Đại hội võ lâm
← Ch.075 | Ch.077 → |
Đại hội võ lâm.
Từng đợt hút không khí của Long Thanh từ phía sau truyền đến làm thân thể không ngừng phát sốt, rốt cuộc Lăng Tây Nhi cũng từ trong sự say mê ăn uống hoàn hồn lại, nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhan dính đầy mỡ, nhanh chóng kéo tay áo lên cố chà lau, càng ngày càng dùng sức, dường như muốn đem da mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chà xát xuống.
"Được rồi, không cần!"
Bàn tay to bắt lấy bàn tay nhỏ bé cuống quít của nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi mở miệng, không có sự tức giận trong tưởng tượng, cũng không có tiếng rống giận như trong dự liệu, chỉ có sự yên lặng một cách đơn giản như vậy, trong nháy mắt khiến Lăng Tây Nhi có cảm tưởng nàng nhận lầm người, nhìn hoa mắt.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Nàng nói lắp rồi, bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm chặt, một cảm giác hạnh phúc chợt tập kích nàng.
"Sau này nếu ta không ở bên người, ngươi phải tự chăm sóc cho mình! Vương phủ vĩnh viễn là nhà của ngươi!"
Hắn nhàn nhạt cười cười mở miệng, vẻ mặt nghiêm trọng lạ thường.
Cái gì, nói vậy là có ý gì?! Lăng Tây Nhi cố ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn không chớp theo dõi hắn, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ hoài nghi.
"Long Thanh, ngươi phải chăm sóc nàng thật tốt, bây giờ lập tức đi đi!"
Hắn nhướng mày, nói với giọng điệu uy nghiêm.
"Lão Đại!"
Long Thanh tiến lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự không đồng ý. Hiện tại quan trọng nhất không phải là Lăng Tây Nhi mà là đại hội võ lâm, là Lãnh Tuyệt Tâm, là cục diện không thể khống chế được có thể xảy ra!
"Sư tình gấp gáp, trách nhiệm của ngươi là bảo vệ tốt Vương phi!"
Hắn lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết. Ngược lại hắn đối mặt Lăng Tây Nhi, cười gượng, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp, phảng phất giống như chuyện gì cũng không xảy ra, giống như vẻ uy nghiêm trang trọng vừa roi không phải của hắn mà là một người khác.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lăng Tây Nhi ngơ ngác càng thêm giống như hòa thượng không hiểu sự đời, như thế nào nghe qua giống như giao phó di ngôn!
"Chuyện có lẽ còn có chuyển cơ!"
Long Thanh thấp giọng nói.
"Lục Phóng sao? Ngươi cảm giác được hắn có thể chứ?"
Khóe môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhếch lên, mang theo vẻ châm chọc, nếu điều hắn đoán trước không sai, Lục Phóng ở nửa đường sẽ bị người kiềm chân, muốn chạy tới nơi này, sợ là sẽ có một hồi ác chiến!
Chỉ cần thế lực của Thiên Địa Thịnh Lục Phóng cũng không thể ứng phó, huống chi hắn nhìn ra bốn phía, người giang hồ rộn ràng nhốn nháo!
"Kế hoạch hủy bỏ!" Long Thanh vội vàng nói.
"Có lẽ chuyện không hỏng bét như vậy, nhưng..."
Hắn nhìn Lăng Tây Nhi một cái, ánh mắt hiện lên yêu thương, chợt mím cười, nụ cười khiến tim Lăng Tây Nhi phát run.
"Đến lúc đó đánh nhau, ta sợ không lo được cho các ngươi, các ngươi nên rời đi trước!"
"Đánh nhau? Không phải luận võ sao? Điểm đến là dừng lại thôi mà, không nghiêm trọng như vậy nha?"
Lăng Tây Nhi rốt cuộc đã hiểu một chút, bàn tay nhỏ bé trái lại phủ lấy bàn tay to của hắn.
"Không nghiêm trọng, nhưng không phải ngươi không quen nhìn cục diện máu chảy đầm đìa sao? Nên rời đi nha, đi xa tìm chỗ đi dạo, mua sắm, một canh giờ sau ta đi tìm các ngươi! Nhớ kỹ trước đó không cần quay về quán trọ!"
