Cuộc Sống Điền Viên
← Ch.0104 | Ch.0106 → |
Edit: Lung Nguyệt
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển đứng bất động tại chỗ nhìn Hạ Ảnh đi tới kiểm tra một hồi lâu mới trở về: "Quận chúa, là xương người. Ta kiểm tra một chút, là bị người ta giết chết ".
Ôn Uyển nghe không khỏi cười, chẳng lẽ mình còn phải làm thần thám một lần. Tính toán một lát, chuyện như vậy, hay là bẩm báo cho nha môn để người ta đi làm đi!
Ngày mùa hạ tới nơi này thật mát mẻ, cũng không biết mùa đông nơi này nhiệt độ là bao nhiêu. Ôn Uyển liên tục hỏi, Ô Kim lấy tánh mạng ra đảm bảo nơi này mùa đông quả thật so sánh với phía ngoài ấm áp hơn nhiều.
Khi về nàng cho người truyền bá ra ngoài, mười năm trước ba người bị mất tích ở chỗ này là bị người khác giết chết, đồng thời treo giải thưởng cao ngất ngưởng cho những ai xung phong đi khai hoang. Đã trọng thưởng tất có dũng phu. Có bốn mươi nông phu kết nhóm nhận thầu công việc khai hoang khối đất này. Ôn Uyển cùng Hạ Thiên miêu tả đại khái một chút nên khai hoang thành hình dáng ra sao, đồng thời lấy thêm bản vẽ ra cho bọn hắn nhìn qua. Sau đó thì hoàn toàn bỏ qua không quan tâm.
Một lãnh đạo tốt chính là giỏi về mặt lợi dụng thời gian, lợi dụng tài nguyên, bằng hao tổn nhỏ nhất lấy được lợi ích lớn nhất. Nếu là mọi chuyện đều cần chính mình vất vả khẳng định sẽ mệt nhọc mà chết. Gia Cát Lượng chính là lao lực quá độ mà chết.
Có quan phủ nhúng tay, không ngoài hai ngày hung thủ rất nhanh đã điều tra ra. Vì tiền tài mà sát hại tính mệnh. Về tình huống cụ thể, Ôn Uyển đối với chuyện lần này không có hứng thú. Ngược lại gia quyến của người bị hại thì lại đối Ôn Uyển cảm kích vô cùng.
Sau chuyện này, Ôn Uyển bỏ qua đại kế phát tài của mình, bắt đầu nghiêm túc hoàn thành bài tập mà lão sư giao cho. Mỗi ngày rèn luyện thân thể, luyện chữ một lát, thổi sáo một lát, vẽ vài bức tranh. Nếu thấy hứng thú còn nấu nước pha trà ấy nha hoàn uống uống. Mấy thiếp thân nha hoàn kêu khổ thấu trời, cũng may thời gian dài, tay nghề cũng được nâng cao rồi. Hoặc là ngày nào đó tâm tình buồn bực khó chịu, mang theo mấy người đi leo núi, chạy lên núi hái hoa, tiện thể lại đi trên núi xem tiến trình tiến độ thi công thế nào.
Ôn Uyển mấy ngày này, hoặc là đun nước pha trà, ngâm nga tiểu khúc, không thì cũng tản bộ xung quanh, nhìn xem một chút Tiểu Tinh Tiểu Nguyệt, nhìn một chút mưa nhỏ gió nhẹ, hái một ít hoa cỏ nhỏ, hoặc là đi ra bờ sông, thả câu, câu một ít cá nhỏ tôm nhỏ. Cuộc sống trôi qua, theo như lời như đào lão, thản nhiên gặp Nam Sơn.
"Hạ Ảnh tỷ tỷ, ngươi nói Quận chúa có phải hay không càng ngày càng có mùi vị ẩn sĩ". Hạ Ngữ nhìn Ôn Uyển mỗi ngày, ngày nào cũng có thể dương dương tự đắc, trôi qua thật vui vẻ, thì cười nói.
"Ừ, quả thật có chút như thế". Hạ Ảnh cũng cười nói. Nàng cũng không nghĩ đến, tâm tình Ôn Uyển đã vậy còn quá cỡi mở, tới đây một chút cũng không rầu rĩ chán nản hay mất tinh thần, mỗi ngày trôi qua quá vui vẻ. Các nàng là tới tị nạn, bây giờ nhìn lại, càng giống như là tới nghỉ phép.
