Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Diệm Vương Phi - Chương 096

Vô Diệm Vương Phi
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 096
Tỉnh lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Lazada


"Rốt cuộc phải làm thế nào Tây Nhi mới có thể tỉnh lại?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhắm mắt theo sát sau lưng lão Bất Tử.

"Ngươi sao cứ lải nhải mãi thế? Cầu xin người khác chí ít phải có thái độ của cầu xin chứ, ngươi chạy đến nhà của ta, gây sự ầm ĩ phá hỏng tất cả sản nghiệp của ta không chừa lại thứ gì! Đáng thương nhất là cá chích của ta nha, đây là loại cá băng trăm năm, có biết ta đã ngày đêm hao tốn biết bao thời gian cùng tinh lực..."

"Người hãy nói rõ đi, rốt cuộc phải thế nào thì mới bằng lòng cứu Tây Nhi đây!"

Không kiên nhẫn trừng mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngắt lời lão Bất Tử.

"Nếu muốn cứu nàng thì đêm nay phải đến phòng của ta!"

Lão Bất Tử nghiêng người liếc nhìn hắn, vuốt vuốt bộ râu trắng noãn mỉm cười, đôi mắt tràn đầy vẻ giảo hoạt cùng mập mờ.

"Người ở lại đây?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoảng sợ kéo dài âm cuối, há to miệng.

"Đúng thế, không muốn sao?"

Lão Bất Tử mập mờ chớp chớp mắt, nhìm trúng tiểu nha hòa đang đứng một bên hắc hắc cười trộm thành tiếng.

"Được rồi, không được quá lâu!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên giống như một quả bóng cao su bị xẹp, buồn bã mở miệng.

"Cái này phải do ta định đoạt!"

"Động tác không thể quá mạnh!"

"Cái này phải xem tâm tình của ta!"

"Âm thanh không thể quá lớn!"

"Cái này phải xem mức độ sung sướng của ta!"

Đáng thương rủ hai mi mắt xuống, khóe miệng cô đơn xụ xuống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoan ngoãn đi theo lão Bất Tử vào phòng ngủ, trong hành lang, một cái đầu, hai cái đầu, ba cái đầu, bốn cái đầu, chồng chất thành một chồng, tất cả đều trừng to mắt, giương cái miệng nhỏ nhắn, lúc mọi người đang kinh ngạc thì lão Bất Tử mặt mày hồng hào hô to:

"Tốt nhất là có rượu và thức ăn hầu hạ, có rượu có thịt có nam nhân mới là cuộc sống thần tiên!"

"Bịch bịch bịch..."

Một hai ba bốn, âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, Lưu An và vài nha hoàn lần lượt phun máu ngã xuống đất, khóe miệng co giật, ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu chính là - sự hy sinh của Vương gia thật sự quá lớn!

"Á!" Trong phòng truyền ra tiếng kêu thống khổ sợ hãi của Vương gia, mọi người hai mặt nhìn nhau, lệ rơi thành hàng, vã mồ hôi lạnh thay cho Vương gia, nhất định là rất đau nhỉ...rất đau... Ôi Vương gia ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích của bọn họ!

"Các ngươi ở trong này làm cái gì?"

Long Thanh đến châm cứu cho Tây Nhi xong bước ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Lưu An mang theo nha hoàn Lục Nhi, Tiểu Hồng, còn có cả vú Vương đang lấm la lấm lét trước cửa phòng ngủ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặt mỗi người đều mang theo vẻ đau lòng cùng kiên quyết, thần sắc có thể nói là bi tráng đến cực điểm.

"Long gia, gần đây lệnh sư phụ có sở thích này sao?"

Lưu An nghẹn ngào tiến lên, bước chân lảo đảo, đau lòng mở miệng.

"Ngươi nói cái gì?"

Long Thanh miễn cưỡng nhướng nhướng lông mày, chỉ chỉ về phía phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhã mở miệng.

"Là..." Lưu An quẫn bách đau long đến cực điểm.

