Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0277

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0277
Băng Dao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Ôn Uyển không có chú ý tới sắc mặt của Băng Cầm, nhưng Băng Dao lại nhìn nhất thanh nhị sở, lập tức giận dữ: "Ngươi tính toán cái gì? Một tỳ nữ nho nhỏ, ngay cả lời nói của chủ tử cũng dám trái? Bây giờ lại còn dám mang Vương Phi ra dọa công tử chúng ta. Ngươi có phải cảm thấy công tử nhà chúng ta chỉ là một người ăn nhờ ở đậu không chỗ nương tựa có phải không, cho nên có thể tùy ý các ngươi khi dễ. Cho nên lời công tử nhà ta nói, ở trong mắt của ngươi, đó chính là nói nhảm, lại có thể tùy ý phản bác. Là ai dạy dỗ ngươi? Mà không biết tôn ti, không coi ai ra gì như vậy?"

Yến Kỳ Hiên nhìn Băng Dao, lại nhìn Cục than. Nha hoàn này ở chỗ nào đến, khẩu khí lại cuồng vọng thế, hắn sao lại chưa từng thấy qua. Bất quá, thật đúng là đủ mạnh a. Chủ tử cuồng vọng, hạ nhân cũng đồng dạng cuồng vọng, cho nên mới nói chủ tử là cái dạng gì, nha hoàn cũng là cái dạng đó.

Băng Cầm nghe, trong lòng lại càng tức giận, ngẩng đầu muốn phản bác, nhưng khi nhìn đến sát khí trong mắt Băng Dao. Nàng sợ run cả người, tim bang bang nhảy dồn dập, kiêu căng thoáng cái không còn, nói chuyện đều có chút lắp bắp: "Nô tỳ không dám. Thế Tử Gia, công tử, nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho Thế Tử Gia, không có ngỗ nghịch ý tứ Thế Tử Gia, lại không dám xem biểu thiếu gia thấp kém. Nô tỳ chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, xin biểu thiếu gia minh giám."

Yến Kỳ Hiên nhìn không kiên nhẫn: "Được rồi, trở về trở về đi, ở đâu lại nói nhảm nhiều như vậy."

Sau khi đám người rời đi, trong viện chỉ còn lại ba người. Ôn Uyển hỏi Băng Dao "Cái nha đầu này làm gì. Lại kiêu ngạo như vậy?"

Băng Dao cười nói: "Băng Cầm là cháu gái của bà vú Vương Phi, rất được Vương Phi ưa thích. Cũng là thông phòng Vương Phi chọn chuẩn bị cho Thế Tử Gia. Cho nên mới không biết trên dưới như vậy, công tử không cần để ý, chỉ là một thứ đồ không nhìn rõ thân phận địa vị của mình thôi."

Trong mắt Ôn Uyển hiện lên một tia kinh ngạc khiến cho người ta nhìn không ra. Nữ nhân này, ăn mặc có phải có chút quá lẳng lơ tùy tiện hay không. Trước ngực để hở nhiều như vậy, cũng không sợ lạnh. Còn có kiện áo lông cáo màu trắng kia, cái đó là kiện xiêm y bằng lông thú, cũng không phải là loại vải bình thường. Lấy giá thị trường, ít nhất cũng phải năm sáu trăm lượng, dù có hào phóng thế nào, một nha hoàn cũng không nên hào phóng đến mức đó.

Ôn Uyển cảm thấy Vương Phi này làm việc, khiến cho người ta nhìn không thấu. Nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, nàng hiện tại không có tâm tư này cũng không có thời gian đi quản việc nhà người khác. Chẳng qua là mỗi ngày vẫn để cho Đông Thanh tiếp tục dạy nàng phúc ngữ, nàng học vô cùng chăm chỉ. Để thuận tiện, trong vườn này, chỉ có Băng Dao cùng Đông Thanh hai người hầu hạ nàng. Những người khác, không có phân phó, thì không thể tùy ý tiến vào đây.

Học nửa canh giờ, không sai biệt lắm. Nhìn sắc trời còn sớm, cho nên cầm bàn cờ một mình ở đó từ từ suy nghĩ.

Cổ Mộc Viên

"Thế Tử Gia. Tên Giang Thủ Vọng kia, xem ra không giống người tốt. Người sau này vẫn là ít tiếp xúc với hắn một chút. Vẫn nên ở cùng những người có thân phận tương xứng với người nhiều hơn." Băng Cầm khuyên giải nói. Không phải chỉ là cháu trai họ hàng xa của Vương Phi sao, lại còn cho rằng mình rất rôn quý! Chỉ có điều, cái nha hoàn kia, thật là cuồng vọng.

"Ngươi sao lại nhiều lời như vậy, ngày ngày lải nhải, không thấy phiền a? Đó là biểu đệ của ta, Phụ Vương ta bảo ta hảo hảo mang theo hắn. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta ngỗ nghịch phụ thân hay sao." Yến Kỳ Hiên đối với nàng rất không kiên nhẫn. Dù là loại người nào cũng là biểu đệ của mình, sao có thể nói không phải người tốt. Hơn nữa xem ra tên gia hỏa kia là một người rất thú vị. Thật vất vả mới tìm được người bạn cùng chơi hợp ý hắn. Sao có thể không để ý được!

Băng Cầm ủy khuất cúi đầu, Yến Kỳ Hiên cũng không thèm quản nàng, dang hai tay ra, Băng Cầm hồi phục tinh thần, cởi quần áo cho hắn, hầu hạ hắn nghỉ ngơi. Bản thân cũng không cam lòng đi ra gian ngoài ngủ.

Đối với lời nói của Băng Cầm, Yến Kỳ Hiên nghe xong chẳng khác nào không nghe. Ngày thứ hai vẫn dẫn theo Ôn Uyển đi ra ngoài, đối với chuyện ngày hôm qua bị trêu chọc, cũng cho là không có phát sinh qua. Ôn Uyển nhìn bộ dạng kia, cũng không giống với người hay ghi hận, ấn tượng trong lòng đối với Tiểu Chính Thái này thay đổi hẳn.

Ngày hôm nay lại đi không ít nơi trong kinh thành. Để cho Ôn Uyển đối với phong tục dân tình cổ đại, hiểu được đại khái. Trước kia cũng chỉ đọc được trên sách, bây giờ là chính tai nghe, tận mắt thấy.

"Ta nói người có thể nhanh lên một chút hay không, kéo dài dây dưa giống như con trâu già vậy, chậm muốn chết. Uổng cho ngươi còn luôn tự cho là nam tử hán. Đi đường một chút cũng đi không nổi, thật mất mặt." Đông Thanh không chút khách khí mà dùng khẩu khí của Ôn Uyển đả kích Yến Kỳ Hiên đi phía sau.

Yến Kỳ Hiên chán nản, nhưng mà thực sự hắn bị rớt lại phía sau. Hắn ngày thường đều là cỡi ngựa hoặc ngồi kiệu, đâu có giống như bây giờ, trong vòng một ngày đi nhiều đường như vậy. Hai ngày này, đều đã dạo hơn phân nửa phố xá kinh thành rồi, đi dạo hay đi chết đây. Mệt đến mức chân hắn đều muốn rút gân, lòng bàn chân bị cọ xát đến nỗi nổi bóng nước chảy máu rồi. Trở về ngày hôm sau, đều phải ngâm dược nửa ngày mới hết đau.

Ôn Uyển nhìn bộ dạng kia, cười nói để cho hắn về trước đi. Nhưng mà Đông Thanh ngoài miệng nói như vậy, bất quá trên mặt ý tứ châm chọc lại càng rõ ràng. Người tranh một hơi, Phật tranh một nén hương. Yến Kỳ Hiên cũng vì tranh giành một hơi này, tỏ vẻ chính mình không thể yếu hơn so với Cục than này, hai ngày này đều cứng rắn chống chọi.

Chờ đến ngày thứ tư, Yến Kỳ Hiên không cùng Ôn Uyển đi ra ngoài, Ôn Uyển mang theo Đông Thanh ra ngoài. Chờ Ôn Uyển ra ngoài, Yến Kỳ Hiên chuồn đi tìm đồng bọn chơi. Ôn Uyển cũng không thèm để ý. Nhưng mà Thuần Vương lại phát hỏa.

Thuần Vương mắng chửi nhi tử không nên thân của mình. Hắn đã hao tốn công sức thật lớn, cũng bất chấp mạo hiểm, ai biết được tên tiểu tử ngu ngốc kia một chút cũng không suy nghĩ cho khổ tâm của hắn. Nổi giận nói: "Ta bảo ngươi mỗi ngày dẫn theo biểu đệ ngươi, ngươi làm ngược lại, bản thân lại chơi vui đến quên cả trời đất. Lời ta nói, ngươi đều xem như gió thoảng bên tai đúng không? Bắt đầu từ ngày mai, nếu ngươi lại bỏ biểu đệ ngươi mà một mình ra ngoài chơi, ta liền nhốt ngươi trong từ đường. Lần trước một tháng không có tác dụng, lần này sẽ giam ba tháng."

Yến Kỳ Hiên nói thầm, Cục than kia chính mình có tay có chân, bên cạnh cũng có gã sai vặt lại có gia đinh đi theo, làm gì nhất định phải là mình dẫn đi chứ. Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng mà lại không dám ngỗ nghịch ý tứ của Thuần Vương. Hắn nào biết được là, ý tứ của Thuần Vương, căn bản chính là ngược lại. Không phải là hắn dẫn theo Ôn Uyển, mà là để cho Ôn Uyển dẫn theo hắn. Nếu như hắn ngày ngày không ở cùng một chỗ với Ôn Uyển, vậy thì tính toán kia của Thuần Vương chẳng phải là ngâm nước nóng rồi sao. Nếu vậy tốn công phí sức, có thể toàn bộ sẽ hỏng mất.

Yến Kỳ Hiên lại đi ra ngoài, chỉ đành phải dẫn theo Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn bộ dạng không tình nguyện của hắn, thì mặt lộ vẻ khinh bỉ. Ngươi không muốn, ta còn không muốn đây này. Bước đi giống như con lừa kéo cối xay vậy. Nhưng mà, dù người có như thế nào Thuần Vương cũng là có ý tốt, hơn nữa dạy nàng cũng dùng mười phần tâm tư [tận tâm], nàng cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa kia, đành cố mà dẫn theo tiểu tử ngu ngốc này rồi.

"Cục than, chúng ta đi phố Đông chơi, được không. Chỗ đó rất thú vị, bảo đảm ngươi đi, lại không muốn trở về." Yến Kỳ Hiên dụ dỗ Ôn Uyển.

Đáng tiếc, Ôn Uyển không nghe hắn dụ dỗ, một người rất có chủ ý, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, căn bản là mặc kệ Yến Kỳ Hiên muốn làm gì. Cũng không theo Yến Kỳ Hiên trộn lẫn cùng hồ bằng cẩu hữu [bạn xấu] của hắn. Yến Kỳ Hiên tức giận đến giơ chân, nhưng mà hắn muốn giở trò ngang ngược, Cục than kia so với hắn còn ngang ngược hơn. Hắn gọi tùy tùng bên cạnh mang Cục than kia trói lại dẫn theo, nào biết đâu tùy tùng gọi là Đông Thanh bên người Cục than, một người có thể đánh ngã toàn bộ tùy tùng hắn mang theo. Thị vệ đi theo lại nghe phân phó của Phụ Vương, nghe theo lời Cục than kia nói..., kiêu ngạo của hắn một thoáng liền thấp xuống.

Thuần Vương biết rõ Ôn Uyển ngày ngày dẫn theo Yến Kỳ Hiên đi dạo phố, hơn nữa mỗi lần đều mang rất nhiều món đồ chơi nhỏ trở về. Cười phân phó đầu lĩnh thị vệ nói:" Phải luôn luôn đi theo trông chừng Thế Tử Gia, nếu hắn dám trốn, bắt được liền lôi trở về giao cho ta trừng trị."

Yến Kỳ Hiên thật sự là chịu không nổi Ôn Uyển ngày ngày đi dạo phố, chung quanh nghe Bát Quái, còn những món quà vặt nhàm chán hành vi nông cạn kia. Hôm nay thật sự chịu không nổi, thừa dịp Ôn Uyển không chú ý, chuồn đi rồi. Ôn Uyển thật ra thì biết rõ hắn chuồn mất, nhưng mà không để ý. Người lớn như vậy, cũng sẽ không lạc mất.

Nào biết đâu rằng trốn đi được rồi, còn chưa tìm được những hồ bằng cẩu hữu kia, ngược lại trước tiên lại gặp cha của hắn. Sau khi bị lôi về Vương Phủ, bị Thuần Vương đánh vào lòng bàn tay, quỳ trong từ đường ba canh giờ. Cảnh cáo lần sau có thể cũng không phải là ba canh giờ, mà là ba tháng. Yến Kỳ Hiên lúc này mới không thể không nhận mệnh [cam chịu]. Trong lòng nói thầm, Phụ Vương đây là có ý gì, đây rốt cuộc là ta dẫn hắn đi, hay là hắn dẫn ta đi a! Yến Kỳ Hiên đều mơ hồ.

Ngày hôm đó, hai người lại đi ra ngoài đi dạo phố. Đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ. Ôn Uyển muốn đi xem một chút, nhưng Yến Kỳ Hiên không kiên nhẫn, Ôn Uyển cũng không để ý đến hắn thế nào, tự mình tiến vào.

Kỳ Hiên ở phía trước nhìn Ôn Uyển đi vào, không có biện pháp, chỉ đành phải đi theo phía sau. Biểu đệ này của hắn, gan lớn không có giới hạn [ý là gan lớn không nói nổi], tính tình lớn không đo được. Khó trách người trong tộc không thích tên này. May mà hắn là người rộng lượng tính tình tốt, bằng không, thế nào cũng khiến cho hắn tức chết. Cũng không biết tên gia hỏa này, sao có thể êm đẹp sống đến bây giờ. Ngay cả hắn, mấy ngày qua, thật sự phải nói là nhẫn nhịn chịu đựng, mới không đem tên này một cước đá trở về Giang Nam đấy. Một đứa bé phá phách sẽ không khiến cho người ta ưa thích. Cũng không biết Phụ Vương rốt cuộc nghĩ như thế nào, vì cái gì lại mang một biểu đệ khiến cho người ta chán ghét như vậy vào ở trong nhà chứ. Còn bắt hắn không được rời khỏi, nhất định phải dẫn tên này theo. Hoàn toàn giống như ngồi tù vậy, Cục than khiến cho người ta chán ghét mà.

Ôn Uyển vòng vo nửa vòng, đồ vật bên trong cửa hàng này, tất cả đều là đồ thượng đẳng, xem như mở rộng tầm mắt. Đợi nhìn thấy một pho tượng Mặc Ngọc Quan Âm, cao tới bốn thước, chu vi nửa thước, toàn thân màu đen, miệng Quan Âm cùng hoa sen trên tay cũng đều là màu vàng, ngồi trên đài sen điểm xuyết đính ngọc lục bảo, giống như lá sen ngoi lên mặt nước, vô cùng khéo léo, hấp dẫn mắt người, lại không nỡ dời mắt.

Ôn Uyển nhìn, ánh mắt đều không chuyển động.

"Cục than, đây là Tống Tử Quan Âm. Ngươi dán mắt vào một bức Tống Tử Quan Âm nhìn cái gì, đây đều là đồ vật nữ nhân ưa thích. Hay là ngươi bây giờ đã nghĩ muốn có nhi tử. Đáng tiếc, ngươi cho dù muốn có nhi tử, cũng phải năm sáu năm sau cưới con dâu mới có a! Ngươi bây giờ cho dù muốn, cũng không sinh ra được a." Yến Kỳ Hiên khó mà tìm được một trận, nhạo báng Ôn Uyển.

Ôn Uyển không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn. Rất nhanh liền dán mắt vào một Kê Huyết Ngọc Trạc trong hộp gấm màu hồng. Kê Huyết Ngọc chính là ngọc cực phẩm, bất kể là đồ trang sức gì, đều có thể nói là giá trị liên thành.

Chưởng quầy kia mặc dù không nhận ra Ôn Uyển, nhưng là lại nhận thức Yến Kỳ Hiên. Nghe khẩu khí, cũng không phải là người nghèo. Nhìn lại một thân y phục, mặc dù đơn giản. Nhưng toàn thân phát ra khí thế, cũng không phải người bình thường có thể có. Vội vàng từ trên kệ lấy xuống để trước mặt Ôn Uyển. Ôn Uyển cầm lấy đặt trong tay, càng ngày càng thích, quả thực có thể nói là yêu thích không buông tay.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1359)