Minh Tông giảng học
← Ch.46 | Ch.48 → |
Chung nam âm lĩnh tú,
Tích tuyết phù vân đoan.
Lâm biểu minh tễ sắc,
Thành trung tăng mộ hàn.
(Bài chung nam sơn lãm tuyết của Tổ Vịnh)
-Dich nghia-
(ngắm tuyết chưa tan ở núi Chung Nam)
(sườn râm mát của núi Chung Nam đẹp)
(tuyết đọng giống như mây trôi)
(sau cơn mưa rừng như tươi sáng lên)
(trong thành trời chiều lạnh hơn)
-Chú thích: —
Chung Nam, là tên ngọn núi, ở phía nam kinh đô Trường An
-Bản dịch của Song Nguyễn HànTú-
Ngắm Tuyết Núi Chung Nam
Xa xa đỉnh núi Chung Nam
Tuyết giăng trắng ngỡ mây đan cuối trời
Mưa chừng như đã tạnh rồi
Bìa rừng rực sáng, chiều rơi lạnh lùng
Sau khi tuyết rơi, tuyết trắng giống như thứ đồ trang sức phủ lên thành Tuyết Hưng, lá ngọc cành vàng, như bột phấn trang điểm lên ngọc thạch, một màu trắng xóa, thật sự là một cảnh tượng tuyết rơi cực đẹp nhất trong năm.
Đặc biệt là hôm nay, trong thành Tuyết Hưng càng náo nhiệt lạ thường, trên mặt mỗi người còn mang theo vẻ hưng phấn chờ mong, từ sáng sớm đã đem theo ghế tràn về quảng trường lớn nhất trong thành Tuyết Hưng, muốn biết chuyện gì sao? Vậy ngươi nhất định là người bên ngoài đến, hôm nay thế nhưng là ngày người cầm quyền của học phái Minh Tông Viêm Trung Minh tự mình xuất hiện ở quảng trường giảng dạy để tuyên dương tư tưởng 'không chiến tranh', tất nhiên là cả thành đều tham gia đi nghe giảng, rất nhiều người đều muốn gặp vị đại tông sư nổi danh toàn thiên hạ này.
Trên quảng trường chỉ có mấy trăm mét vuông từ sớm đã đặt một cái đài thật lớn ở giữa, ở trung tâm của cái đài lớn là một cái bàn to giống như thời kì xuân thu chiến quốc, đó là vị trí của Viêm Trung Minh, hai bên đặt bốn cái bàn nhỏ hơn, là vị trí của những nhân vật quan trọng trong học phái Minh Tông, bên dưới cái đài đặt hơn mười cái đệm, là chỗ ngồi của những đệ tử Minh Tông còn lại và nhân vật quan trọng trong thành Tuyết Hưng, chỗ trống xung quanh sớm đã bị bách tính bình thường chiếm hết, đến nỗi những quán rượu cao tầng xung quanh quảng trường đều bị người có tiền đặt chỗ hết từ trước.
Lúc này là buổi trưa, đám người tri phủ thành Tuyết Hưng đã sớm ngồi yên ổn trên hàng đệm phía trước, đệ tử Minh Tông thân mặc áo bào dài màu đỏ nhạt cũng ngồi ở phía sau.
Lầu thứ hai trong quán rượu rộng rãi xa hoa nhất quanh quảng trường chính là vị trí tốt nhất, từ khi Minh Tông truyền ra tin tức muốn giảng học tại đây thì cũng đã sớm bị đặt trước rồi, hơn nữa ở nơi này lại cực kỳ đắt, đặc biệt là ở gian sương phòng tốt nhất, cho dù đắt tới không tưởng được thì những con em nhà có tiền cho dù có thật sự sùng bái Minh Tông hay vì sĩ diện cũng đều tranh nhau muốn đặt được nó, nhưng cho dù bọn họ vung tiền như rác, ông chủ quán rượu lại chỉ có thể áy náy nói gian phòng này sớm đã bị đặt rồi, mở to mắt nhìn đống bạc trắng lóa bay đi.
Lúc này, trong sương phòng, Khuynh Cuồng mặc một bộ y phục màu trắng nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp đối diện với quảng trường, hơi nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi, đối với sự ồn ào ở bên ngoài mắt điếc tai ngơ, Diệp Ảnh vẫn đứng ở bên cạnh nàng, một tay đặt trên bảo kiếm đeo bên hông, đôi mắt như chim ưng mang theo cưng chiều mà nhìn Khuynh Cuồng bởi vì ruồi nhặng đang kêu vo ve không ngừng ở bên cạnh mà liên tục giật giật khoé miệng.
"Ô ô...mười vạn lượng ngân phiếu đấy! Trương công tử bỏ ra mười vạn đấy!..." một nam tử mặc áo gấm với gương mặt thanh tú đang buồn rười rượi đứng cạnh nhuyễn tháp ở trong sương phòng, miệng luôn lảm nhảm thương tiếc mười vạn lượng ngân phiếu của hắn.
"Ta nói này Bạch Khuê! Nếu ngươi thật sự đau lòng vì mười vạn kia như vậy, không thì ta nhường sương phòng này lại đi." Không chết trong im lặng lại bùng nổ trong im lặng, Khuynh Cuồng cuối cùng không nhịn được mở to hai mắt ra, ngoáy ngoáy lỗ tai có chút ong ong, giọng nói rất là bất đắc dĩ, rốt cuộc nàng đã biết vì sao người của Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước ba phương đều sợ nhất gặp phải Bạch Hổ thất tinh bên dưới Bạch Hổ, thực sự là nói nhiều đến nỗi người khác không chịu nổi được!
Bạch Khuê, phú thương của Nước Long Lân, chủ yếu là đi lên nhờ kinh doanh tửu lâu, trong thời gian ngắn ngủi có bảy năm đã trở thành vua tửu lâu giàu nhất nước, không chỉ khắp nơi trên Nước Long Lân có chi nhánh của hắn, các nước khác cũng vậy, thật ra thân phận thật của hắn là Thiên Lang tinh (Khuê) một trong thất tinh bí mật bên dưới Bạch Hổ, thất tinh của Bạch Hổ kinh doanh những ngành nghề khác nhau, đều là những nhân vật gian xảo, hô mưa gọi gió trên thương trường, bảy người đều có một điểm chung đó chính là yêu tiền như mạng, nói nhiều giống như một bà già vậy.
Thất tinh của Bạch Hổ bình thường mặc dù nói nhiều nhưng cũng không khoa trương như vậy, nguyên nhân sâu xa vẫn là mị lực của Khuynh Cuồng quá lớn, chỉ cần ở trước mặt Khuynh Cuồng, bọn họ giống như là mấy nghìn năm vẫn chưa được nói vậy, nói tới nỗi như sấm sét nổ đùng đùng không ngừng, giống như là chỉ cần nói ít một chút thì không thể khiến cho Khuynh Cuồng chú ý tới bọn hắn vậy.
"A! Làm sao có thể làm như vậy được! Mặc dù thánh tôn rất thông cảm yêu thương thuộc hạ, nhưng nếu Bạch Hổ thần quân biết được, không lột da thuộc hạ mới lạ, chẳng qua là mười vạn nho nhỏ thôi, thuộc hạ, thuộc hạ còn không đặt vào trong mắt đâu! Nhiều tửu lâu như vậy...." Cố gắng muốn làm ra bộ dạng hào phóng, nhưng thật sự đau lòng muốn chết, bộ dạng của Bạch Khuê thoạt nhìn thì rất buồn cười, mười vạn đối với hắn mà nói thật sự không đáng kể, nhưng cho dù là một đồng tiền cũng khiến hắn đau lòng một buổi sáng, nói chi là mười vạn nha!
"Ngừng." Dùng tay ra hiệu ngừng lại, Khuynh Cuồng vừa dứt lời thì một khối vải màu đen bay vào miệng Bạch Khuê đang lảm nhảm, không cần nói cũng biết là kiệt tác của Diệp Ảnh.
"Ô ô..." Bạch Khuê oan ức nhìn nhìn Khuynh Cuồng, lại nhìn nhìn Diệp Ảnh, nhưng lại không dám tự mình đem miếng vải đen trong miệng lấy xuống, chỉ có thể chờ Khuynh Cuồng đại phát thiện tâm để cho hắn lấy miếng vải đen xuống.
"Ảnh, làm tốt lắm." Khuynh Cuồng lại vỗ tay một cái nói, lần này cuối cũng lỗ tai cũng được yên tĩnh rồi, thật sự là còn nói nhiều hơn cả Đường Tăng.
Diệp Ảnh cũng quay đầu không nhìn hắn, nếu như không phải nể mặt Bạch Hổ, hắn thật sự muốn đầu độc cho thất tinh này câm luôn, ừ, hình như Chu Tước bên kia cũng sớm có người có dự định như thế rồi.
Nhìn thấy hai người đều không để ý đến hắn, Bạch Khuê oan ức hít hít mũi, nhìn ra quảng trường ở bên ngoài, lúc này đúng lúc giảng học cũng sắp bắt đầu.
"Sư tông đến." Theo tiếng hô lớn nhìn ra, một lão giả mặc trường bào màu đỏ đậm, râu tóc đều bạc trắng bước đi ổn định đi lên đài lớn, sau lưng đi theo hai người mặc áo bào dài đều màu đỏ thẫm giống nhau chỉ có kí hiệu trước ngực có chút khác biệt, râu tóc đều hai màu, phía sau nữa là hai nam tử tuấn dật phi phàm, nam tử bên phải tóc đen dài được quấn lại lỏng lẻo, dải băng buộc trên đầu đính ngọc quý, ăn mặc đúng chuẩn văn nhân, da trắng như tuyết, trên gương mặt thanh tú có một đôi mắt màu nâu, toàn thân toát ra khí chất thư sinh, lại kết hợp với bộ áo bào dài màu đỏ nhạt, thật sự là bộ dáng tài tử phong lưu thanh nhã rất đẹp, nhưng đem so với người bên trái kia lập tức kém rất nhiều.
Vừa nhìn thấy người nam tử bên trái kia, đôi mắt sâu thẳm của Khuynh Cuồng chợt lóe sáng, khóe miệng càng đậm ý cười.
Tóc dài như mực vẫn buông tự do sau lưng như trước, bỏ bộ đồ đen xuống thay lên một bộ áo bào dài màu đỏ nhạt, Lăng Ngạo Trần tiêu sái dưới ánh nắng lại đem theo hương vị của sách vở, không những không đối lập, ngược lại cùng với con người tự nhiên của hắn vô cùng hòa hợp, càng lộ ra mị lực, khóe miệng vẫn là nụ cười lười nhác vui vẻ, ở nơi tuyết tan dưới ánh mặt trời lại hút hồn người như vậy, nhất thời mê đảo nghìn vạn thiếu nữ ở đây.
Vô số ánh mắt đều rơi ở trên người hắn, độ hâm mộ thậm chí còn vượt qua sư tông của hắn, rất nhiều thiên kim của danh môn lộ ra tình cảm hâm mộ trong mắt, lập tức cho người đi thăm dò, công tử tiêu sái anh tuấn như vậy tên là gì, có thể đi theo sau lưng sư tông lên đài, địa vị trong Minh Tông nhất định không thấp.
Lăng ca ca, huynh thật sự là ngôi sao sáng chói, hào quang của huynh bắn ra bốn phía quả thật mê hoặc không ít lòng người đấy! Thế nhưng phải làm sao bây giờ đây! Ngày hôm nay nhìn thấy huynh, ta đột nhiên có loại kích động muốn đem giấu huynh đi, mị lực của huynh, ánh nắng của huynh chỉ có thể để cho một mình ta hưởng được, huynh, Lăng Ngạo Trần chỉ có thể làm thiên sứ cho một mình Mạc Khuynh Cuồng ta.
Ngồi xuống, đôi mắt đen láy của Khuynh Cuồng hơi híp lại, ánh mắt nóng rực từ trong mắt bắn thẳng vào Lăng Ngạo Trần ở trên đài, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra tiêu sái như ánh mặt trời không gì sánh được, khóe miệng cong lên một nụ cười vui vẻ.
Diệp Ảnh luôn thời thời khắc khắc chú ý đến Khuynh Cuồng trong lòng lộp bộp trầm xuống, nhìn theo ánh mắt của nàng, liếc mắt liền thấy được người ngồi trên đài kia, một nam tử anh tuấn toàn thân toát ánh mặt trời, hơi thở lười biếng, trong nghìn vạn người hắn luôn là người được chú ý nhất.
Là hắn? Lăng Ngạo Trần! Tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng Diệp Ảnh lại nhớ rõ người nam tử tự xưng là 'đệ tử của Minh Tông Lăng Ngạo Trần' khi bọn họ vừa mới đến bắc cảnh, không chỉ vì bản thân hắn có một loại khí chất khiến cho người mới gặp một lần liền khó mà quên, càng bởi vì phản ứng không bình thường khi lão đại gặp hắn, còn có tình cảm kích động, mười năm theo hầu, không có ai hiểu lão đại hơn hắn, chỉ cần có một chút biến hóa cảm xúc thì hắn đều có thể nhận ra được.
Một cỗ cảm xúc vừa chua xót vừa đau vừa sợ hãi dâng lên trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn thấy lão đại nghiêm túc nhìn một nam tử lộ ra ánh sáng như vậy, cho dù là đối với Dương Văn Hồng, Vân Huyền Thiên hay là hắn, nàng đều chưa từng lộ ra ánh sáng như vậy.
