Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 1233

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 1233
Thủy thổ bất phục
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Bên ngoài côn trùng kêu chi chi, trong sân mấy người đang nói chuyện, không khí ấm áp và an nhàn nói không nên lời.

Minh Cẩn nghe xong toàn bộ câu chuyện nhịn không được nói ra: "Cha thật tốt, mẹ không nói với chúng ta những chuyện đã qua này! Cô cô, có phải mẹ là đối với cha có chút quá độc ác hay không, làm cho cha không công bị khổ nhiều như vậy?"

Minh Duệ cho rằng là nên, vàng thật không sợ lửa. Cũng bởi vì bị chịu khổ nhiều như vậy mới khiến cho mẹ mở lòng ra. Nếu không thì với địa vị cùng tính tình của mẹ, rất khó có được tâm hồn thiếu nữ của mẹ đâu.

Hạ Dao vuốt cái trán Minh Cẩn: "Minh Cẩn, không thể trách mẹ con. Mẹ con khi còn bé quá khổ rồi, người vô liêm sỉ kia đều không xứng làm ông ngoại gì, làm cho mẹ con không tin nam nhân, cũng rất khó tin tưởng người khác. Nếu không phải cha con kiên trì nhiều năm như vậy, cũng không thể khiến cho mẹ con cam tâm tình nguyện gả đâu. Minh Duệ, Minh Cẩn, mẹ con có hôm nay không dễ dàng gì. Cho nên nàng sẽ không để cho mình có việc. Nàng nhất định sẽ bình an. Tướng quân cũng không nỡ xa các con. Minh Duệ, Minh Cẩn, các con phải tin tưởng Quận chúa và Tướng quân, biết không?"

Minh Duệ gật đầu.

Minh Cẩn cũng gật đầu mạnh.

Hạ Dao vừa cười vừa nói: "Đều là bé ngoan. Đi ngủ đi." Hai hài tử nghe xong câu chuyện tình yêu của cha và mẹ, lúc trở về vẫn còn đang suy nghĩ về câu chuyện mà Hạ Dao nói.

Minh Duệ nằm ở trên giường nghĩ đến lời Hạ Dao nói, không nhịn được cười lên, khó trách mẹ đối với cha yên tâm như vậy, hoá ra cha đối với mẹ tình sâu như thế, làm hại hắn còn một mực lo lắng cha ở biên thành nạp tiểu thiếp, đến lúc đó sinh mấy nhi tử nữ nhi thứ xuất trở về phá hư một nhà hòa thuận vui vẻ. Mấy năm đó thật đúng là lo lắng vô ích rồi. Mẹ đã gạt không nói, nhưng mà trong lòng Minh Duệ cũng rất an tâm. Trong nhà không có những người chướng mắt kia thật sự rất thoải mái.

Minh Cẩn lôi kéo tay Minh Duệ: "Ca, không ngờ cha đối với mẹ tốt như vậy. Mẹ cũng thực có thể nhịn được, chỉ nhìn xem cha chịu nhiều khổ như vậy đều không nói. Mẹ kính miệng thật." Cái này kỳ thật cũng không thể trách Minh Cẩn thấy bất công cho cha, chỉ cần là người nghe xong câu chuyện này thì đều đứng về phía Bạch Thế Niên. Bởi vì chỉ dựa vào nghe được câu chuyện này, xác thực sẽ nghĩ Ôn Uyển là một nữ nhân quá nhẫn tâm.

Minh Duệ cười cười, thật lâu không nghe được Minh Cẩn nói chuyện vui vẻ như vậy. Nhưng mà cậu không đồng ý với cách nhìn của Minh Cẩn, dù sao Minh Duệ cũng nghĩ rộng hơn Minh Cẩn một chút: "Mẹ thân phận tôn quý, cha lại ở bên ngoài chiến tranh rất dễ dàng bị thương. Mỗi ngày đều phải kinh hãi lạnh mình sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ban đầu mẹ không muốn cũng rất bình thường đấy. Nhưng mà cũng là cha kiên trì, chân thành sở chí, kiên định. Mẹ mới cam tâm tình nguyện gả cho cha. Đây cũng là duyên phận của cha và mẹ."

Minh Cẩn lầm bầm nói: "Nhưng mà mẹ đều nói không nhớ cha. Đệ rất nhớ cha, mỗi ngày đều nhớ." Cha tốt như vậy, sao mẹ có thể không nhớ cha chứ? Mẹ quá nhẫn tâm rồi.

