← Ch.55 | Ch.57 → |
Kẹt!
-Trời ơi, sao Thanh Tùng phải bế nó làm cái gì hả cháu? - Mẹ nó mở cửa ra, thấy cái cảnh "phản cảm" này thì chợt nói, rồi còn thấy hắn đang "lõa thể" thế này thì không thế nào mà mẹ nó có suy nghĩ trong sáng được.
-Dạ, tại Quỳnh bị trẹo chân thôi ạ! - Hắn cười cười rồi bế nó đặt xuống ghế Sofa.
-Đi đứng kiểu gì mà lại trẹo chân hả cái con quỷ sứ kia? - Đi lại gần, mẹ khẽ ấn đầu nó một cái và mắng xối xả - Làm Thanh Tùng phải bế về mà không ngại gì hả cái con mặt dày như mặt thớt kia.
"Con quen luôn rồi mẹ ơi, có gì mà phải ngại đâu?"
Thầm nghĩ xong thì nó chu mỏ lên mà cãi:
-Mẹ kì thật đấy! Con trẹo chân, không thương con thì thôi, giờ lại mắng con à? Huhu... con khóc cho mẹ xem! Huhu... Chân con sưng vù lên rồi đây nè...
-Ơ hay nhỉ, con gái con đứa như mày mà tao thèm thương hả, khóc thì khóc đi, mẹ mày mặc kệ!? - Nói vậy thôi chứ mẹ nó đi vào bếp để tìm đồ băng chân lại cho nó, hắn cũng lăng xăng chạy theo.
Xoẹt!
Xoẹt!
-Bác ơi, cho cháu mượn một cái khăn sạch được không ạ? - Đang tìm tòi cái gì đó, hắn mở tung mấy cái tủ ra, xong thì chẳng thấy thứ mình cần nên mới hỏi mẹ nó. Cứ cái đà này thì hắn phá hết đồ trong nhà nó luôn quá - Với lại cho cháu xin ít đá và một cái chậu là được rồi ạ!
-Của cháu đây? - Mẹ hắn đi vào tủ lạnh lấy đá xong quay vào nhà vệ sinh lấy khăn và chậu rồi đưa tận tay hắn và hỏi - Cháu cần những thứ này để làm gì vậy?
Nở một nụ cười tươi, hắn trả lời:
-Cháu định lấy đá để chườm chân cho Quỳnh thôi ạ, chân sưng thế kia chắc là đau lắm! Mà thịt bò cháu để trên bàn đó ạ!
-Ừ, bác biết rồi!?
Bê đồ dùng ra ngoài, hắn lấy ghế ngồi rồi tỉ mỉ đặt chân nó lên đầu gối mình và bắt đầu chườm đá cho nó. Đá được hắn cho vào trong khăn nên cũng chỉ có cảm giác dần dần lạnh thêm thôi, chắc tại chiếc khăn ấy hơi dày. Nó kêu nhỏ, chỉ là những tiếng ú ớ xuýt xoa, nhìn hắn lúc này, nó có một cảm giác lạ lùng vô cùng.
-Haha...
Bỗng nhiên nó bật cười lớn, không phải tự nhiên đâu nhé mà chỉ tại hắn vừa chườm đá lại vữa... để những ngón tay lên bàn chân nó tạo ra cảm giác nhột không thể nào mà tả được. Dù là nó cưới đáy nhưng rồi cứ lườm hắn đến cháy cả da mặt cũng chẳng có ăn thua gì hết.
Bốp!
Chân thì đau thật đấy nhưng nhột vậy làm sao ngồi im được, nó chẳng còn cái suy nghĩ gì nữa mà thẳng chân đạp vào mặt hắn, nếu nó nhớ không nhầm thì cảnh này đã xảy ra vào đêm qua rồi nhỉ? Mắt hắn trợn trừng lên rồi quát nó không tiếc lời:
-Sao cưng đạp chân vào mặt anh? Gan to ha?
-Tại anh chọc tôi thôi! Mà sao trước mặt mẹ tôi không gọi là cưng đi! Sợ cơ à? - Trêu ngươi hắn, nó lè lưỡi.
-Thích ăn đòn à? - Giơ tay lên, tính cốc vào đầu nó một nhát thì chợt tiếng mẹ nó gọi hỏi muốn ăn gì để mẹ nó làm nên hắn dường như đã mất hết hoàn toàn cơ hội... đánh nó. Đến lúc mẹ nó đi rồi thì hai người cứ thế mà cãi nhau suốt một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, đúng là chẳng thương tiếc ca -lo trong miệng mình gì hết.
Cộp!
Cộp!
Ba nó đi từ trên tầng xuống, thấy hai đứa như vậy thì hỏi:
-Hai đứa làm gì mà cãi nhau um xùm vậy?
-Không có gì đâu ạ! - Cả hai cùng đồng thanh nhưng trong khi đó thì vẫn trợn hỏa nhìn nhau.
-Ừ, vậy vào ăn cơm đi! Bà nó ơi, cơm được chưa? - Gật đầu, ba nó đi vào trong bếp.
-Được rồi đó, ba người vào ăn cơm đi!
Bữa cơm của nhà nó không quá cao sang nhưng được bày trí rất đẹp mắt, món thịt bò sốt vang được đặt ở chính giữ, ngoài ra còn có cá rán, trứng chiên và thịt kho tàu nữa, nó trông mà phát thèm rồi đây.
Ring!
Ring!
-Xin lỗi cả nhà, con ra ngoài nghe điện thoại! - Tiếng chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên, hắn xin phép ra ngoài xong, khoảng năm phút sau quay trở lại thì nói - Cháu xin lỗi, cháu có việc nên phải đi rồi! Mong sẽ có dịp ăn với các bác lần sau ạ! Cháu chào bác.
Chẳng để ai nói một câu gì thì hắn đã bỏ đi biệt tiêu luôn, nó cũng chẳng thèm bận tâm, cố lệt cái chân để vào trong phòng ăn. Ba người còn lại đành ngồi ăn vậy thôi.
Sau bữa cơm.
-No quá, con ra xem tivi nha ba mẹ! - Ăn xong trước, nó lại tiếp tục lê lết thân hình ra phòng khách, rót một cốc nước rồi bật đại một kênh nào đó trên tivi lên xem.
Trên tivi bắt đầu phát ra tiếng người nói.
"-Xin giới thiệu với mọi người, đây là cô Yến Như! Sau này sẽ thay ông chủ tich của chúng ta tiếp quản công ty DCT!? Còn người bên cạnh cô ấy lúc này đây chính là chồng tương lai của cô ấy... anh Thanh Tùng!
-Anh sẽ yêu cô Yến Như chứ ạ?
-Tất nhiên rồi, điều đó không thể thay đổi khi không ai có thể thay thế cô ấy trong lòng tôi!"
Đang mải móng rót nước thì nó nghe thấy tên Yên Như và hắn, trong đầu liên tục mong muốn là không phải, chỉ là tên người với người giống nhau mà thôi, nhưng việc gì đến cũng phải đến mà thôi... người trên tivi lúc này, chính là hắn.
"Không phải!? Chắc chắn là không phải đâu! Có sự nhầm lẫn ở đây sao? Cái cảnh này là điều mình từng muốn mà... nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi! Tim mình đang co thắt lại từng hồi... đau quá... Đừng đối xử với tôi như vậy chứ! Tại sao vậy?"
Choang!
Hết chương 19
← Ch. 55 | Ch. 57 → |