"Đúng vậy a, ngươi nhìn, tài thổi sáo của Quận chúa hiện giờ thổi càng ngày càng tốt, cũng bằng được vài phần của Tống tiên sinh. Nghĩ tới Quận chúa thời điểm lúc bắt đầu học, chỉ cần nàng vừa bắt đầu thổi sáo, chung quanh ngay cả chim chóc lẫn côn trùng đều chạy rất xa". Hạ Lâm thò đầu ra cười duyên.
"Cẩn thận Quận chúa nghe thấy, đem ngươi ném trở lại kinh thành đấy". Hạ Ngữ cười mắng.
"Ta mới không cần trở về đâu! Nơi này mặc dù không có thoải mái như kinh thành, nhưng là, cũng rất vui vẻ. Nhìn Quận chúa mỗi ngày trôi qua thoải mái nhiều lắm. Ta mặc dù không hiểu, nhưng ta cũng nhìn ra được điểm này. Quận chúa không chỉ có thổi sáo tốt lắm, kia vẽ tranh cũng càng ngày càng có thần, nấu trà cũng là càng ngày càng ngon; chữ viết được, cũng càng ngày càng đẹp; nếu cứ tiếp tục như vậy, Quận chúa nhà chúng ta nhất định sẽ trở thành một Tống tiên sinh thứ hai". Hạ Lâm cười ha hả nói.
"Quận chúa chính là Quận chúa, sẽ không trở thành bất kỳ người nào khác. Thành tựu của Quận chúa sau này cũng tuyệt đối là không thể tưởng tượng hết được" Hạ Ảnh nói một câu vô cùng có triết lý.
Bình gia, Đại phòng:
"Cái gì? Hài tử kia ở thôn trang nông thôn trải qua rất vui vẻ? Điều này sao có thể?" Đại phu nhân căn bản là không tin, nhưng là trượng phu cũng nói với nàng như vậy.
"Đây còn có thể giả sao. Ta phái người đi theo có đưa tin trở lại, nói Ôn Uyển mỗi ngày rèn luyện thân thể, luyện chữ, vẽ tranh, tản bộ, thổi sáo, còn mang theo nha hoàn đi leo núi, hái hoa. Cách hai ba ngày còn đi ra bờ sông ngồi câu cá. Còn nói đang nuôi súc vật đại kế phát tài gì đó. Hắn nói, cuộc sống của nàng trôi qua đầy hương vị thần tiên thanh u nhàn nhã". Quốc công Gia lúc mới nhận được tin tức cũng không tin tưởng. Lẽ ra nàng nếu đi tị nạn, cũng coi như là lưu vong, như thế nào mà nàng lại ở đó tự đắc vui mừng.
"Đứa nhỏ này, lòng dạ cũng quá rộng rãi". Quốc công phu nhân, nghe mà phải cảm khái.
"Lão sư bất phàm, dạy nên đệ tử cũng là bất phàm". Quốc công Gia cảm thán.
"Mấy ngày nữa là đến Trung thu, cũng nên để cho hài tử này trở lại. Hiện tại chuyện này cũng đã qua mấy tháng, sẽ không còn ai tìm đứa bé này sinh sự rắc rối. Nếu là chúng ta không đem nàng đón trở lại, sợ là đến lúc đó lại có người lời ong tiếng ve". quốc công phu nhân nhẹ nhàng nói.
"Cũng phải, bây giờ ta liền viết thư kêu nàng trở lại". Quốc công Gia lập tức đi thư phòng.
Quốc công phu nhân nhìn bóng lưng trượng phu rồi khẽ thở dài một cái. Hài tử tốt như vậy, làm sao lại hết lần này tới lần khác đụng tới phụ thân tai mềm cùng mẹ kế ác độc không có đầu óc như vậy.
Không quá mấy ngày, Ôn Uyển liền nhận được Bình phủ đưa tới tin tức kêu nàng trở về, nói rất nhanh sẽ đến ngày hội Trung thu rằm tháng tám, làm cho nàng trở về ăn tết trung thu. Bằng không, người khác cũng không biết sẽ nói Bình phủ như thế nào đâu!