Không phát hiện ra cảm xúc thay đổi của Diệp Ảnh, Khuynh Cuồng thu hồi lại ánh mắt trên người Lăng Ngạo Trần bắn về hướng Viêm Trung Minh đang đĩnh đạc nói, nhẹ giọng nói: "Ngôn từ rất sắc bén."
Thu lại suy nghĩ, Diệp Ảnh cũng như Khuynh Cuồng nhìn về hướng Viêm Trung minh, chỉ nghe thấy lão nói: "Giết một người chính là bất nghĩa, tất nhiên sẽ phải chịu tội chết, nếu như đã nói như vậy thì giết mười người thì bất nghĩa mười phần, tất nhiên cũng sẽ phải chết mười lần vậy. giết trăm người thì bất nghĩa trăm lần, sẽ đáng chết cả trăm lần, quân tử trong thiên hạ đều biết mà không dùng gọi là bất nghĩa. Kẻ bất nghĩa nhất chính là chiến tranh. có chiến tranh liền có chém giết, quân tử trong thiên hạ đều nên buông vũ khí trong tay, thân là vua một nước càng nên lấy vạn dân làm đầu, sao có thể bởi vì lợi ích của bản thân mà phát động chiến tranh vô ích, vị vua như vậy không xứng làm vua...
"A, chẳng trách, học thuyết của Minh Tông lại không nhận được sự ủng hộ của vua các nước, lời nói 'khi quân' như vậy cũng may là do vị 'đại tông sư' này nói ra, nếu như đổi thành người dân bình thường không bị chém đầu mới lạ." Khẽ cười cười, Khuynh Cuồng lười biếng ngồi dậy, vuốt nhẹ mấy nếp nhăn trên ống áo bào xuống, lười biếng duỗi thắt lưng, thong thả bước đến bên cửa sổ nói, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút suy nghĩ kì quái, lại vụt qua nhanh chóng đến nỗi nàng không kịp nắm bắt được.
"Những lời này của hắn nên đến liên quân ba nước bên kia mà nói, nói không chừng có thể khiến cho bọn họ hối hận không ngừng tiếp theo tự động lui binh!" Diệp Ảnh đột nhiên tiếp lời, giọng nói còn nghiêm túc như vậy.
"Ừ? Hôm nay mặt trời mọc lên ở hướng đông phải không?" Khuynh Cuồng nghiêng đầu, kỳ quái nhìn hắn, vẻ mặt nghi ngờ cười hỏi.
Diệp Ảnh vô ý thức nhô đầu nhìn ra bên ngoài, gật gật đầu trả lời: "Hôm nay mặt trời mọc lên từ hướng đông, có gì không đúng sao?" Kì quái, lúc nãy không phải đang nói về học thuyết của Minh Tông sao? Làm sao lại chạy đến 'mặt trời' rồi.
"Đương nhiên là không đúng, Diệp đại thị vệ ngươi thế nhưng lại nói ra lời nói như vậy, thật sự là vô cùng không đúng, vô cùng không đúng, nếu như không phải mặt trời mọc lên từ hướng tây, chính là ngươi đã bị cái gì kích thích rồi." Liên tục gật gật đầu, Khuynh Cuồng vừa quan sát Diệp Ảnh từ trên xuống dưới nói.
Bị Khuynh Cuồng nhìn một cách không có ý tốt, lỗ tai Diệp Ảnh bắt đầu đỏ lên, không tự nhiên khẽ ho một tiếng: "Khụ, thuộc hạ.... không bị đả kích gì cả! Lời nói đó.... lời nói đó lại không có gì không đúng." Hắn tuyệt đối không dám nói, hắn thật sự bị đả kích, bởi vì nàng mà bị đả kích, một khi hắn nói ra, có lẽ ngay cả canh giữ bên cạnh nàng hắn cũng không được làm.
"Ha ha...Ảnh, sao ngươi lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, thật sự quá đáng yêu, chẳng trách nhiều thiên kim gia đình danh giá ở kinh đô đều muốn gả cho ngươi, ha ha..." Bộ dạng đỏ mặt của hắn, thật sự rất đáng yêu, đã lâu không trêu hắn nên cũng nhanh quên mất da mặt hắn lại mỏng như vậy, Khuynh Cuồng nhịn không được vỗ tay cười lớn, chuyện này lại càng khiến cho hắn đỏ mặt đến mang tai, gương mặt cương nghị lại giống như một quả táo đỏ.
