Gặp thoáng qua
← Ch.136 | Ch.138 → |
Mục Tiểu Văn quay về cung thu dọn đồ đạc, không chút chậm trễ, lập tức cùng Dực nhi rời khỏi hoàng cung. Vốn tưởng sẽ gặp phải rắc rối nhưng suốt đoạn đường đi không có ai ra ngăn trở, lúc này tâm cũng thoáng bình tĩnh lại. Duy nhất một việc ngoài ý muốn đó là Thôi Minh Vũ vẫn bám sát theo sau. Bộ dáng thản nhiên nhưng vẫn nhìn ra được có vàn phần không tình nguyện.
Mục Tiểu Văn trầm mặc nhưng cũng không đi hỏi. Cứ xem như vì sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa, hoàng tượng không muốn có gì sơ suất với Phương Mặc nên mới phái hắn tới bảo vệ. Nàng thở dài một hơi, nghĩ tới Phương Mặc, trong lòng không khỏi lạnh nẽo. Mọi người xung quanh đi lại ồn ào, hàng quán náo nhiệt, tiếng nói chuyện vang lên không dứt bên tai nhưng trong lòng vẫn một mảng trống rỗng, lạnh lùng.
Phương phủ không xa, không bao lâu đã đi tới trước cửa lớn. Nói đến Phương phủ, lần cuối cùng tới nơi này đã rất lâu trước kia rồi. Lần đó hình như không đi qua cửa chính mà đi từ sân sau, ngày hè ở tiểu đình trong phủ rất mát lạnh. Khi ấy, nàng thường được nghe tiếng đàn an ủi của Phương Mặc mà ngủ thiếp đi, sau đó tỉnh lại trong sự trêu chọc của hắn.
Mục Tiểu Văn nhìn đại môn uy nghiêm, đột nhiên mất hết dũng khi. Nàng phải nói thế nào? Nói Phương phu nhân cầu kiến? Thật đúng là buồn cười. Khinh Phong nói rất đúng, nàng không có vị trí gì trong Phương phủ này.
Nàng nhìn chằm chằm đại môn một hồi rồi nói:
"Chúng ta đi thôi!" - Vì cúi đầu xoay người rời đi nên nàng không để ý thấy Dực nhi đang gọi mình, cắm cúi bước đi, không thể ngờ đụng trúngngười. Nàng lui về ba bước, theo phản xạ ngẩng đầu lên muốn nói xin lỗi nhưng trong nháy mắt đối diện với ánh mắt kia, nàng đứng chết trân tại chỗ, không thể nào động đậy.
Phương Mặc...
Thì ra có thể gặp lại dễ dàng như vậy.
Vẫn là công tử mặc hoa phục như trước, mi mắt vẫn thanh tú như cũ. Nhưng sao lúc này cảm giác giữa hai người như cách xa thiên sơn vạn thủy?
Mục Tiểu Văn hít sâu một hơi:
"Lâu rồi không gặp."
Phương Mặc dường như cũng không thể tin mà đứng tại chỗ:
"Tiểu... Tiểu Văn..." - Một hồi lâu sau hắn mới bước tới nhẹ nhàng ôm Mục Tiểu Văn nhưng lại bị Mục Tiểu Văn khéo léo né tránh liền cứng ngắc cười nói. - "Sao nàng lại ở đây?"
"Ta nhớ chàng, nên muốn tới nhìn chàng."
Thân thể Phương Mặc run lên, trên mặt có chút kích động:
"Tiểu... Tiểu Văn..." - Nhất thời nhớ tới cái gì đó, Phương Mặc lạnh nhanh chóng đưa tay giấu lại sau lưng.
Nhưng Mục Tiểu Văn đã nhanh hơn, bắt lấy được. Vốn là một món đồ chơi nho nhỏ rất bình thường, rất thích hợp với một đứa bé. Trước kia, hắn cũng từng có động tác thế này, mỉm cười hạnh phúc, cẩn thận chạm miết một thứ đồ, khi thấy nàng đi vào lập tức giấu đi.
Thì ra...
Không có gì to lớn cả, chỉ là một món đồ nhỏ muốn tặng cho hài tử mà thôi...
Trong lòng Mục Tiểu Văn thầm thở dài một hơi, đột nhiên cảm giác ánh mặt trời thật chói mắt.
Nàng nhẹ giọng nói:
"Ta cũng muốn tới thăm Sanh nhi."
Phương Mặc trợn mắt khó có thể tin, miệng há nhưng không nói nên lời được cái gì. Hơn nửa ngày hắn mới khó khăn mở miệng:
"Nàng... nàng cũng biết rồi?"
"Đúng vậy, ta đã biết" - Chính là phu nhân của chàng nói cho ta biết. Hơn nữa mấy hôm trước, thiếu chút nữa nàng cho người vũ nhục ta, thiếu chút nữa khiến ta phải bỏ mạng. - "Chúc hai người một nhà vui vầy, hạnh phúc."
Mục Tiểu Văn cúi đầu, nhấc chân đi qua người Phương Mặc, cước bộ càng ngày càng nhanh hơn. Bên người cũng có người đi theo, ngay cả bước chân cũng vân đạm phong thanh. Chính là Thôi Minh Vũ. Dực nhi cũng vừa gọi "Tiểu thư" vừa vội vàng đuổi theo.
Phương Mặc nghe thấy tiếng gọi giống như giậc mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng, lập tức xoay người lại, kêu lớn:
"Tiểu Văn!" - Tiếp đó đuổi theo.
Mục Tiểu Văn thấp giọng nói:
"Thôi đại nhân, phiền ngươi dẫn ta chạy đi."
Nàng bị hắn kinh ngạc nhìn chăm chú một chốc rồi thân thể đột ngột nhẹ hẫn, Thôi Minh Vũ ôm nàng, thi triển khinh công chạy về phía trước. Phía sau tiếng Phương Mặc truyền tới, không biết qua bao lâu, khi hai người đến một nơi dường như rất hẻo lánh, không còn nghe thấy tiếng hô kia nữa, Mục Tiểu Văn mới hạ giọng đề nghị:
"Phiền ngươi thả ta xuống."
Thôi Minh Vũ nghe theo lời, đem nàng đặt xuống mặt đất.
Mục Tiểu Văn cố lấy lại bình tĩnh rồi mới quay đầu lại thì ngay lập tức đã bị người ôm chặt lấy.
"Tiểu Văn!" - Phương Mặc ôm nàng vào ngực khiến nàng không thể động đậy. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, thanh âm tràn đầy thống khổ. - "Nàng đang trách ta vì đã gạt nàng có phải không? Nhưng nàng bảo ta phải nói với nàng như thế nào mới tốt đây? Mặc dù nàng đồng ý muốn bên cạnh ta nhưng ta luôn sợ hãi nàng sẽ rời xa ta. Nếu để nàng biết chuyện ta có hài tử thì nhất định nàng sẽ có lý do để rời đi
Mục Tiểu Văn ngừng giãy dụa, im lặng không lên tiếng.
"Nàng tin tưởng ta có được không?"
Mục Tiểu Văn vẫn không nói gì.
Phương Mặc ngẩng đầu, buông lỏng kềm chế đối với nàng, cũng không ngăn cản Mục Tiểu Văn nhân cơ hội này nhanh chóng giãy người ra, lui về phía sau 3 bước.
Nàng thối lui về phía sau Thôi Minh Vũ vốn đang thờ ơ lạnh nhạt kia, thanh âm rất thấp:
"Phương gia chỉ có một người con trai duy nhất là chàng nhưng rất lâu trước kia chàng có nói với ta rằng phụ thân của chàng không chỉ có mình chàng là con, nói cách khác thì ý bảo rằng đã có đứa cháu là Sanh nhi đúng không? Chàng đã sớm biết nhưng chàng lại muốn gạt ta." - Nói rồi nàng quay sang phía Thôi Minh Vũ. - "Thôi đại nhân, lại phiền ngươi nữa rồi."
"Khoan đã!" - Phương Mặc vội vàng muốn giải thích. - "Tiểu Văn, lúc ấy ý ta không phải chỉ Sanh nhi mà là người con của cha ta." - Hắn có vẻ khó mở miệng. - "Lúc ấy thất nương ta đang có thai."
Thân thể Mục Tiểu Văn rung một chút, thì ra chuyện này là nàng đã trách lầm hắn. Nhưng thế thì sao? Mọi chuyện cũng đã như thế này ồi.
"Tiểu Văn..." - Phương Mặc thấp giọng gọi nàng da diết, trong mắt tràn ngập thống khổ cùng bất đắc dĩ. - "Ta sẽ nghĩ ra một cách, đừng rời xa ta."
Có thể nghĩ ra cách gì đây? Giờ phút này nàng cảm giác chính mình là người thứ ba rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, Mục Tiểu Văn nói:
"Thôi đại nhân, chúng ta đi."
Thôi Minh Vũ ôm nàng nhanh chóng rời đi. Lần này Phương Mặc không đuổi theo nữa, trong gió dường như truyền đi tiếng gọi thầm thì của hắn. Mục Tiểu Văn quay đầu nhìn lại chỉ thấy thân ảnh hắn vẫn không hề nhúc nhích, tràn ngập đau thương.
← Ch. 136 | Ch. 138 → |