Ôn Uyển suy nghĩ, súc vật ở nông trang hơn một tháng nữa là có thể xuất bán. Mặc dù Lâm quản gia nói có thể giải quyết, nhưng là có lẽ nàng nên tự mình đi xem. Còn có, phải mời mấy thợ thủ công tới đây nữa a. Sau khi cân nhắc cẩn thận, vẫn quyết định đi trở về. Hai tháng trải nghiệm cuộc sống Điền Viên cũng nên kết thúc.
Tối hôm đó rất an tĩnh, Ôn Uyển ngủ thiếp đi. Đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng có nghe được lách cách mấy tiếng, có tiếng người khác kêu lớn có thích khách, có thích khách.
Ôn Uyển tỉnh dậy, mới phát hiện nàng không có ở trên giường của mình mà đang nằm trên nhuyễn tháp. Nhìn lại chung quanh, Hạ Ảnh không có ở trong phòng. Tiếng la hét qua đi, phía ngoài đèn đuốc sáng trưng lên. Nàng còn đang cảm thấy kỳ quái thì cửa bị đẩy ra, nhìn thấy Hạ Ngữ thất kinh chạy vào, Ôn Uyển đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặt liền trở nên trắng bệch. Không phải chứ, làm chút việc này thôi cũng phải giết người diệt khẩu sao? Không khỏi cũng quá ngoan độc đi.
Hạ Ngữ đi tới dỗ dành: "Quận chúa, không cần sợ. Chẳng qua là mấy tiểu mao tặc, phía ngoài chẳng phải còn có hơn hai mươi thị vệ sao? Không cần sợ, sẽ không có chuyện gì"
Ôn Uyển ra dấu mấy cái.
"Hạ Ảnh ở bên ngoài, rất nhanh sẽ trở lại".
Qua một hồi lâu, Hạ Ảnh đi vào. Hạ Ảnh vẫn tựa như lúc ban đầu, không có kinh hoảng, nhìn Ôn Uyển thấp giọng nói: "Quận chúa không cần lo lắng, mấy người kia cũng đã bị xử lý".
Ôn Uyển ra dấu mấy cái. Hạ Ảnh nhìn thoáng qua Hạ Ngữ, Hạ Ngữ lập tức đi ra ngoài. Mọi người đi ra ngoài đóng cửa lại.
"Mấy người kia đều chết hết. Nhìn qua không phải sát thủ bình thường. Nếu muốn tra xét xem bọn họ đến tột cùng tại sao muốn giết Quận chúa cũng không tra ra. Ta đoán, hẳn là vì sự kiện lần này"
Ôn Uyển nhìn nàng, ra dấu mấy cái.
Hạ Ảnh chần chờ một chút nói một chút nói: "Trừ sự kiện lần này, cũng còn có một nguyên nhân. Triệu vương nghĩ nhân cơ hội này, diệt trừ Quận chúa, giải trừ hậu hoạn".
Ôn Uyển nhìn nàng một cái, Triệu vương nếu là phái người tới giết mình, tất nhiên là muốn một kích tất trúng, làm sao có thể phái đám tôm binh tiểu tướng thế này. Quá xem nhẹ nàng, đồng thời cũng hạ thấp cấp bậc của hắn. Nhưng Ôn Uyển cũng không có nói nữa, tỏ vẻ ta muốn tiếp tục đi ngủ.
Hạ Ảnh nhìn bộ dạng Ôn Uyển sắc mặt như thường, không biết nên có cảm tưởng gì. Ở thời điểm nàng cho rằng mình đối Quận chúa có một chút hiểu rõ thì lại toát ra vô số nghi vấn. Mà nàng cũng biết, Ôn Uyển cũng không tin tưởng nàng, thậm chí còn đối với nàng có chút phòng bị. Đối với điểm này, nàng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng biết chỉ có thời gian mới có thể chứng minh. Thề và vân vân, cũng đều là nói nhảm.
Về phần ngủ được hay không chỉ có ông trời mới biết. Dù sao Ôn Uyển nửa đêm lại sốt cao. Tất cả bị náo loạn một trận, lang trung nói là bị kinh sợ, khai hai phương thuốc. Ôn Uyển không nhịn được uống thuốc, đem thuốc đều uống, tiếp tục ngủ. Chờ hừng sáng thức dậy, đầu Ôn Uyển không còn đau nhức như vậy nữa, đi ra ngoài đi lại một chút, nhìn phía ngoài hết thảy đều cùng ngày hôm qua giống nhau, hoặc là nói, chung quanh so với hôm qua sạch sẽ hơn.
