Tiên Sinh Đến Thăm Bệnh
← Ch.0089 | Ch.0091 → |
Con rối của trẻ em, loại đồ chơi này, hàng giả vô cùng nhiều, các cửa hàng đồ chơi trẻ em mọc ra ngày càng nhiều, không có dấu hiệu ngừng lại. Ôn Uyển lập tức cho người đi đến hộ bộ, vẽ đồ án, khắc dấu hiệu riêng của bọn họ lên đó. Nếu như ai dám dùng dấu hiệu này, chính là xâm phạm đến quyền hạn của nàng, đây là kiến thức về quyền sở hữu tài sản ở hiện đại.
Về tính chất, việc này giống như việc khắc kí hiệu trên người nô bộc thời cổ đại. Nhìn tiểu quận chúa nghiêm túc như vậy, quan viên cũng cho nàng một phần văn thư. Nói rõ người nào dùng dấu hiệu giống của nàng, chính là phạm pháp. Ôn Uyển cầm văn thư, đặc biệt hưng phấn.
Vượt qua mười hai cầm tinh, việc này thoáng qua một cái, làm ăn dĩ nhiên là phai nhạt xuống. Ôn Uyển nhân tiện cho vẽ tiểu báo, sói, sư tử, cá heo, ... thật ra thì động vật nào cũng có thể dùng được, chủ yếu là ngươi bán, chất lượng, hình dáng, phải khiến cho người khác yên tâm. Có thể là thân phận của Ôn Uyển có tác dụng, công tác tuyên truyền làm cũng rất khá. Từ lúc khai trương cho đến khi buôn bán lớn cũng không có phiền toái gì.
Mọi chuyện làm ăn, Ôn Uyển đều giao cho hạ nhân làm, nàng chỉ quản lí, bày mưu tính kế. Ôn Uyển nghĩ như vậy, đây chính là chỗ tốt của quý tộc.
Tuy mấy ngày này rât bận rộn, nhưng Ôn Uyển vẫn như cũ, mỗi ngày dậy thật sớm, đi đến nhà của Lão sư nghe giảng bài, tối thì trở về, còn phải hoàn thành các bài tập lão sư giao cho. Mỗi ngày trôi qua rất phong phú và sinh động.
"Quận chúa, lão phu nhân truyền lời, muốn người đi đến phòng chính." Ôn Uyển nghe, nói thẳng, thân thể không thoải mái, khi nào khỏe sẽ đi.
Phòng chính, viện của Bình mẫu:
"Cái gì? Nó nói thân thể không thoải mái, ngày hôm qua sáng sớm liền đi đến nhà lão sư của nàng, ban đêm còn kiểm tra khuê phòng, bây giờ, thân thể lại không thoải mái. Đi! Lại đi truyền lời cho ta!" Bình mẫu giận đến phát run. Bình mẫu gần đây giận không biết bao nhiêu lần, hôn mê mấy lần.
"Dù nàng có là Quận chúa, cũng phải nghe lời tổ mẫu. Cô, cửa hàng đồ chơi kia, buôn bán tiền vô như nước. Ta cũng không phải muốn nhiều lắm, chỉ muốn năm thành cổ phần." Dung đại phu nhân nói không lớn.
"Tổ mẫu, Quận chúa là do chính hoàng thượng phong hàm quý Quận chúa. Mặc dù là tứ phẩm, tuy nhiên nàng là dòng dõi quý tộc, lại là hoàng thân quốc thích. Chúng ta bức bách nàng như vậy, có thể chọc giận nàng hay không? Trên tay nàng còn có ngự tứ Kim tiên do hoàng thượng ban cho." Tống đại phu nhân ở bên cạnh hầu hạ, uyển chuyển nhắc nhở. Năm thành còn không coi là nhiều, đúng là ý nghĩ hoang đường. Với tính tình của Ôn Uyển, đừng nói là năm thành, nửa thành cũng không có.
