Lăng Tây Nhi nổi giận
← Ch.054 | Ch.056 → |
"Những dấu kim này là do tiểu thư vì gấp may bộ quần áo này ..." Lăng Tây Nhi nghẹn ngào, nàng chưa từng thấy Lâm Y Y mạnh mẽ như vậy. Trước giờ tiểu thư luôn là người yếu đuối, không có chủ kiến, nhưng hôm nay vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên kiên cường hơn rất nhiều.
"Đúng vậy, trước kia ta biết thêu thùa một chút, nhưng khi bắt tay vào, mới biết thật ra không đơn giản chút nào!" Lâm Y Y đưa ngón tay lên môi, mút thật mạnh, sau đó đầu cũng không ngẩng lên và mũi kim trong tay không ngừng bay lượn.
"Tiểu thư..." Lăng Tây Nhi không biết làm sao mở miệng, nên ngăn cản tiểu thư hay giúp nàng?
"Tiểu thư, ta đến cùng may với tiểu thư!" Mặc dù đường kim mũi chỉ của nàng rất kém, nhưng vì...
"Không cần đâu, ngươi cũng biết tài vá may của mình kém như thế nào mà, cùng ta trò chuyện là được rồi, chỉ cần ngày hôm nay nữa thôi, buổi tối có lẽ sẽ hoàn thành! Yên Chi, nếu các ngươi đi trễ hơn một ngày thì tốt biết mấy!" Nàng từ chối ý tốt của Lăng Tây Nhi, không ngừng thì thào như tự nói với mình.
...
"Không cho đi!" Lăng Tây Nhi trở lại phòng, đem hành lý nhét dưới giường, sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn ngồi xuống.
"Ngươi vừa nói gì?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, do hắn cưng chiều nàng quá rõ ràng rồi sao? Nàng bắt đầu dám cãi lời hắn, không phải sao?
"Ta nói không cho đi, ít nhất hôm nay không thể đi!" Lăng Tây Nhi thấp giọng nói, hung hăng ôm hành lý vào ngực, hừ, nàng không tin hắn có thể ném mình trên xe giống như ném hành lý!
"Lý do!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngồi xuống, đôi mắt sắc bén không kiên nhẫn nhìn nàng.
"Không có lý do gì cả, ở lại, chỉ cần ngày hôm nay thôi!" Lăng Tây Nhi đáng thương cụp mắt xuống, khẩn cầu hắn, it nhất phải đợi tiểu thư may áo xong!
"Không có lý do?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi lẩm bẩm những lời này, mỗi chữ mỗi câu giống như những miếng băng từ đôi môi phấn hồng từ từ phun ra, sau đó im lăng, ánh mắt âm độc quét qua gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, đôi mắt lạnh lùng nheo lại, thân thể chậm rãi bước tới gần nàng.
"..." Lăng Tây Nhi khiếp sợ cụp mắt, hai bàn tay nhỏ bé dùng sức xoa xoa, trước lúc người nào đó mang nàng ra ngoài, khiếp sợ mở miệng:" Thật ra mỗi ngày ngươi ra ngoài làm việc, không có dịp thưởng thức phong cảnh trong thành, cảnh vật ở đây thật sự không tệ, nước chảy dưới cầu, mây bay trên đỉnh núi, đúng vậy, cảnh sắc thật tuyệt vời, không thôi chúng ta dành một ngày đi ngắm cảnh và mua sắm, luôn tiện thưởng thức những món ngon nơi đây, hơn nữa sẵn dịp..." Lăng Tây Nhi còn chưa dứt lời, người nào đó không kiên nhẫn phất bàn tay to "Ngày đầu tiên đến đây đã đi dạo rồi, ngươi quên sao?"
"Á..." Lăng Tây Nhi giật mình, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngu ngơ ngước mặt lên tươi cười, ôi ôi, đúng vậy, hắn còn mua vòng phỉ thúy cho nàng mà!
"Đi ra nhanh lên!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên đem tất cả hành lý ném về phía Lăng Tây Nhi, đứng bất dậy, hai tay chấp sau lưng.
"Chờ một chút!" Lăng Tây Nhi ném hành lý trên giường, vươn bàn tay nhỏ bé kéo tay hắn, thương cảm ngước mặt lên.
Trầm mặc, lần này Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thèm mở miệng, chỉ dùng đôi mắt âm độc lạnh lẽo trừng nàng, sau đó nhìn nhìn về phía cửa sổ đang mở. Ánh mắt đó giống như muốn cảnh cáo Lăng Tây Nhi, nếu nàng dám phản đối quấy rối một lần nữa, hắn nhất định sẽ ném nàng ra ngoài cửa sổ giống như ném hành lý vậy.
"Thật ra còn một số chuyện chưa làm, ngươi không muốn gia nhập Thiên Địa Thịnh nữa sao?" Lăng Tây Nhi đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt to chớp chớp cười hì hì mở miệng.
"Không cần nữa!"
Hử? Là ai từ đầu đòi sống đòi chết muốn bước chân vào xã hội đen, hiện tại dám nói không cần nữa!
"Cái kia, a. Đoan Tuấn Mạc Nhiên, còn nữa, ít nhất chúng ta chưa cùng tiểu thư và Thượng Quan Hi từ biệt một chút, như ăn cá uống rượu gì gì đó..."
"Không cần!"
"... Còn có Lãnh Phiêu Hương ngươi thích nhất... Không biết khi nào mới có dịp gặp lại, hay chúng ta.."
"Không cần!"
Trời ơi, nam nhân này ngoan cố hoài không đổi sao? Lăng Tây Nhi muốn nổi giận rồi!
"Còn lý do gì nữa?"
"Ta không muốn đi hôm nay!" Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn hét to, trời ơi, nàng thật sự muốn điên rồi, đời trước không biết nàng tạo nghiệt gì, xã hội hiện đại không ở, lại hồ đồ lạc tới thời cổ đại hoang dã, chuyện đáng thương nhất chính là đụng phải tên nam nhân dã man này....
"Ở lại, ngày mai đi!" Hắn đi nhanh ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Hử? Lăng Tây Nhi nghiêng đầu, ngoái ngoái lổ tai, vừa rồi tên ác ma kia nói gì? Ở lại? Ngày mai đi! Vẻ ngu ngơ tươi cười không ngừng tràn ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lăng Tây Nhi chớp chớp đôi mắt to đen láy, có một vấn đề quan trọng hơn khiến nàng suy nghĩ, nàng còn chưa tìm ra lý do thuyết phục, sao hắn đồng ý nhanh vậy?
Lăng Tây Nhi lập tức báo cho Lâm Y Y tin tốt này. Lâm Y Y vui mừng ôm Lăng Tây Nhi thật chặt, sau đó quay ngoắc người lại, cúi đầu gấp gáp may vá.
Cơm tối xong, vẻ mặt Lăng Tây Nhi trầm trọng nhìn những món sơn hào hải vị trước mặt ngẩn người. Nàng bĩu bĩu môi, cô đơn cụp mắt xuống. Ánh mắt cảm kích của tiểu thư khiến lòng nàng cảm thấy thêm nặng nề. Nàng không biết chuyện mình giữ Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại hôm nay, làm cho tiểu thư hy vọng là việc làm đúng hay sai!
"Tại sao không ăn?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, trước kia nếu trong những tình cảnh như thế này, âm thanh kinh khủng kia đã nổi lên rồi.
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi thật sự không thích tiểu thư sao?" Nàng buồn bã nhíu mày.
"Không thích!"
"Tại sao vậy, nếu không có sự xuất hiện của ta, hiện tại có lẽ nàng chính là Vương phi cưới hỏi đàng hoàng của ngươi!" Lăng Tây Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh."Vĩnh viễn không bao giờ!"
"Tại sao?" Cũng tốt, nàng là một nữ tử không ngại học hỏi kẻ dưới!
"Ta không thích!" Hắn gắp một miếng thịt kho tàu.
Tốt, đúng là một lý do đơn giản, có lẽ người hắn thật sự thích chỉ có Y Nhân kia! Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài một lần nữa.
"Không cần thở dài!"
"Ta thở dài có liên quan gì tới ngươi..." Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn nổi giận, cau mày, chống lại ánh mắt khiến người sợ hãi kia, "Hắc hắc!"Tiếng cười thật xấu hổ nha!
"Ta có thể nói cho tiểu thư biết thân phận thật sự của ngươi không?" Một lúc sau, Lăng Tây Nhi một lần nữa cẩn thận mở miệng.
"Không thể nói!" Hắn bưng chén cơm lên, lập tức và cơm vào miệng.
"Tại sao?"
Người nào đó không kiên nhẫn ngước mắt lên.
"Được rồi, ta sẽ không nói nữa, thật ra ta cũng sợ nói ra khiến tiểu thư đau lòng ... Nếu nàng biết ngươi chính là..." Ôi ôi, một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo bắn về phía nàng, Lăng Tây Nhi nhanh chóng ngậm miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vùi vào chén cơm, gắng sức không ngừng và cơm vào miệng.
"Ăn đi!" giọng nói lạnh như băng vang lên, sau đó đã thấy một miếng thịt kho tàu chợt bay tới. Nàng nhanh chóng tránh sang một bên làm miếng thit kho tàu nửa thịt nửa mỡ nhìn chảy nước miếng rơi vào trong chén cơm.
"Ừ!" Lăng Tây Nhi ăn không ngừng miệng gật đầu, phải mang ơn hắn rồi!
Một lúc sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên buông chén đũa, đứng dậy. Hắn bước tới mở cửa phòng ra "Lưu An còn đang ở Lâm phủ, nếu ta để lộ thân phận, Lưu An sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta cũng vậy!" Hắn nói xong, thong thả bước chậm rãi xuống lầu, hắn có thói quen đi dạo sau khi ăn.
Lăng Tây Nhi ngây người, cuối cùng gương mặt từ chén cơm ngước lên, nàng chớp chớp mắt, trợn mắt hồi lâu, đột nhiên nhớ lại đây là vấn đề nàng từng hỏi qua. Nàng nheo đôi mắt đen láy cười hắc hắc, xem ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không phải khó thuyết phục nha!
Màn đêm vừa buông xuống, đã nghe tiếng gõ cửa của Lâm Y Y. Ánh mắt Lăng Tây Nhi liếc nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang đọc sách dưới ánh đèn, đôi mắt hung ác nham hiểu nheo lại hừ một tiếng, dường như có vẻ không vui khi bị người làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn, sau đó tiếp tục nhìn chăm chú vào quyển sách.
"Cọc cọc!" Âm thanh có tiết tấu vang lên liên tục ngoài cửa phòng, Lăng Tây Nhi lặng lẽ đứng bật dậy bước tới mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa phòng, nét mặt Lâm Y Y rất vui vẻ cầm bộ quần áo mới tinh trong tay, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong.
"Tiểu thư tới rồi!" Lăng Tây Nhi dắt nàng vào, hiểu ý lui ra ngoài khép cửa phòng lại.
Mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thèm chớp một cái, vẫn nhìn chăm chú quyển sách trong tay.
"Nam Cung công tử..." Lâm Y Y nhỏ giọng gọi hắn, để quần áo trên bàn, ánh nến chiếu vào thân người mảnh mai duyên dáng phản chiếu trên tường càng có vẻ dịu dàng uyển chuyển.
"Nói!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, giọng điệu lạnh như băng khiến tâm tình Lâm Y Y cảm thấy hơi nặng nề.
"Nam Cung công tử đang đọc sách gì vậy?" Nàng cố nén vẻ không hài lòng, ánh mắt si mê ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn thật sâu, gương mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng mỉm cười yếu ớt, nàng bước đi uyển chuyển đến gần hắn, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
"Binh thư!"
"Vậy sao... Nghe nói ngày mai công tử lên đường phải không?" Nàng cố bỏ qua vẻ lạnh lùng xa cách trong lời nói của hắn, tiếp tục hỏi.
"Đúng!"
Lâm Y Y cụp mắt cười khổ, ánh mắt vừa không cam lòng vừa có chút bất đắc dĩ, không lẽ hắn chỉ có thể nhả ra từng chữ từng chữ một như vậy sao? Một câu hoàn chỉnh cũng không thèm nói với nàng?
"Tự tay ta may cho công tử một bộ quần áo, thủ công có chút thô sơ, xin công tử đừng chê!" Nàng đem quần áo đẩy tới trước, thấy hắn vẫn chăm chú nhìn quyển sách trong tay, ngay cả ngẩng đầu liếc nàng một cái cũng không có khiến nàng mất hết hy vọng. Lâm Y Y một lần nữa thở dài nhè nhẹ, từ từ xoay người.
"Lâm tiểu thư!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên rốt cuộc mở miệng nói ba chữ một lần khiến nàng cảm thấy vừa vui mừng vừa sợ hãi quay nhìn lại, ánh mắt long lanh đầy vẻ hưng phấn.
"Nghe nói ngươi gả cho Đoan Tuấn Vương gia phải không? Tại sao không gả?" Đôi mắt thật đen sâu thẳm dừng lại trên mặt nàng, khóe môi nhếch lên châm chọc.
"... Công tử biết?" Lâm Y Y cảm thấy có chút xấu hổ.
"Dĩ nhiên, liên hôn giữa Vương phủ và giang hồ, một chuyện lớn như vậy ai mà không biết?" Hắn cười lạnh, đứng dậy. Thân thể cao ngất chiếm ưu thế tuyệt đối đứng trước mặt nàng, che khuất ánh nến, tạo thành một bóng ma thật lớn, giống như từ trên cao phủ lấy nàng.
"Ta...Thật ra người gả cho Đoan Tuấn Vương gia là muội muội của ta..." Nàng không biết mở miệng thế nào, chỉ còn cách nói dối.
"Vậy à? Lâm tiểu thư không phải là con út của Lâm gia, Tam tiểu thư sao?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bàn tay to vươn tới. Tay hắn vuốt ve giống như đang thưởng thức mái tóc đen khiến lòng nàng rung động. Ánh mắt tà mị làm nàng muốn chạy trốn, nhưng có một sức hấp dẫn khác giữ chân nàng lại. Nàng nghĩ thầm hai người họ đã đụng chạm thân thể rồi không phải sao?
Nàng sợ hãi ngước mắt lên, hạ quyết tâm thấp giọng nói: "Nếu Nam Cung công tử đã hỏi vậy, Y Y xin nói thật, không sai, mối hôn nhân này là giữa ta và Đoan Tuấn Vương gia, nhưng Đoan Tuấn Vương gia kia là một ác ma giết người không chớp mắt, có người nào tình nguyện đem mạng sống của mình giao vào tay ác ma. Ta có một muội muội, nàng thay ta xuất giá, quả nhiên không lâu nàng bị ác ma kia khiến cho hoảng sợ bỏ chạy, hiện tại phải làm nha hoàn của người khác..." Nàng thấp giọng nói, nhất định không chịu nói ra tên của Lăng Tây Nhi.
"Đúng không?" vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng thêm lạnh như băng. Hắn cười lạnh, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào mắt nàng "Vậy bây giờ thì sao? Ngươi đang cùng ác ma nói chuyện không phải sao?"
"Ta...Tính tình của công tử tuy có chút lạnh lùng, nhưng công tử là ân nhân cứu mạng của ta? Công tử và ác ma kia nhất định không thể so sánh!" Lâm Y Y thấp giọng nói.
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hờ hững trầm xuống...
............
Sau hoa viên của khách điếm, Lăng Tây Nhi ngồi trong đình nghỉ mát, ngước mắt lên nhìn trời cao xa xa và những chùm sao sáng lấp lánh, trong lòng cảm thấy rất bối rối. Nàng phải nghĩ cách giúp tiểu thư cầu xin, hy vọng tiểu thư lần này có thể thành công khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên cảm động, nhưng mà... Nàng sờ sờ nơi trái tim mình, dường như có một cảm giác mâu thuẩn dâng lên, tại sao nàng nghĩ như vậy thì trái tim cảm thấy đau đớn và có điểm không thoải mái. Tiểu thư là người đối xử với nàng tốt nhất không phải sao? Đoan Tuấn Mạc Nhiên vốn là phu quân của tiểu thư, nàng nên được hạnh phúc? Nhưng mà...
"Hu hu...!" Bỗng nhiên có tiếng khóc nghẹn ngào từ xa truyền đến tai Lăng Tây Nhi. khiến thân thể nàng cứng ngắc, hoài nghi xoay người lại. Trong ánh sáng mờ ảo nhìn thấy người vừa khóc cả người run rẩy kia chính là Lâm Y Y, trên mặt tiểu thư nước mắt đầm đìa, thân thể nhỏ nhắn gục trên sàn lạnh băng, hai vai không ngừng run rẩy đang khóc rất đáng thương.
"Tiểu thư... Người bị gì vậy?" Lăng Tây bước tới dìu nàng lên. Lâm Y Y cau mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Nàng vừa nhìn thấy Lăng Tây Nhi thì khóc càng lớn hơn, cả thân hình dựa hẳn trên người Lăng Tây Nhi, nước mắt nước mũi tuôn ra như suối.
"Yên Chi... Hắn... Hắn đuổi ta đi... Hu hu..."
Lăng Tây Nhi giật mình, lửa giận dâng trào trong lòng, tỏ vẻ giống như đã hiểu rõ, đứng bật dậy, đôi mắt mở lớn giống như hai trái bóng bàn, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại thành hai nắm tay thật lớn. Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thật sự là quá rồi!
"Yên Chi... Ngươi làm gì vậy?" Lâm Y Y lau khô nước mắt, bị vẻ mặt ghét ác như kẻ thù của Lăng Tây Nhi làm cho hoảng sợ.
"Tiểu thư, ngươi ở đây chờ, ta đi báo thù cho tiểu thư!" Nàng hùng hổ bước lên lầu, rầm một tiếng đá văng cửa phòng, thở phì phì đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lười biếng ngước mắt lên, nhưng lập tức nhìn xuống quyển sách trong tay.
"Tại sao ngươi đuổi tiểu thư! Ngươi biết không, vì may quần áo này cho ngươi... Hả? Quần áo đâu?" Nàng tìm kiếm trên bàn và cả trên giường nữa.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thèm chớp mắt, bàn tay to vươn ra trực tiếp chỉ chỉ dưới chân, bộ áo quần mới tinh bị hắn giẫm thành giẻ lau.
Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu to một tiếng, nhặt quần áo dưới đất lên, lưng áo đã bị rách một lổ lớn, ánh nến vàng rực rỡ xuyên qua như đang cười nhạo nàng.
"Ngươi... Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi thật là quá đáng!" Nàng không kiên nhẫn hét to, tiến lên, nắm chặt áo của hắn, lời nói tuôn ra không ngừng như bắp rang "Ngươi có thể không thích tiểu thư, nhưng ngươi không thể không cho quyền người khác thích ngươi, có người thích ngươi, ngươi phải cảm thấy hạnh phúc và tự hào mới đúng? Có người thích ngươi chính là thưởng thức con người của ngươi, ngươi là tên ác ma, ngươi phải biết khó có người có thể thích ngươi, tại sao ngươi nhẫn tâm chà đạp tâm ý của tiểu thư, ta đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, từ trước đến nay nàng đều có người hầu hạ, cơm nước dâng tận miệng, không hề trải qua những khó khăn trong cuộc sống, nhưng hôm nay cố gắng may bộ quần áo này vì muốn làm ngươi vui, ngươi không hiểu khổ tâm của tiểu thư sao? Vì may quần áo này, trên tay nàng bị biết bao mũi kim châm, nhưng sao ngươi làm vậy? Ngươi không chỉ nói ra những lời làm tiểu thư đau lòng còn mang quần áo nàng khổ nhọc tạo thành vứt trên mặt đất. Ta biết ngươi sẽ phá hỏng nó, chỉ cần một chiêu của ngươi cũng có thể đánh vỡ một bức tường thành từng mảnh, huống chi là một bộ quần áo, nhưng ngươi có thể dùng sự lợi hại của mình tùy tiện dẫm nát lòng của một nữ tử yêu thích ngươi sao?Ngươi chính là một tên ma quỷ, một ma quỷ không còn gì để nói!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi đỏ bừng vì giận dữ, nàng nói luôn miệng, không ngừng khiển trách Đoan Tuấn Mạc Nhiên, từ chuyện bắt nàng ngủ trên ghế, đi nhà vệ sinh, giết người chém thành hai khúc, đến chuyện của Lâm Y Y. Nàng đem tất cả từ đầu tới cuối nói hết một lần, cuối cùng, vì quá mệt cảm thấy vô lực ngã ngồi trên ghế, chợt thấy một chén trà nóng đưa đến trước mặt nàng "Uống một hớp cho thông cổ rồi nói tiếp!"
"Hả?" Lăng Tây Nhi kinh ngạc mở mắt thật to. Giọng nói nhàn nhạt, hơn nữa vẻ mặt cũng nhàn nhạt, Lăng Tây Nhi hoài nghi người nàng mắng và muốn giáo huấn chẳng lẽ không phải là tên khốn kiếp Đoan Tuấn Mạc Nhiên trước mặt sao? Tại sao vẻ mặt hắn lại bình thản như vậy, giống như nàng đang chửi mắng một bức tường chứ không phải hắn.
"Ngươi... Ngươi..." Lăng Tây Nhi nói gần hết hơi rồi, nàng hung hăng chỉ vào gương mặt đáng ghét của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.
"Cảm thấy nóng không? Muốn ta mở cửa sổ ra?" Hắn tiếp tục lạnh nhạt mở miệng, bước tới mở cửa sổ.
"..." Lăng Tây Nhi không nói gì, thật sự muốn nhảy ra cửa sổ, trời ơi, khiến nàng tức chết mà! Chỉ lầu hai thôi, lỡ té xuống không chết làm sao bây giờ?
"Coi chừng đứt hơi nha, mặt của ngươi hồng quá!" Khuôn mặt tuấn tú phóng lớn trước mặt nàng đang nhìn gương mặt nhỏ nhăn một cách dò xét.
"Mũi của ngươi cũng bị lệch kìa!"
"..."
"Môi đỏ quá, a, chảy máu rồi, là vừa mới bị sao?"
"..."
"Mũi phập phồng, hô hấp không cần dùng sức như vậy!"
"..."
"Ai.. , da tay cũng nóng quá, ngươi cần nước lạnh hạ nhiệt không?"
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên!" Lăng Tây Nhi vùng đứng lên dường như muốn nổi điên rồi, hai mắt đỏ ngầu. Nàng nghĩ suốt rồi, nhất định không chịu thua, cũng không nhảy lầu. Trái lại nàng muốn đụng vào người tên nam nhân chết tiệt trước mặt, muốn đâm chết hắn.
Trong phòng truyền ra tiếng hét thê thảm, mơ hồ không rõ đó là tiếng của Lăng Tây Nhi hay Đoan Tuấn Mạc Nhiên ... Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ, bóng cây lay động, nếu không kể đến tiếng hét thê thảm đó, thật là một đêm hoàn mỹ.
.........
Ngoài cửa phòng, thân thể Lâm Y Y chợt ngã trên mặt đất. Nàng chỉ muốn trở lại ngăn cản Yên Chi, nhưng vô tình nghe thấy điều không nên biết. Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Yên Chi nói tên hắn là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khóe miệng nàng nhếch lên, đột nhiên tiếng cười lạnh quái dị thoát ra từ môi nàng, "Mối hôn nhân này sẽ ảnh hưởng cả đời của tiểu thư, tiểu thư trăm đường không thể từ chối." Những lời nói của thầy tướng số như còn vang lên trong đầu. Nàng nhìn xuống, chậm rãi giơ hai bàn tay lên, là do nàng đem hạnh phúc đẩy ra cửa, hắn chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên...
← Ch. 054 | Ch. 056 → |