Ôn Uyển nhìn chung quanh sạch sẽ không còn lưu lại một chút dấu vết, nghĩ tới người khác bị ám sát cũng là oanh oanh liệt liệt. Tại sao nàng ngay cả bóng dáng sát thủ cũng không nhìn thấy, cảm giác những tên sát thủ kia cùng với tiểu sửu giống nhau, bọt nước cũng không lóe lên liền biến mất, cực kỳ uất ức, so sánh với nàng còn uất ức hơn.
Bộ khoái cũng tới rất nhanh, sau khi nhìn người bi giết liền nói rõ bốn người này là trọng phạm bị truy nã, chuyên đi giết người cướp của. Về phần lần này tại sao lại chọn trúng Ôn Uyển, là bởi vì hành động tán tài của Ôn Uyển hai tháng nay.
Mấy nha hoàn nghe vậy đều oán trách vận khí cũng quá tệ. Ôn Uyển nghe cười cười, không tỏ thái độ gì. Nàng chưa bao giờ tin tưởng vận khí. Nếu như nàng tin tưởng vận khí, nàng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Chuyện lần này hẳn là có người muốn mượn đao giết người, chẳng qua là những người đó không nghĩ tới, thị vệ bên cạnh Ôn Uyển, không, phải nói là Hạ Ảnh, cực kỳ cảnh giác, có gì dị động đã bị phát hiện đánh báo động, mấy sát thủ kia tự nhiên là không còn đường nào chạy trốn.
Cho dù là có thích khách thì hành trình của Ôn Uyển cũng vẫn như cũ không thay đổi. , dựa theo kế hoạch đã định mà trở lại kinh thành. Ôn Uyển thoạt nhìn, cũng là thần thái sáng láng. Đến kinh thành, trực tiếp đánh xe đi một chỗ.
Kinh thành:
"Quận chúa, chúng ta, không về quốc công phủ trước sao?" Hạ Ảnh kỳ quái hỏi.
"Không trở về, bây giờ chúng ta trở về sắp xếp lại phủ đệ của ta. Sau này trừ phi có việc mới trở về Quốc công phủ, lúc khác sẽ ngụ ở nơi đó. Nếu là thiếu tôi tớ thì mua thêm vài người vào cũng được. Quốc công phủ quan hệ rắc rối phức tạp, ta không cần phải quay về đó. Chuyện chọn lựa tôi tớ thì giao cho Cố ma ma, chuyện dạy dỗ thì giao cho Cổ ma ma" Ôn Uyển rất trực tiếp biểu đạt ý tứ của nàng. Hiện tại không nhân cơ hội này chuyển ra, chẳng lẽ còn phải đợi đến chịu thêm ấm ức mới chuyển ra à. Tại cái địa phương quỷ quái đó nàng chịu đủ rồi.
"Vâng". Hai người lập tức hiểu Ôn Uyển không muốn dính líu với Quốc công phủ quá nhiều, nếu không, sẽ không ngay cả mấy hạ nhân cũng không nguyện ý dùng. Bất quá, điều này cũng là nhân chi thường tình. Bình gia này không có lấy một người nào tốt. Những gì họ làm lúc trước, nói nhân thần công phẫn cũng không quá đáng.
Cố ma ma ở Vương Phủ cũng là ma ma quản sự, tự nhiên là biết đám mẹ mìn. Ôn Uyển đối với mẹ mìn luôn có cảm giác bài xích rõ rệt, cho nên việc chọn người trực tiếp giao cho Cố ma ma. Hơn nữa chủ yếu cũng chỉ là chọn lựa vài bà tử thô sử cùng nam bộc đầy tớ, không cần nàng ra mặt.
"Cố ma ma, Quận chúa hỏi ngươi, Vương gia là để ngươi tới trợ giúp Quận chúa quản lý một thời gian ngắn hay là sẽ làm cho ngươi từ nay về sau vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ Quận chúa?". Hạ Ngữ hỏi.
"Tự nhiên là muốn một mực bên cạnh hầu hạ Quận chúa" Cố ma ma nghe có chút sợ hãi, cho là Ôn Uyển ghét bỏ nàng có chỗ nào làm việc không chu toàn.
"Ngươi yên tâm, ta sau này sẽ cho ngươi nghỉ ngơi dưỡng lão, sẽ không khiến ngươi tuổi già cô đơn không nơi nương tựa" Ôn Uyển biết Cố ma ma là độc thân một mình. Cố ma ma trước kia từng thành thân, nhưng nữ nhi đã chết, sau đó cũng không mang thai sinh con nữa, vì vậy mà chồng của nàng hưu nàng, cưới một người khác làm vợ. Nàng hơn hai mươi tuổi bán mình vào Vương Phủ, vẫn luôn phụng bồi bên người Ôn Uyển.
"Tạ ơn Quận chúa". Có được lời hứa hẹn của Ôn Uyển, tâm Cố ma ma cảm thấy nhẹ nhõm.
Ôn Uyển tự nhiên hiểu cậu tại sao phải làm như vậy. Bởi vì chỗ nàng có thể dựa vào chính là mình, nàng trông cậy vào mình cho nàng dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, chắc chắn sẽ đối với mình khăng khăng một mực, trung thành và tận tâm, sẽ không phản bội.
"Ta sau này liền trụ ở tòa nhà này, dự định sẽ tự lập môn hộ. Sau này, ngươi chính là quản gia trong nhà. Chuyện nhỏ ngươi xử lý, đại sự thì bẩm báo lại cho ta là được" Ôn Uyển nhìn Hạ Thiên kính cẩn cúi đầu, trong lòng âm thầm gật đầu. Hạ Thiên, đối với mình rất tôn trọng.
"Tạ ơn Quận chúa đối nô tài tín nhiệm. Nô tài nhất định sẽ đem sân viện xử lý thoả đáng, không cô phụ kỳ vọng của Quận chúa" Hạ Thiên có chút kích động nho nhỏ, mình bây giờ là quản sự rồi, không còn là đầy tớ tùy tùng vô công rồi nghề. Mặc dù rất kích động, nhưng vẫn là rất đúng mực. Ôn Uyển gật đầu, Hạ Thiên nhìn gương mặt bình thản của Ôn Uyển trước mắt, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy, đi theo một chủ tử như vậy, nói không chừng, sau này thật sự có thể thăng chức rất nhanh.
Hạ Thiên thật ra thì số tuổi cũng không lớn, năm nay cũng mới hai mươi tuổi. Nhưng là, bên cạnh Ôn Uyển quả thật không có người nào có thể tin tưởng được. Dùng người của Bình phủ, Ôn Uyển nghĩ cũng không muốn, trăm năm thế gia quan hệ rắc rối khó gỡ, ai biết sau này có khiến nàng dính vào rắc rối nào không. Ngay cả thô sử bà tử bên người nàng cũng không nguyện ý dùng, nếu như lại có một cái quản gia tới từ Bình phủ lại đây chế trụ quản thúc theo dõi nàng, chẳng phải là không dưng mang rắc rối tới ình.
Hạ Thiên đi theo bên người nàng cũng có mấy tháng rồi, Ôn Uyển cũng biết hắn là một người cơ trí trung thành. Cho nên lần này, Ôn Uyển để Hạ Thiên làm quản gia ngoại viện tòa nhà này. Quản gia nội viện tự nhiên là Cố ma ma.
Hạ Thiên là nhi tử nhỏ nhất của tam quản sự Trịnh Vương phủ, họ Ninh. Mặc dù là thứ xuất, nhưng bởi vì là con út nên vẫn tương đối được Tam quản gia thương yêu. Cả nhà bọn họ cũng là gia nô Vương Phủ, Hạ Thiên cũng biết chút quyền cước công phu, làm người cũng rất cơ trí. Cha hắn biết Ôn Uyển Quận chúa hướng vương phủ muốn một người có chút công phu qua trợ giúp nàng, liền cùng Lâm Đại quản gia đề cử Hạ Thiên đi qua. Lúc ấy cũng chỉ là nói cần hai người biết chút đi đứng công phu mà thôi, cũng không có nói những yêu cầu khác, đến lúc đó muốn đi hay không sẽ tùy ý của bọn họ. Tự nhiên là không có người nào sẽ buông tha Vương Phủ quyền thế mà đi theo một tiểu nha đầu làm tùy tùng. Không có ai muốn trở thành một kẻ vô tích sự như vậy, cho nên nếu cha hắn làm việc này, đó chính là chê cười. Hạ Thiên đã là người hầu sáu năm rồi, lúc trước khi Ôn Uyển ở đây, hắn nghĩ muốn hắn làm một cái tiếp phẩm cũng không tồi. Nhưng là bị cháu ngoại trai của Đại quản gia cướp mất. Hắn lúc ấy rất khó chịu nhưng cũng biết cha hắn cũng chỉ là tam quản sự, không sánh bằng Đại quản gia.
Nhưng khi hắn nghe được cha hắn nói muốn đem hắn an bài đến chỗ Ôn Uyển làm tùy tùng, cả người hắn vô cùng khó chịu, có chút không tin, cha hắn sao có thể đối với hắn như vậy, dù sao lúc ấy hắn tại Vương Phủ như thế nào cũng là một tiểu đầu trông coi ba bốn tôi tớ. Lần này, lại muốn hắn đi làm một tùy tùng.
"Nhi tử, cha năm nay cũng đã sáu mươi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh như trước kia nữa. Ngươi cùng hai ca ca ngươi từ nhỏ quan hệ đã không tốt, sau này khả năng muốn bọn họ giúp đỡ ngươi là không nhiều. Cho nên, hết thảy ngươi đều phải dựa vào bản thân mình. Bất quá nếu dựa vào chính mình, ngươi lại là thứ xuất, ở trong vương phủ cho dù cam chịu cả đời, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ hết khổ, còn không bằng tìm một con đường khác. Ngươi đừng xem thường thân phận tùy tùng này. Quận chúa cùng người Bình gia quan hệ rất kém cỏi, tương lai Quận chúa muốn dùng người tự nhiên sẽ nghĩ đến người nào bên cạnh có thể tin tưởng được. Ngươi là từ Vương Phủ đi ra, Quận chúa tự nhiên là tin được". Cha hắn phân tích cho hắn.
"Nhưng mà cha à, Quận chúa năm nay cũng mới sáu tuổi. Bình gia không muốn thấy nàng như vậy, một cái hài tử không có thân gia để dựa vào có thể làm được chuyện gì? Vẫn chỉ là một đầy tớ nhà quan, sau này có thể làm cái gì, chẳng lẽ cả đời chỉ có thể làm đầy tớ nhà quan". Hạ Thiên vẫn còn có chút kháng cự.
"Có thể làm được chuyện gì? Ngươi thật cho rằng chuyện này không ai muốn đi sao? Cha nói thực cho ngươi biết, Lâm Đại quản gia đã nghĩ để cho đại tôn tử của hắn đi, Đại Tôn Tử không muốn, muốn cho nhị tôn tử của hắn đi, nhưng mà nhị tôn tử nhà hắn thể chất yếu ớt không phù hợp yêu cầu. Muốn cho cháu hắn đi, cháu hắn sống chết không muốn. Cha là mất rất nhiều công sức, tặng nhiều lễ vật cho Đại quản gia mới đem danh sách này thu vào tay. Ngươi thật cho là như lời đồn bên ngoài không ai nguyện ý đi? Đó là có người cố ý truyền thành như vậy, chính là không muốn làm cho người khác đi tranh giành cái danh sách này". Tam quản sự nhìn nhi tử bộ dạng không tin, không khỏi cười.
"Ngươi làm được? Ta xem ngươi mới là người không thể làm được gì. Một cái hài tử vô tích sự có thể làm cho Triệu vương ăn thiệt thòi lớn như vậy? Một cái hài tử bất tài có thể khiến Vương gia yêu thích như vậy?. Một cái hài tử không thể gánh vác sự vụ có thể được hoàng thượng phong làm Quý Quận chúa? Ngươi đứa nhỏ này, từng trãi còn chưa đủ nha! Không nói tương lai nếu Vương Gia chúng ta lên ngôi, Quận chúa sẽ có biến hóa lớn, cho dù những hoàng tử khác lên ngôi, đến lúc đó Quận chúa vẫn có thể đi đất phong, ngươi ít nhất cũng là quản sự, không thể tốt hơn so với việc cứ cúi mình tại Vương Phủ. Kinh nghiệm quá ít, cần phải niếm trãi nhiều hơn". Lão nhân lắc đầu.
Mặc dù cha nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không tình nguyện. Nhưng cha đã cho hắn chuẩn bị tốt, hắn đành phải tuân theo. Lúc mới bắt đầu hắn quả thật nhàm chán đến mốc meo, hắn bị cha hắn quát lớn, tại sao không nhân cơ hội kết giao nhiều hơn với một số người, học hỏi nhiều hơn một chút, sau này sẽ hỗ trợ hắn rất nhiều chuyện, ngày ngày đều ở nhà làm cái gì? Lúc này hắn mới tích cực hơn chút ít.
Không nghĩ tới, Quận chúa mới không đến một năm đã muốn tự lập môn hộ. Quận chúa, thật là một vị gan lớn. Bất quá, đối với hắn mà nói, đây là chuyện tốt bằng trời.
Tòa nhà mặc dù nhỏ bé, ngoại viện mặc dù tồi tàn cũng là của hắn. So sánh với trước kia không phải là núp ở phòng hạ nhân thì cũng là ở bên ngoài lắc lư thăm dò tin tức tốt hơn gấp vạn lần. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là không cần bị mấy người Bình gia đó chọc đến tức giơ chân. Người Bình gia luôn là âm dương quái khí.
Hắn là bị tức đủ rồi. Rốt cục có thể rời đi địa phương quỷ quái đó rồi. Không riêng Hạ Thiên nghĩ như vậy, mọi người ở Hành Phương Các đều nghĩ như vậy.
Ngõ Bát Tỉnh:
Ôn Uyển vừa tới ngõ Bát Tỉnh, bên kia liền được tin tức, Quốc công Gia lập tức chạy tới, thấy Ôn Uyển liền kêu nàng lập tức đi về nhà.
"Nhà? Quốc công Gia, đó là nhà của cháu sao?" Ôn Uyển đem ánh mắt mở thật to, bộ dạng vô cùng vô tội vô cùng đáng thương.
"làm sao không phải là nhà của cháu? Mau bảo người ta thu thập, theo bá trở về. cháu một cái cô nương trong nhà sao có thể ở bên ngoài. Hiện tại bên ngoài loạn như vậy, một hài tử ở tại bên ngoài rất không an toàn có biết hay không?" Quốc công Gia tức giận nói.
Ôn Uyển ra dấu mấy cái."Quốc công Gia, bá không cần nói chuyện buồn cười như vậy được không? Nơi đó cũng được coi là nhà sao? Địa ngục cũng không kém nhiều lắm. Trải qua chuyện này, Quận chúa coi như là hoàn toàn nhìn thấu. Các ngươi nghĩ như thế nào, làm như thế nào đều được, cho dù xoá tên trên gia phả cũng không sao hết. Lúc cần thì coi nàng là người Bình gia, thời điểm không cần ngay cả cỏ dại nàng cũng không bằng, làm nữ nhi Bình gia nàng cũng không hiếm lạ. Mời trở về đi, nếu muốn Quận chúa trở về, thì không có khả năng".
"Vậy cháu muốn thế nào mới chịu quay về? Cháu phải biết rằng, nếu là cha cháu tới, cũng không có thái độ nói chuyện tốt như bá bá đâu". Quốc công Gia nhìn thái độ của Ôn Uyển, vừa căm phẫn lại bất đắc dĩ, rối rắm không biết làm thế nào.
Ôn Uyển nghe, cảm thấy buồn cười: "Quốc công Gia, ngươi tới ta mới cho ba phần thể diện. Ngũ lão gia đến, ngay cả một phần thể diện đều không cần cho. Đấy là phụ thân kiểu gì vậy? Đó là phụ thân Quận chúa ư, là cừu nhân đúng hơn? Rõ ràng là hắn đem bảng chữ mẫu mượn đi không trả lại, chỉ vì thăng quan phát tài mà tặng cho cấp trên, bị Chu vương tìm tới cửa hỏi tội, hắn bị nữ nhân xúi giục hai câu sẽ bảo Quận chúa nhà chúng ta lấy cái chết để giữ hiếu đạo. một người cha như vậy có cũng như không. Dù kiện lên Tông Nhân Phủ, bẩm báo Kinh Đô phủ doãn cũng chỉ là quăng mặt mũi thể diện Bình gia các ngươi, Quận chúa cũng không có gì phải sợ. Về phần chuyện nộp thuế, Quận chúa cũng không phải là cố ý. Có phụ thân nào ép buộc nữ nhi nhà mình như vậy sao?"
"Lấy cái chết để giữ đạo hiếu? Vô duyên vô cớ, Ngũ lão gia sẽ không nói như vậy". Quốc công Gia còn muốn vì Bình Hướng Hi phân trần, đáng tiếc không người nào để ý tới.
← Ch. 0104 | Ch. 0106 → |