"Lão thái quân, không xong. Bà tử đi gọi người bị quận chúa đánh hết mấy roi, hiện tại dãy dụa gào thét, cầu xin lão thái quân đại phát từ bi, mời đại phu." một bà Tử đi vào nói.
"Lật trời rồi, đở ta đi Hành Phương Các." Bình mẫu giận dữ, lập tức chạy tới Hành Phương Các. Ôn Uyển nghe Bình mẫu tới, vẫn rất thong thả, hơn một khắc đồng hồ sau mới từ từ đi ra ngoài.
Hành phương các:
"Đến công chúa còn chưa quý giá bằng quận chúa đây, lại để cho tổ mẫu ruột của mình phải ngồi chờ cháu gái hơn một khắc đồng hồ, truyền ra ngoài, còn không làm mất thể diện của hoàng gia, còn không bị người khác chê cười, nói quận chúa không biết quy củ, không hiểu lễ nghi." Dung đại phu nhân lập tức quát lớn Ôn Uyển.
"Ngươi là ai? Nơi này cũng đến phiên loại người không đứng đắn như ngươi la lối? Người đâu, đem bà ta ném ra ngoài." Cổ ma ma kêu, lập tức có hai bà tử vẩy nước quét nhà đi lên, chuẩn bị đem Dung đại phu nhân kéo đi.
"Càn rỡ, các ngươi không muốn sống nửa phải không?" Hai bà tử cao lớn thô kệch kia là hạ nhân của Bình gia, nghe Bình mẫu quát lớn, không dám nhúc nhích. Dung đại phu nhân lập tức cười đắc ý, chuẩn bị lên tiếng châm chọc Ôn Uyển hai câu, đã bị Hạ Ảnh coi như con chuột, xách lên, ném ra khỏi Hành Phương Các. Dung đại phu nhân rơi xuống, liền gào khóc thảm thiết. Tống đại phu nhân đi theo, trong mắt hiện lên ý cười, còn lại những người khác đều cúi đầu vụng trộm cười.
"Ngươi không nên ỷ vào ngươi là quận chúa do hoàng thượng thân phong, liền vô pháp vô thiên. Ngươi là Quận chúa, nhưng cũng là nữ nhi của Bình gia. Ta muốn đi kiện ngươi tội ngỗ nghịch bất hiếu, tước vị quận chúa này của ngươi cũng không giữ được." Bình mẫu giận dữ mắng mỏ.
"Lão thái quân, Quận chúa đối với ngươi cũng không có bất kính. Hai bà Tử lúc trước, há mồm chính là muốn cửa hàng của Quận chúa. Quận chúa chúng ta tin tưởng lão thái quân tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên sản nghiệp của cháu gái mình, nhất định là hai bà tử kia không biết nặng nhẹ, tùy ý loan truyền lời bậy bạ. Nếu không, tội tổ mẫu mưu đoạt sản nghiệp của cháu gái, truyền tới phủ tông nhân, truyền đến tai của người ngoài, các chủ tử khác của Bình gia, sau này làm sao có thể ra cửa gặp người khác. Lão thái quân, hai người nô tài không biết thân phận này, lại dám nói những lời như vậy, người nói thử xem, hai bà tử này có phải đáng đánh hay không?" Cổ mẹ vẫn giữ khuôn mặt tươi cười.
"Đáng đánh, đương nhiên đáng đánh." Bây giờ, bà ta chỉ có thể tiếp lời, vốn dĩ bà ta chính là muốn cửa hàng Ôn Uyển trợ cấp cho Dung gia. Nhưng vạn nhất chuyện này truyền ra ngoài, nói bà ta mưu đoạt sản nghiệp của cháu gái để trợ cấp nhà mẹ đẻ, thì khuôn mặt già nua của bà ta có thể bị mất sạch ráo. Ôn Uyển thì từ đầu tới đuôi đều ngồi yên ở đó giống như tượng gỗ điêu khắc, cái gì cũng không tỏ vẻ, làm cho Bình mẫu giận muốn chết.
Tiếp theo đó, Ôn Uyển nhận được rất nhiều thiệp mời, những cái đối với mình bất lợi thì đều cự tuyệt. Đối với bên ngoài nói rằng, Ôn Uyển từ nhỏ đã không được điều dưỡng, hiện tại phải hảo hảo điều dưỡng thân thể.
Hành phương các:
"Ngươi nha đầu này, ta còn tưởng trò thật sự ngã bệnh rồi?" Tống Lạc Dương nghe được Ôn Uyển ngã bệnh, Ôn Uyển cũng phái người đi nói cho hắn biết, nhưng mà người đưa tin không nói rõ ràng. Ôn Uyển thấy lão sư tới thăm mình, thì rất vui vẻ.
"Nha đầu ngốc" những năm này Tống Lạc Dương một mực ở bên ngoài du ngoạn khắp nơi, thấy nhiều nhân tình lạnh ấm. Làm sao lại không nhìn ra sự cô đơn trong mắt Ôn Uyển, cùng sự vui mừng khi nhìn thấy mình đến thăm. Hắn nghĩ tới cảnh ngộ của đứa bé này, trong lòng lại càng thương tiếc.
"Ta thấy tâm tình của trò không được tốt lắm, ta đàn cho trò nghe một bản, làm vơi đi những khó chịu trong lòng trò." Ôn Uyển nghe, lập tức vỗ tay khen hay, bảo Hạ Ngữ đi lấy đàn tới đây. Mặc dù Ôn Uyển không thích âm nhạc lắm, nhưng ở đây lại có không ít những khúc nhạc hay.
"Muốn nghe ca khúc gì?" Ôn Uyển nghĩ, khó được khi tiên sinh nhân nhượng mình như vậy, phải hảo hảo nghĩ xem, sau đó viết ba chữ 'Phượng cầu hoàng. '
"Trò mới bảy tuổi, nghe Phượng cầu hoàng cái gì. Chẳng lẻ nhỏ như vậy đã tư Xuân?" Ôn Uyển nghe được vừa buồn cười, vừa tức giận, tức giận nhìn Lão sư một cái.
"Ha ha, ta khảy cho ngươi nghe một bản 'đàn cổ Ngâm'" Tống Lạc Dương đem cầm đặt trên kệ, sau đó điều phối âm. Ôn Uyển im lặng nghe lão sư khảy đàn, chờ sau khi nghe xong, rất là buồn bực, hoàn toàn buồn bực.
"Sao vậy?" Tống Lạc Dương nhìn bộ dạng buồn bực của Ôn Uyển, kỳ quái hỏi. Không phải là nên than thở sao?
"Tại sao Lão sư có thể đàn hay như vậy, còn ta lại chỉ có thể đàn ra tạp âm? Ông trời thật là không công bằng, tại sao cái gì lão sư cũng giỏi hết vậy?" có một lão sư có thể tinh thông mọi thứ, quả thật là tới để đả kích tự tin của học sinh.
"Ha ha, những lời này Lão sư cho là ngươi đang tán dương ta. Tốt lắm, hôm nay ta liền dạy về đàn cho ngươi. Mặc dù ngươi không có cái thiên phú này, nhưng cũng phải biết một hai phần. Tiếng đàn có mười sáu phương pháp, theo thứ tự là: khinh, tùng, thúy, hoạt, cao, khiết, thanh, hư, u, kì, cổ, đạm, trung, hòa, tật, từ. Nếu nói đơn giản, là bàn về âm luật vừa phải cùng âm thanh thực, cũng có quan hệ với kỷ xảo cùng sự khống chế của hứng thú biểu đạt tác động lẫn nha. Mà đàn cổ bởi vì hình dạng và cấu tạo của nhạc khí, nên mỗi nhân tố âm sắc, nhạc khúc, đề tài, nội hàm, kết cấu, có phong cách và khuynh hướng âm nhạc ở trạng thái tĩnh lặng, đơn giản, hàm súc, nhẹ nhàng, âm nhu, trữ tình, trang nhã...... Nếu như trò khảy đàn một thủ khúc, có thể làm được 'hay mà không ướt át, đau mà không thương, mộc mạc mà lễ tiết, biến mà không giả, ôn nhuận thư sướng, yên tĩnh khác hẳn u tối, tiếng đàn nhanh mà khúc chiết, lập thanh cô tú' vậy thì chứng minh, tài đánh đàn của trò đã đạt tới đăng phong tạo cực, trở thành danh sư một cõi" Tống Lạc Dương ở đây dõng dạc mà nói, Ôn Uyển cũng tinh tế lắng nghe.