"Ừ, từ khi ta và sư huynh còn nhỏ thì đã vậy, lúc ấy chúng ta không biết phản kháng, mỗi ngày chỉ có thể chịu đựng hắn làm vậy, về sau lớn rồi thì cũng ít có cơ hội như vậy!"

Long Thanh nhìn ngọn đèn dầu đang sáng trong phòng, đồng tình lắc đầu.

"Từ nhỏ đã như vậy?"

Mọi người đều nặng nề hít một ngụm khí lạnh, trên mặt tất cả đều mang vẻ hoảng sợ. Thật là tuổi thơ bi thảm!

"Người nói từ nhỏ Vương gia đã bị cái này sao..."

Khó khách tính tình Vương gia lại kém như vậy! Mọi người đều liếc nhìn nhau, trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, càng yên lặng rơi lệ.

"Này, các ngươi không cần phải khoa trương vậy chứ, chỉ là ma âm tẩy não thôi mà, chịu một chút là xong thôi!"

Long Thanh hoài nghi nhìn vẻ bi phẫn trên gương mặt bọn họ mà miễn cưỡng mở miệng.

"Chịu một chút? Long gia nói thật thoải mái, loại chuyện này làm sao có thể chịu đựng được chứ? Vương gia là một nam nhân đỉnh thiên lập địa mà... Ơ? Ma âm tẩy não?"

Biểu hiện trên mặt Lưu An lập tức trở nên kinh dị, thái độ căm phẫn trong lòng lập tức biến mất trong nháy mắt.

"Đúng vậy, sư phụ người đã già rồi, lại cô đơn một mình ở trên núi 30 năm, bình thường cũng rất ít nhìn thấy vật sống nên tất nhiên cũng hay dông dài một chút, người thích nhất là đem chuyện năm đó của người và Trường Ninh vương luận võ trắng đêm ra nói, trong lúc nói tất nhiên khó tránh khỏi cần người chia sẽ những tổn thương và bất công của người lúc ấy, lúc này chắc là hay người họ đang trong thời khắc so kiếm nguy hiểm rồi!"

Long Thanh ngẩng đầu nhìn canh giờ chậm rãi mở miệng.

"Phù"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, thiếu chút nữa đã thổi Long Thanh đứng trước mặt tới chân trời.

"A!"

Lại là một tiếng kinh hô khiến cho lòng mọi người đều run rẩy. Thanh âm cũng không thể không quá lớn được...

"Đang đến cao trào, hẳn là sư phụ đang mô phỏng tiếng kêu sợ hãi của Trường Ninh vương, sư phụ thích nhất là tiếng này! Hơn nữa thanh âm nhất định phải lớn, phải thảm!"

Long Thanh giảng giải từng chút một, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Long Thanh giải thích xong, chỉ thấy bóng người trong phòng ngủ tung bay, sau đó truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, lần này không cần Thanh Long giải thích, rốt cuộc cũng biết cái gì là động tác không được quá mạnh!

"Vẫn còn sớm, không đến hừng đông thì chắc là sư phụ không biết khép miệng lại đâu!"

Thích thú duỗi cái lưng mệt mỏi ra, Thanh Long đồng tình mở miệng, xoay người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

"Long gia, có cách nào tốt... À... để sư phụ buông tha cho Vương gia không?"

Lưu An bất an khẽ lên tiếng, vì lên núi thỉnh sư phụ mà đã ba ngày Đoan Tuấn Mạc Nhiên không được chợp mắt, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn thật sự lo Vương phi còn chưa tỉnh lại thì Vương gia đã ngã xuống trước rồi.

"Đương nhiên là có, ngươi vào đi!"

Long Thanh xoay người lại, tà mị tự đắc nhướng mày.

"...Lưu An nguyện ý thay thế Vương gia!"

Không phải là nghe chuyện xưa thôi sao, việc này hắn vẫn có thể đảm nhiệm!

"Được, một lời đã định!"

Hắn nghênh ngang tiến lên, gõ cánh cửa khắc hoa:

"Sư phụ, có người mạo muội đến thỉnh giáo võ công của người!"

Hả? Võ công? Không phải là... Lưu An vẫn chưa hoài nghi xong thì đã bị Long Thanh dùng một chưởng đưa vào phòng, bên ngoài Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại bị người khác ném ra khỏi phòng như một cái giẻ lau.

Duỗi bàn tay to lớn ra, thuận thế tiếp lấy thân thể cao lớn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Long Thanh dương dương tự đắc mỉm cười, lần đầu tiên hắn thành công giải cứu Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

"Tây Nhi thế nào rồi?"

Sau khi xoay vài vòng trên mặt đất, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ổn định thân mình, nhướng mắt lên chẫm rãi mở miệng.

"Hơi thở bình thường, chỉ có điều vẫn đang ngủ say!"

Long Thannh miễn cưỡng trả lời.

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta vào chăm sóc!"

Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, chậm rãi mở miệng, dường như tất cả những chuyện vừa rồi vẫn chưa xảy ra.

"Nhưng mà Lưu An ở bên trong..."

Long Thanh nhướng mày chỉ vào phòng, bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Lưu An, cực kì bi thảm, dữ dội xé rách màn đêm thanh tịnh quỷ dị.

"Diễn cũng không tệ!"

Long Thanh cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc nhìn nhau, nhíu mày gật gật đầu.

"Á~"

Lại một tiếng kêu sợ hãi, dường như bao hàm tất cả khuất nhục cùng chua xót trên thế gian, hai người nghe thấy tiếng kêu càng bật lên ngón tay cái, đôi mắt tràn đầy tán thưởng.

"Bịch!"

Âm thanh vật nặng văng ra rơi xuống đất, ánh mắt của hai người nhìn nhau lần nữa, trời xanh có mắt, rốt cuộc lão sư phụ ông ấy cũng tìm được một công cụ để phát tiết! Hai người bọn họ nhất định sẽ lấy Lưu An làm tấm bia đỡ dài hạn!

Đưa tay buông lỏng về phía sau, bước chân thong thả đi vào phòng Tây Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, đột nhiên đôi mắt đen tràn ngập yêu thương cùng ấm áp, hắn chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt nhỏ của nàng, đốt tay đầy đặn thân mật tiếp xúc với gương mặt thanh thuần của nàng.

Đột nhiên hắn khẽ nhíu mày, vì sao thân thể của nàng vẫn lạnh buốt như vậy! Hắn tiến lên, đôi bàn tay bọc đôi tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt ve thổi khí, một lúc lâu sau, rốt cuộc đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia cũng có một chút hơi ấm, hắn an ủi cười khẽ, đặt tay nàng lên trên mặt hắn, trên mặt có vết máu, có vết bẩn, còn có những lo lắng cùng mệt mỏi mấy ngày nay.

Chẳng biết từ lúc này Liên Nhu đã đứng phía sau hắn, ngắm nhìn sự si tình của hắn, đôi mắt rủ xuống như đang có điều suy nghĩ, lúc trước cũng từng có người nam nhân đã thức trắng đêm canh giữ trước giường của bà như vậy, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn bà chăm chú, một ngày một đêm...

Bà chậm rãi xoay người đi, lau khô nước mắt nơi khóe mắt, không tiếng động đóng cửa phòng phía sau lại.

Sáng sớm, lão Bất Tử tinh thần sáng láng dậy sớm một chút, sau lưng Lưu An thì vô tình, mặt đầy vết thương nhưng vẫn cung kính như cũ, dáng vẻ phục tùng.

"Chào buổi sáng, sư phụ!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, ngoài đầu lại liếc nhìn Lưu An bị tra tấn, quăng ánh mắt đồng tình tới:

"Lưu An, hôm nay không cần phải hầu hạ ta, cho nghỉ một ngày, tạm thời nghỉ ngơi cho tốt đi!"

"Tạ Vương gia!"

Lưu An kinh sợ liếc nhìn Vương gia, hai chân gian nan hoạt động chậm chạp lui xuống.

"Lão Bất Tử, rốt cuộc người đã chơi đủ chưa, rốt cuộc khi nào mới chịu cứu Tây Nhi đây!"

Lưu An lui xuống, vẻ mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung ác, hắn đứng dậy, không kiên nhẫn bắt lấy vạt áo của lão Bất Tử mở miệng hỏi.

Nhướng mắt lên nhìn liếc qua đôi mắt đỏ ngầu của hắn, không gấp mà chậm rãi vuốt râu mép của mình, thong thả mở miệng:

"Thế nào, cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn nữa rồi à? Sức chịu đựng của ngươi đúng là càng ngày càng kém!"

Trên mặt hắn tràn ngập nụ cười nhàn nhạt.

"Người nói đi, rốt cuộc phải thế nào đây?"

Hắn không để ý tới nụ cười trào phúng kia, lạnh lùng mở miệng, Tây Nhi vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng của hắn vẫn còn luôn bất an.

"Cầu xin ta!"

Lão Bất Tử dương dương đắc ý mở miệng, thuận tiện đưa mắt dò xét vẻ bất an của hắn.

"Ta cầu xin người, sư phụ!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm thấp lên tiếng.

"Đồ đệ ngoan!"

Lão Bất Tử khẽ giật mình, kinh ngạc chớp chớp mắt, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ:

"Tiểu Tuấn Tử, rốt cuộc ngươi cũng chịu hy sinh vì một người, xem ra Tiểu Tây Nhi của ta đã thu phục hoàn toàn trái tim của ngươi rồi nhỉ!"

Hắn dùng lực vỗ vỗ vai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trên mặt nở một nụ cười mờ ám.

"Hiện giờ có thể cứu Tây Nhi rồi chứ!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ chối cho ý kiến lạnh lùng nhướng mắt lên.

"Đậu hũ nóng không thể nóng vội ăn được, viên thuốc này vốn phải mất 20 canh giờ mới phát huy tác dụng đến cảnh giới cao nhất!"

Hắn nghiêng đầu, nhìn thời gian trôi đi chậm rãi nói:

"Thời gian cũng sắp đến rồi!"

Nói xong hiên ngang đi vào trong, Đoan Tuấn Mạc Nhiên với vẻ mặt vui mừng theo sát phía sau.

Vừa bước vào phòng thì đã thấy Lục Nhi vội vàng chạy đến, đầu va vào ngực Đoan Tuấn Mạc Nhiên:

"Vương gia, Vương gia, nương nương, ngài..."

Nàng ta nghẹn ngào không nói được nữa.

"Tây Nhi làm sao?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoảng hốt, đôi mắt cũng trầm xuống, bàn tay to lớn hung hăng chế trụ vai Lục Nhi.

"Đang sốt phải không? Việc này cũng bình thường thôi!"

Miễn cưỡng mở miệng, lão Bất Tử mặc một bộ đồ trắng điềm nhiên như không bước qua.

"Ơ...hả? Vương phi thật sự đang sốt, hơn nữa lại sốt rất cao..."

Không đợi Lục Nhi nói xong, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã xông vào phòng, Lăng Tây Nhi nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ khó chịu đỏ ửng. Hắn tiến lên, ôm Lăng Tây Nhi vào trong lòng, sốt ruột nhìn về phía lão Bất Tử.

"Đã nấu đơn thuốc ngày hôm qua ta kê chưa?"

Lão Bất Tử không để ý tới hắn, chẫm rãi hỏi.

"Đã sắc xong rồi!"

Lục Nhi vội vàng cung kính bưng chén thuốc trên bàn tới.

"Cho nàng uống hết!"

Lão Bất Tử nhàn nhạt mở miệng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng nhận lấy, vẫn như cũ tự mình uống một ngụm thuốc vào miệng, sau đó nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ nhắn của Tây Nhi ra chậm rãi đưa vào, môi của nàng thật sự rất nóng.

Từng ngụm từng ngụm một, rột cuộc cũng đút hết chén thuốc, lúc này khuôn mặt lạnh băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên mới có chút nhiệt độ, hắn lớn tiếng gọi tên Tây Nhi, thấy nàng vẫn bất tỉnh, vì vậy cấp bách nhìn về phía lão Bất Tử, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Lăng Tây Nhi vốn đang khó chịu cực độ dường như cảm thấy gì đó, nhíu chặt hai hàng chân mày dần dần mở mắt ra, một cảm giác ấm áp chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể, nàng nghe thấy tiếng gọi trầm thấp du dương, Tiểu Tuấn Tử... Nàng muốn cố gắng mở mắt ra nhưng lại phí công.

"Ấn huyệt nhân trung ở giữa miệng và mũi!"

Lão Bất Tử nhàn nhạt hạ lệnh.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ giật mình, ngón tay làm theo lời nói chăm chú nhấn huyệt nhân trung của Tây Nhi.

Trong mơ hồ, Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn hừ hừ một tiếng, là ai, tên tiểu tử thối nào đã xô nàng, nàng nhất định phải báo thù!

Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, cơn đau đớn làm cho nàng mở mắt ra, một luồng ánh sáng đập vào mắt nàng, nàng khó chịu nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng mà, a, đau quá, đau quá, đừng đẩy mà, đau quá đau quá, là ai đã nhẫn tâm làm hại nàng như vậy?

Nhất định là lão bà kia! Nàng mơ hồ nghĩ, thở hổn hển mở mắt ra, trước mặt là một con quái vật mềm mại như nhung, những sợi tóc mất trật tự, râu cứng, đáng thương nhất chính là trên mặt còn có vết máu, ưm, là đầu trâu mặt ngựa sao? Nàng đã chết rồi sao?

"Tây Nhi, nàng đã tỉnh rồi, rốt cuộc nàng đã tỉnh rồi?"

Đầu trâu mặt ngựa hưng phấn hô lên, giọng nói khàn khàn nhưng cũng không khó nghe, mắt to tròn sáng như vì sao, hình như đã từng quen biết.

"Ngươi...."

Nàng gian nan mở miêng, lại đột nhiên bị giọng nói của mình dọa sợ, trời ạ, đó là giọng nói của nàng sao? Vì sao lại già nua khàn khàn như vậy, giống như một lão bà ngàn tuổi làm cho toàn thân lạnh toát nổi da gà.

"Ta là Đoan Tuấn Mạc Nhiên đây. Nàng... không biết ta sao?"

Nụ cười trên mặt cứng đờ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thèm để ý chút nào đến giọng nói của nàng nhưng lại bị ánh mắt hờ hững của nàng làm cho sợ tới mức không nói nên lời.

"Tiểu Tuấn Tử?"

Nàng gian nan lên tiếng, Tiểu Tuấn Tử mà nàng quen biến thành dáng vẻ xấu xí thế này từ bao giờ vậy?

"Tây Nhi!"

Hắn ôm nàng vào trong lòng, tốt quá, Tây Nhi của hắn đã trở lại!

"Nhưng mà ngươi thật là xấu xí!"

Nàng ghét bỏ mở miệng, giọng nói dần dần khôi phục trở lại nhưng vẫn khàn khàn như cũ.

"Hử?"

Không vui cau mày lại, nữ nhân này, vừa tỉnh dậy đã làm cho hắn tức giận sao?

"Thật sự rất xấu mà!"

Nàng thì thào nói, tiếp tục nặng nề thiếp đi.

Trông thấy sắc mặt đỏ ửng của nàng, rốt cuộc Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng yên lòng, xấu xí, khi nàng tỉnh lại lần nữa nhất định sẽ trông thấy một Tiểu Tuấn Tử tuấn mĩ vô địch!

Thật ấm áp, giường chiếu ấm áp, cây cột ấm áp mà mềm mại, còn có giọng nói thì thầm vang lên tai, tất cả đều ấm áp, tựa như giờ ngọ mùa hè, ngồi trên chiếc ghế phơi nắng, thích thú mà an nhàn.

Tây Nhi ưm một tiếng, thỏa mãn dựa càng gần vào cây cột, vậy nên âm thanh có tiết tấu kia vang lên càng rõ ràng hơn, giúp nàng ngủ càng sâu, nàng thật sự rất muốn ngủ tiếp...

Nhưng mà dường như nàng cảm thấy một đôi mắt nóng rực đang nhìn nàng chăm chú, khiến cho nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng đập vào làm nàng nheo mắt lại, hàng mi dài của nàng khẽ chớp, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, khuôn mặt tinh tế như điêu khắc, da thịt trắng nõn trong suốt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn tuấn mĩ phiêu dật như vậy, thân hình thon gầy cao lớn lại càng phiêu dật hơn, giờ phút này hắn đang mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt đen lúng liếng tràn ngập ấm áp cùng yêu thương.

"Nàng tỉnh rồi?"

Hắn chậm rãi lên tiếng, sau đó dành cho nàng một nụ cười điên đảo chúng sinh.

Dùng sức chớp chớp mắt, bị nụ cười tuyệt thế kia làm cho trái tim nhỏ bé kinh hoàng, nàng khó hiểu mở đôi mắt xinh đẹp ướt át ra, nàng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, nàng cho là mình đã nhìn nhầm, mở to mắt nhìn lại, đôi mắt kia vẫn còn dịu dàng, hơn nữa ánh mắt dần dần nhìn rộng hơn, đầu tiên là chiếc mũi tinh tế, sau đó là khóe môi tràn ngập vui vẻ.

"Chàng..."

Nàng lên tiếng muốn phát ra tiếng nói nhưng lại phát hiện yết hầu vô cùng khô nghẹn, cơ thể cũng hết sức yếu ớt. Nàng bất an nháy nháy hàng mi dài cong vuốt, trời ơi, xảy ra chuyện gì thế? Vì sao khắp người nàng lại đau nhức không thôi, dường như mới vừa bị người ta hung hăng đánh một trận.

"Trước tiên nàng không cần phải nói gì, uống nước trước đã!"

Hắn chống tay xuống giường, vui vẻ rót nước, chậm rãi đút cho nàng từng ngụm một, sau đó lại bưng cháo loãng lên, thổi nguội từng miếng một, cẩn thận đút cho nàng.

Tây Nhi chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, từ khi nào thì hắn trở nên cẩn thận như thế, ôn nhu như thế, hắn là Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao?

"Ăn cháo xong nghỉ ngơi thêm một chút, nếu như nàng còn muốn ngủ thì cứ ngủ, không sao cả, quan trọng nhất là phải dưỡng thân thể thật tốt!"

Hắn khẩn trương mở miệng, đôi mắt không còn tơ máu nữa.

Lăng Tây Nhi chuyển dời tầm mắt, đột nhiên bị ánh mắt dịu dàng của hắn lay động, nàng lắc đầu, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của hắn, thật tốt, nàng không có nằm mơ nha, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự dịu dàng như vậy, rất thích...

"Nàng tỉnh lại là tốt rồi!"

Hắn khẽ cười nói, ôm Tây Nhi vào trong lòng.

"Cơ thể của ta đau quá, có phải là ngươi..."

Nàng chậm rãi mở miệng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhất định lại thừa dịp nàng ngủ say mà khi dễ nàng.

"Nàng quên rồi sao? Thái hoàng thái hậu!"

Thần sắc của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên trở nên âm tàn dữ tợn.

"A!"

Kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi trở nên tái nhợt, trời ạ, nàng bị ném vào khe nứt của băng tuyết, nước thật sự rất lạnh nha! Nàng muốn giãy giụa nhưng trên đỉnh đầu toàn là băng! Đột nhiên nàng hoảng sợ mở to mắt, liều mạng trốn vào trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đừng mà, đừng giết nàng mà!

"Được rồi, Tây Nhi, đã qua rồi, tất cả đều đã trôi qua rồi!"

Ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên trở nên thâm trầm, có lẽ đã đến lúc đòi lại sự công bằng từ lão bà kia rồi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-144 )