Nữ Giám đốc xinh đẹp
← Ch.01 | Ch.03 → |
Buổi sáng.
Tấm rèm cửa có nhiều lỗ nhỏ đón ánh nắng mặt trời, Vương Dung cả người trần trụi, lách qua người hai cô gái của hắn sau đó bò ra ngoài. Đầu hôm trước trong không gian âm nhạc ầm ĩ, hút thuốc và uống rượu khá nhiều, nửa đêm thì hắn cùng hai cô gái kia nảy sinh ham muốn dục vọng điên cuồng, việc này đã làm cho cơ thể Vương Dung nhìn qua có chút mệt mỏi. Sau khi cố gắng xoa nhẹ phía dưới mặt thì hắn sờ soạng lấy điếu thuốc ở tủ đầu giường, sau đó nặng nề hút một hơi sâu. Đầu óc mới tỉnh táo được một chút, làm cho hắn nhớ tới hình như hôm nay hắn có nhận được một lời mời.
Nhớ lại chuyện ở quán bar tối hôm qua, hai cô gái không rõ lai lịch kia đã đưa hắn đi, bị mất nhiều năng lượng nên giờ các cô gái đang ngủ say. Vương Dung hơi nhíu mày, trong ánh mắt chợt hiện lên một tia chán ghét cùng mệt mỏi, cơ thể càng nảy sinh dục vọng thì sự trống rỗng trong lòng càng tăng thêm.
Nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh thì hắn khẳng định đây là khách sạn. Tâm tư thả lỏng được đôi chút, chạy đi tắm rửa, sau đó thay quần áo. Một tiếng động khá lớn đã làm cho một cô gái đêm qua tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng bò dậy, vòng tay ôm hắn, nói:
-Đêm hôm qua vẫn ăn chưa no đúng không? Có muốn đến một lần nữa không?.
Đối với người đàn ông này cô ta rất hài lòng, thân thủ không những rất cao mà còn thưởng cho các cô nữa, tối hôm qua với cô rất hoàn hảo. Ngay cả ở trên giường, bản lĩnh của hắn cũng rất khá.
Vương Dung chặn tay của cô nàng lại, vẻ mặt bình tĩnh đưa cho một xấp tiền:
-Tôi có chút việc đi trước, tối hôm qua là lấy tên cô đứng tên thuê phòng này vậy nên cầm lấy số tiền này rồi lát thanh toán.
Nói xong hắn cũng không thèm quay lại nhìn người con gái đang chửi bậy phía sau, nói cái gì mà lão nương này không phải bán thân, ngươi nghĩ ta là ai chứ? Cô ta còn đòi số điện thoại của hắn nữa.
Tất cả những điều này đều không thể làm cho hắn quay đầu lại, rời khỏi khách sạn. Nhìn xuống đồng hồ đã là 8strong0p, trên người của tên này thoạt nhìn có chút gì đó không ổn, có hỗn hợp các loại mùi của thuốc lá và rượu, còn có chút mùi chua và khó ngửi nữa, ngay cả Vương Dung cũng ngửi thấy mùi khó chịu này. Lúc này, các cửa hàng tổng hợp cũng chưa mở cửa mà hắn thì lại đang ở trong khách sạn, nếu thay quần áo thì cũng mất hơn nửa giờ. Trong khi thời gian hẹn phỏng vấn với người ta là 8h30p.
Thôi quên đi, cứ như vậy mà đi thôi. Vương Dung đi thẳng tới bắt một chiếc xe và đến địa điểm đã hẹn trước. Dù sao thì lão Mộ kia sắp xếp mọi chuyện rất tốt, cái gọi là nhận lời mời đi phỏng vấn chẳng qua cũng chỉ là một chút hình thức mà thôi. Do vẫn còn men rượu của tối qua nên Vương Dung uể oải dựa lưng vào phía sau ghế taxi, nghe người lái taxi bên cạnh thao thao bất tuyệt mấy chuyện tào lao, mắt hắn nửa mở nửa khép, lâu lâu mới trả lời được một câu, hắn nhìn không khác gì một gã đang chán đời tìm đến rượu giải sầu.
.......