Minh Duệ lắc đầu: "Đệ...đồ ngốc này. Mẹ làm sao lại không nhớ cha chứ. Chẳng lẽ đệ không thấy mỗi lần mẹ nhìn bức họa của cha đều ngẩn người cả buổi mới phục hồi tinh thần trở lại sao? Có nhiều lần, ta đều trông thấy mẹ nhớ cha nhớ đến trốn ở trong chăn thầm khóc đấy. Chỉ là ở trước mặt chúng ra, mẹ không muốn thừa nhận. Mẹ so với đệ còn nhớ cha hơn" Chuyện nhớ thì khẳng định nhớ đấy, nhưng mà trốn ở trong chăn khóc thì có hơi khoa trương. Ôn Uyển nhớ quá thì sẽ ôm hài tử nói chuyện để chuyển dời sự chú ý.

Minh Cẩn thật sự ngẫm nghĩ, hình như là có chuyện như vậy. Minh Cẩn nói thầm mẹ cũng thiệt là, nhớ cha thì cứ nói, ở trước mặt hắn thì có cái gì phải giấu diếm chứ.

Minh Duệ nghe Minh Cẩn nói thầm có chút buồn cười. Mẹ là người lớn, làm sao có thể nói với nhi tử là nhớ cha các con chứ. Nhưng mà thấy Minh Cẩn lại khôi phục sinh cơ, Minh Duệ cảm thấy rất khoan khoái "Ngủ đi. Sáng ngày mai phải dậy sớm luyện công." Hai người mỗi ngày gà gáy thì bắt đầu luyện công, không cần người gọi.

Hạ Dao đợi sau khi hai hài tử ngủ rồi, cũng trở về trong nhà. Hai gian phòng thông nhau, có gió thổi cỏ lay gì bọn hắn đều biết rõ, cũng không cần gác đêm.

Võ Tinh cười nói với Hạ Dao ở trên giường: "Nàng đem chuyện của Quận chúa kể rõ ngọn nguồn cho Minh Duệ cùng Minh Cẩn biết rõ. Coi chừng sau này trở về Quận chúa trở mặt với nàng." Câu chuyện này làm cho vị trí Bạch Thế Niên được nâng cao lên, lại giẫm Ôn Uyển xuống. Đến lúc đó hai hài tử khẳng định khẩn trương bảo vệ cha. Quận chúa khẳng định không cho Hạ Dao yên thân.

Hạ Dao vừa cười vừa nói: "Yên tâm, ánh mắt Quận chúa sẽ không nhỏ hẹp như vậy. Huynh không phát hiện ra, sau khi hai hài tử nghe xong ta kể chuyện của tướng quân và quận chúa. Trên mặt đều đã tươi cười, trong khoảng thời gian này nhìn thấy bộ dáng bọn nhỏ mặt ủ mày chau tâm sự nặng nề, ta thật lo lắng sẽ hỏng mất. Hôm nay thấy bọn nhỏ đều thả lỏng rồi, ta nhìn thấy cũng thoải mái hơn."

Hạ Dao nằm một lúc, nhưng không ngủ được, lôi kéo Võ Tinh bên người hỏi: "Võ Tinh, hôm nay Minh Duệ nói với ta hi vọng ta trở lại bên cạnh Quận chúa. Ta thiếu chút nữa đã đồng ý rồi. Mặc dù ta nói chắc chắc, nhưng mà vẫn còn có chút lo lắng." Nói thì dễ dàng, nhưng mà trong lòng không thể tránh được lo lắng.

Võ Tinh đối với những lời Hạ Dao nói với hai hài tử đều nghe vào trong tai: "Yên tâm đi! Minh Duệ và Minh Cẩn không ở bên cạnh, nếu thực sự xảy ra vạn nhất. Quận chúa muốn chạy trốn khỏi kinh thành không phải việc khó gì."

Hạ Dao sầu lo nói: "Ta tin tưởng Quận chúa có thể thoát đi kinh thành. Ta lo lắng là lo lắng Quận chúa không muốn thoát khỏi kinh thành. Đến lúc đó nếu thực xuất hiện bạo loạn, Quận chúa khẳng định phải lưu ở kinh thành trấn thủ cục diện, củng cố hậu phương. Đây mới là chuyện ta lo lắng nhất."

Võ Tinh nghe xong ôm Hạ Dao vào ngực, vỗ vỗ lưng của nàng: "Không cần lo lắng. Chúng ta ở bên người Quận chúa nhiều năm như vậy, đều hiểu rất rõ tính tình của nàng. Nếu như Quận chúa không nắm chắc thì sẽ không ra tay, vừa ra tay sẽ làm cho địch lâm vào chỗ chết. Về phần an toàn, nàng lại càng không cần lo lắng, Hoàng Thượng cấp 1500 tinh binh là để bảo vệ an toàn cho Quận chúa. Trong kinh thành mặc kệ loạn thành cái dạng gì, quận chúa cũng không có việc gì đâu." Tính tình của Ôn Uyển, lời nói không dễ nghe chính là một con rắn độc âm thầm trong tối. Ừm, nói sai rồi, là một con rắn độc ngoài sáng, ngươi giết không được hắn, chỉ có thể phòng bị thôi. Thế nhưng phòng bị cũng không có khả năng lúc nào cũng phòng bị. Nếu nàng cắn ngươi một ngụm, thì ngươi sẽ mất mạng.

Ôn Uyển không biết mình ở trong mắt Võ Tinh, được coi là một con rắn độc. Nếu như biết rõ thì không thể không thổ huyết. Rắn độc là để hình dung người ác độc, sao có thể hình dung nàng chứ? Nàng là người thiện lương cỡ nào á?

So với việc Minh Duệ và Minh Cẩn buông lỏng. Thì Bạch Thế Niên lại buồn bực. Vì sao? bởi vì hoàng đế sinh bệnh rồi. Nguyên nhân là gặp gió lạnh rồi bị phong hàn, sau đó thủy thổ bất phục, thoáng chốc ngã bệnh. Dù rèn luyện thân thể thế nào, đến cùng cũng đã sống an nhàn sung sướng hơn mười năm, cộng thêm tuổi cũng lớn rồi, thoái hóa (mấu chốt là tuổi lớn rồi sức đề kháng thấp đi).

Nhưng mà cũng may thái y nói không có việc gì, dưỡng mấy ngày sẽ khoẻ lại. Cũng ở thời điểm này, thư của Ôn Uyển đã đến. Sau khi Bạch Thế Niên xem xong thư, đi Long trướng gặp Hoàng đế. Khí sắc của Hoàng đế không tệ, nhìn thấy Bạch Thế Niên sắc mặt ngưng trong tiến đến, liền tựa mình ở bên cạnh mép giường: "Xảy ra chuyện gì?"

Bạch Thế Niên có chút thở dài: "Ôn Uyển nói, những nghịch tặc ẩn dấu trong kinh thành vẫn không có động tĩnh. Những mà Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử lại rục rịch. Ôn Uyển có chút bận tâm..." Ôn Uyển lo lắng họa từ trong nhà. Nhưng mà lời này Bạch Thế Niên khó mà nói ra được.

Hoàng đế nhận được tin tức sớm hơn Bạch Thế Niên. Cho nên không có ngạc nhiên, đối với chuyện Ôn Uyển lo lắng, hoàng đế cũng biết, chỉ có thể nói bọn hắn nếu như thật sự dám nổi tâm tư như vậy, chết cũng không có gì đáng tiếc.

Hoàng đế đối với chuyện xuất hiện hạn hán, cũng không lo lắng nhiều lắm. Tuy hạn hán nhưng không quá nghiêm trọng. Ít nhất không có nghiêm trọng như cái lần hắn vừa đăng cơ kia. Cộng thêm có các loại lương thực như khoai lang khoai tây, những cây nông nghiệp này đều chịu được khô hạn, chỉ cần triều đình lại cấp thêm một số khoản tiền xuống dưới giúp đỡ. Dân chúng vẫn có thể chống chọi qua ngày được. Đây cũng là nguyên nhân Ôn Uyển lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Bởi vì tình hình hạn hán không quá nghiêm trọng, không sợ lỡ có sai lầm gì.

Tin tức hoàng đế sinh bệnh, không dấu diếm được. Tin tức này rất nhanh truyền đến kinh thành. Chuyện Ôn Uyển lo lắng rốt cục đã xảy ra. Ở biên thành, bệnh tình của hoàng đế đã tốt được hơn phân nửa rồi. Nhưng mà truyền đến kinh thành, lại thành hoàng đế bệnh không đứng dậy nổi, có khả năng băng hà (đây chỉ là trong bụng mỗi người phỏng đoán thôi, không ai có lá gan nói ra).

Ôn Uyển nhận được tin tức liềnhỏi Hạ Ảnh: "Bên chỗ Ám vệ có tin tức gì không? Có tra được thủ lãnh phía sau hay không?" Ôn Uyển án binh bất động, là vì muốn bắt được người ẩn núp trong bóng tối. Đáng tiếc, mấy người bị theo dõi đều không có dị động gì. Nếu không phải vì có chút đáng nghi, Ôn Uyển thật hoài nghi mình là đa tâm rồi.

Hạ Ảnh lắc đầu. Những người này yên tĩnh đến thần kỳ, Hạ Ảnh thật không biết vì sao những người này bảo trì bình thản được như vậy.

Ôn Uyển xoa xoa huyệt Thái Dương, người phía sau lưng này đến cùng là người nào ah? Làm sao có thể trấn định như thế. Một chút dấu vết để lại cũng không có, bọn hắn rốt cuộc là dựa vào cái gì để truyền tin tức.

Hoàng đế bệnh nặng, vui mừng nhất không ai qua được một đoàn người của thái tử. Ngẫm lại, hoàng đế mà mất, thái tử thân là thái tử một quốc gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Bọn hắn cũng là nước lên thì thuyền lên, quan to lộc hậu, vinh hoa phú quý, dễ như trở bàn tay.

Ôn Uyển nhìn thấy có tin tức: "Đi, gọi Linh Đông tới." Khoảng thời gian này, Ôn Uyển đều mang Linh Đông theo bên người. Linh Đông mười tuổi rồi, bây giờ Ôn Uyển bắt đầu để cho hắn tiếp xúc chính vụ.

Linh Đông đến cung kính hành lễ: "Cô cô."

Ôn Uyển gật đầu, để cho hắn ngồi xuống, rồi đưa đồ vật trong tay cho Linh Đông. Đợi Linh Đông xem xong rồi hỏi: "Linh Đông, hoàng gia gia con bị bệnh. Con cảm thấy phụ vương con nên làm như thế nào mới là tốt nhất?"

Linh Đông ngạc nhiên, nhìn Ôn Uyển một cái, cúi đầu xuống suy nghĩ kỹ một hồi mới lên tiếng: "Cô cô, con không biết." Cậu thật sự không biết.

Trên mặt Ôn Uyển không có biến hóa: "Là không biết hay là không dám nói. Bên cạnh phụ vương của con, lung lạc được không ít người tài ba chí sĩ. Đáng tiếc..." Đáng tiếc nên dùng thì không dùng, không nên dùng thì tất cả đều trọng dụng rồi. Lần này khẳng định sẽ gây ra không ít phân tranh.

Trên mặt Linh Đông lộ vẻ sợ hãi: "Cô cô..."

Ôn Uyển cũng không nói nhiều với Linh Đông "Phải nghĩ kỹ, những chuyện này con nhất định phải suy nghĩ thật kỹ. Thân ở trong nhà đế vương, những điều này dù con trốn tránh cũng không được, nhất định phải đối mặt."

Linh Đông cẩn thận hỏi: "Cô cô, phụ vương sẽ gặp nguy hiểm chứ?" Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Nếu như thái tử có chuyện gì, hắn khẳng định cũng khó có thể bình an.

Ôn Uyển biết rõ ý trong lời nói của Linh Đông. Nguy hiểm này không phải nói có nguy hiểm đến tính mạng, mà là chuyện lần này phải chăng có nguy hiểm: "Cô cô không biết." kỳ thật trong lòng Ôn Uyển biết rõ, nếu như hoàng đế bình an trở về, thái tử khẳng định không thể chết già. Nhưng mà những lời này Ôn Uyển còn không thể nói ra miệng. Bởi vì cho dù nàng biết rõ hoàng đế vô sự, cũng không dám nói ra khỏi miệng. Đường là thái tử tự chọn. Năm đó cung biến những hành động của thái tử đã cắm xuống ngực hoàng đế một cây gai, đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay hoàng đế một mực áp chế thái tử. Lần này nếu thái tử dám có hành vi vượt quá, hoàng đế sẽ không tha cho thái tử. Chỉ là, nếu thái tử bị phế đi, vậy tương lai của Linh Đông sẽ càng thêm gian nan.

Ôn Uyển thở dài một tiếng, sớm biết như vậy, lúc trước còn không bằng tùy tiện chọn một hoàng tử hoặc là hoàng tôn không được coi trọng khác. Dù sao vẫn còn hơn hiện tại phải vì tương lai của Linh Đông mà lo lắng. Ngàn vàng khó mua sớm biết như vậy. Bây giờ chỉ có thể hi vọng thái tử đừng làm xằng làm bậy mà thôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1359)