"Ô ô....." Miệng Bạch Khuê bị nhét chặt nói không ra lời, nhưng vẫn liều mạng gật đầu, tỏ ý chính mình vô cùng đồng ý lời nói của Khuynh Cuồng.
Diệp Ảnh đỏ mặt, quay đầu đi, che giấu ngượng ngùng, cũng che giấu đi một chút đau khổ trong mắt, cái gì thiên kim danh môn, hắn đều không cần, người hắn muốn từ trước đến giờ chỉ có một người, thế nhưng, người này hắn muốn không được.
"Được rồi, không chọc ngươi, chẳng qua, lời nói lúc nãy của ngươi thật sự có chút đạo lý." Khuynh Cuồng 'đại phát từ bi' vỗ vỗ vai Diệp Ảnh cười nói.
"Hả?" Lần này đến lượt Diệp Ảnh nghi ngờ, lời nói lúc nãy của hắn rõ ràng chỉ là nhất thời nói đùa thôi.
Xoay người, lần nữa đem ánh mắt bắn về phía Viêm Trung Minh đang giảng đến chỗ cao trào, sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "Hiện tại hai bên đều án binh bất động, cứ giằng co như vậy, cũng đã ba ngày, nghe đâu tên quân sư thần bí kia đã tìm được biện pháp đối phó với Huyền La quân của ta, chuẩn bị trong mấy ngày này tấn công lần nữa, nhưng là thương tích của Liễu Kiếm Khung vẫn chưa lành hẳn, quân cứu viện lại chưa đến, nếu đánh lại nhất định chỉ có nước toàn quân sẽ bị tiêu diệt hết, cho nên, nếu như có thể khiến vị đại tông sư có tài hùng biện giỏi như vậy đến liên quân ba nước truyền bá rộng rãi tư tưởng 'không chiến tranh' 'buông đao thành phật', nói không chừng, những binh sĩ kia thật sự sẽ bị hắn nói cho đến nỗi không cầm nổi vũ khí! Không có binh sĩ, cho dù quân sư thần bí kia có chiêu gì lợi hại hơn nữa đều vô dụng, đến lúc đó đại tướng quân lại dẫn quân đến, thu hồi đất đai bị mất, ngày một ngày hai sẽ xong thôi! Ngươi nói, có phải ngươi nói rất có đạo lý hay không!" Nói xong cố gắng không cười, không chọc hắn! Đó là.... không có khả năng.
"Lão đại." Nghe kĩ lại sao có cảm giác càng ngày càng không đúng đây! Nghe đến cuối cùng cũng nghe ra, biết là đang trêu chọc hắn, Diệp Ảnh oán trách kêu lên, biết nàng sẽ không tốt bụng 'buông tha' cho hắn như thế, mỗi lần đều muốn chọc cho hắn đến cực hạn mới có thể buông tha hắn, nàng cứ muốn nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt bối rối của hắn như thế?
"Ha ha...được rồi, không chọc, thật sự không chọc, ha..... ha ha...." Biết kêu ra câu 'lão đại' kia đã là cực hạn của hắn, tiếp tục chọc nữa, không dám chắc hắn sẽ không 'Tông cửa rời đi', Khuynh Cuồng xua xua tay nói, không ngừng cười lớn.
Chỉ cần có thể khiến cho người vui vẻ, muốn ta làm gì cũng được! Khuynh Cuồng cười đến nỗi không ngừng khom lưng không nhìn thấy sủng nịnh chợt lóe lên trong mắt Diệp Ảnh.
'Ba ba...' Trên quảng trường vang lên tiếng vỗ tay vang tận mây xanh, chứng tỏ buổi giảng của Viêm Trung Minh đã kết thúc, thời gian còn lại liền do một đệ tử khác của Minh Tông chủ trì.
Chính lúc Viêm Trung Minh rời khỏi, liền phát sinh bất ngờ.
Bên ngoài quảng trường rộng lớn, một đội binh lính mặc quân phục Long Lân đột nhiên xông đến, giọng nói thô lỗ ngữ điệu hung dữ xua mọi người ra, hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn.
"Các ngươi làm gì đó?" Một giọng nói trầm mạnh đè ép lên hiện trường, người không có nội lực bên tai đều vang lên ong ong, hiện trường hỗn loạn cuối cùng cũng yên lặng lại, tất cả đều sững sờ nhìn lão giả râu trắng phấp phới trên đài, đó chính là một trong hai trưởng lão lúc nãy đi sau lưng Viêm Trung Minh.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |