← Ch.43 | Ch.45 → |
CHAP 44:
XOẢNG....
Bốp... bốp... Tách.... tách....
Hàng loạt những tiếng động chói tai vang lên, khiến những người đang nhún nhảy ngoài kia cũng phải dừng lại mà nhìn vào nơi gây ra tiếng động ổn ào đó. Mọi người ngạc nhiên dường như đứng hình tại chỗ khi trông thấy cảnh tượng này. Một số cô gái phải lấy tay che miệng lại để ko phát ra những âm thanh la hét. Người ngoài đã vậy thì những người ngồi ngay tại đó thì sao. Bàng hoàng, ngạc nhiên, kinh ngạc, ... Thật ko có từ nào diễn tả hết những cảm xúc của họ.
Mặt bàn thủy tinh gãy ra làm đôi, những chiếc ly rượu theo đó mà rơi xuống đất vở tan tành. Rượu thì theo đó bắn ra khắp nơi, nhưng lại có một thứ nước màu đỏ tanh nồng từ bàn tay xinh đẹp chảy xuống tưởng chừng ko có gì ngăn nỗi. Nó đứng đó, bàn tay đầy máu nhưng ko hề xuất hiện một cái nhăn mặt hay một tiếng kêu đau đớn nào. khuôn mặt vẫn cứ lạnh tanh đôi mắt u ám như ko nhìn thấy đáy. Ngước mặt, đảo mắt nhìn một lượt tất cả mọi người, cho đến khi đôi mắt dừng hẳn ở một người chính là hắn. Đôi môi đỏ mộng như màu máu khẽ mở miệng, giọng nói ko trầm ko bổng mà cất lời:
- Nếu tôi muốn thì đã giết cô ta khi cô ta chưa đặt chân vào đây rồi, ko cần phải dở những trò bẩn thiểu như vậy đâu! .
Nói xong ko cần đợi phản ứng của mọi người, nó quay bước về hướng cửa định bước đi. Nhưng chưa tiến được bước nào thì cổ tay của nó đã bị nắm chặt:
- Cậu... Cậu phải băng bó vết thương đã! .
Quay đầu lại nhìn người nắm tay mình, đôi mắt nó càng trở nên vô hồn. Gạt tay người đó ra nó lạnh lùng buông câu nói:
- Ko phải chuyện của cậu!
Mọi người nhìn theo nó cho đến khi bóng nó khuất sau cánh cửa. Một số người ko kiềm chế được mà thở phào nhẹ nhõm. Ko khí thật căng thẳng mà. Quay trở lại chiếc bàn lúc nãy, nhìn đóng đỗ nát này những người chung bàn ko khỏi lo sợ. Zan lúc này mới chợt tĩnh, ánh mắt ko giấu nỗi vẻ hoang man và lo sợ. Ánh mắt này của nó đã từ lâu ko xuất hiện, lần cuối cùng mà Zan thấy chính là lúc nó học tiểu học bị đám bạn mắng là đồ ko mẹ dạy dỗ lúc đó ó gần như nỗi điên lên mà lao vào đánh chúng. Nhưng mọi chuyện đã được giấu nhẹm đi vì ba nó là người có thế lực. Từ đó ko hề xuất hiện ánh mắt này nữa. Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện còn có phần đáng sợ hơn xưa. Ko biết nó sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.
Ánh mắt Zan chợt trở nên giận dữ, đánh mắt về người đang đứng chết trân tại chỗ từ khi nó bước đi. Bàn tay người đó cũng bị dính máu của nó. Tức giận Zan đứng bật dậy chạy đến nắm lấy cổ áo hắn mà kéo xuống (vì Zan thấp hơn hắn).
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cậu đã làm gì Yun mà khiến nó giận như vậy? . Zan nói mà gần như hét vào mặt hắn.
Hắn lúc này hoàn toàn ko có khả năng trả lời Zan. Ánh mắt vẫn cứ dán chặt ngoài cánh cửa.
Chát...
Tiếng tát tay thanh thuý vang lên. Vì bar đã tắt nhạc từ lúc xảy ra chuyện nên bây giờ có thể nghe rất rõ tiếng động này. Sao khi đánh hắn, bàn tay Zan siết chặt, mặt đỏ cả lên vì tức giận:
- Ko cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì? Nhưng chuyện lúc nãy rõ ràng chưa điều tra rõ mà cậu đã kết luận là Yun làm còn mắng nó trước mặt mọi người. Chính cậu đã chọc cho Yun tức giận. Từ đó đến nay tôi chưa từng thấy nó tức giận như vậy. Chính cậu là người làm sai. Cứ tưởng cậu sẽ đem lại nụ cười cho nó ko ngờ mọi chuyện lại càng trở nên rắc rồi. Biết vậy tôi nên phản đối hai người từ đầu. Tốt nhất từ nay cậu đừng gặp Yun nữa. Nếu ko tôi ko chắc nó sẽ làm gì cậu đâu! .
Nói một tràng dài trong cơn tức giận, Zan nhanh chóng xoay người theo hường lúc nãy của nó mà bước đi. Bây giờ cô cũng ko biết nó đã đi đâu nữa. Chỉ còn cách là về nhà đợi nó thôi. Gin thấy Zan bước đi mới chợt đuổi theo. Mọi chuyện Zan làm lúc nãy cậu ko trở tay kịp vì còn quá bàng hoàng. Lúc đi ngang hắn cậu chỉ để lại một câu:
- Lần này tao thấy mày sai thật rồi! .
Jin thấy mọi người đều đi hết thì cậu cũng đứng dậy bước đi vào trong. Lúc nãy cậu Tear vô tình thấy được nụ cười đắt thắng của Sam khi nhìn nó bước đi. Từ đó cậu biết được chuyện này ko hề đơn giản nhất định cậu sẽ điều tra để làm sáng tỏ mọi chuyện. Ko thể để nó bị oan ức được. Nó ko chỉ là người chị mà còn là người bạn mà cậu kính trọng nhất.
Rốt cuộc ở đây chỉ còn lại hắn và Sam. Nhỏ ngồi đó quay mặt sang chỗ khác mà cười thầm. Cá đã cắn câu rồi. Bây giờ nhỏ chỉ cần giở một số trò nhỏ nữa thì có thể chia cắt được hai người này rồi. Hắng giọng lại lần nữa làm ra vẻ mặt u buồn, có lỗi nhỏ đứng dậy bước về phía hắn. Đặt tay lên vai hắn giống như an ủi, nhỏ cuối đầu thấp giọng thút thít nói:
- Anh à... Em xin lỗi... Có phải vì em mà mọi người trở mặt ko? Có lẽ em ko nên về đây! Ngày mai em sẽ về Anh... Ko làm phiền mọi người nữa! .
Hắn lúc này mới uể oải quay lại nhìn Sam. Thật sự lúc này hắn chỉ muốn yên tĩnh, ko muốn nói chuyện với ai hết. Nhưng nghe Sam đòi về nước nên hắn bắt buộc phải quay lại nhìn nhỏ. Dù gì nhỏ cũng là em họ của hắn, với lại lúc hắn từ trường về nhà thì ba mẹ Sam đã gọi điện nhờ vã hắn chăm sóc Sam. Hắn bây giờ đang vô cùng khó chịu:
- Em đừng nói vậy! Chuyện này ko phải lỗi của em. Thôi em về nhà trước đi, anh muốn được yên tĩnh. . Hắn nhỏ giọng sao đó cũng bước ra khỏi quán bar.
- Vậy anh đi cẩn thận! Em về trước. .
Sam nhìn theo hắn mà nói, sau đó thì vui vẻ, mà bước ra khỏi bar gọi tài xế đưa về.
End Chap 44
← Ch. 43 | Ch. 45 → |