Sợ một khi thân phận của hắn bị vạch trần, quán trọ cũng không phải là nơi an toàn.
Lăng Tây Nhi giật mình, nghe có đạo lý, nhưng nhìn chung có cảm gác không thích hợp, quán trọ cũng không thể trở về!
"Long Thanh, mang nàng rời đi!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng đứng dậy, bóng lưng cao ngất chuyển qua, khôi phục khí phách lạnh lùng cao ngạo.
"Đi thôi!"
Ánh mắt Long Thanh tối sầm lại, tiến lên kéo cánh tay của Lăng Tây Nhi rời đi.
"Nhưng mà..."
Đến cùng việc đó có chỗ nào không thích hợp đây! Lăng Tây Nhi vừa đi vừa nhìn về phía sau, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô đơn cao ngạo của hắn, rất nhanh ngay cả bóng lưng kia cũng bị đám người rộn ràng nhốn nháo che khuất, biến mất không còn thấy nữa!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi xoay người, nhìn phương hướng hai người vừa biến mất, ánh mắt quả nhiên trở nên thâm trầm, chuyến này thật sự tràn ngập hung hiểm, với võ công của hắn cũng không an tâm có thể bình yên trở ra, nhưng hắn nhất định phải đánh Lãnh Tuyệt Tâm xuống lôi đài, chỉ cần chức minh chủ yõ lâm này không phải là Lãnh Tuyệt Tâm...
Khóe môi của hắn hiện ra nụ cười lạnh, chuyện cần xử lý còn rất nhiều!
Hắn lưu luyến nhìn phương hướng Lăng Tây Nhi vừa biến mất lần nữa, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác ấm áp, ít nhất trưốc khi lên đài có thể nhìn nàng cười vui vẻ!
Hắn xoay người, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi ra phía trước, đại hội võ lâm đã bắt đầu rồi, sau một hồi chiêng trống huyên náo, hai trăm tuyển thủ danh dự bắt đầu thi đấu, quy tắc này đương nhiên chi áp dụng những nhân vật vô danh tiểu tốt không ai thèm để mắt tới giống như Nam Cung Ngọc, chân chính dòm ngó chức minh chủ võ lâm là tám vị cao thủ võ lâm còn chưa xuất hiện kia.
Những nhân vật bình thường hạng hai không phải là đối thủ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, từ lúc bước lên đài cho tới lúc chấm dứt chỉ cần hai giây đã giải quyết sạch sẽ lưu loát, hơn nữa người nằm trên đất vĩnh viễn cũng không thể đứng dậy, vì đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đây là quy tắc, dù có vẻ tàn khốc nhưng chân thật.
Những thủ pháp tàn bạo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thế công sắc bén, ánh mắt cao ngạo bất khuất nhưng lại khiến các anh tài trong võ lâm nhìn với cặp mắt khác xưa, lúc đối thủ cuối cùng nằm xuống, những âm thanh khe khẽ nói nhỏ vang lên không ngừng.
"Lại là một Long Tâm!"
Đó là tiếng than sợ hãi, ba năm trước đây, Long Tâm chính là đánh để đi vào trận chung kết như vậy.
"Chỉ là người này thoạt nhìn tuổi còn trẻ hơn Long Tâm mà thôi, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi mà đã có võ công và tài nghệ cao đến thế!"
Người sờ râu, kẻ dựng tóc gáy than 'Trường Giang sóng sau đè sóng trước', sóng trước nằm chết trên bờ cát!
Một khắc sau, khắp nơi trên mặt đất đều là thi tnể, trên võ đài lớn như vậy chỉ có Đoan Tuấn Mạc Nhiên một người đứng thẳng không ngã xuống, trên quần áo màu xanh của hắn dính đầy vết máu, nét mặt lại mỉm cười mang vẻ ngây thơ ôn hòa, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp, mơ màng nhìn thi thể trước mắt, ánh mắt kia phảng phất giống như hắn chỉ là đang đi dạo nơi hoa viên lộng lẫy, hắn chỉ tới xem náo nhiệt, đó không phải là chuyện của hắn!
"Hắn không phải Long Tâm, ít nhất so với Long Tâm tàn nhẫn hơn một ngàn lần, gấp một vạn lần!"
Dưới đài vang lên những tiếng than sợ hãi, tiếng hút không khí không ngừng vang lên, đánh chết một người là may mắn, nhưng đánh chết một trăm chín mươi chín người...
Mọi người chấn động và kinh ngạc, đó là hắn muốn khơi mào căm phẫn, mỗi người trong những người lên đài này đều là cao thủ võ lâm, chỉ cần những nhà này trả thù sẽ khiến hắn đứng ngồi không yên, coi như nếu hắn trở thành người ngồi trên chức minh chủ chỉ sợ cũng khó khiến kẻ dưới phục tùng mình?
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cho là đúng, hắn nhàn nhạt cười cười, thái độ không thèm để ý càng chọc giận anh tài võ lâm dưới đài, bọn họ vây quanh, hô to.
Tại tình thế đám người trở nên bạo loạn, Lãnh Tuyệt Tâm cùng bảy vị võ lâm cao thủ rốt cuộc xuất hiện, một người trong những cao thủ đó là Lâm Kiếm Hồng!
Nhìn thấy thi thể đầy đất, Lãnh Tuyệt Tâm âm độc nheo mắt lai, hắn tính toán sai lầm rồi, vốn dự liệu Đoan Tuần Mạc Nhiên kiêng kỵ thân phận của mình bị bại lộ vì thế sẽ không xuất hiện tại đại hội võ lâm, cho dù có xuất hiện cũng mang theo những cái đuôi, nhưng bây giờ...
Hắn tiến lên đưa ngón tay để ở chóp mũi một người đã chết, là do bị đứt tam mạch! Hắn chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ chấn động, kinh ngạc và khó hiểu.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chẳng những không mang theo những cái đuôi, hơn nữa còn đại khai sát giới, trong hai trăm cao thủ đứng đầu này ít nhất có một nửa là người của Thiên Địa Thịnh!
"Ngươi quá độc ác!"
Ám độc lạnh lùng nheo mắt lại, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lanh Tuyệt Tâm đột nhiên trở nên khát máu và tà độc.
"Đau lòng rồi?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì, dính đầy máu tươi, mặt trắng như tờ giấy, thân hình lung lay. Những người này sớm muộn gì cũng chết, coi như nếu không chết tại luận võ, một hồi khi thân phận của hắn bị vạch trần, cũng sẽ như ong vỡ tổ bay ra, hừ hừ, hắn chỉ sớm giải quyết mà thôi!
"Ngươi cố ý!"
Lãnh Tuyệt Tâm hút một hơi khí lạnh, ma quỷ, bây giờ hắn rốt cuộc biết lời đồn không sai, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự là một con quỷ!
"Cám ơn khích lệ, nhưng bây giờ ta muốn phá vỡ quy củ, khiêu chiến với ngươi!"
Hắn cười nhạt, ngón tay chỉ Lãnh Tuyệt Tâm, thái độ ngạo mạn tới cực điểm.
Một phen đi ra, dưới đài lập tức vang lên lớn tiếng hút không khí, gặp qua vài trăm người đồng thời hút không khí, tình cảnh sẽ như thế nào? Bây giờ chính là như vậy!
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi muốn chết!"
Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng hô tên của hắn, một câu nói khiến tiếng hút khí lạnh ở dưới đài đột nhiên dừng lại, hai tay của mỗi người sờ vào binh khí trong tay mình, Đoan Tuấn Mạc Nhiên, một cái tên đại biểu cho sự kinh khủng và quyền uy, nhưng chính là một cái tên như vậy khiến bao nhiêu người nhà tan cửa nát!
Mấy nắm qua, nhân sĩ giang hồ lập chí lật đổ triều đình chết trong tay hắn, hơn nữa hình thức bị chết... Mọi người nhìn những thi thể trên võ đài, so với tình trạng này thảm thiết hơn rất nhiều lần!
"Không sai, nhưng phải xem ngươi có thể giết ta không!"
Vẻ tươi cười nhàn nhạt của hắn đột nhiên biến mất thay vào đó là vẻ âm độc và tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn, trong nháy mắt từ một thiếu niên nhà giàu mười bảy mười tám tuổi biến thành một con quỷ khiến mọi người đều e ngại!
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi không cảm thấy mình quá mức ngông cuồng rồi sao?"
Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh một tiếng, rút thanh hàn kiếm trên người ra.
"Giết hắn đi, giết hắn đi!"
Mọi người lòng đầy căm phẫn giơ hai tay lên lớn tiếng kêu to, mọi người xoa tay nóng lòng muốn thử, nhưng vì kiêng kỵ võ công của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nên không người nào dám tiến lên.
"Chi bằng chúng ta cùng tiến lên, bắt tên tay sai của triều đình này, đối phó với một người như thế, cũng không cần nói đạo nghĩa giang hồ gì cả!"
Dưới đài có một người lớn tiếng la lên, lập tức dẫn theo sự hưởng ứng của mọi người, không tin hắn có thể một người canh giữ cửa ngõ vạn người không thể khai thông, cho dù võ công của hắn cao cường tới đâu, nhiều người như vậy ùa lên, đè cũng có thể đè hắn chết!
"Lãnh Tuyệt Tâm, ta khiêu chiến với ngươi trước, ngươi đường đường là một minh chủ võ lâm cũng sẽ không để ý đạo nghĩa giang hồ như vậy nha?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, ít nhất trước mắt hắn phải áp chế Lãnh Tuyệt Tâm xuống!
Bàn tay to vung lên, những tiếng phản đối rung trời lở đất lập tức biến mất không còn bóng dáng, mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lãnh Tuyệt Tâm, trước mắt chỉ có tài cán của hắn mới giành lại công đạo cho giang hồ.
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta biết tính toán trong lòng ngươi, nhưng Lãnh Tuyệt Tâm ta không phải là một người vong ân phụ nghĩa, lần trước ngươi vốn có cơ hội giết ta nhưng lại thả ta, hôm nay ta đem ân tình đó trả lại người, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai!"
Ôm thanh hàn kiếm trước ngực, Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng mở miệng.
"Được!"
Bàn tay to châm rãi rút nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra, người kiếm hợp thành một. Trong đôi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên bắn ra ánh mắt khát máu, hai tròng mắt thâm trầm u ám, cao ngạo lạnh lùng, giống như hai hồ nuớc sâu không thấy đáy, lại giống như hai lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào lòng người, tiến thẳng vào lòng.
Trên vỗ đài rộng mở, thi thể nằm la liệt sớm đã được người khiêng xuống, dưới ánh rạng đông buổi sớm, một làn khói xanh nhàn nhạt phút chốc bay đến trước mặt Lãnh Tuyệt Tâm, tựa như vố số ánh sao đang chuyển động.
Lãnh Tuyệt Tâm bình tĩnh múa kiếm ứng chiến, hai bóng người một xanh môt trắng trong nháy mắt đã tiếp nhau vài chiêu, mọi người cố dụi mắt, lúc thấy rõ thì hai người đã sớm tách ra, trên đùi của Lãnh Tuyệt Tâm có một vết thương đang chảy máu, còn thân thể của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì lắc lư vài cái nhưng hắn rất nhanh trụ lại.
Mặc dù hắn đã đấu với hai trăm võ lâm cao thủ, nhưng vì trên tay Lãnh Tuyệt Tâm bị thương, vì thế lực đánh ra bị thiếu đi một ít ưu thế, lúc hắn tấn công trên đùi lại bị thương nữa.
"Ngươi đã thua!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, vẻ âm độc trong hai con ngươi càng tăng
"Ngươi cũng bị thương!"
Lãnh Tuyệt Tâm phong bế huyệt đạo, để máu ngừng chảy, nheo mắt cười lạnh. Từ cách biểu hiện xem ra hắn đã bị thua, nhưng hắn chi bị thương ngoài da thịt còn Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị tổn thương nội tạng, trong lúc so chiêu, hắn hung hăng vỗ Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chưởng!
Nhưng dường như Đoan Tuần Mạc Nhiên muốn cầu thắng nên đã không né tránh.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chì lập tức áp chế tâm mạch và khí huyết không ngừng dâng lên, hai tròng mắt đỏ đậm trừng mắt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm.
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị thương, đây là một cơ hội tốt, chúng ta không nên bỏ qua!"
Đám người bị chấn động kinh hãi rốt cuộc bừng tỉnh, mọi người quơ binh khí ùa lên, vây quanh Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngay cả một con kiến chui không lọt. một bên có người dìu Lãnh Tuyệt Tâm đi xuống giúp hắn cầm máu chữa thương.
Lâm Kiếm Hồng đứng xa xa nhìn, hai con ngươi lạnh lùng, tà mị nheo lại, hai tay chậm rãi nắm chặt lại, hắn đang tự hỏi nên giúp Đoan Tuấn Mạc Nhiên hay là không giúp!
Nếu nói đạo nghĩa, hiện tại Đoan Tuấn Mạc Nhiên là người mà mọi người đang chỉ trích, nếu nói cá nhân hắn không ngờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại đối xử với Yên Chi hung ác như vậy!
Hắn do dự chi đứng xa xa không bước đến tham gia trận hỗn chiến, cũng không giúp đỡ!
Xa xa nhìn lại, âm thanh từ võ đài truyền tới, Lăng Tây Nhi không ngừng đi về phía sau ngóng nhìn, nhưng vì đám người đông quá vì vậy nàng không nhìn thấy gì cả.
"Long Thanh, người nói đi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chắc chắn không có gì nguy hiểm?"
Nàng ngoái đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm của Long Thanh, gương mặt tuấn tú cũng lạnh lùng tàn nhẫn tới cực điểm, nàng nhẹ giọng hỏi.
Long Thanh trầm mặc, trong ánh mắt bắn ra những tia hoang mang trầm trọng.
"Ngươi không mở miệng là có ý gì? Chẳng lẽ..."
Lăng Tây Nhi dừng bước, nàng rốt cuộc biết chỗ nào không bình thường rồi, lúc nãy dưới võ đài, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ngờ cười với nàng, nói chuyện cũng giống như giao phó hậu sự, nàng làm dơ khuôn mặt nhỏ nhắn hắn cũng không tức giận, chẳng lẽ...
Nàng đột nhiên xoay người, chạy đến trước mặt Long Thanh, nhón got hung hăng nắm áo của hắn lên:
"Ngươi nói mau, có phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang gặp nguy hiểm?"
Long Thanh nghiêm trọng nhìn nàng một cái, gật đầu:
"Lãnh Tuyệt Tâm đã biết thân phận của lão Đại, nếu đem thân phận của hắn công khai..."
Hắn nói không được nữa, không dám tưởng tượng bị mấy trăm võ lâm cao thủ bao vây tấn công... Từ trước đến nay triều đình và võ lâm không can thiệp chuyện của nhau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên muốn lấy thân phận Vương gia lên làm minh chủ võ lâm tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Cho nên hắn đang mạo hiểm, mục tiêu của hắn không phải chức minh chủ võ lâm mà là Thiên Địa Thịnh, hắn muốn gây cho Thiên Địa Thịnh một đả kích chí mạng!
"Vậy tại sao hắn còn muốn đi chịu chết! Chẳng lẽ giải quyết vấn đề của Thiên Địa Thịnh chỉ có biện pháp này sao?"
Lăng Tây Nhi ngẩng cao đầu hét ầm lên, tên đầu đất này, còn rừng xanh thì lo gì không có củi đốt, giang sơn cũng không phải là giang sơn của một mình hắn, tại sao muốn bán mạng như vây, tại sao!
Nàng tức giận rống lên một tiếng, giống như phát điên chạy về phía sau, chạy được vài bước, nàng chạy ngược lại, tiếp tục hung hăng nắm chặt áo Long Thanh:
"Nhanh đi, ngươi có võ công, có thể giúp hắn, nhanh đi!"
Nàng muốn khóc, nước mắt trong suốt viền quanh khóe mắt, bị nàng ép trở về.
"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ an toàn cho ngươi!"
Giọng của Long Thanh lạnh lùng nói, hắn làm sao không muốn cùng chết cùng sống với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng mà...
Hắn nhìn Lăng Tây Nhi trói gà không chặt một cái, lắc đầu. Những lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên kia chính là đem Lăng Tây Nhi giao cho hắn, hắn muốn bảo đảm an toàn cho Lăng Tây Nhi.
"Ngươi bị đần hả!"
Lăng Tây Nhi gào lớn, quả đấm nhỏ hung hăng đấm vào ngực Long Thanh:
"Ta chỉ là một nữ tử bình thường, không ai gây khó dễ cho ta, bây giờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang gặp nguy hiểm! Ngươi nhanh đi, nhanh đi mà, còn Lục Phóng kia nữa, cũng nên đi đi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thể chết được!"
Chần chờ một hồi, Long Thanh đưa tay vào trong ngực, sờ soạng lấy ra một hộp ám khí đưa cho Lăng Tây Nhi:
"Đây là Bạo Vũ Lê Hoa Châm, ấn cái nút xuống, độc châm sẽ bắn ra, ngươi giữ đi có lẽ có chỗ dùng!"
Hắn nhanh chóng nói xong, bóng người màu đen nhoáng lên, tựa như ngôi sao sáng vụt biến mất.
Lăng Tây Nhi cất hộp ám khí vào trong ngực, vén váy lên, bước chân chạy vội đi, chỉ có thể ngu ngốc chạy về phía trước, vừa chạy nước mắt rơi rơi, tiếng gió vù vù vụt qua, trong lòng trong mắt chỉ có một ý niệm, nàng nhất định không để Đoan Tuấn Mạc Nhiên chết!
Đây là một cuộc ác chiến, thi thể vương vãi khắp nơi trên mặt đất, không có một thi thể nào toàn vẹn, hoặc là thiếu cánh tay, hoặc là thiếu chân, còn có thi thể càng thê thảm vô cùng chính là thiếu trái tim, quả tim bị găm trên thân kiếm, sau khi xoay vòng trên không trung, rơi xuống trên mặt một người khác, người đó vẫn còn một hơi thở, co quắp, run run, dùng chân tay đã bị gãy lục lọi linh kiện trên người mình, thậm chí có người kéo nửa đoạn thân thể trên mặt đất lê tới lui, tiếng kêu rên sắc bén từ trong miệng thốt ra, tựa nhu oan hồn ma quỷ dưới địa ngục thê thảm và kinh khủng vô cùng.
Trên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bị thương tích đầy mình, nhuyễn kiếm không thể chống đỡ thân thể hắn, chỉ co thể tựa người trên tường, ánh mắt vẫn âm độc như cũ, khí phách mười phần, giống như một anh hùng kiêu ngạo chân chính, trên môi của hắn mang theo ý cười
Hôm nay hắn buôn bán có lời rồi, không ngờ Lãnh Tuyệt Tâm đem phần lớn người trong Thiên Địa Thịnh điều đến đại hội võ lâm để ngăn cản hắn. Lần này hắn không có giết người vô tội, chết trong tay hắn đều là kẻ phản nghịch, đều là người đáng chết!
Nhìn cảnh tượng thê thảm, những người không phải nhân sĩ của Thiên Địa Thịnh sớm bỏ đi việc tấn công, bọn họ còn chưa chịu rời đi, bởi vì số mạng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã hết, bọn họ đang đợi, chờ sau khi Thiên Địa Thịnh và triều đình đấu đến ngươi chết ta sống, họ sẽ tự tay tiến lên kết liễu Đoan Tuấn Mạc Nhiên, báo thù cho huynh đệ đã chết!
Lâm Kiếm Hồng vẫn không nhúc nhích, hắn sẽ không đối nghịch với triều đình, cũng sẽ không đối nghịch với Thiên Địa Thịnh, hắn chỉ là đang đợi, chờ đợị một người xuất hiện, chờ một người đáng cho hắn liều mạng.
Bóng đen chợt lóe lên, Long Thanh chạy tới gia nhập vào cuôc chiến.
Thiên Địa Thịnh vốn đang chiếm ưu thế tình thế đột nhiên nghịch chuyển, sau khi Long Thanh đem một vòng người bức lui ra, vọt đến bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cho hắn ăn một viên thuốc là dược cầm máu bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã chảy rất nhiều máu!
← Ch. 075 | Ch. 077 → |