Vay nóng Tima

Truyện:Thúc Thúc Yêu Nghiệt - Chương 073

Thúc Thúc Yêu Nghiệt
Trọn bộ 202 chương
Chương 073
Không nói
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Shopee


Liễu Uyển Nhi mở mắt, người đàn ông trước mắt làm cho cô nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối qua, cũng biết thì ra căn bản mình không có mang thai, người đàn ông tàn nhẫn này lừa cô, lừa đi hạnh phúc của cô!

Tránh khỏi lồng ngực của hắn, xuống giường.

Động tác cô khiến Tô Lực Hằng tỉnh lại: "Em đã tỉnh."

Liễu Uyển Nhi đi vào phòng rửa tay rửa mặt, còn việc hắn nói chuyện thì cô làm bộ như không nghe thấy.

Xem ra còn đang tức giận, Tô Lực Hằng đi xuống giường, tựa vào cửa phòng rửa tay nói "Đừng giận nữa, Tiểu Tiểu."

Trong gương mặt cô vẫn không chút thay đổi, thật lâu cũng không trả lời, Tô Lực Hằngđi tới từ phía sau ôm eo cô, ở bên tai cô dịu dàng nói: "Đều do anh không tốt, do anh sai, chẳng lẽ em vẫn muốn giận anh?"

"Tránh ra!" Đưa tay đẩy hắn ta, đi khỏi phòng rửa tay.

Đi theo sao lưng cô giận giữ nói: "Nếu như em muốn có con, chúng ta liền làm có con ngay bây giờ cũng được."

Chỉ cần cô đừng giận nữa muốn gì cũng được.

Liếc hắn một cái, đến bây giờ hắn còn tự cho là đúng!Dọn dẹp túi xách không thèm nhìn hắn.

Tô Lực Hằng rốt cục không nhịn được, những lời nịnh nọt hắn đã nói hết, cô lại đáp trả hắn bằng sự thờ ơ: "Em đừng làm mẫy nữa, sự kiên nhẫn của anh có hạn!"

Không để ý tới cơn giận của hắn, cầm lấy túi sách, xoay người muốn rời đi.

Một phát bắt được tay cô: "Rốt cuộc em ầm ĩ đủ chưa!"

"Buông tay!" Dùng sức thoát khỏi tay hắn.

Tay rốt cục buông ra Tô Lực Hằng liếc mắt uy hiếp: "Nếu em dám đi khỏi cánh cửa này, thì đừng mơ anh để ý đến em nữa."

Nhìn Liễu Uyển Nhi sững sờ đứng bất động, Tô Lực Hằng trong lòng vô cùng đắc ý, cũng biết cô không nỡ rời khỏi hắn.

Lại uy hiếp, Liễu Uyển Nhi cố gắng áp chế tức giận trong lòng, qua một hồi lâu mới nhịn xuống vọng đọng muốn đem túi ném vào hắn, hít sâu một hơi dứt khoát rời đi.

Không thể tin cô biến mất khỏi mắt mình, giờ khắc này làm Tô Lực Hằng cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Liễu Uyển Nhi mới vừa đi xuống lầu đã nghe tiếng đóng cửa thật lớn, không cần đoán cũng biết Tô Lực Hằng đem lửa giận trút lên cánh cửa đáng thương.

"Chuyện gì?" Đang đợi cô Khinh Vân quan tâm hỏi.

"Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."

Dứt lời lại một tiếng rầm rầm quăng bể đồ, không có chuyện gì mới lạ, Khinh Vân liếc sang cô bé lãnh đạm lạ thường.

Cả buổi sáng, người người trong nhà họ Tô đều cảm thấy bất an.

Trong phòng làm việc

"Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được các ngươi ăn phân đi! Cút cho ta!" Kèm theo tiếng rống, một tập văn kiện màu xanh đánh về phía hai gã cao to, hai người đó bị dọa sợ đến lăn một vòng trốn khỏi phòng làm việc của Tô Lực Hằng.

Đao Nhân đứng bên cạnh không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, hắn bởi vì sợ bị Tiểu Do phiền mới trốn tới chỗ này, kết quả trốn sang cơn bão lớn hơn nữa.

"Đại ca, bọn họ chỉ phạm chút ít sai lầm, anh có cần đem tức giận trút lên người bọn họ không." Tâm trạng không ổn định khi nói chuyện có phần to tiếng.

"Ngươi biết cái gì!" Tô Lực Hằng phiền não ngồi xuống.

Ai cũng biết tâm trạng Tô Lực Hằng vì sao không tốt, mà chân tướng trong đó cũng chỉ có Đao Nhân rõ ràng nhất, nhưng theo hắn thấy là Tô Lực Hằng làm sai trước, gạt con gái người ta.

"Đại ca, chuyện lần này chính anh không đúng, hãy nói rõ với Tiểu Tiểu cô ấy sẽ tha thứ cho anh."

Tiểu tử này lại dám dạy hắn, Tô Lực Hằng nhất thời trợn mắt tròn xoe, mà Đao Nhân một lòng khuyên nhủ căn bản không phát hiện con cọp đã tức giận, tiếp tục nói: "Anh nhìn Thiểu Đình xem, người ta dịu dàng quan tâm, các cô bé hiện đại thích nhất dạng này."

Tiếng nói vừa dứt, một cú đấm bay đến mặt hắn, con mắt trái của Đao Nhân trong nháy mắt đen thui.

"Ngươi làm rõ ràng cho ta, bây giờ là ta giận Tô Tiểu Tiểu, chứ không phải muốn cô ấy tha thứ ta hay không!" Lại dám so sánh giữa hắn và Vu Thiểu Đình, chán sống, Tô Lực Hằng mở cửa bỏ đi, căn bản không để ý tới người đàn ông ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thét.

Buổi tối, Tô Lực Hằng tâm trạng phiền não nằm trên giường, nghĩ tới Liễu Uyển Nhi sau khi về nhà cũng không thèm nhìn hắn, trong lòng nén giận nhưng không khỏi lại có một tia lo lắng, chẳng lẽ nhóc con kia định không nhìn mặt hắn nữa sao?

Muốn đi tìm cô, rồi lại sỡ mất mặt, dù sao buổi sáng hắn đã nói ra lời uy hiếp kia.

Đang lúc Tô Lực Hằng rơi vào thế khó xử, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cữa.

Không phải nhóc con kia đến nhận lỗi với hắn chứ, nhanh chóng xuống giường chạy đi mở cửa, kết quả người đến là Tiểu Do.

Cả trái tim chỉ còn lại nồng đậm thất vọng.

"Đại ca, không xong, em thấy Tiểu Tiểu đi vào phòng Vu Thiểu Đình."

Lời Tiểu Do vừa nói khiến Tô Lực Hằng đột nhiên phát điên, chết tiệt, lại lén trốn hắn đi gặp người đàn ông khác, không nói thêm câu nào vụt chạy khỏi phòng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-202)