Sau khi nghe xong thì bỉu môi, đừng nói mình không có thiên phú, hiện tại nói cái gì đăng phong tạo cực. Không phải cố ý đả kích người sao.
Thời gian nhanh chóng qua đi thoáng cốc đã đến buổi trưa. Tống Lạc Dương ở trong phủ đệ dạy hết một ngày.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển vẫn tiếp tục đi đến Tống phủ nghe giảng. làm sao có thể để lão sư tới cửa giảng bài ình nghe. Cuộc sống sau đó, cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái lúc trước.
Đảo mắt một tháng liền trôi qua. Chờ độ hot giảm đi, lượng tiêu thụ vẫn rất vững vàng. Ôn Uyển liền quy định chất lượng sản phẩm cao cấp và trung cấp. Mở ra ba cái cửa hàng, làm ăn tốt vô cùng, Ôn Uyển vô cùng vui mừng.
Lâm quản gia khi nghe chưởng quỹ, cháu của mình báo cáo thu chi, không khỏi bật cười. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Quận chúa chính là không có chuyện gì làm, nên mới tìm chút chuyện để làm. Vương gia nói, nàng thích liền để cho nàng làm. Không nghĩ tới, Quận chúa lại có khiếu làm ăn như vậy, đúng là cao thủ kiếm tiền.
Đảo mắt đã đến trung tuần tháng ba.
Trong khoảng thời gian này, xảy ra vài chuyện vui, bất quá đối với Ôn Uyển mà nói, những chuyện đó chẳng là gì cả.
Người cha hờ của nàng được thăng một cấp, thăng làm thị hầu của học sĩ Hàn Lâm viện.
Tứ bá bên kia, cũng thăng một cấp, do quốc công gia cùng nhà mẹ đẻ của vợ ông cất nhắc. Thăng lên làm Tri Phủ, vốn là tính hết năm nay sẽ trở về, nhưng mà quan viên ở địa phương đó bệnh nặng, ông phải sớm đi nhậm chức.
Hai bên đều lên chức, đây chính là đại hỷ sự, đến lão quốc công đang dưỡng bệnh ở thôn trang đều quay trở về.
Còn có một sự kiện nửa, đó là hôn sự của Thượng Dũng. Nhà gái là thứ nữ của đường đệ bên nhà mẹ đại phu nhân, nguyên nhân là do vị hôn phu của nàng ta đã chết, nhà trai đem cái chết đó lên đầu nhà gái. Yêu cầu cô gái đó phải đi qua canh từ đường. Hứa gia cũng là hào môn vọng tộc, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu hoang đường như vậy, nhưng mà nhà trai lại rất ác độc, đi xung quanh đồn đại cô gái kia khắc phu, còn nói nàng lớn lên đanh đá, chua ngoa, ác ý muốn người khác không dám tới cửa cầu hôn. Hứa gia nghĩ ngợi, muốn vội vàng tìm hôn sự cho nàng, tránh để đêm dài lắm mộng.
Đại phu nhân sau khi biết, liền đem tình huống của Thượng Dũng nói ra. Nói đứa bé này rất tốt, nhưng lại bị chính phụ thân hắn làm liên lụy, sau khi nhà gái xem xét xong, rất hài lòng. Lần này, Bình mẫu cố ý phái người đi hỏi thăm, còn phải nhìn thấy người thật, mới coi như nhận lời.
Thanh Từ lập gia đình, bởi vì là thứ nữ, cũng không có nhiều chuyện phiền toái. Nếu không phải bởi vì cố kỵ tấm bảng của quốc công phủ, Ôn Uyển hoài nghi, các nàng có thể hay không kéo Thanh Từ đi làm thiếp thất. Nàng ấy lớn lên, rất có tư chất hồ ly tinh. Kết đôi với võ tướng, ba mươi hai tuổi, vợ cả đã chết, Thanh Từ đi thoáng qua một cái, vừa có thể làm vợ, vừa làm mẹ kế, đầy đủ hết.
Nàng ta lúc đó làm gì cũng không nguyện ý, thậm chí còn đến cầu xin Ôn Uyển. Đáng tiếc, Ôn Uyển đến cửa còn không cho vào. Nàng cũng không hào phóng như vậy, nàng ta cùng với nàng không thân.
Thanh Cửu cũng đính hôn rồi, đối phương là tiến sĩ Quốc Tử Giám, quan thất phẩm. Chờ cuối năm đến thời điểm thành thân, lớn nhỏ coi như đều làm quan rồi, gả đi, chính là quan cực lớn.
Thanh Trâm cũng đã đính hôn, đối phương là nhà mẹ đẻ của Bình mẫu, Dung gia, tính hơn một năm nữa sẽ thành thân. Lúc Thanh trâm nghe được tin tức, vừa khóc vừa nháo. Bởi vì Dung gia đã sa sút, ở trong mắt Thanh Trâm, đó là nơi nghèo nàn. Nhưng cuối cùng bị Diêu di nương hung hăng khiển trách một phen, nàng ta mới chịu thôi. Ở trong lòng Diêu di nương, chỉ cần có thể làm chính thất, sống cho tốt, tự nhiên sẽ có được cuộc sống phát đạt. Hơn nữa, đây là quyết định của lão phu nhân, muốn ngỗ nghịch cũng không được.
Chuyện này chưa xong, hai ngày sau, kinh thành truyền ra tin tức, ai muốn làm quan chỉ cần có bối cảnh, có chức vị thì đều có thể. Tin này làm cho cả kinh thành chấn động, người Bình gia khi biết chuyện, ai cũng sôi nổi.
Hành phương các:
Thượng vệ năm nay cũng đã mười sáu, hắn không giống Thượng Hồng, tương lai còn có thể lập công danh, bây giờ vạch kế hoạch cho hắn đương nhiên sẽ tốt hơn.
Thượng Dũng năm nay cũng đã mười tám tuổi, nghe Đại phu nhân nói, cũng muốn quyên tiền để có chức quan để sau này về nhà mẹ đẻ của thê tử cũng có chút mặt mũi. Cho dù đó chỉ là trên danh nghĩa, nhưng cũng có thể lấy làm núi dựa. Tìm tới tìm lui, cảm thấy tìm Ôn Uyển là cách tốt nhất. Nào biết đâu rằng, Ôn Uyển vừa nghe liền cự tuyệt. xưa nay, mọi người đều nói nữ nhi không thể tham chính, nếu nàng tham dự vào chuyện này, đến lúc đó người khác sẽ kết tội nàng.
Nhìn bộ dạng mờ mịt lại ảo não của hắn, Ôn Uyển cũng rất bất đắc dĩ. Chuyện này mình thật sự không xen vào được a, chẳng lẽ muốn nàng viết thư cho ông cậu, để tranh thủ cơ hội giúp Thượng Dũng. Không cần nghĩ, ông cậu nhất định sẽ vô cùng tức giận.
"Quận chúa, chuyện này Tô Tướng biết cũng không quan hệ. Ta chỉ muốn có một cơ hội, đến lúc đó có thông qua được hay không, đều phụ thuộc vào bản thân ta." Thượng Dũng đau khổ cầu khẩn.
Ôn Uyển vô cùng kỳ quái, chuyện này không phạm pháp, còn phải trải qua cuộc thi? Lúc ấy hay là cự tuyệt, quay đầu lại hỏi Cổ ma ma các nàng. Các nàng nói, không phạm pháp. Bất quá, nếu mở ra tiền lệ này, sau này mọi người trong tộc sẽ đến tìm nàng, đến lúc đó, nàng sẽ rất đau đầu.
Tống phủ:
"Tại sao lại sầu mi khổ kiểm? Mấy người trong nhà trò lại khi dễ trò hả?" Lão sư lo lắng hỏi.
Ôn Uyển viết mấy chữ, Tống Lạc Dương cười lạnh: "Hừ, ngày thường đối với trò như vậy, bây giờ có việc lại đến cầu xin trò, không nên quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì."
Ôn Uyển lại viết thêm mấy chữ, Lão sư trầm ngâm một hồi: "Nếu trò thật không nhẫn tâm, cũng không nên đi cầu xin Thừa tướng, ta viết cho trò một phong thư, chuyện nhỏ này, không cần phải cầu xin đến Tướng gia bên kia."
"Không phạm pháp, nhưng có thể được làm quan hay không còn cần phải trãi qua cuộc thi. Nếu hắn thi không đậu thì là do chính bản thân hắn. Trò không cần lo lắng." Tống Lạc Dương nhìn Ôn Uyển lo lắng, hiểu ý cười một tiếng.
Không đến hai ngày, Lão sư kêu người đem phong thư đến cho nàng. Là sư tôn viết, phía trên có nói, nếu hắn thật có tài năng, nàng có thể đề cử vào.
Đừng, ngàn vạn đừng. Phải biết rằng nếu nàng đề cử người vào, mọi người biết nàng ở giữa dẫn đường, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng nếu nàng từ chối, có thể tưởng tượng được bọn người Thượng Dũng sẽ đáng thương cỡ nào. Nhưng nàng lại không muốn chọc phiền toái, Ôn Uyển chần chừ mãi.
Nào biết đâu rằng Thượng Dũng thoạt nhìn đàng hoàng thật thà, lần này lại rất cố chấp, muốn làm cho được bằng bất cứ giá nào. Một hồi tìm lão quốc công, một hồi tìm Bình quốc công. Cuối cùng vẫn là lão quốc công Gia và quốc công Gia, hai người tìm Ôn Uyển nói chuyện, nếu có thể cho Thượng Dũng một cơ hội, thì hãy cố gắng giúp đỡ hắn. Hai người đã hỏi thăm rồi, nhưng những chỗ khác đều đã đủ người.
Ôn Uyển muốn bọn họ giữ bí mật, nàng cũng không muốn trở thành một thành viên mua bán quan chức, hơn nữa sau này bên tai cũng không được thanh tịnh. Sau khi hai người đáp ứng, nàng mới đem phong thư đề cử kia đưa cho Thượng Dũng. Thượng Dũng cầm thư đề cử, mừng rỡ như điên, mỗi ngày đều cố công học hành. Cuối cùng cuộc thi, Thượng Dũng cùng Thượng Vệ đều qua.
Thượng Dũng làm người ghi chép nghi lễ quan bát phẩm, Thượng vệ làm làm người ghi chép số liệu cả hai đều ở Hàn Lâm viện. Ôn Uyển vô cùng hoài nghi, Thượng Dũng được làm quan bát phẩm, phía sau có bóng dáng của Hải lão, nhưng cũng không thể làm gì hơn, nàng quyết định, sau này kiên quyết không dính vào mấy chuyện như thế này nữa. Chỉ một lần này thôi, lần sau không được việnlý lẽ này nữa.
Hai nhi tử lên chức, hai tôn tử đều vào triều làm quan, lão quốc công cao hứng phi thường. Xem ra, Ôn Uyển làm rất đúng, nhìn xem, mọi người trong phủ ai cũng phấn chấn tinh thần, ngập tràn hy vọng.
Sau đó còn có mấy người đến nhờ vã Ôn Uyển, Ôn Uyển đến mặt của bọn họ đều lười xem. Bên phía nhà mẹ đẻ của Hứa phu nhân, biết Thượng Dũng được công danh, thì cao hứng phi thường, định ngày thành thân vào tháng mười...
← Ch. 0089 | Ch. 0091 → |