Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Diệm Vương Phi - Chương 056

Vô Diệm Vương Phi
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 056
Quyết đấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Shopee


Ngày hôm sau, mặt mũi Lăng Tây Nhi bị bầm tím nhìn thê thảm vô cùng, gục đầu ủ rũ bước lên xe ngựa, lạnh lùng xoay người không nói lời nào, trực tiếp quay lưng về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên với thái độ lạnh như băng, hai gò má nhô cao, nhưng lần này không phải ửng hồng, mà là do có chút sưng đỏ, trời ơi, Lăng Tây Nhi muốn rên thành tiếng, tại sao mạng nàng khổ như vậy, vẻ mặt sưng đỏ không biết khi nào mới biến mất đây!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoàn hảo không bị một chút sứt mẻ nào, tâm trạng vui vẻ sảng khoái đi ra, hắn nhàn nhã chấp tay sau lưng, từng bước không nhanh không chậm thong thả bước ra ngoài, thấy Lăng Tây Nhi quay lưng về phía mình, hắn cũng không giận, chỉ nhẹ liếm môi mỉm cười, đôi mắt to đen láy nháy nháy nhìn có vẻ vô hại, sải bước phóng lên lưng ngựa.

Trước cửa khách điếm, đôi mắt sưng đỏ của Lâm Y Y lưu luyến nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên như không muốn chia tay, luôn tiện nhìn mặt mũi bầm dập của Lăng Tây Nhi với ánh mắt đồng tình. Nàng nghe được cuộc tranh cãi tối qua, nên hiểu rõ vẻ mặt sưng đỏ của Lăng Tây Nhi do đâu mà có.

"Hừ, một nam nhân chỉ biết đánh đàn bà!" Thượng Quan Hi ở phía sau hừ lạnh một tiếng, Lâm Y Y trực tiếp dùng ánh mắt không kiên nhẫn lườm hắn "Đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn! Nàng khinh thường liếm liếm môi, lạnh lùng đáng giá dáng người đơn bạc của Thượng Quan Hi hừ lạnh một tiếng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng quay sang nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm quan sát Thượng Quan Hi, không ác cũng không độc, nhưng hết lần này tới lần khác khiến ai nhìn thấy cũng run rẩy. Thượng Quan Hi nhanh chóng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng sau Lâm Y Y.

Vẻ khinh thường trong mắt Lâm Y Y càng tăng. Nàng ngạo nghễ liếc Thượng Quan Hi, rồi nhìn sang người phong thái như ngọc trên lưng ngựa, đội trời đạp đất, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm sau khi trở về nàng nhất định phải nhờ cha mẹ làm chủ gả đến vương phủ, nhưng mà .... Nàng nhướng mày nhìn vẻ lạnh lùng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nét mặt có chút ưu sầu, cha mẹ có thể nói được không?

"Ra đi!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng kéo cương ngựa cho nó quay đầu lại, nhưng bị một bóng người từ đâu phóng vút lại cản đường khiến con ngựa bị hoảng sợ chồm lên, hai vó giơ lên trời, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ cười lạnh, mặt không đổi sắc, hai tay nhẹ kéo dây cương, con ngựa lập tức được trấn an.

Đó là một người tuấn mỹ vô cùng, là một nhân vật có phong thái tuyệt luân, một thân bạch y trắng noãn không nhiễm hạt bụi nào, tóc đen như mực được một dây màu vàng buộc lại, đôi mắt hoa đào kiều mị, dường như ẩn chứa một lực lượng vô bờ, kiên định như núi, sâu như biển, khóe môi cong lên duyên dáng nở nụ cười dịu dàng nhàn nhạt rồi có vẻ lạnh nhạt lướt qua, phảng phất giống như mây bay trên trời có thể nhìn nhưng không nắm bắt được. Hắn mỉm cười nhàn nhạt, đứng cản trước mặt, thản nhiên chống lại đôi mắt sắc bén như chim ưng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

"Ta tới đưa tiễn, nhưng người đó không phải là ngươi!" Hắn lãnh đạm mở miệng, giọng nói gợi cảm thanh nhã, giống như những lá sen sau cơn mưa còn đọng lại những giọt nước long lanh thấm vào lòng người.

"Ta biết!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, đôi mắt đen láy chớp chớp. Trên xe ngựa, Lăng Tây Nhi đưa lưng về phía hai người yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.

"Cám ơn!" Lãnh Tuyệt Tâm tưởng hắn để mình gặp Tây Nhi thầm nghĩ muốn nói lời cảm tạ, chân dợm bước đi về phía xe ngựa.

"Ta chưa đồng ý!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, từng chữ từng câu giống như những miếng băng mỏng được nhả ra từ đôi môi phấn hồng.

"Ta lấy lại lời cám ơn vừa rồi!" Lãnh Tuyệt Tâm lạnh nhạt xoay người, tiếp tục chống lại ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

"Ê ê, nhân gia là tới gặp ta!" Lăng Tây Nhi cuối cùng nhịn không được nhảy xuống xe ngựa, mặt mũi bầm tím đứng trước mặt Lãnh Tuyệt Tâm"

"Mặt của ngươi..." Lãnh Tuyệt Tâm bị dáng vẻ thảm thương của Lăng Tây Nhi làm cho hoảng sợ, sắc mặt hắn chợt biến đổi, lạnh lùng nheo mắt lại.

"Đợi chút rồi nói!" Lăng Tây Nhi nhỏ giọng nói thầm với Lãnh Tuyệt Tâm, chống tay lên hông hiên ngang đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cố ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn.

"Ngươi cứ tự nhiên, ta cho ngươi một khắc thời gian!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bàn tay to xua xua, không muốn cùng nàng tranh chấp, xoay người xuống ngựa, làm như không có việc gì đi vào khách điếm.

Trong khách điếm, chưởng quỹ và tiểu nhị đang cám ơn trời đất tạ Bồ Tát phù hộ cuối cùng đem ôn thần kia đuổi đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang bước tới, hai người liếc nhau kêu lên một tiếng, trong nháy mắt cả hai cùng ngất xỉu.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, tự mình đi tới quầy lấy nước, thân người cao ngất ngồi xuống, thong thả rót trà, từ từ thưởng thức.

"A?" Lăng Tây Nhi nhịn không được kinh ngạc kêu lên một tiếng, thuận lợi như vậy sao? Nàng ôm cái trán sưng đỏ, xoay người, đôi mắt to híp lại thành hình vầng trăng lưỡi liềm, khóe miệng sưng đỏ trề xuống, ngơ ngác cười cười với Lãnh Tuyệt Tâm.

"Mặt của ngươi..." ánh mắt Lãnh Tuyệt Tâm thoáng đau lòng, "Là do hắn làm sao?"

"... Vâng, đúng vậy!" Lăng Tây Nhi gật đầu thật mạnh, ôi ôi, nàng thảm quá, bị người như thế ngược đãi.

Sự tức giận trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm bỗng nhiên tăng vọt, thân thể của hắn vừa muốn bay về phía trước, bị Lăng Tây Nhi cản lại "Là do ta tự mình gây ra!"

"Ngươi?" Lãnh Tuyệt Tâm âm lãnh hừ một tiếng, đôi mắt hoa đào kiều mị mở thật to giống như hai hạt nhãn "Ngươi không cần dấu che cho hắn!"

"Ta không có che dấu..." Lăng Tây Nhi đáng thương sụt sịt mũi, khóe miệng cô đơn xịu xuống.

"Vết thương trên trán rõ ràng là..." Lãnh Tuyệt Tâm quả quyết.

"Do ta không cẩn thận đụng phải, bất quá là do ta tự mình đụng phải!" Thật ra mục tiêu nàng muốn đụng vào là con người bằng da bằng thịt kia, nhưng người nọ vừa mới rời khỏi nên nàng bị hụt, đâm đầu vào chân giường.

"Do ngươi đụng phải?" Lãnh Tuyệt Tâm không kiên nhẫn mở miệng, hắn nên tin không?

"Mặc dù mục tiêu không phải là chân giường, nhưng thật đáng tiếc, ta đụng phải chân giường" Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ quơ quơ hai tay, miệng mếu máo, ai biểu nàng cùng người liều mạng mà trước đó không chịu thăm dò mục tiêu một cách chính xác!

"Còn khóe miệng thì sao!" ánh mắt hắn lộ ra một tia mãnh liệt.

"Cái đó là do sau khi đụng vào chân giường bị rơi xuống chạm vào mép giường.."

"Còn vết thương trên tay..." Hắn chỉ vào vết bầm đỏ thẫm giống như bảng pha màu trên cánh tay nhỏ bé.

"Ta không cẩn thận té ngã chống xuống đất ..." Ôi ôi, thật đáng thương mà, nàng chỉ muốn giải hận thôi, nhưng hiện tại khiến bản thân thương thích đầy mình, còn người đáng chết kia lại hoàn hảo không bị tổn thương gì.

"Tây Nhi..." Lãnh Tuyệt Tâm nói không nên lời, hắn cô đơn cụp mắt, tỏ vẻ đau lòng khi nhìn thấy cánh tay của nàng. Lăng Tây Nhi cảm động rơi lệ, muốn cảm ơn hắn. Thật may mắn thế giới này còn có người chưa mất lương tâm. Nàng mở miệng đầy nhiệt huyết hóa thành một cổ bộc trực nhiệt ý, xông thẳng tới ngực, tràn lên yết hầu rồi đến thanh quản, lao ra môi của nàng —— tiếp theo, thân thể của Lãnh Tuyệt Tâm nhẹ như lông hồng bay lên, Lăng Tây Nhi muốn la lên ngăn cản nhưng không còn kịp nữa, trong khách điếm lập tức vang lên những thanh âm ầm ầm, đợi Lăng Tây Nhi chạy vào, hai người đã không thấy bóng dáng. Nàng ngơ ngác đứng ở ngoài kia, một lúc lâu chưa hoàn hồn lại, trời ơi, nàng nói gì sai sao? Nàng nói đúng sự thật mà, rõ ràng nàng tự mình đụng vào, nhưng tại sao Lãnh Tuyệt Tâm... Hắn phải cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên quyết đấu?

"Yên Chi, ta khinh thường ngươi!" Lâm Y Y uyển chuyển từ phía sau đi đến từ, khóe môi mang theo vẻ châm chọc.

"Hả? Tiểu thư nói vậy là có ý gì?" Lăng Tây Nhi kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, khó hiểu hỏi.

"Ngươi có bản lãnh lắm, hai nam nhân vì ngươi đánh nhau sống chết..." Lâm Y Y cười mỉa, thân hình mảnh mai tựa vào khuông cửa, đôi mắt đẹp u ám sâu thẳm nhìn trời cao xa xa, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.

"Ta không có..." Lăng Tây Nhi kinh hãi mở mắt thật to, trời ơi, không có mà, nàng thật sự không có!

"Yên Chi, còn nhớ thầy tướng số kia không?" tay áo màu xanh nhạt của Lâm Y Y xua xua, giống như không muốn nghe Tây Nhi giải thích, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú không lộ ra cảm xúc gì.

" Khi nào?" Lăng Tây Nhi nhất thời không nhớ rõ.

"Tại chợ hôm đó, ông ta nói ta sẽ gả cho một người vừa giàu sang vừa cao quý trong hoàng tộc, dặn dò ta không nên từ chối vì mối hôn nhân này sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của ta..." Nàng thì thào mở miệng.

"Tiểu thư... Ý của ngươi người đó là Nam Cung ngọc?" Lăng Tây Nhi kêu lên sợ hãi.

"Hắn không phải Nam Cung ngọc, hắn chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên!" Lâm Y Y nhìn xuống, cười một tràng, ánh mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn và không cam lòng.

"Ngươi biết rồi... Tiểu thư muốn..." Lăng Tây Nhi tự nhiên cảm thấy khẩn trương, bàn tay nhỏ bé ngại ngùng vuốt ve vạt áo, trời ơi, thân phận của Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị lộ rồi!

"Ta muốn gả cho hắn một lần nữa..." Nàng nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt nhàn nhạt nhìn xa xăm.

"Không thể được!" Tây Nhi vẫn chưa nói gì, bên kia Thượng Quan Hi không kiên nhẫn la lớn.

"Ai cần ngươi lo!" Lâm Y Y lạnh lùng trừng mắt liếc hắn.

"Khi ngươi ra ngoài, thúc phụ giao ngươi cho ta!" Thượng Quan Hi tiến lên, cầm tay Lâm Y Y thật chặt.

"Vậy thì sao?" Lâm Y Y hừ lạnh, lần này nàng quyết tâm, dù thế nào cũng quyết không chiếm được không về tay không.

"Y Y!" giọng nói của Thượng Quan Hi mang theo vẻ tức giận, mấy ngày nay, hắn canh giữ bên người nhìn nàng vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm chuyện này nọ, hắn đã nhẫn nhịn giữ yên lặng, hiện tại không ngờ nàng..

"Không nên cản ta! Không có hắn ta đã bị chết dưới vó ngựa, hơn nữa hắn vốn là phu quân của ta!" Lâm Y Y mở mắt thật to, ánh mắt có chút kích động.

"Đó là chuyện ngoài ý muốn!"

"Ngươi cũng biết là ngoài ý muốn!"

"Từ nay về sau ta sẽ không rời ngươi nửa bước!"

"Không cần!"

"Lâm Y Y!"

"Thượng Quan Hi!"

Lăng Tây Nhi thở dài nhè nhẹ, ngồi bên cánh cửa, bịt kín tai lại, trời ơi, nàng không muốn nghe gì hết, ồn ào quá, thật là phiền!

Vùng ngoại ô, gió thổi mây bay, dưới tàng cây cổ thụ, hai vị bạch y nam tử, đứng trên tảng đá, thanh kiếm lạnh lẽo hướng về đối phương, hai ánh mắt giao nhau, sóng ngầm mãnh liệt.

"Khinh công giỏi lắm!" Lãnh Tuyệt Tâm mím chặt môi, không nhịn được nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt với cái nhìn khác xưa, rõ ràng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, khinh công cũng không thua cho hắn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên vẻ không kiên nhẫn. Cùng Lãnh Tuyệt Tâm quyết đấu cách xa chỗ khi nãy.

"Ngươi muốn thế nào?" Hắn lên tiếng, cái miệng nhỏ nhắn lạnh lùng nhếch lên.

"Muốn lấy lại công bằng cho Tây Nhi!" Lãnh Tuyệt Tâm ôm kiếm trước ngực, cười lạnh.

"Ngươi là gì của nàng, lấy thân phận gì mở miệng!" đôi mắt đen sáng lấp lánh của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo lại, khóe môi nhếch lên, trong vẻ tươi cười ngạo nghễ ẩn chứa sự tức giận nhìn Lãnh Tuyệt Tâm một cách khiêu khích.

"Ta là bằng hữu của nàng!" Lãnh tuyệt tâm không để ý vẻ trào phúng trong giọng điệu của hắn, thanh kiếm lạnh lùng vung lên trên không trung.

"Bằng hữu? bằng hữu thế nào?" ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên trở nên lạnh như băng, không mang theo một chút tình cảm nào.

"Chuyện đó ngươi không cần biết, ngươi chỉ biết rằng, người đả thương Lăng Tây Nhi, chính là kẻ thù của Lãnh Tuyệt Tâm ta!" Hắn hừ lạnh, trong ánh mắt có chút không kiên nhẫn.

"Nói cho ngươi biết một sự thật, Lăng Tây Nhi không phải là nha hoàn của ta, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay lại nhìn hắn nở nụ cười đầy tự tin, thoạt nhìn có vẻ phóng đãng không kềm chế.

"Ngươi... Ngươi nói gì?" Mũi kiếm có chút run run.

"Không rõ ràng sao? Ta lặp lại một lần nữa, Lăng Tây Nhi là thê tử của ta!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt đen lúng liếng tà ác liếc hắn một cái.

"Ngươi nói láo!" Lãnh Tuyệt Tâm gầm lên, không đợi Đoan Tuấn Mạc Nhiên trả lời thân thể chợt bay vút lên không trung, vừa đâm vừa chém xuất ra 49 chiêu kiếm đoạt mệnh. Đoan Tuấn Mạc Nhiên trong nguy hiểm nhưng không hoảng hốt không loạn, chỉ cần dùng một ngón tay đã thấy nhuyễn kiếm lạnh lẽo như con rắn màu bạc quấn lấy kiếm của Lãnh Tuyệt Tâm, hai thanh kiếm quấn chặt lấy nhau, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, sóng ngầm mãnh liệt.

"Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi chờ đã!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị mở miệng, ánh mắt tự tin giống như ma quỷ, hắn lạnh lùng nở nụ cười, đột nhiên phát hiện có thể dựa vào Lăng Tây Nhi đem dáng vẻ bệ vệ của Lãnh Tuyệt Tâm mạnh mẽ đè ép xuống!

Trong ánh mắt lộ ra vẻ âm độc, Lãnh Tuyệt Tâm không nói gì, khóe môi nhếch lên, kiếm trong tay xuất chiêu nhanh như sấm sét.

Quang cảnh giữa trưa, Thượng Quan Hi và Lâm Y Y còn đang tranh luận, Lăng Tây Nhi chống tay dưới cằm, nhàm chán nhìn con chim nhỏ bay ngang qua, rồi từ xa có con chim lớn bay lại.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng liếm liếm môi, đôi mắt to đen lúng liếng có chút mệt mỏi, võ công của Lãnh Tuyệt Tâm cũng không tệ, hai người đấu suốt ba thời thần, hắn thoáng chiếm thượng phong nhưng lại để người cứu Lãnh Tuyệt Tâm đi.

"Ngươi đã trở lại?" Lăng Tây Nhi kinh ngạc hô to một tiếng bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén vẻ vui mừng, trong giây phút này, nàng đột nhiên cảm thấy may mắn, nàng quan tâm chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không phải Lãnh Tuyệt Tâm...Quái lạ, tại sao nàng có cảm nghĩ như thế, trong lòng nàng không phải hận Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao? Nhưng mà lại hết lần này tới lần khác không muốn hắn gặp chuyện không may, nhưng còn Lãnh Tuyệt Tâm thì sao?

"Lãnh ..." Nàng nói lắp rồi, bởi vì vừa nhìn thấy trên thân kiếm của hắn có vết máu.

"Hắn còn sống tốt lắm!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn hừ lạnh, đem nhuyễn kiếm lau sạch sẽ, giắt trên lưng.

Lăng Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm cảm thấy thật may mắn, vậy tốt rồi, không người nào bị thương cả.

"Tuy nhiên trong mười ngày hay nửa tháng hắn không thể bước xuống giường được!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, sau khi thở phào nhẹ nhõm, phóng lên lưng ngựa.

"Ngươi...khiến hắn bị thương?" Lăng Tây Nhi hoảng hốt, bước tới sát bên hắn.

"Không sai, là hắn tự chuốc lấy!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ mi mắt, lạnh lùng nhìn quét qua Lăng Tây Nhi, từ đầu đến cuối nàng cũng không hỏi qua thương thế của hắn như thế nào, không phải sao?

"Ngươi..." Lăng Tây Nhi tức giận nhấc chân xoay người bỏ đi.

"Ngươi đi đâu?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn hỏi.

"Đi xem hắn!"

"Không cho phép!"

"Ta mặc kệ!"

"Ta nói không cho!" giọng điệu của hắn vô cùng không kiên nhẫn.

"Ta muốn đi!" Lăng Tây Nhi vẫn kiên trì.

Tiếp theo Lăng Tây Nhi cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên, sau đó bị ném lên ghế đệm trong xe ngựa, gương mặt búp bên lạnh lùng khiến người sợ hãi không kiên nhẫn trừng nàng.

"Ngươi..." Lăng Tây Nhi muốn cử động nhưng không thể nhúc nhích vì bị điểm huyệt.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, xoay người, muốn trèo lên ngựa nhưng do dự một chút sau đó bước lên xe ngựa ngồi cạnh Lăng Tây Nhi.

"Lên đường!" Hắn buồn bực hô to, dường như đang ẩn nhẫn điều gì.

"Dạ, gia!" Người phu xe vâng lệnh, xe ngựa từ từ lăn bánh.

"Yên Chi!" giọng nói của Lâm Y Y từ phía sau truyền đến, Tăng Tây Nhi chỉ có thể dùng đôi mắt to trừng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hi vọng hắn có lòng tốt giải huyệt cho nàng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm ngơ nhắm mắt lại, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, ngồi xuống chữa thương.

Hả? mắt Lăng Tây Nhi đảo qua, động tác này thường thấy trên TV mà, chẳng lẽ... Nàng nhìn trên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên, áo quần có chút lôi thôi, hắn không phải bị thương chứ? Nàng nháy nháy mắt, muốn tạm thời đền bù quan tâm hắn một chút lấy công chuộc tội, nhưng mà người nào đó không cho nàng cơ hội chuộc tội, thẳng đến khi xe ngựa dừng lại ở thành trấn kế tiếp, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mới uể oải mở mắt ra vươn tay giúp Lăng Tây Nhi giải huyệt.

"Ngươi bị thương à?" Lăng Tây Nhi đấm đấm cái lưng đau nhức.

Trầm mặc, nhìn thẳng phía trước, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo không lộ ra cảm xúc gì

"Cho ta xem..." Lăng Tây Nhi đặt bàn tay nhỏ bé lên tay hắn, nàng nhịn, giống như tai hoạ này là do nàng gây ra vậy, nhưng nàng có nói gì đâu, ôi ôi, có điều oan uổng mà!

Bầu không khí thật yên tĩnh, người nào đó mím môi, ánh mắt lạnh lùng, coi lòng tốt của Lăng Tây Nhi như rác rưởi ném vào thùng rác.

"Hey, Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta có ý tốt, quan tâm đến thương thế của ngươi!" Ôi, không nên như vậy nha, nàng chỉ có chút áy náy nho nhỏ thôi mà.

Ánh mắt hắn rốt cuộc chậm rãi nhìn nàng, lạnh lùng quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, ánh mắt lạnh băng khiến nàng hít một hơi khí lạnh, không chứ hả, không phải hắn muốn đem oán hận với Lãnh Tuyệt Tâm đổ hết trên người nàng nha? Nàng nuốt nước miếng, cẩn thận lùi về phía sau nhưng không may lưng đụng phải xe ngựa.

"Lăng Tây Nhi!" Hắn từ từ ngước lên, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng uy nghiêm vô cùng.

"Vâng?"

"Ngươi vĩnh viễn là Vương phi của ta!"

"Hù dọa!" Nói vậy là có ý gì?

"Đối với Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi nên hết hi vọng đi!"

"A?"

"Cả đời này nhất định hắn và ta thề không đội trời chung!" Nói xong, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, mở cửa bước xuống xe, phía dưới phu xe ân cần tiến lên giúp đỡ.

"Hả?" Lăng Tây Nhi ngơ ngác, nói vậy là có ý gì?

Nàng nghĩ muốn đuổi theo hắn để hỏi cho rõ, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã thong thả bước vào khách điếm, chỉ để lại một bóng lưng cô tuyệt, cùng những câu nói hoàn toàn không rõ ràng. Màn đêm buông xuống, ánh đuốc sáng rực, mọi người bận rộn một ngày bước đi thong thả ở trên đường, chọn lựa những thứ mình thích, những người buôn bán nhỏ và gánh hàng rong càng ra sức rao lớn, hết lòng mời chào khách hàng.

Lăng Tây Nhi nhìn cái thế giới mà trước kia hoàn toàn không thuộc về mình, đột nhiên có cảm giác an tâm, nàng dường như vừa tìm được một người có thể dựa vào, ngươi vĩnh viễn là Vương phi của ta... Làm Vương phi cũng không tệ, tốt xấu gì cũng có ăn có uống có chơi còn có vương gia để đấu võ mồm! Nhưng tại sao trong lời nói của hắn có đề cập đến Lãnh Tuyệt Tâm!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-144 )