Âu Dương Phỉ Phỉ ngồi ngay ngắn trong một căn phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa thanh lịch, dung mạo không quá nổi bật nhưng khi ở trong một căn phòng của Tổng Giám đốc xa hoa đến cực điểm như thế này thì lại khác, sắc mặt cô đang rất nghiêm túc xử lý một vài văn kiện. Bộ dạng của cô lúc đó rất cẩn thận, tỉ mỉ, cho dù là một phần bình thường nhất của văn kiện thì cô ấy cũng cẩn thận cân nhắc lại một lúc, đôi lúc đưa ra ý kiến cá nhân rất sắc bén, chỉ thẳng vào vấn đề đang được nói đến.
Điều này khiến cho một người đàn ông trung niên, có dáng người mập mạp là chủ nhiệm nội vụ Đường Vĩnh Năm mồ hôi trên trán vã ra như tắm, run rẩy cầm cái khăn lâu mồ hôi liên tục, sợ sệt trả lời câu hỏi của Âu Dương Phỉ Phỉ một cách khéo léo. Cùng lúc đó, trong lòng lại có một chút buồn phiền, Đại Lão Bản ngang ngược mà cuối cùng sau khi trở về tại sao lại để một người đàn bà đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc? Cô ta mới đến được ba tháng, công ty liền để cho cô ta đuổi việc ba trưởng phòng, mười sáu nhân viên và sáu mươi công nhân, cùng với một nửa đội an ninh.
Thời gian đầu Âu Dương Phỉ Phỉ đến, các nam công nhân của công ty đều vui mừng ra mặt, một người làm quan cả họ được nhờ. Dù sao, Âu Dương Phỉ Phỉ tuy không có được dung mạo xinh đẹp tuyệt hảo nhưng lại có được bằng Thạc sĩ tại Đại học Stanford, Mĩ, và điều quan trọng nhất là cô còn độc thân. Hẳn ai cũng biết, xã hội hiện nay nhiều cô gái vì muốn có được tri thức mà không quan tâm chăm sóc đến vể bề ngoài, hoặc là những cô nàng ngực khủng nhưng lại ngốc nghếch chẳng khác nào bình hoa di động, có được khuôn mặt xinh đẹp cùng với tri thức cao sẽ khiến những cô nàng độc thân trở thành một món hàng xa xỉ và khan hiếm.
Để có thể bước chân vào trong tập đoàn khổng lồ này phải có rất nhiều yếu tố từ trường học danh tiếng, có lý lịch tốt cùng tri thức tinh anh và giỏi giang. Cái gọi là tinh anh kia, đương nhiên phải chịu sự soi mói của nhiều ánh mắt. Nhưng cho dù là những đấng mày râu có sự tinh anh cao hơn thì họ cũng không thể thừa nhận rằng Âu Dương Phỉ Phỉ là một phụ nữ cực kì hoàn mĩ.
Tuy nhiên, bọn họ nhanh chóng nhận ra được Âu Dương Phỉ Phỉ rất độc tài và tàn nhẫn trong cách nói chuyện, việc lĩnh lương, việc đuổi người. Tất cả đều diễn ra rất nhanh gọn khiến người ta cho rằng nữ đao phủ này chắc ăn là một người chuyên đi làm cái việc sa thải nhân viên. Xuống tay rất mạnh và độc ác, không hề có một sự cau mày nào, đối với việc khóc lóc, kể lể, cầu xin thì không hề có chút động lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đúng là có một không hai, trăm vạn lần cũng không tìm được ai giống cô, khiến cho người khác không rét mà run. Những đồng nghiệp nữ chịu sự "áp bức" này đã nghiến răng nghiến lợi âm thầm tung ra tin đồn, nói Âu Dương Phỉ Phỉ chắc ăn là bị người khác cướp mất người đàn ông của mình, sau đó lại bội tình bạc nghĩa, vậy nên tâm lý mới bị thay đổi thất thường như vậy. Nhưng sự thật thì cũng có không ít đồng nghiệp nam giới nhất thời bị cô nàng hung dữ này làm cho rung động, thậm chí có vài người muốn được quỳ dưới váy nàng và hô to nữ vương vạn tuế.
Nhưng bất luận là kẻ nào thì chưa đầy ba tháng sau không ai dám có một chút lười biếng hay thiếu tôn trọng đối với Âu Dương Phỉ Phỉ, trong công việc phải cực kì cẩn trọng, bọn họ rất sợ con dao tiếp theo sẽ rơi xuống đầu mình. Có rất ít người trong số họ bỏ qua cơ hội này, thù lao hậu hĩnh, thể hiện bản thân trong công việc. Nhờ vậy mà công ty đã có một bầu không khí hoạt động tốt hơn, dẹp sạch những xu hướng làm việc không có hiệu quả của Cựu Tổng Giám đốc còn để lại.
-Đường chủ nhiệm.
Bỗng nhiên Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn thấy tờ văn kiện thì lông mày hơi giãn ra.
Đường Vĩnh Năm giật mình, vội vàng đứng thẳng người dậy, thể hiện một vẻ cung kính, khiêm nhường lắng nghe, tùy ý sai bảo, nhìn bộ dạng không khác một "Lão nô" là mấy.
-Công việc gần đây ông làm rất tốt, hy vọng ông sẽ tiếp tục duy trì và nỗ lực hơn nữa.
Cho dù là khen ngợi người khác thì sắc mặt của Âu Dương Phỉ Phỉ vẫn lạnh như băng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kẹp tài liệu lại.
-Toàn bộ đều nhờ vào Tổng Giám đốc đào tạo, Vĩnh Năm chẳng qua cũng chỉ là người may mắn được Tổng Giám đốc phân cho việc để làm.
Đường Vĩnh Năm trong lòng nhẹ nhõm, hít một hơi dài nhưng lại không dám để lộ ra một chút đắc ý nào. Có chăng là tay chân hắn nhanh nhẹn đi lên, mang một ít cà phê đi rang và giúp cô pha một tách cà phê nhỏ. Mấy tháng trở lại đây hắn đã tìm hiểu được mọi tính cách cũng như những thói quen nhỏ của Tổng Giám đốc Âu Dương Phỉ Phỉ. Đây chính là đường sinh tồn của Đường Vĩnh Năm, hắn có thể trải qua ba đời Tổng Giám đốc mà không bị đuổi việc là nhờ vào sự khôn ngoan này.
Âu Dương Phỉ Phỉ gật đầu nói cảm ơn, bưng tách cà phê rất tinh tế kia lên nhấp một ngụm, đôi mắt đẹp khép lại một nửa, mùi vị đắng kia của cà phê tan ra ở đầu lưỡi. Ánh mắt lơ đãng trong lúc đó lộ ra một tia mỏi mệt. Mệt như vậy là do cái nàng quái gở Khuê Mật kia, đêm hôm qua không biết do bị cái gì kích động mà lại túm cô đến quán bar hò hét suốt cả đêm. Ở bên trong một căn phòng cô vừa khóc vừa cười ầm ĩ, không còn nhận ra được Âu Dương Phỉ Phỉ mạnh mẽ, một người phụ nữ có khí phách và hung dữ nữa. Lúc này một con người rất hiểu biết như Âu Dương Phỉ Phỉ lại có chút tò mò, rốt cuộc mình là gì đối với đàn ông, ngay cả mình còn sợ chính bản thân khi mà một người con gái lại trở nên như vậy. Một người thiếu phụ với nỗi oán hận trong lòng đang sống thoát ra với quá khứ. Khóc cười cho đã đời, Âu Dương Phỉ Phỉ mới nhận ra đã náo loạn nửa ngày, và nguyên nhân là vì cô gặp tình cờ gặp lại mối tình đầu của mình, vẫn còn thầm mến người đó, rất nhiều, nhưng chỉ vừa kịp vội vàng liếc mắt một cái.... .
Điều này làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ suýt nữa sụp đổ, Bạch Hạt an ủi cô đến hơn nửa đêm, làm cho sự vướng mắc trong lòng cũng được sáng tỏ phần nào.
Đường Vĩnh Năm giỏi quan sát sắc mặt của người khác nên ngay lập tức tỏ vẻ thân thiết, chân thành hỏi:
-Tổng Giám đốc, không phải Vĩnh Năm nhiều lời nhưng cô làm việc cũng nên chú ý sức khỏe, nếu thấy mệt mỏi thì mời vào trong phòng nghỉ ngơi một chút. Mấy tháng qua thấy cô làm việc liên tục không ngừng. Nếu cô vì mệt mỏi rồi suy sụp thì cả công ty chúng ta sẽ thực sự vất vả, sẽ tan thành mây khói. Có công việc nặng nhọc nào thì Vĩnh Năm tình nguyện giúp cô lo liệu.
-Cảm ơn ý tốt của ông, Đường chủ nhiệm.
Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhẹ nhàng, xoa vào hai bên huyệt Thái Dương, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
-8h30p có một người đến gặp.... .
Nói đến đây, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, sắc mặt của cô lạnh hơn gấp đôi.
Bởi vì kim đồng hồ đã chỉ qua 8h31p.
Không tuân thủ quy tắc về thời gian, điều này làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ ngay lập tức cảm thấy mất thiện cảm đối với người nhận lời mời gặp mặt kia. Đương nhiên, nếu chỉ không tuân thủ đúng thời gian thì đối với Âu Dương Phỉ Phỉ cũng là mười phần không thích, nhưng cũng chưa phải là một trong những lí do khiến cô chán ghét đỉnh điểm nhất.
Điều làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ khó có thể dễ dàng tha thứ đó chính là người này lại đi cửa sau. Cái gọi là phỏng vấn, cũng chỉ là một chút quy trình để đi lướt qua mà thôi. Mặc dù cô biết rằng chuyện này ở trong nước là rất bình thường nhưng trước giờ cô lại rất kiên quyết chống lại hành động này. Sở dĩ cô miễn cưỡng làm trái với nguyên tắc nhận lời gặp người kia là vì ông chủ của cô đã đích thân gọi điện cho cô, năn nỉ cô rất nhiều, nhất định phải nhận người này vào làm, nói rằng nợ người này một ân tình rất lớn, có trời đất chứng giám những lời nói này. Thêm vào đó còn đưa tay lên trời thề rằng chuyện này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Âu Dương Phỉ Phỉ không có cách nào nên đành phá hủy nguyên tắc trước giờ mà thỏa thuận việc kia, đồng ý đáp ứng yêu cầu kia. Lý do là vì lão Mộ không chỉ là ông chủ của cô mà còn là bậc cha chú rất tốt với cô. Trong một đất nước lớn mạnh thì cũng sẽ có những quy luật phía sau, nhìn chung thì làm việc này cho lão Mộ chắc cũng không mất mặt lắm đâu nhỉ?
Chấp nhận thì chấp nhận nhưng trong lòng Âu Dương Phỉ Phỉ từ sớm đã ghét cái tên Vương Dung kia đến cực điểm, đã thế hắn lại còn đến trễ so với lịch hẹn. Nếu là gặp mặt một nhân viên bình thường thì căn bản là cô không cần phải ra mặt, nhưng thứ nhất là vì lão Mộ hy vọng có thể cho hắn làm ở một công ty cao cấp, thứ hai là cô cũng muốn tên đi cửa sau này rốt cuộc có năng lực gì mà có thể khiến cho lão Mộ lại nợ hắn một ân tình lớn đến như vậy?. Khép hờ đôi mắt lại, cô ngồi và chờ đợi, đồng thời cũng hoài niệm một chút về quá khứ.
Mãi đến khi đồng hồ của Âu Dương Phỉ Phỉ chỉ 8h45p thì một người đàn ông mặc áo khoác màu xám mới chậm rãi mở cửa văn phòng và bình tĩnh đi vào. Cái mũi thính của hắn ngửi thấy mùi cà phê, đôi mắt vui mừng cầm lấy ấm cà phê, tự rót cho mình một tách cà phê, uống một ngụm rồi khen: "Thứ này không tồi, Lam Sơn thượng hạng".
Lúc này, Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn thấy trên áo khoác của hắn có nhiều chỗ nhăn dúm dó và vết bẩn nhìn vào là muốn ói, cùng với đó là một loại mùi hỗn tạp của khói thuốc và rượu rất khó ngửi xộc vào mũi.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |