Tuyết Hạp, kéo căng dây cương, chỉ bình thản nói một câu:"Bản tướng có việc phải làm." Liền dẫn theo một đội thân binh đuổi theo hướng Yến Đạt Lãng vừa mới trốn chạy.
Trận chiến ở Tuyết Hạp cốc, quân Long Lân toàn thắng với thu hoạch lớn, toàn bộ quân địch bị tiêu diệt, nhưng quân sư kia dẫn theo 'Phong minh ám binh' vì sao không theo kế hoạch đột nhập vào Tuyết Hạp cốc làm cho hơn mười vạn đại quân bỏ mạng nơi này?
Lại nói, kế hoạch ban đầu của quân sư thần bí kia là hắn đem theo 'Phong minh ám binh' võ công cao cường âm thầm vượt qua vách núi Tuyết Hạp sau đó trong ngoài kết hợp mở đường cho đại quân phía sau, nhưng đúng lúc hắn đưa 'Phong minh ám binh' đến chân núi Tuyết Hạp thì.....
"Hồi bẩm Tử đường chủ, thuộc hạ đã tuân lệnh của đường chủ phái các tầng chủ cấp năm và sáu dẫn theo hơn trăm cao thủ phối hợp với 'Phong minh ám binh' đi trước tiêu diệt Huyền La quân, Tử đường chủ có thể yên tâm tấn công Tuyết Hạp cốc." Một nam tử đầu đội mũ rộng, thân mặc đồ đen cung kính nói.
"Rất tốt, ha ha, có thể để để ta điều động mấy vạn 'Phong minh ám binh' và cao thủ Huyễn Viêm, Huyền La quân, Liễu Kiếm Khung, các ngươi xem như chết chắc, cũng chết được rất có thể diện, ha ha..." Nghe vậy, quân sư áo tím ngửa mặt lên trời cười lớn, từ trên cao nhìn xuống Tuyết Hạp cốc một màn yên tĩnh: Đêm nay nơi này sắp trở thành biển máu, mở ra con đường vương giả cho bọn họ thống nhất Phượng Thiên, ước muốn nhiều năm, chờ đợi nhiều thế hệ, cuối cùng cũng thực hiện được.
Kế hoạch tối nay là toàn lực tấn công Tuyết Hạp cốc nguyên nhân thứ nhất là vì tối nay không trăng sao, thời gian rất phù hợp, thứ hai cũng bởi vì cuối cùng hắn đã 'tìm được' Huyền La quân ẩn nấp ở vùng lân cận, cho nên hắn âm thầm phái 'Phong minh ám binh' dẫn theo bảy vạn binh sĩ Tề Nguyệt, đầu tiên dùng chiến thuật biển người tấn công mấy nghìn người được gọi là Huyền La quân này, tách rời trận hình của bọn chúng, sau đó chờ đến khi thể lực của Huyền La quân bị hao tổn thì ra lệnh cho cao thủ Huyễn Viêm ra tay, hừ, đến lúc này cho dù Huyền La quân có lợi hại hơn nữa cũng không không chống đỡ được những cao thủ trình độ cao cấp năm, cấp sáu.
Huyền La quân mới là hiểm họa từ bên trong của hắn, chỉ khi tiêu diệt bọn chúng mới có thể khiến cho hắn yên tâm tấn công Tuyết Hạp cốc mà không lo lắng về sau.
"Đã đến lúc hành động, ha ha, đêm nay không trăng sao, thật sự là một đêm rất tốt để giết người! Ha ha..." Ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đen kịt như muốn nuốt hết mọi thứ, tiếng cười lớn u ám giống như đến từ địa ngục thoát ra dưới lớp vải mỏng của cái nón, nghe thấy vô cùng khủng bố, hít sâu một hơi, quân sư áo tím giơ tay lên 'Phong minh ám binh' ở phía sau bắt đầu chuyển động, ào ào chuẩn bị vượt qua vách núi Tuyết Hạp.
"Các hạ nói rất đúng, tối nay gió lớn, không trăng sao quả thật là một đêm rất tốt để giết người..." Một tiếng cười rời rạc lại trong trẻo truyền đến từ nơi xa xôi, đem theo một sức mạnh không gì sánh nổi, trong đêm tối giống như nặng ngàn cân đánh vào tim Tử đường chủ kia, nam tử mặc áo đen và 'Phong minh ám binh'.
"Người đến là ai?" Quân sư áo tím đột nhiên ác liệt quát lớn một tiếng, ngạc nhiên trừng trừng nhìn đêm tối mênh mông, toàn thân tiến vào trạng thái phòng bị, hắn lại không tìm được phương hướng của người nói, giọng nói kia giống như từ bốn phương tám hướng truyền lại.
Trong đêm tối, vài tia sáng trắng truyền đến, quân sư áo tím bỗng nhiên kinh sợ, tử y tung bay, một luồng chân khí vô hình đánh về phía ánh sáng trắng, lại giống như đánh vào túi bông, tan ra trong đêm tối, nếu như không phải tại lúc xuất chưởng kéo theo một luồng khí mạnh, thật sự sẽ cho là hắn chỉ làm ra cái tư thế xuất chưởng mà thôi.
"Ha ha ha.... không sai, không sai, thì ra là một cao thủ cấp tám, tốt, cao thủ như vậy mới có tính khiêu chiến để giết." Tiếng cười lớn đem theo ngạo mạn vừa rơi xuống, ở lưng trừng trời thình lình xuất hiện một bóng người màu trắng đứng trên một cây đại thụ cao vút bên vách núi.
Quá ngạo mạn, quá xem thường người khác! Đám người quân sư áo tím tức giận suy nghĩ, thế nhưng lúc bọn chúng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên bạch y trên ngọn cây kia tất cả đều kinh hãi, con ngươi gần như muốn rớt ra ngoài.
Trong bóng đêm, người vừa đến mặc ác trắng nhẹ nhàng, tóc đen bay theo gió, trên gương mặt tuyệt mỹ cong lên một nụ cười cuồng ngạo, giống như thần tiên thoát trần xuất tục, kiêu ngạo đứng giữa trời đất, thế nhưng toàn thân lại toát lên khí thế tự cao, lạnh thấu xương, trong đôi mắt nhìn chăm chú kia là sự hung hăng khát máu, hơi thở đem theo sự chết chóc giống như ma quỷ địa ngục.
Trước khi gặp nàng, bọn chúng tuyệt đối không tin có người có thể dung hòa chính tà hai nét vô cùng đối lập thành một thể, tạo nên một cỗ mị lực đặc thù, cực chính cực tà, vừa chính vừa tà, không chính cũng không tà!
"Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Lai dám nói lớn lối như vậy?" Nam tử mặc đồ đen nghiêm giọng quát.
"Ha ha, không dám không dám, tại hạ không có tài cán gì, may được người trong thiên hạ nể mặt tặng cho danh hiệu 'Thánh tôn'." Thiếu niên áo trắng phất nhẹ tay áo, lời nói ngược lại rất khiêm tốn nhưng ngữ điệu lại vô cùng ngông cuồng.
"Thánh tôn? Thánh tôn của Thiên Cực Môn, này, này làm sao có thể?" Tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, nói, nói đùa gì vậy, 'Thiên Cực Môn Thánh tôn' khiến cho toàn bộ đại lục Phượng Thiên vừa nghe đã sợ lại là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, trò đùa này hơi quá đáng rồi đấy!
Đằng sau lớp vải đen của cái nón, tròng mắt của quân sư áo tím co rút lại, Thiên Cực Môn, bọn hắn dùng hết tất cả các thủ đoạn cũng không thể thăm dò được chút tin tức nào của Thiên Cực Môn! Thật sự không ngờ đến hôm nay Thánh tôn của bọn chúng lại xuất hiện trước mặt hắn như vậy, một Thánh tôn thiếu niên, này, này làm sao có thể?
Thế nhưng thật sự có khả năng này, bởi vì hắn không có cách nào cảm nhận được sự lưu chuyển chân khí của hắn ta, như vậy chỉ có một khả năng, hắn ta là một cao thủ so với hắn còn cao hơn, trời ạ! Chuyện này quá đáng sợ, hắn, hắn ta là quái vật sao? Nếu không làm sao có thể ở tuổi còn trẻ lại sở hữu công lực cao thâm đến thế?
"Việc trong thiên hạ đều có khả năng, các vị kinh hãi xong chưa? Nếu xong rồi, bản tôn liền có thể đưa các ngươi lên đường." Lời nói nhẹ nhàng từ đôi môi đỏ kia đơn giản bật ra lại khiến cho quân sư áo tím, nam tử áo đen còn có 'Phong minh ám binh' giết người không thấy máu dâng lên một loại cảm giác ớn lạnh thấu xương trong lòng, giống như một bàn tay vô hình đặt tại yết hầu của bọn họ chỉ cần vừa động đậy tất cả đều có thể xuống địa ngục, lời nói như vậy cũng giống như âm thanh chết chóc.
"Đừng quá ngông cuồng, cho dù võ công của ngươi cao cường, cũng là song quyền khó địch tứ thủ (hai tay không đấu được bốn tay, tức là người ít không thể đấu lại quá nhiều), ta khuyên ngươi nhanh nhanh rời đi, khỏi phải uống phí tính mạng ở nơi này." Quân sư áo tím bước lên trước một bước, toàn thân toát ra luồng khí âm lãnh càng tăng, làm cho vách núi Tuyết Hạp này tăng thêm một luồng hơi lạnh.
"Vậy sao?" Khóe miệng khẽ cong, khí thế càng thêm uy nghiêm đáng sợ bao phủ toàn bộ đỉnh núi, tay phải hơi nâng lên.
Quân sư áo tím nhìn thấy nàng nâng tay lên, lập tức vận chân khí toàn thân lên đỉnh điểm, nam tử áo đen và 'Phong minh ám binh' cũng vậy, thế nhưng dường như không có ai nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, vài tia sáng chớp lên, mấy chục tên 'Phong minh ám binh' đứng ở hàng đầu tiên chỉ cảm thấy ở cổ lạnh một cái, ngay cả tiếng kêu bi thảm cũng không kịp kêu ra, máu nóng đậm đặc bắn lên trời như mưa, mấy chục cái đầu đồng thời bay lên không trung, tầng tầng lớp lớp rơi xuống, trong đêm tối phát ra những tiếng vang vô cùng sầu thảm, những cơ thể không đầu vẫn còn động đậy vài cái mới ngã xuống đất, máu nóng từ những cái gáy không đầu phun ra ào ào.
Mọi người run sợ, những 'Phong minh ám binh' còn lại đều không tự giác lùi về sau mấy bước, chầm chậm sờ lên cổ chính mình, giống như muốn xác định đầu của mình có phải vẫn còn ở lại hay không.
Chỉ nhấc tay một cái lại có thể lấy được mấy chục cái đầu cao thủ! Hơn nữa còn hoàn toàn không nhìn ra nàng ra tay như thế nào, là dùng cách nào trong chớp mắt lấy đầu người!
Chuyện này sao có thể! Quá đáng sợ! Bên dưới chiếc nón che lụa đen, con mắt của quân sư áo tím tràn đầy sợ hãi không thể tin tưởng, thế nhưng không đợi hắn hết kinh hãi, ánh sáng trắng kia lại chớp lên lần nữa, lần này giống như để cho hắn nhìn rõ ràng hơn, ánh sáng trắng kia chớp lên cực chậm, thì ra là một sợi các tơ nhỏ.
Thu lại sợi tơ được chế tạo đặc biệt từ đầu đến cuối không dính một vết máu, Khuynh Cuồng ung dung ngạo nghễ đứng trên ngọn cây, giống như thương tiếc dịu dàng cười:"Quá yếu, quá yếu..."
"Ha ha, Thánh tôn, đồ vô dụng như vậy đâu xứng để người tự mình ra tay, vẫn là để chúng ta dùng luyện tập đi!" Một giọng nam cười ha ha đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ nhìn thấy trên ngọn cây cao ngút trời nơi Thánh tôn đứng không biết từ lúc nào lại có thêm bốn người, một nam tử cương nghị toàn thân mặc áo đen, một nam tử áo gấm dung mạo thanh tú, một nam tử giống như còn chưa hết trẻ con mang ý cười nhàn nhạt, một cô nương chững chạc bộ dạng thướt tha, mà lời nói lúc nãy chính là do nam tử có gương mặt trẻ con kia nói ra, bốn người phân nhau đứng ở trên nhánh cây bên dưới 'Thánh tôn'.
Nhìn thấy nam tử có gương mặt trẻ con, tròng mắt của quân sư áo tím đột nhiên co rút lại.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |