Trường Đại học Phát thanh - Truyền hình
← Ch.02 | Ch.04 → |
Theo bản năng, Âu Dương Phỉ Phỉ ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt của cô không hề giấu diếm sự khó chịu với hắn. Đối với những người như thế này, từ trước đến nay Âu Dương Phỉ Phỉ chưa bao giờ có biểu cảm nào khác. Ghét là ghét, sống và học tập một thời gian dài ở nước ngoài đã làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ có một phong cách làm việc rất chuyên nghiệp, cô không thích việc người khác giả vờ thân thiết, cho dù người này đi cửa sau nhưng cô cũng không thèm quan tâm.
Vương Dung nhìn thấy phía sau bàn làm việc của người đẹp có một người đàn ông trung niên nhìn giống quản gia cứ liếc nhìn hắn nãy giờ. Hắn khẽ bật cười, nói:
-Thật là có lỗi, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, không kịp thay quần áo đã tới đây rồi. Người pha ấm cà phê này rất tuyệt, loại cà phê này mua ở đâu vậy?
Âu Dương Phỉ Phỉ thấy tên này ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng thái độ của hắn thì không hề tỏ ra có một chút hối lỗi nào, trong lòng không vui chút nào. Cái mũi cao và thẳng của cô hơi nhíu lại, đơn giản chỉ là uống rượu thôi sao? Cho dù nhận ra trên người hắn có hỗn tạp các mùi rượu và thuốc lá nhưng cô vẫn có thể nhận ra còn có mùi của hai loại nước hoa Chanel và Dior Midnight Poison.
Mặc dù đây là hai loại nước hoa phổ biến nhưng thành phần của nó lại là loại dành cho nữ. Âu Dương Phỉ Phỉ vẫn không thay đổi sắc mặt nhưng sự khó chịu lại tăng thêm ba phần.
Mỹ nhân trước mắt này quả là không tồi, cách ăn mặc cực kì khéo léo, da trắng ngần, mặt trái xoan kèm theo một chiếc kính có gọng đen, từ cô toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng lại, đồng thời cũng cho người đối diện cảm nhận được đó là một vẻ đẹp đi kèm với trí tuệ hơn người. Có điều, Vương Dung không có được sự quan tâm của cô, buổi tối hôm qua đã khiến cho hắn bị mất điểm. Chuyện tình ái với Vương Dung thì hắn rất phóng túng, sao cũng được, nhưng quan trọng là cả hai bên đều tình nguyện, gặp dịp thì vui vẻ một chút.
Cô gái này tuy xinh đẹp nhưng lại rất lạnh lùng, cũng không phải là đối tượng dễ chinh phục. Đáng sợ hơn chính là ngộ nhỡ cô nàng có sự chuẩn bị thì sẽ có sự phản kháng khiến mình chịu không nổi, hậu họa về sau là vô tận. Vương Dung không phải hạng người khó chinh phục được phụ nữ, càng bị kích động thì ý chí chinh phục lại càng dâng cao hơn.
Hơn nữa, từ đây về sau thưởng thức nữ nhân này cũng không tệ cho lắm, chỉnh trang lại, à, như vậy thì ra vẻ quá mức rồi. Khắp người hắn rất bê bối, rồi thêm vào đó biểu hiện của cô rõ ràng là không hợp để đi cùng với người bình thường.
-Anh là Vương Dung?
Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hắn thản nhiên hết nhìn đông sang nhìn tây, ánh mắt soi mói những đồ vật cô trang trí trong phòng, cuối cùng hết kiên nhẫn nên đã dùng ngữ khí rất bình tĩnh để hỏi.
-Vâng, tôi họ Vương, tên Dung.
Vương Dung ngồi xuống rồi nhìn những đường cong đơn giản, kết cấu lại rõ ràng, rất xúc tích của bộ ghế tiếp khách làm bằng gỗ lim. Đối với những người này thì cần phải nhìn hướng lên trên một chút thì mới có thể nhìn thẳng vào mặt cô để mang đến cảm giác không chút vừa lòng, hiền lành giải thích: "Đây chỉ là một cái tên rất bình thường mà thôi".
Theo như những mánh khóe trong phương pháp tâm lý học thì để hiểu và nắm bắt được suy nghĩ của phụ nữ thì không cần tốn quá nhiều sức. Hơn nữa hắn cũng tò mò về cô nàng. Cô là Tổng Giám đốc của một công ty lớn, những người lớn tuổi đều phải kính nể cô. Nhưng cho dù cô có là Chủ tịch nước đi chăng nữa thì lúc này cũng phải chú ý một chút đến chính sách thân dân chứ nhỉ? Vương Dung cũng thấy vô vị, trong lòng thấy không thoải mái với cô nàng này.
Có ai nói tên của hắn bình thường không? Có cần tươi cười đến vậy không? Với những biểu hiện ấy đã khiến Âu Dương Phỉ Phỉ cực kì chướng mắt với tên này, vì vậy cho nên mỗi câu nói và hành động của hắn đều làm cho người khác phỏng đoán là có ý đồ xấu. Nếu có sự lựa chọn khác thì Âu Dương Phỉ Phỉ sẽ cho hắn một cước, đá hắn ra khỏi công ty này, tránh việc vì hắn mà làm bại hoại thanh danh cô đã vất vả xây dựng bao lâu nay.
-Sơ yếu lí lịch của anh tôi đã xem qua rồi.
Âu Dương Phỉ Phỉ quyết định không nhìn hắn rồi mới nói, cô thể hiện sự chuyên nghiệp của mình ngay lập tức bằng loạt câu hỏi:
-Ở trong này có mấy vấn đề tôi không hiểu được, vậy nên mong Vương tiên sinh có thể giải thích giúp tôi. Vương tiên sinh lúc trước tốt nghiệp khoa máy tính của trường Đại học Phát thanh - Truyền hình Trung Quốc, xin hỏi một chút, trường đại học này xếp thứ mấy trong nước? Trình độ máy tính của anh đạt tới đâu rồi? Thông thạo, có thể sử dụng thuần thục một vài ngôn ngữ của máy tính, phân biệt được các loại ngôn ngữ khác nhau chứ? Đã từng đoạt được giải thưởng lớn nào chưa? Còn nữa, Vương tiên sinh sau khi tốt nghiệp đại học đã từng công tác ở đâu, hay có thành tích gì cũng không thấy trình bày ở đây.
Vương Dung trợn tròn mắt, người phụ nữ này muốn tìm hiểu mọi chuyện ư, thật là khó hiểu. Hắn giống như mới từ sao Hỏa trở về. Bằng Đại học Phát thanh - Truyền hình, còn tham gia các hạng mục nghiên cứu khoa học sao? Ngay cả những giấy tờ tốt nghiệp này đều là do Vương Dung tìm người làm cho hắn.... .
-E hèm....
Đường Vĩnh Năm đứng bên cạnh nhìn thấy như vậy thì xoay người lại, hạ thấp giọng nói:
-Tổng Giám đốc, cái trường học kia.... .
Âu Dương Phỉ Phỉ đã ra nước ngoài từ hồi còn rất nhỏ, hàng năm có về nước thì cũng một hai tháng mà thôi. Mặc dù vẫn kiên trì học tập và tiếp thu văn hóa truyền thống Trung Quốc nhưng đúng thật là cô không biết đến tấm bằng của trường Đại học Phát thanh - Truyền hình kia. Trở về nước, cũng là trực tiếp vào được công ty này, và ở công ty cô có quyền đọc sơ yếu lí lịch của mọi người, cho dù thế nào thì cũng không thể nhận những người bỏ học đại học.
Đến khi Đường Vĩnh Năm vất vả giải thích xong vấn đề thì Âu Dương Phỉ Phỉ đã rất phẫn nộ. Sự tình này là sao? Đây là xem thường mình sao? Xem thường công ty? Thật sự không thể được, trong nước lại lưu hành sự giả tạo này sao? Hắn không biết lão Mộ à? Chẳng phải có rất nhiều cách sao? Cho dù là giả văn bằng thì cũng có rất nhiều trường chính quy khác cơ mà? Đối với việc đi cửa sau như thế này thì đúng là không hề chuyên nghiệp chút nào, Âu Dương Phỉ Phỉ bị kích động nên đã rất muốn ném thẳng cái sơ yếu lí lịch kia vào mặt hắn.
-Việc này, đây không phải là công ty mà lão Mộ đã làm việc sao?
Vương Dung nghi ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
-Gay go rồi, lão Mộ chém gió à?
-Không sai, công ty này là do Mộ bá bá lập ra và đầu tư vào nó, ông cũng từng đảm nhiệm vị trí Chủ tịch.
Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hắn trong lúc này lại còn dám nhắc đến Mộ bá bá nên trong lòng cơn giận càng lớn hơn, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
-Nhưng hiện tại Tổng Giám đốc của công ty này là tôi. Vương Dung, anh nghe cho kĩ đây. Mộ bá bá đã chính thức trao cho tôi quyền quản lý công ty của nhà này, tôi hoàn toàn có quyền quyết định việc bổ nhiệm nhân sự. Cho nên, anh có thể vào công ty nhà này làm việc hay không thì quyền quyết định là ở trong tay tôi.
Vương Dung nghe thấy trong giọng nói của cô đã có sự thay đổi hung dữ hơn nên cảm thấy có chút khó hiểu. Vừa mới đối đáp với cô vài câu vô vị thì đã thấy cái ông chú trung niên mập mạp, hói đầu kia đang chớp mắt liên tục nhìn mình, sau đó lén Âu Dương Phỉ Phỉ bĩu môi với hắn. Vương Dung thì nhìn ông ta mỉm cười, trong lòng nảy sinh ý định trêu chọc, bộ dạng ra vẻ sợ sệt, bước lên phía trước cười nịnh lấy lòng:
-Kìa, em gái xinh đẹp, có chuyện gì thì từ từ nói. Vừa rồi tôi không biết cô mới là người quyết định việc nhân sự của công ty nên mới không biết phép tắc, xin thứ lỗi, thứ lỗi
Mấy chữ em gái xinh đẹp nghe rất chói tai tuy nhiên thái độ của hắn biết nhận lỗi vẫn là tốt. Sự tức giận của Âu Dương Phỉ Phỉ cũng giảm đi một chút, dù sao không xem mặt tăng thì cũng phải xem mặt Phật, Mộ bá bá muốn cô chiếu cố hắn, cô cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về văn hóa truyền thống Trung Quốc. Nói cho cùng thì Mộ bá bá và cha cô có quan hệ rất tốt, nhiều lần cha cô mang ơn ông.
-Thôi bỏ qua đi, tôi muốn hỏi một vấn đề khác
Giọng của Âu Dương Phỉ Phỉ đã thả lỏng ra được một chút nhưng vẫn lạnh lùng nói thêm:
-Mặt khác, Vương tiên sinh vui lòng đổi cách xưng hô thích hợp hơn đi.
Nói xong cô cảm thấy hơi choáng vì chưa hoàn toàn tỉnh rượu nên liền bưng tách cà phê lên và uống.
-Được, được, nếu như cô muốn như vậy"
Vương Dung nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hơi sợ hãi nên thăm dò:
Vậy, cháu gái xinh đẹp nhé? Cô vừa lòng không?
-Phụt....
Hắn làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ bị sặc, không để ý đến dang vẻ thục nữ của mình mà phun ngụm cà phê ra, trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Người này rốt cuộc có còn liêm sỉ không vậy? Mặt lạnh lùng nhìn hắn gằn từng chữ:
-Vương tiên sinh, xin chú ý cho việc dùng từ ngữ xưng hô, hiện tại tôi không có hứng thú để đùa giỡn, xin hãy tự trọng.
-Tôi cũng không có ý đùa giỡn, tôi với lão Mộ là anh em kết nghĩa, huynh đệ sinh tử. Nếu cô không tin thì có thể gọi điện cho lão Mộ để kiểm chứng.
Vương Dung nghiêm mặt nói:
-Mà cô lại gọi là Mộ là Mộ bá bá, theo như truyền thống trong nước thì cô phải gọi tôi là Vương thúc thúc. Mà cháu gái nhà này lại xinh đẹp, khi được người lớn khen thì cô phải nói là cảm ơn Vương thúc thúc mới đúng chứ. Đúng rồi, cha cô tên gì vậy, nói không chừng chúng tôi cũng biết nhau đấy. Ta là người không có điểm tốt gì, chỉ là có nhiều bạn bè thôi.
- Vương thúc thúc?
Vẻ mặt xinh xắn, trắng trẻo của Âu Dương Phỉ Phỉ đã bắt đầu có chút tái nhợt, lông mày hơi nhếch lên, cắn răng, gằn từng tiếng và kiềm nén lại. Trong lòng cô đã nổi khùng lên, nếu hắn dám nói một tiếng nào nữa thì Âu Dương Phỉ Phỉ sẽ quyết liều mạng với hắn, không quan tâm đến chức Tổng Giám đốc nữa, quyết tâm không cho hắn bước vào công ty nhà này.
Cô không quan tâm đến nét mặt của Vương Dung, chỉ phất tay lên rồi nói lớn:
- Quên đi, quên đi, thực ra anh cũng không hơn tôi nhiều tuổi lắm, tôi thấy gọi anh là Vương Dung cũng tốt lắm rồi. Còn không, nếu muốn tôi gọi là Vương đại ca cũng được.
Đường Vĩnh Năm buồn cười nhưng lại không dám, bèn giữ lại trong bụng, cơ bụng cứ co lại giãn ra khiến ông rất khó chịu. Ông thật sự có phần khâm phục sự không sợ chết của người kia, ngay cả nữ quái này mà cũng dám đùa giỡn.
- Được rồi, Vương tiên sinh
Âu Dương Phỉ Phỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa thêm với hắn nữa thì không chừng bị bệnh tim cũng nên, vội vàng phất tay nói:
- Quên đi, không muốn so đo với anh nữa, anh đã qua được vòng phỏng vấn. À, còn một vấn đề cuối cùng, đó là tại sao anh lại muốn vào làm trong công ty này?"
Vấn đề này vừa được nêu ra, trên mặt của Vương Dung không thấy vẻ cợt nhả nữa, im lặng một lúc thì châm điếu thuốc, vẻ mặt đọng lại nhiều ưu tư, sâu xa, thấp thoáng một chút buồn.
Thái độ của hắn liền thay đổi, hoàn toàn không giống với hắn lúc trước. Điều này làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ rất ngạc nhiên, tim đập nhanh hơn một chút, thầm nghĩ người này như thế nào mà lại khiến cho Mộ bá bá tôn sùng, chắc chắn là có điểm nào đó hơn người. Có khi nào vẻ ngoài cười đùa, cợt nhả, phóng đãng kia lại đang che giấu điều gì đó? Không ai biết đến chuyện của ngày xưa, phải chăng trong lòng vẫn đang ẩn chứa rất nhiều tham vọng? Âu Dương Phỉ Phỉ cũng đã học qua lịch sử của đất nước nên sự hiểu biết của cô cũng rất sâu rộng. Những người biết ẩn mình chịu đựng đều rất xuất chúng.
Trong lúc nhất thời, Âu Dương Phỉ Phỉ đã tự trách mình thiếu kiên nhẫn, tự mình phá hủy sự nhất quán của nguyên tắc do mình đặt ra. Không nên đắc tội với cao nhân. Trong một tâm lý như vậy thì cô rất mong là người này có thể nói ra một điều gì đó khiến người khác khâm phục. Ngay cả việc hắn can đảm ngồi ở văn phòng mình hút thuốc mà không hề suy nghĩ cũng đã có phần khác người rồi.
Vương Dung thở mạnh ra một làn khói, trầm giọng nói:
- Ở bên ngoài lăn lộn một vài năm cuối cùng tôi cũng biết được hiện thực của xã hội, thế giới thật tàn khốc. Vừa mới trở về Trung Quốc, trong tay không có tiền nên tôi đã nghĩ tới lão Mộ còn thiếu tôi một món nợ ân tình. Tôi đã yêu cầu ông ấy cho tôi một công việc để kiếm miếng cơm, ông ấy kêu tôi đến công ty và tôi cũng đã đến đây rồi.
Ngón tay thon dài của cô đang bưng tách cà phê run lên nhè nhẹ vì tức giận, Âu Dương Phỉ Phỉ cố kiềm chế xúc động lại để ngăn cái suy nghĩ là muốn ném thẳng tách cà phê vào đầu hắn, mặt không hề thay đổi cảm xúc, nghiến răng nói được vài từ:
- Cho nên anh đã đến đây?
- Đúng vậy, cho nên tôi đã đến đây.
Vương Dung nhìn cô với ánh mắt rất thản nhiên và bình tĩnh.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |