Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 1038

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 1038
Tỉnh lại (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Đoàn người của Hạ Ảnh cùng Võ Tinh ngày đêm kiên trì mà lên đường, mỗi lần tới trạm dịch đều thay ngựa ở trạm dịch, bởi vì dạng lên đường này những người không đủ mạnh mẽ cường hãn thì không thể chịu nổi chứ đừng nói là ngựa nữa. Cho nên cần phải thay ngựa, vì bọn hắn dùng đặc quyền nên trạm dịch cũng đổi cho bọn hắn ngựa tốt nhất.

Cứ lên đường như vậy thì buổi tối không nhất định có thể tới được trạm dịch nên thường xuyên phải ở bên ngoài, may là có đeo theo lều trại cùng với hai lều nhỏ nên phần lớn thời gian buổi tối là ăn lương khô, chỉ cần có thời gian thì Hạ Nhàn sẽ săn thú nướng hoặc đồ vật hoang dã làm cho bọn họ ăn. Tháng mười là thời kỳ săn thú tốt nhất. Mấy người Võ Tinh cũng chỉ mất một chút thời gian là được, chỉ cần trên núi có con mồi, họ nhất định có thể bắt được.

Nếu là rừng núi hoang vắng, không có sinh vật hoang dã thì nàng lấy ra chiếc bình nhỏ mà thường đeo bên người, nấu chút canh nóng cho mọi người ăn cùng với lương khô với nhau. Ngày ngày săn lấy mấy con thỏ, lột ra rồi rửa và nướng lên.

Hạ Ảnh và Hạ Nhàn cùng nhau nướng thỏ, nhìn thỏ rồi thất thần một chút. Hạ Nhàn nhận lấy thỏ ở trong tay Hạ Ảnh đưa cho Võ Tinh nướng: "Đừng lo lắng. Tướng quân không có việc gì." Có thể làm cho Hạ Ảnh thất thần, chỉ có an nguy của Tướng quân. Đáng tiếc hiện tại lo lắng cũng vô ích.

Hạ Ảnh cười khổ: "Không thể không lo lắng. Ta ở bên cạnh Quận chúa mười lăm năm rồi. Trước kia Quận chúa gặp phải những việc khó khăn còn lớn hơn nữa, giống như lần đó trúng độc, Quận chúa biết rõ là sẽ chết nhưng lại có thể thản nhiên đối mặt. Không có một chút sợ hãi, thật sự giống như tử vong đối với nàng chẳng qua cũng chỉ đơn giản giống như đi ngủ vậy. Còn có lần ám sát đó, quận chúa trở lại cũng thành một người giống như không có chuyện gì. Nhưng lần này thì Quận chúa lại hoàn toàn rối loạn tay chân, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy Quận chúa có ý hoảng loạn kinh sợ như vậy. Ta lo lắng là nếu Tướng quân thật có chuyện gì thì Quận chúa có thể sẽ suy sụp. Năm đó tiên hoàng băng hà, Quận chúa thiếu chút nữa suy sụp rồi. Tướng quân lại còn là trượng phu của Quận chúa......"

Hạ Nhàn thoáng ngừng lại, lật lại miếng thịt ở trong tay, rắc muối lên. Đây chính là chỗ tốt của nữ đầu bếp, ở trong trạm dịch cũng bảo người chuẩn bị muối, đồ gia vị và mấy thứ khác cho nàng. Cũng may trên đường có thể làm đồ ăn, đường đi đòi hỏi chạy xa như vậy cần rất nhiều đồ ăn, lương khô sợ là cũng không thể chống đỡ được.

Hạ Nhàn ướp muối xong. Tiếp tục đặt ở trên lửa nướng: "Ngươi lo nghĩ nhiều rồi, Tướng quân không có việc gì." Phải cho mình một niềm tin. Nếu không, bọn họ còn vội vàng đi đường để làm gì.

Hạ Ảnh quay đầu, nhìn Hạ Nhàn. Không biết tại sao nàng lại chắc chắn như vậy, đi đường cùng nhau, quả thật không thấy Hạ Nhàn lo lắng. Hơn nữa nếu như bọn họ có ở bên ngoài thì Hạ Nhàn cũng sẽ nghĩ hết các biện pháp để làm đồ ăn, để buổi tối mọi người có thể ăn được no: " Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?" Hạ Ảnh thật sự kỳ lại, mặc dù không nói ngực có trúng tên nhưng cũng rất nguy hiểm, làm sao có thể khẳng định như thế. Nàng ấy cũng không rõ mọi chuyện mà!

Thịt thỏ trên tay Hạ Nhàn phát ra âm thanh lách tách, tỏa ra mùi thơm khiến bụng mấy người bên cạnh đều kêu ọt ọt. Nói cũng thật là kỳ lạ, đồng dạng là đồ ăn, nhưng tới trong tay Hạ Nhàn thì giống như là có phép thuật biến ra vậy, mùi vị cực kỳ ngon.

Hạ Nhàn đưa thịt đã nướng tốt ở trên tay cho Võ Tinh. Để cho hắn phân phát xuống, sau đó cúi đầu liền lấy một khối đặt lên trên lửa nướng: "Không có vì cái gì, chính là tin tưởng Tướng quân sẽ không chết. Tướng quân hiện tại chẳng qua là hôn mê. Mặc dù hắn trúng tên độc (mọi người còn không biết là độc kiếm), nhưng bên cạnh có Cao Tần cùng Cao Sơn. Trên người cả hai người đều có thuốc giải độc tốt, nếu như là độc dược kiến huyết phong hầu (gặp máu là chết) thì Tướng quân cũng đã chết rồi. Sự thật chứng minh Tướng quân hiện tại chẳng qua chỉ là hôn mê. Cho nên trong đó nhất định không phải là loại độc dược này. Tướng quân cùng Quận chúa ân ân ái ái, còn có Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi là hai nhi tử thông tuệ đáng yêu, người lại còn chưa lấy lại được tước vị của tổ tông, người có nhiều thứ không bỏ xuống được như thế người sẽ không nỡ chết. Ta nhớ được Quận chúa từng đã nói, người có ý chí muốn sống cực kỳ mạnh thường có thể tạo ra được những kỳ tích, ta và ngươi đều đã chứng kiến qua những kỳ tích như vậy cho nên ta tin tưởng Tướng quân nhất định không có việc gì."

Võ Tinh vẫn không lên tiếng cũng nói: "Ta cũng vậy tin tưởng Tướng quân không có việc gì. Ta tin tưởng, rất nhanh thì tin tức tốt truyền đến."

Hạ Ảnh nhìn thấy bọn họ đều tin tưởng Bạch Thế Niên không có chuyện gì, cũng là yên lòng bớt lo lắng. Hạ Nhàn đem thịt trong tay nướng tốt đưa cho Hạ Ảnh: "Ăn nhiều một chút, ăn ngon, mới có thể giữ vững thể lực. Mới có thể sớm ngày chạy tới biên thành."

Hạ Ảnh nhận lấy đi, cắn một ngụm lớn bắt đầu ăn. Hạ Nhàn cười, tiếp tục nướng. Thật ra thì nàng lo lắng không phải là Bạch Thế Niên, nàng lo lắng chính là Quận chúa. Không có nàng ở bên người. Cũng không biết Quỳnh ma ma làm thức ăn có hợp khẩu vị của Quận chúa hay không.

Cao Sơn cùng Cao Tần đều nhanh đem tất cả thư nhà đọc xong rồi, nhưng vẫn là không thấy Bạch Thế Niên có bất kỳ phản ứng gì, chân chính là gấp tới độ không nhịn được.

Diệp Tuần đi tới, hỏi một chút thấy còn chưa có tỉnh, khuôn mặt tràn đầy lo buồn xoay người đi ra ngoài. Ra khỏi doanh trại, nhìn sắc trời tăm tối. Diệp Tuần thật lâu còn không có cất bước được.

Gió bão cuốn lấy đất cát ở dọc đường, ùn ùn cuốn về hướng của hắn, dường như muốn đem hắn cuốn đi. Cát bụi quanh quẩn trên không trung tạo thành một vòng xoáy.

Thật lâu sau gió vẫn còn xoay vòng quanh rít gào, nhưng những dự đoán có mưa to cũng chậm chạp mãi chưa đến. Diệp Tuần lầm bầm nói: "Tướng quân nếu là vẫn chưa tỉnh lại, một trận bão lốc là không thể tránh được." Càng là tình thâm, càng là bi thống. Tướng quân thật có vạn nhất gì, lấy tính tình của Ôn Uyển Quận chúa, hiện tại sẽ suy nghĩ vì đại cục, sẽ không động thủ đối với bất kỳ người nào. Nhưng một khi thời cơ chín muồi, Quận chúa sẽ không quản có vô tội hay không, những người liên quan ai cũng sẽ không chạy thoát được.

Diệp Tuần khẽ than thở, thật hy vọng ông trời có thể từ bi một chút.

Cao Tần nhìn thấy tay của Bạch Thế Niên động đậy, trên khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: "Tướng quân, người đã tỉnh."

Bạch Thế Niên mở mắt, đầu tiên là một trận mờ mịt, nhìn thấy hai người thì thoáng chốc tỉnh ngộ lại, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: "Ôn Uyển tới rồi sao? Sao ta giống như nghe được tiếng của nàng."

Cao Tần nhìn thấy Bạch Thế Niên tỉnh: "Quân sư nói, để cho thuộc hạ dùng âm thanh của Quận chúa đọc thư nhà cho người nhất định người sẽ tỉnh lại." Không nghĩ tới thật là có tác dụng.

Bạch Thế Niên gật đầu, hiển nhiên phản ứng có chút chậm lụt. Chẳng qua là nằm xuống xong thì lẩm bẩm mấy câu như tiếng muỗi kêu, lỗ tai của Cao Tần cùng Cao Sơn cũng tương đối thính. Nghe được Bạch Thế Niên lầm bầm lầu bầu bây giờ là Kiến Chiêu năm thứ tám, là Kiến Chiêu năm thứ tám. Đó là cơn ác mộng, là cơn ác mộng. Hiện tại mới là sự thực.

Cao Tần cùng Cao Sơn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt toát ra nghi ngờ. Đây là ý gì, bây giờ không phải là Kiến Chiêu năm thứ tám thì là năm nào?

Bạch Thế Niên hướng về phía Cao Sơn, để cho hắn đi lấy một cái hộp nhỏ mang ra ngoài. Cao Sơn biết hắn muốn tìm chính là cái gì. Bạch Thế Niên dùng tay không bị thương nắm một bức tranh: "Thật sự là mơ, chẳng qua là mơ."

Diệp Tuần nghe được Bạch Thế Niên tỉnh lại, lập tức lao tới, chờ tới khi gần doanh trướng thì nhìn thấy Bạch Thế Niên vẫn dùng một tay không bị thương nắm lấy bức họa mà nhìn, Diệp Tuần lại gần tới để nhìn, là bức vẽ gia đình của Ôn Uyển vẽ.

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên có chút không bình thường, bởi vì Bạch Thế Niên đem bức tranh gia đình đặt ở trong ngực một mực lẩm bẩm không phải là mơ. Diệp Tuần nhìn Cao Tần cùng với Cao Sơn một cái, Cao Sơn cùng Cao Tần đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, Tướng quân tỉnh lại chính là cái bộ dáng này rồi.

Diệp Tuần để cho hai người đi ra ngoài. Ngồi ở bên cạnh Bạch Thế Niên hỏi: "Làm sao vậy? Là cơn ác mộng nào lại dù dọa ngươi thành cái bộ dáng này?" Tâm trí của Bạch Thế Niên mạnh mẽ bao nhiêu trong lòng Diệp Tuần rất rõ ràng. Cũng bởi vì rõ ràng nên khi nhìn thấy Bạch Thế Niên thất thường như thế mới thấy kỳ quái.

Bạch Thế Niên cũng phải mất một thời gian dài mới có thể khôi phục lại được, biết được mình thất thố đã bị Diệp Tuần nhìn trong mắt rồi, lập tức nhìn đỉnh của doanh trướng nói: "Ta vừa mơ thấy một cơn ác mộng, cơn ác mộng này thật dài thật dài, cảm giác giống như là sự thật vậy, sau khi tỉnh lại xong thì không thể phân biệt được đó là thật hay là giả."

Diệp Tuần ngạc nhiên: "Là giấc mộng gì?" Là giấc mộng gì mà khiến cho Bạch Thế Niên thất thố tới mức như vậy. Bạch Thế Niên cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, lúc trước cũng bị đả thương qua mấy lần rồi, đặc biệt là lần đó đánh chết thủ lĩnh Mãn Thanh cũng bị trọng thương, sốt cao mất một ngày một đêm. Lần này không phải vì trúng độc nên đặc thù một chút thì cũng không hưng sư động chúng tới như vậy.

Chẳng hạn như lần trước Bạch Thế Niên cũng sốt cao mất ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh lại xong trừ suy yếu một chút thì không có cái gì không bình thường cả. Biết Thích Lệ Nương chăm sóc đã lập tức cho người đem Thích Lệ Nương đuổi đi. Sau đó còn chửi rủa Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương một trận. Còn phái hai người cùng với những người trợ thủ khác hai mươi quân côn. Trung khí mười phần.

Bạch Thế Niên chỉ có nhìn ảnh gia đình trong tay mới có thể xác định được thật sự chỉ là mơ: "Ta mơ thấy Triệu Vương Yến Hồng Bân đăng cơ làm đế, niên hiệu là Cảnh Thuận, không phải là đương kim thánh thượng, cơn ác mộng kia quá mức chân thật, chân thật giống như đã từng xảy ra, chính bản thân tự mình trải qua vậy."

Diệp Tuần bị làm cho sợ đến cả người thiếu chút nữa gục ngã xuống, gặp cơn ác mộng thì không đáng sợ, nhưng gặp ác mộng là hoàng đế đổi người. Niên hiệu này cũng đã có mấy năm rồi, cái này có thể không bình thường rồi.

Diệp Tuần còn liên tưởng tới năm đó Triệu Vương giương cờ mưu nghịch, còn có tin đồn lúc trước nói Triệu Vương có số ở ngôi cửu ngũ chí tôn cuối cùng lại thành nghịch thần tặc tử. Trong lòng Diệp Tuần có một ý nghĩ hiện ra. Chẳng lẽ Bạch Thế Niên ở trong mơ là hướng đi này, chỉ vì bị sửa lại thiên mệnh nên hoàng đế mới đổi người làm. Ngay sau đó thì đại thế thiên hạ cũng đổi lại giống như vậy.

Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên, một chút không biết nên nói gì nữa. Cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: "Chỉ là một giấc mơ thôi. Ngươi tỉnh là tốt rồi, cũng không biết là tin tức có truyền qua không. Nếu Quận chúa mà biết ngươi như vậy thì còn không biết sẽ lo lắng như thế nào đấy!"

Bạch Thế Niên lập tức giãy dậy lại bị Diệp Tuần đè lại. Lại gọi Cao Tần đi vào. Bạch Thế Niên lo lắng nói: " Mau phái người đem tin tức ta không sao truyền về kinh thành đừng để cho Ôn Uyển lo lắng." Người khác đều cho rằng Ôn Uyển rất mạnh mẽ, chỉ có hắn mới biết Ôn Uyển là người rất yếu đuối, nếu như biết được mình gặp chuyện không may thì còn không biết có thể chịu đựng được sự đả kích này hay không?

Diệp Tuần an ủi tinh thần đang yếu ớt của Bạch Thế Niên: "Ngươi đừng lo lắng. Quận chúa không có việc gì. Ngươi đừng đừng có quên, Quận chúa còn phải chăm sóc đứa nhỏ, làm mẹ rồi nhất định sẽ mạnh mẽ. Cho dù vì đứa nhỏ thì Quận chúa cũng có thể chống đỡ được, hơn nữa bây giờ ngươi vẫn không khoẻ hẳn, phải tranh thủ sớm ngày điều dưỡng thân thể cho thật tốt, sau đó viết thư nhà cho Quận chúa, như vậy cũng có thể khiến cho Quận chúa yên tâm."

Bạch Thế Niên không nói chuyện, yên tâm, hắn không biết mình có thể yên tâm hay không. Mới vừa rồi hắn chỉ mới nói ra trước phần mở đầu, thật ra thì giấc mơ này rất dài, rất dài. Tới nỗi hắn thiếu chút nữa không thể phân rõ được cái kia rốt cục chỉ là mơ hay là tự mình trải qua nữa.

Cảnh trong mơ, hắn bị người ta mơ ước quân quyền trong tay hắn, thừa dịp một lần hắn bại trận mà vu cáo hãm hại hắn thông đồng với địch. Buồn cười là Cảnh Thuận hoàng đế thật để cho hắn tội danh thông đồng với địch. Nghĩ tới hắn nhiều phen vào sinh ra tử, giết địch vô số, lập nên vô số công lao sự nghiệp, cuối cùng lại bị một cái tội danh như thế truy nã. Mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, thật vất vả mới có thể sống sót được, đảo mắt một cái lại nghe được tin hoàng đế giết chết tam tộc Bạch gia, toàn bộ Bạch gia trừ hắn ra thì trong vòng tam tộc không có một người nào sống sót. Hắn thật sự trở thành một cái thiên sát cô tinh.

Bạch Thế Niên nghĩ đến cái giấc mơ kia, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không thể làm cho sắc mặt của hắn thay đổi, nhưng hôm nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Diệp Tuần cho là hắn đang lo lắng: "Đừng nóng vội. Quận chúa cùng hài tử trong kinh thành vẫn rất tốt. Bây giờ ngươi phải dưỡng thân thể lên cho thật tốt để cho Quận chúa có thể yên tâm."

Bạch Thế Niên nắm bức tranh gia đình mình trên tay, nếu không phải trong tay có bức tranh gia đình này thì hắn thật sự không phân rõ lắm được sự khác biệt của cảnh trong mơ và thực tế nữa rồi. Nếu là mơ thì có thể thấy được giấc mơ kia lại chân thực tới như vậy, cái loại bi thương cô tịch này giống như hắn đã từng cảm nhận qua.

Bạch Thế Niên nhìn người vợ mập mạp trong bức tranh gia đình, thật giống như đang ở từ xa nhìn đứa con lớn nhất, còn cả tiểu nhi tử đang cười tới rất vui vẻ, vỗ tay lên. hắn không phải là đang ở trong giấc mơ kia, chỉ có một thân một mình, hắn còn có vợ có con, mặc dù không thể ở cùng với ba mẹ con bọn họ nhưng ba mẹ con bọn họ đang ở trong kinh thành một mực đang chờ đợi mình trở về, chờ một nhà đoàn tụ.

Bạch Thế Niên ngây người nửa ngày, tin chắc cái kia chỉ là mơ, nhưng lại không nhịn được mà lẩm bẩm nói: "Tại sao trong mộng không có Ôn Uyển. Ôn Uyển đi nơi nào? Vợ ta đi nơi nào?"

Bạch Thế Niên cũng vẫn xem tranh gia đình, vẫn tự nói với mình đây chẳng qua là một cơn ác mộng. Hắn cũng không thể nhắm mắt lại, vừa nhắm hai mắt lại thì cái loại cô tịch bi thương này dường như muốn mang đi tất cả của hắn, khiến cho hắn có một loại vọng động rơi lệ tới không nhịn được.

Khuất đại phu bắt mạch cho Bạch Thế Niên: "Tướng quân có căn cơ tốt, nếu không thì người bình thường khẳng định là không chịu đựng được, hôm nay chỉ cần chăm sóc cho thật tốt, đừng để phí công sức nữa." Nói xong, liền mở ra một đơn thuốc. Mỗi này uống ba lần, không thể trì hoãn.

Bảo Bảo Cương biết Bạch Thế Niên tỉnh lại rất mừng rỡ, lập tức chạy tới. Trương Nghĩa cũng đã tới. Mọi người nhìn thấy Bạch Thế Niên tìm được đường sống trong chỗ chết thì không nhịn được mà cảm khái không ngừng.

Sau khi cảm khái xong Bảo Bảo Cương oán hận nói: "Tướng quân, cái thù này chúng ta nhất định phải báo. Đánh không lại, còn dùng tới thủ đoạn bì ổi như vậy, thật sự là rất đáng hận, cực kỳ đáng hận."

Mọi người đem việc này quy cho thủ đoạn bỉ ổi của thát tử, Bạch Thế Niên cũng không tiện giải thích. Bạch Thế Niên cảm giác không phải là như vậy, nhưng hắn cũng biết chuyện này tốt nhất là không nên giải thích.

Sau khi mọi người đi xong Bạch Thế Niên mới hỏi nói: "Thật sự là Thát tử đã hạ thủ? Ngươi phải nói thật với ta." Bạch Thế Niên cho là Thát tử không thể nào làm ra chuyện bỉ ổi này, hơn nữa cũng không thể tính toán được tinh tế như thế, giống như là đã mai phục sẵn rồi, tại sao đường trở về lại bị mai phục, căn bản là không hợp lý, hơn nữa Bạch Thế Niên cũng có nghe Diệp Tuần nói là ở biên thành có một thế lực khác ẩn nấp.

Cao Tần gật đầu: "Là dư nghiệt tiền triều, cũng đã từng có thủ đoạn như vậy, không nghĩ tới lại là những thứ nghịch tặc này." Ai có thể ngờ đám người này lại phát điên, còn dùng tới thủ đoạn bỉ ổi như thế.

Sắc mặt của Bạch Thế Niên có chút âm lãnh, không nghĩ tới hắn không có chết ở trong tay của Thát tử Mãn Thanh mà lại thiếu chút nữa chết dưới những âm mưu quỷ kế của những người này. Thật sự là đáng hận.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1359)